ZingTruyen.Info

Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang [EDIT]

Chương 44: Có vợ như thế, còn cầu gi nữa

suzukialata

Lục Duy ghét bỏ mà nhìn hắn, trong mắt đều tràn ra khinh bỉ: "Ca nhi mỗi ngày đều phải dậy sớm như vậy, ngươi còn mỗi ngày hành hạ người ta như thế, không bồi dưỡng tốt thì sao được, Hi nhi nhà ta cũng do được nuôi tốt, ăn ngon, còn được ngủ trưa mỗi ngày, ai như ngươi, chậc chậc chậc, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc."

Lục Phong: "......" Nói đi nói lại cũng là ngươi đang muốn khoe khoang

Lục Duy nhìn biểu tình của hắn, miễn cưỡng áp xuống tâm tư vui sướng khi thấy người gặp họa, có ý tốt mà nói: "Ngươi vẫn nên đối tốt với phu lang nhà mình một chút, ca nhi lúc hoan ái chỗ kia vô cùng đau đớn, phải che chở cho y, để y nghỉ ngơi và ăn nhiều chút."

"Từ nhỏ ngươi đã có nhiều chủ kiến rồi, miễn cưỡng tin ngươi một lần." Lục Phong hừ nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm tính toán.

Hai người còn đang nói chuyện phiếm, đều là người trẻ tuổi huyết khí dương cương, thỉnh thoảng ngươi một câu ta một câu, tựa hồ đã lâu lắm rồi mới có lại cảm giác này.

Lục Duy nghe được thanh âm mềm mại của phu lang nhà mình, ngó Lục Phong một cái, đánh gãy lời hắn định nói, chủ động tiến lên tiếp nhận đồ vật trên tay tiểu phu lang.

"Phu quân, Hi Nhi chọn năm con vịt." Lưu Hi tranh công mở miệng, trưng ra khuông mặt nhỏ, rõ ràng là chờ được khích lệ.

"Để ta nhìn thử xem , chậc , đều không tồi, mắt nhìn của Hi nhi thật tốt, sau này nấu canh vịt cho ngươi ăn." Lục Duy tất nhiên cũng thấy biểu tình của Tiểu phu lang , không chút câu nệ mà khen y, phu lang của mình tất nhiên là luôn muốn thương y rồi.

Lục Phong ở bên cạnh nhìn, ném cho hắn một ánh mắt xem thường, lại ngắm phu lang của mình đang đứng bên cạnh, trong mắt y tràn đầy hâm mộ, chẳng lẽ bản thân hắn thật sự quá thô lỗ?

Gà vịt tổng cộng một trăm mười đồng tiền, Lục Duy không để Tiểu phu lang trả tiền, mà chính hắn lại lấy tiền từ không gian ra, đối với hắn mà nói, tiền này đều là tiền để tiểu phu lang tiêu vặt, nếu có thể cho y một bao đựng tiền thì tốt rồi, tuy rằng ngày thường không cần tiền, nhưng trên người có tiền vẫn tốt hơn.

Lục Duy khoe tiểu phu lang một lúc rồi sau đó mới thanh toán tiền, cảm thấy mỹ mãn mà nắm tay Tiểu phu lang, dẫn theo đàn gà đàn vịt về nhà, mà chuyện của Lục Phong cũng không phải chuyện hắn nên nhọc lòng.

Đình viện nguyên bản trống trải, đột nhiên bị phân chia thành mấy phần, một mảnh thì để nuôi sáu con gà mái chuyên đẻ trứng, một mảnh nuôi gà con, thêm phần gà lúc trước mua, ước chừng có mười sáu con, còn có mười mười con gà con đã được vài tháng, năm con vịt, cũng đều nuôi ở đình viện.

Thỏ con thì được nuôi trong một cái lồng riêng, còn có một lu nước to, bên trong có thả một con cá trắm cỏ to. Lục Duy nhìn nó cô đơn chiếc bóng, vài lần đều muốn đem nó đi hầm canh, vẫn là Tiểu phu lang nói muốn giữ lại, trong nhà đã có đủ thức ăn.

Đất trồng rau cũng là một mảnh xanh tốt, rau xanh sinh trưởng tươi tốt, hạt giống mấy hôm nay cũng đều nảy mầm, xanh mượt, khá đáng yêu, dươc liệu cũng bắt đầu nảy mầm, càng đừng nhắc đến đám dược liệu trong không gian, hắn tính qua vài ngày lên trấn một chuyến , trong nhà vẫn còn cần mua thêm ít đồ.

Lục Duy âm thầm đứng ở đình viện tự lên danh sách đi" shopping", Tiểu phu lang lại ở trong phòng lặng lẽ đỏ mặt, y nhẹ nhàng đi tới cửa, nhìn thân ảnh của phu quân yên lặng đứng ở nơi đó, trong lòng cao hứng, trở lại phòng đem vài món quần áo gập lại với nhau,sau đó mở cửa đi ra.

"Phu quân." Lưu Hi đi đến bên cạnh nhẹ nhàng kêu, y biết thời điểm phu quân ở một mình chính là muốn được yên tĩnh suy nghĩ chút việc , thế nên y cũng không muốn làm phiền.

Lục Duy thấy là Tiểu phu lang, nhẹ nhàng cười, đem người ôm chầm tới, cọ cọ khuôn mặt y, nói cười vui vẻ: "Hi Nhi có việc gì thế?"

"Phu quân cùng Hi nhi qua đây một chút được không?" Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nắm tay phu quân đi trở về phòng.

Lục Duy mỉm cười đáp ứng, cũng không hỏi nguyên nhân, lặng lẽ cùng y đi vào, thời điểm thấy phu lang tháo thắt lưng của hắn, biểu tình trong nháy mắt có chút cứng đờ. Tiểu phu lang chủ động làm hắn rất vui vẻ, nhưng đang là ban ngày ban mặt, thật sự muốn làm sao?

Lục Duy vội vàng bắt lấy tay tiểu phu lang đang tháo thắt lưng , hắn thật sự không phải người biết kiềm chế, nếu tiểu phu lang nhất quyết quyến rũ hắn, hắn cũng không ngại thời gian.

"Hi Nhi?" Lục Duy thử gọi y, dùng tay gãi gãi cằm phu lang, nhân nhi trong ánh mắt có chút thẹn thùng, chính là lại không có né tránh, chẳng lẽ thật sự muốn làm? Hay do hắn suy nghĩ nhiều?

Lưu Hi nhìn phu quân, môi nhẹ nhàng giật giật, mang theo chút thỉnh cầu: "Phu quân, đừng hỏi được chứ? Hi Nhi cho ngươi một kinh hỉ, một lát ngươi sẽ biết."

Lục Duy trái tim đều bị Tiểu phu lang câu dẫn, nào có ý nghĩ sẽ không đáp ứng y , buông tay Tiểu phu lang ra, để ý tùy ý giúp mình cởi áo ngoài.

Lưu Hi không nói nữa, chỉ đỏ mặt giúp phu quân cởi áo ngoài, từ trên giường lấy ra một kiện y phục huyền sắc, tỉ mỉ mà giúp phu quân mặc vào, thắt tốt đai lưng, lại ngồi xổm xuống sửa sang lại vạt áo.

Chờ Tiểu phu lang lại đứng lên , nhìn bộ dáng phu quân, đôi mắt đều sáng, phu quân thật sự rất tuấn tú .

"Phu quân, thích không?" Lưu Hi nhẹ giọng hỏi, kỳ thật trong lòng cũng có chút khẩn trương, mấy ngày nay, thời điểm rảnh rỗi y đều tranh thủ làm y phục cho phu quân, rốt cuộc hôm nay cũng xong, kì thực phu quân mặc lên lại càng đẹp.

Lục Duy cúi đầu nhìn y phục mới, vừa lòng mà câu môi, quần áo là huyền sắc, ở vạt áo có một vài hoa văn sẫm màu, nếu nhìn kĩ thực sự nhận ra đó là hoa mai, hoa văn không thấy được lại tạo được cho người mặc một cảm nhận khác, Tiểu phu lang tay nghề thật tốt, hàng thủ công này có thể so với những nhà thiết kế thời trang hàng đầu.

"Thích, Hi Nhi thật lợi hại." Lục Duy mỉm cười nhìn Tiểu phu lang, trong mắt là ôn nhu có thể dìm chết cẩu FA.

Lưu Hi nghe phu quân nói thích, nhẹ nhàng cười, trong lòng như là nở một đóa hoa, lại cầm lấy hai bộ y phục khác, một bộ là xám nhạt , bộ kia là thanh sắc, giúp phu quân thử từng bộ, thật sự đều vừa vặn , hơn nữa ba bộ đều là ba hoa văn khác nhau.

Lục Duy âm điệu phối hợp, làm tiểu phu lang cho rằng hắn thích y phục , thích đến không biết mệt, nhìn nhân nhi trên mặt tươi cười, bản thân thật sự cũng thấy thỏa mãn.

"Hi Nhi, của ngươi đâu?" Lục Duy nhìn quần áo trong tủ, liền hỏi.

Tủ quần áo là ngày hôm qua Lục Thất thúc đưa lại đây, đều là dựa theo yêu cầu làm, Lục Duy nhìn cũng thực vừa lòng.

Lưu Hi nghiêng đầu lên tiếng, có chút thẹn thùng nói: "Hi Nhi cũng có làm vài bộ, cất ở trong ngăn tủ nha."

Lục Duy đi đến trước tủ quần áo, duỗi tay kéo ra, lấy một kiện màu xám nhạt cùng một kiện màu lam nhạt, đều là dựa theo yêu cầu của hắn mà làm, cũng ở trên vạt áo thêu hoa văn, lúc trước hắn lo lắng Tiểu phu lang không làm cho bản thân, liền cẩn thận dặn dò, còn nói làm của y cùng hắn phải giống nhau, quả nhiên, Tiểu phu lang nghe lời nhất, ngoan ngoãn mà làm vài bộ cho chính mình.

Tiểu phu lang không quan tâm đến bản thân, mà chuyện của hắn lại nhớ rõ đến từng câu từng chữ . Có vợ như thế , còn cầu gi nữa?

"Hi Nhi, ngoan ngoãn mặc vào, phu quân sẽ cho ngươi may quần áo." Lục Duy nói xong liền cúi đầu cởi bỏ từng lớp y phục của phu lang, cho y thay, ánh mắt thành kính, động tác ôn nhu.

Lưu Hi ngoan ngoãn mà đứng ở một chỗ, mở ra tay nhỏ, để phu quân giúp y thay quần áo, khuông mặt nhỏ xấu hổ hồng hồng, hôm nay mặt trời rất lớn nha, làm y xấu hổ đến mặt cũng đỏ.

"Ân."

Hai người một người mặc thanh sắc, một người mặc lam nhạt, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, ngẫu nhiên hòa huyện với thiên thiên đất trời.

Lục Duy thỏa mãn mà nhìn Tiểu phu lang mặc vào quần áo mới, cả người đều bắt mắt lên, bỗng nhiên, hắn ngó thấy bên trong tủ áo có một vạt áo màu đỏ, khóe miệng chậm rãi gợi lên.

Lục Duy tiến lên đem y phục cưới của y kéo ra, là phượng bào màu đỏ, nhưng đường may cẩn thận, thủ công đều thực tinh tế, hẳn cũng là do tiểu phu lang tự tay thêu.

"Phu quân?" Lưu Hi cũng thấy áo cưới, tự nhiên cũng hồi tưởng tình hình của ngày đó, vốn dĩ cho rằng cuộc sống của y cứ mãi như vậy, cũng sẽ giống những ca nhi khác, cả ngày lao lực vì gia đình, không nghĩ tới sẽ được gặp một người yêu mình chân thành như phu quân.

Lục Duy kề sát vào tai tiểu phu lang, tiếng nói trầm thấp, mê hoặc nói: "Hi Nhi đêm nay mặc lại một lần nữa được không, đêm đó Hi Nhi thật sự rất đẹp."

Nơi này áo cưới sẽ chỉ sẽ chỉ mặc đúng một ngày , ngày thường ca nhi đều sẽ không mặc, hành vi như vậy được xem như không tốt, như người thế hệ trước thường hay nói đó là hành động câu dẫn hán tử.

Lưu Hi cũng biết luật lệ này, chính là y không sợ, trong khoảng thời gian này y cũng đã phóng đãng rất nhiều lần, chỉ cần phu quân vui vẻ, y cũng sẽ thỏa mãn hết thẩy yêu cầu của hắn, vì thế y nhẹ nhàng gật đầu.

Buổi tối hôm nay, Tiểu phu lang mặc áo cưới đỏ tươi, ngồi ngay ngắn ở mép giường, gương mặt đào hoa, hàng mi e lệ, nhẹ trang hoàng cho khuông mặt kiều diễm, một đầu tóc đen nhu thuận, còn thốt ra những lời nói lấy lòng, làm Lục Duy muốn ngừng mà không được, phảng phất lại quay về khoảng khắc động phòng hoa chúc, bọn họ lại một lần nữa dây dưa, sa vào trên người đối phương, cho đến hừng đông, nến đỏ dần tắt.

Sáng sớm, Lục Duy sờ soạng thức dậy, cố gắng không làm ồn Tiểu phu lang. Vốn dĩ hắn là một người rảnh rỗi, không cần dậy sớm như vậy, bất đắc dĩ ngày hôm qua Lục Duyên kêu hắn đi săn thú, nói thật đã lâu rồi hắn không lên núi, chuẩn bị đi một chuyến, nhìn cái bẫy rập lần trước thiết kế, nhưng hắn lại không yên tâm về phu lang, vì thế tính đi một ngày, buổi sáng xuất phát, buổi chiều là có thể trở về, để Hi nhi qua nhà chơi với Tuấn ca nhi.

Lục Duy mặc tốt quần áo, cúi đầu in một nụ hôn trên trán phu lang đang ngủ say, sau đó nhẹ nhàng rời đi, mang theo tâm trạng luyến tiếc, nhưng đã có hẹn cùng Lục Duyên, cũng không thể thất hứa, hơn nữa săn thú là hoạt động mà mỗi hán tử cường tráng vẫn luôn muốn thử sức.

May mắn , Lục Duy xem như cũng có tay nghề, nấu cho phu lang một bát canh trứng, trên mặt còn có nước tương, thơm ngào ngạt, còn để lại cháo, lại pha thêm một chén nước đường đỏ , sau khi tự mình ăn nó, lúc này mới thong thả ung dung đi ra cửa. Một ngày không thấy, như cách ba thu, hắn muốn buổi chiều được thấy tiểu phu lang, thật là, haizzzz ! Có điểm muốn đánh Lục Duyên một phát.

"Cốc cốc cốc"

Lục Duy cõng cái sọt cầm cung tiễn, mang theo vũ khí đàng hoàng, ở trước cửa chờ Lục Duyên.

"Mau vào đi." Từ trong nhà truyền đến âm thanh của Lục Duyên, thật là kỳ quái, ngày thường đều là Tuấn ca nhi tới mở cửa.

"Vào đi, ăn bữa sáng chưa?" Lục Duyên cười nói, đem người mời vào trong.

"Ăn rồi, lần này đi săn ở trước hay sau núi?" Lục Duy cũng không khách khí, ngồi vào ghế một bên uống trà một bên nói chuyện phiếm.

"Trước núi, bên kia có khe núi nhỏ, trước đó vài ngày ta có lập bẫy ở đó, đi xem thử, hơn nữa đầu mùa xuân có thể săn được rất nhiều thứ, ngươi không phải muốn thay đổi khẩu vị cho Hi ca nhi sao? Đồ săn được trên núi chính là mỹ vị ẩm thực, rất bổ." Lục Duyên nói.

Lục Duy ngó liếc nhìn hắn một cái: "Nếu không phải có nhiều thứ tốt như vậy, ta không tin ngươi chịu ló đầu ra ngoài đi săn, trong nhà ngươi lại không thiếu ăn."

Lục Duyên cười gật đầu, Lục Duy nói rất đúng, hắn hàng năm đi săn thú, thu hoạch cũng rất lớn, đích thực không thiếu ăn, trong nhà cũng có chút dư giả, đối với hắn mà nói, săn thú lại là thú vui, mấy ngày không đi, tay cũng có chút ngứa.

Lục Duyên uống xong cháo, cầm chén đũa đặt ở phòng bếp, để công cụ trong sọt trên lưng liền chuẩn bị cùng Lục Duy ra cửa.

Vừa vặn Tuấn ca nhi bưng bồn gỗ về đến nhà, có thể nhìn ra được sắc mặt y không tồi, chỉ là huyết sắc vẫn là có điểm tái nhợt, bụng cũng hiện rõ hơn trước, Lục Duyên tuy rằng là trai nhà quê, nhưng vẫn chiếu cố tốt phu lang của mình.

"Phu quân, Lục Duy, các ngươi phải đi sao?" Tuấn ca nhi nhìn bọn họ cười nói, mấy ngày này hài tử trong bụng đều quậy y, nôn nghén đến lợi hại, buổi tối lại ngủ không được, may mắn phu quân ở nhà làm cho y chút đồ bồi bổ, bằng không y sao có thể khỏe mạnh như vậy.

"Ừ, ta cùng Lục Duy đi một chuyến, buổi chiều liền trở về, ngươi ở nhà phải chú ý thân thể, nhàm chán thì qua tìm Hi ca nhi chơi, Lục Duy hôm qua cũng nói cho y biết rồi." Lục Duyên dặn dò nói, không như những hán tử thường vênh váo tự đắc, tính tình hắn thực sự tốt, đối với phu lang này hắn lại càng hài lòng, tự động sẽ đối tốt với y
.
Lục Duy cũng cười trả lời: "Hi Nhi còn chưa có rời giường, một hồi ngươi có qua gọi y dậy nhớ nhắc y ăn sáng".

"Đã biết, ta một hồi liền đi, các ngươi cũng cẩn thận, sớm trở về." Tuấn ca nhi hiểu rõ nhẹ cười, nhìn theo bóng dáng hai người men theo con đường nhỏ đi vào núi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info