ZingTruyen.Info

Xuyen Thanh Me Ke Nam Chinh Thanh Xuan Vuon Truong

Mặc kệ là vấn đề khó giải quyết đến đâu, Chu Minh Phong cũng có thể xử lý tốt.

Nhìn một chuyện loạn đến mức này, cũng không phải là không có cách giải quyết. Chu Minh Phong hơi suy nghĩ một chút, ssu đó cầm điện thoại di động lên, ấn số điện thoại của Khương Tân Tân gọi.

Người khác có hiểu lầm hay không, không có quan hệ lắm.

Đầu kia rất nhanh liền nhận truyền đến thanh âm của Khương Tân Tân, hoàn toàn giống như trước đây có mười phần sức sống: "A, có chuyện gì không?"

Nghe được lời này của cô, Chu Minh Phong liền biết, phỏng đoán của anh không có sai.

Căn bản là cô không có để ý đến cái lời đồn kia.

Anh không có ý thức được, khóe môi của mình có ý cười, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Tin đồn trên Weibo cô đã nhìn thấy chưa?"

Khương Tân Tân sững sờ, bỗng nhiên cười rồi trả lời: "Tin đồn liên quan tới anh cùng nữ minh tinh họ Tô kia sao? Mới vừa rồi tôi mới nhìn thấy đấy."

Chu Minh Phong bật cười: "Không phải thật sự."

Mặc dù anh cảm thấy không cần thiết phải giải thích quá nhiều, bất quá đã nhấc đến rồi, vậy anh không có ý định giấu diếm.

Khương Tân Tân: "Sao? ? ?"

"Có một chút tiểu hiểu lầm, lúc ấy nhân viên bộ phận PR không có xử lý sạch sẽ." Chu Minh Phong không vội không chậm: "Lúc đó lái xe cùng Tô tiểu thư là anh em họ, lái xe lái đến đó đưa thẻ cho, ngoài ý muốn bị cẩu tử chụp được. Bởi vì lúc ấy danh khí của Tô tiểu thư cũng không cao, bộ phận PR chỉ làm cơ bản là đem tin tức này ép xuống."

Đến Khương Tân Tân cũng không nghĩ tới chân tướng sự việc lại như vậy.

"Cho nên, anh cùng Tô Tư Duyệt không biết?"

"Ân, không biết."

Trong giọng nói của Khương Tân Tân lại có một chút chút tiếc nuối: "Còn tưởng rằng anh biết chứ. . ."

Cô đang thích một bộ phim xem gần đây, đối với nam diễn viên diễn với Tô Tư Duyệt cô rất thích.

Chu Minh Phong cảm thấy kỳ lạ: "Tựa hồ tôi vì cảm thấy cô có chút tiếc nuối?"

"Có một chút nha." Khương Tân Tân nói: "Cho nên, anh gọi điện thoại cho tôi chính là vì giải thích chuyện này?"

"Cũng không hoàn toàn là vậy." Chu Minh Phong dừng một chút: "Chỉ là tất cả mọi người hiểu lầm, cho rằng cô đang rời nhà bỏ đi, khả năng cao là bọn họ hi vọng tôi có thể cho cô một lời giải thích."

Khương Tân Tân: "? ? ?"

Rời nhà bỏ đi?

"Làm sao lại nghĩ như vậy!"

Chu Minh Phong: "Có thể là do cô mang hành lý hơi nhiều."

Khương Tân Tân bó tay rồi: "Tốt a."

Cô ý thức được, Chu Minh Phong gọi cuộc điện thoại này, hẳn là còn có khác sự tình, một chút suy đoán, hỏi: "Cho nên, anh hi vọng hôm nay tôi về nhà, để lời đồn kia tự sụp đổ sao?"

Không đợi Chu Minh Phong trả lời, cô buồn rầu nói: "Thế nhưng tôi vừa uống một chút rượu."

Chu Minh Phong đáp: "Không quan trọng, cô cứ ở nhà bạn mình đi."

Khương Tân Tân giống như là nói một mình: "Thế nhưng tôi không hi vọng người khác dùng cái ánh mắt nhìn tôi như đang xem trò vui đâu."

Nhất là cái loại ánh mắt "Ai u chồng của cô quả nhiên không phải loại người tốt, quả nhiên bên trong cuộc hôn nhân này cô phải ăn nói khép nép ngoan ngoãn, thật là đáng thương a a".

Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy cô tức giận rời nhà bỏ đi ra ngoài, như vậy dựa theo kịch bản bình thường, đương nhiên là chồng cô trong đêm dỗ dành cầu cô tha thứ rồi về nhà a?

Chu Minh Phong trầm mặc một lát: "Vậy tôi đi đón cô?"

"Tốt." Khương Tân Tân đáp ứng: "Tôi đang ở tiểu khu Hoa thành, tòa 13... Văn thanh, nhà cô số bao nhiêu a?"

Đầu bên kia loáng thoáng truyền đến một giọng nữ khác: "603 a, còn nói không uống say, đến số nhà còn không nhớ rõ."

Khương Tân Tân cười hì hì: "Tòa 13 số nhà 603, tôi chờ anh a."

Chu Minh Phong bật cười: "Tốt, không lâu nữa tôi sẽ đến."

Sau khi cúp điện thoại, Chu Minh Phong cúi đầu suy nghĩ một lát, đóng máy tính ở thư phòng lại, cầm lấy chìa khóa xe cùng điện thoại ra khỏi phòng, trên hành lang khi đi đến một căn phòng thì dừng bước lại, giơ tay lên gõ cửa phòng.

Một giây sau, cửa được mở ra, Chu Diễn sắc mặt thối thối.

Chu Minh Phong nhìn Chu Diễn, anh còn phải vội vàng đi đón Khương Tân Tân, nên không có quá nhiều thời gian, chỉ là anh biết tính con trai mình là trong nóng ngoài lạnh, mặt ngoài nhìn như không thèm để ý, nhưng nếu như không thèm để ý, vậy cần gì phải đem chuyện Khương Tân Tân ở chỗ nào cho anh nghe. Cho dù là vì để con trai tạm thời an tâm, Chu Minh Phong cảm thấy anh nên đến giải thích.

"Có chuyện gì." Chu Diễn hỏi.

"Cái tin đồn trên Weibo kia không phải thật sự. Nếu như con cảm thấy  hứng thú, có thể hỏi trợ lý Lưu một chút, vừa vặn hôm nay cậu ta tăng ca."

Sắc mặt Chu Diễn không được tự nhiên: "Cùng con không có quan hệ gì."

Cậu đối với mấy cái chuyện kia mới  không thèm hứng thú đâu.

Chu Minh Phong nhàn nhạt liếc nhìn bên trong căn phòng, không biết từ lúc nào mà Chu Diễn dời vị trí cái bàn đi, vừa vặn cái bàn dựa vào tường, mà bên kia tường là thư phòng của anh.

Thói quen nhỏ của con trai vẫn không có đổi.

Lỗ tai thích dán vào tường nghe trộm.

Chu Minh Phong chợt cảm thấy buồn cười: "Về sau nếu con muốn biết chuyện gì, có thể trực tiếp hỏi ta."

". . ." Chu Diễn vừa muốn cãi lại, Chu Minh Phong đánh gãy lời cậu: "Ta đi ra ngoài một chuyến, có việc thì gọi điện thoại."

Sau khi nói xong, Chu Minh Phong liền quay đầu đi.

Chu Diễn bất đắc dĩ nhìn trời, vừa rồi đích thật là cậu muốn nghe động tĩnh, cho nên phí sức hai hổ chín trâu đem bàn di chuyển sang một phương hướng khác, bất đắc dĩ tường cách âm trong nhà quá tốt, cậu cái gì đều không nghe thấy!

Cậu vô thức quay đầu lại nhìn cái đồng hồ treo tường, cái giờ này, ba ba vẫn muốn đi tìm cô ấy sao?

Bả vai Chu Diễn buông lỏng, cậu có thể ngủ ngon một giấc rồi.

——————

Một bên khác, sau khi Khương Tân Tân cúp điện thoại, yên tâm to gan tiếp tục cùng Tôn Văn Thanh uống rượu tiếp.

Tôn Văn Thanh mua ít đồ kho có hương vị tuyệt nhất, Khương Tân Tân uống được mấy chai bia rồi. Tôn Văn Thanh cũng uống ít rượu, hai người một bên nói chuyện phiếm một bên uống rượu, vậy mà cũng có một hương vị khác, uống bia xong cũng không nhớ nổi vị nữa, Tôn Văn Thanh nhớ tới buổi trưa mấy hôm trước được trường học cho phúc lợi bên trong có một bình rượu nho, vội vàng mở tủ rượu tìm tới. Rượu nho này có nồng độ cao hơn bia, sau khi hai người uống một cốc, gương mặt cũng bắt đầu có chút phiếm hồng.

Lúc Chu Minh Phong đến tiểu khu Hoa thành đã tầm mười một giờ rồi.

Lúc chờ thang máy, Chu Minh Phong đụng phải một vị lão sư, anh không biết vị lão sư này, nhưng vị lão sư này xác thực biết anh.

Lão sư chủ động lên tiếng chào anh: "Chu tổng, ngài tốt."

Hắn cũng lo lắng Chu Minh Phong không nhớ rõ chính mình là nhân vật nào, vì không muốn Chu Minh Phong làm mình xấu hổ, vội vàng tự giới thiệu: "Ngài tốt, tôi lão sư dạy tennis cho Chu Diễn năm cao nhất, tôi họ Triệu."

Chu Minh Phong mỉm cười gật đầu, vươn tay ra bắt tay hắn: "Triệu lão sư, ngươi tốt."

Triệu lão sư thuận miệng hỏi một câu: "Chu tổng ngài tới đây là có chuyện gì sao?"

Vừa dứt lời hắn liền hối hận.

Thật sự là hết chuyện để nói.

Bên trong nhóm giáo viên đều đang nghị luận chuyện này, Chu tổng đến tiểu khu Hoa thành khẳng định là tìm vợ, hiện tại người nào không biết vợ anh cùng Tôn lão sư là bạn tốt.

Không biết Chu Minh Phong lại hồn nhiên như không hay là anh xấu hổ, vẫn một mực khiêm tốn, làm người như mộc xuân phong: "Ân, đón người nhà về nhà."

Triệu lão sư phảng phất như bị lây sự cảm động, cũng cười cười: "Khó trách."

Hắn vốn muốn nói với loại chuyện này hắn cũng có kinh nghiệm, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, đừng nhìn Chu tổng đối xử với mọi người đều ôn hòa, nhưng bọn họ lại không quen.

Trò chuyện cái đề tài vợ rời nhà bỏ đi này quả thực không thích hợp.

Cũng may cửa thang máy đã mở, Chu Minh Phong mỉm cười: "Triệu lão sư, cậu đi trước đi."

Triệu lão sư thụ sủng nhược kinh, vội vàng né tránh: "Chu tổng, mời ngài."

Chu Minh Phong cũng không có tiếp tục nhường, cửa thang máy rất nhanh đã khép lại lần nữa, sau khi anh ấn mở thang máy, trên mặt xin lỗi dẫn đầu tiến vào thang máy, sau đó Triệu lão sư đuổi theo.

Tầng sáu rất nhanh đã đến, lúc Chu Minh Phong đi ra thang máy, còn cố ý cùng Triệu lão sư tạm biệt.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Triệu lão sư từ túi quần rút điện thoại di động ra, vội vàng vào trong nhóm giáo viên nhắn tin mới nhất ——

【Tôi vừa gặp được Chu tổng! Ngài ấy nói là đến đón vợ mình!】

【Chu tổng thật sự quá khách khí quá khách khí, đều không hề làm kiêu chút nào!】

Triệu lão sư vừa cập nhật tin tức mới nhất, nên mọi người đều biết Chu Minh Phong anh minh thần võ như thế nào, là người bình dị gần gũi như thế nào, là người khách khí khiêm tốn như thế nào, rồi Chu Minh Phong tới đón người vợ đang tức giận của mình về nhà.

【 Tôi ngồi buôn mấy giờ rồi, rốt cục cũng nghênh đón một kết cục đại viên mãn.】

【Tôi ngồi xổm là muốn xem bát quái ngành giải trí, không nghĩ tới lại xem được một vở kịch hào môn ngọt sủng.】

——————

Chu Minh Phong gõ cửa.

Là Tôn Văn Thanh đến mở cửa, mặc dù cô uống rất ít rượu, nhưng tửu lượng cao nên chả sao cả, sau khi uống ly rượu đỏ được tặng kia, ý thức vẫn thanh tỉnh, nhìn người tới là Chu Minh Phong, nàng thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đã buông lỏng rất nhiều: "Tân Tân đang ở phòng tắm rửa mặt, lập tức liền ra."

Chu Minh Phong ừ, nói lời cảm tạ: "Tôn lão sư, hôm nay làm phiền cô rồi."

Tôn Văn Thanh khoát khoát tay: "Tôi với Tân Tân là bạn tốt, đó là điều đương nhiên."

Đang nói chuyện, Khương Tân Tân liền đi đến đây, bước đi của cô có chút xiên xẹo, bất quá cả người cũng coi như đã thanh tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng, đi tới trước cửa, rồi cười nhẹ với Chu Minh Phong một tiếng, lại nói với Tôn Văn Thanh: "Đồ vật trước hết tôi để ở nơi này, ngày mai tôi tới lấy, dù sao xe cũng dừng ở dưới lầu. . ."

Nói đến đây, cô ngừng một chút, nhìn về phía Chu Minh Phong: "Anh  lái xe tới sao?"

Chu Minh Phong cảm thấy, khả năng cao cô vẫn còn có chút men say.

Nếu không còn thì tại sao lại hỏi cái lời này.

Anh không lái xe tới đây, vậy thì làm sao có thể đến đây?

"Ân."

Khương Tân Tân cười híp mắt "Tôi   nói đúng a, cho nên ngày mai tôi vẫn đến đây một chuyến."

Tôn Văn Thanh bói: "Tốt trưa mai cùng nhau ăn cơm, gần chỗ này có quán thịt nướng cực kỳ ngon."

Khương Tân Tân giống như là có chút hơi chậm chạp, bất quá vẫn là nghe được hai chữ thịt nướng này, từng chữ nói ra nói: "Kiếm tiền thật khó, kiếm tiền thật khổ, phải ăn chút thịt nướng để bổ mới được."

Tôn Văn Thanh cũng cảm thấy vậy: "Là nên bổ một chút."

Chu Minh Phong bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi, hai người hẳn là đều có chút say.

Khương Tân Tân đi giày cao gót, đai mỏng hơi tuột nhưng không buộc lại, Chu Minh Phong cúi đầu thở dài một hơi, nhắc nhở một câu: "Giày không dễ đi, dễ dàng té ngã."

Khương Tân Tân ồ một tiếng, khom lưng lại muốn ngồi xổm xuống.

Mới khẽ cong eo, mà đã có chút bất ổn, may mắn Chu Minh Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ cô.

Loại tình huống này, Chu Minh Phong cũng không tiện nói gì, chỉ có thể ngồi xuống, đưa tay ra buộc lại đai mỏng cho cô.

Khương Tân Tân uống rượu rất tốt, thời khắc này cô ở giữa sự thanh tỉnh với không thanh tỉnh, cô cũng không nói mê sảng, chợt nhìn còn tưởng rằng cô không uống rượu, nhưng trên thực tế, phản ứng của cô so với tốc độ bình thường chậm hơn rất nhiều. Chu Minh Phong đành phải để cô bám vào khuỷu tay của mình, một đường mang theo cô đi ra khỏi tòa nhà này.

Không thể không nói, cho dù là ở trạng thái say hay không say, thì Khương Tân Tân có ý thức giao thông đều rất mạnh, cô vừa ngồi vào ghế lái phụ, lập tức ngoan ngoãn cài dây an toàn.

Thậm chí còn mở miệng nhắc nhở Chu Minh Phong vừa mới lên xe: "Nhớ thắt chặt dây an toàn."

Chu Minh Phong: ". . . Đã biết."

Khương Tân Tân không yên lòng, nhìn chằm chằm vào anh, thẳng đến khi anh thắt chặt dây an toàn, cô mới ngoẹo đầu chậm rãi nhắm mắt lại: "Tôi nghỉ ngơi một chút."

"Được."

Đối với Chu Minh Phong mà nói, cảm thấy rất không quen.

Bởi vì lúc trước mỗi lần cô lên xe, đi đến nơi rồi thì cô vẫn liên tục có vấn đề muốn hỏi anh, một đường cho tới khi về nhà cô vẫn còn chưa đã nữa.

Có thể nói như vậy, ngoại trừ khi đi ngủ, đây là lần đầu tiên từ khi Chu Minh Phong đi công tác sau về, thấy cô an tĩnh như vậy.

Yên tĩnh đến mức anh cảm thấy có chút không quá quen thuộc.

Một đường an tĩnh về nhà, về đến nhà đã rất muộn, sau khi Khương Tân Tân ngủ một giấc thì vẫn không  tốt hơn bao nhiêu, chậm rãi đi theo phía sau anh tiến vào phòng ngủ. Chu Minh Phong cầm lấy áo ngủ, căn dặn cô: "Tôi đến phòng bên cạnh tắm, có việc gì thì cô có thể gọi tôi."

Khương Tân Tân vẫn chậm chậm như trước: "Nha."

Thời khắc cô thanh tỉnh, tốc độ nói chuyện nhanh hơn nhiều, làm việc hùng hùng hổ hổ, tựa hồ cho tới bây giờ đều không muốn ngừng.

Nhìn cái dạng này của cô, Chu Minh Phong buồn cười.

Chờ sau khi Chu Minh Phong rời khỏi phòng, Khương Tân Tân lần theo ký ức tới phòng để quần áo, vốn là muốn cầm áo ngủ, lại lơ đãng nhìn thấy một loạt đồ tắm được treo trong tủ, thần xui quỷ khiến thế nào mà cô đưa tay ra, chọn lấy một bộ đồ tắm rồi thay.

Đột nhiên cô. . .Rất muốn bơi lội a.

Cô nhớ trong nhà có một bể bơi rất lớn.

Tửu lượng Khương Tân Tân không kém cũng không tốt, vẫn có quy củ, bất quá cô uống rượu tốt, sau khi cô say với lúc bình thường cũng không có khác biệt gì quá lớn.

Khác biệt duy nhất chính là, não sẽ phản ứng chậm hơn so với bình thường.

Cô choàng một áo choàng tắm ở trên người, lúc này mới đi ra cửa.

Mặt khác trong phòng tắm Chu Minh Phong cũng lo lắng Khương Tân Tân, bằng tốc độ nhanh nhất tắm xong, ai biết về đến phòng liền không thấy thân ảnh của cô đâu.

Chu Minh Phong xuống dưới lầu đi vào phòng khách tìm cô.

Nhìn thấy Khương Tân Tân mặc đồ tắm, trong mắt anh có chút không thể tưởng tượng nổi: "Cô muốn bơi lội? Hiện tại đã rất muộn."

Khương Tân Tân cảm thấy vấn đề này của anh thật buồn cười, cô nói: "Hiện tại tôi không giống như lúc trước, ngày mai không cần phải dậy sớm rời giường đi làm."

Cô nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: "Cũng không cần phải chen tàu điện ngầm. Tôi có xe."

Chu Minh Phong biết, không nên giảng đạo lý mới một người nửa tỉnh nửa say.

Lúc này cô cũng không nghe lọt, đành phải thỏa hiệp: "Vậy được rồi."

Khương Tân Tân ngu ngơ cười một tiếng: "Anh thật tốt nha."

Chu Minh Phong: ". . ."

Anh đành phải đi theo cô đến bể bơi bên ngoài biệt thự.

Giờ phút này ánh trăng chiếu xuống, bể bơi dị thường thanh tịnh, cảnh tình này phảng phất cho người ta một loại ảo giác như bước chân vào tiên cảnh. Khương Tân Tân không có lập tức xuống nước, mà là ngồi ở trên bờ, chân để vào trong hồ, sau khi thích ứng nhiệt độ nước, bịch một tiếng nhảy vào.

Chu Minh Phong ở trên bờ cuối cùng cũng trải nghiệm được cảm giác tim đập nhanh là như thế nào.

Bọt nước bắn văng vào ống quần của anh.

Đột nhiên Chu Minh Phong có chút hối hận, hôm nay anh nên để cô ngủ lại ở nhà của Tôn lão sư, chí ít nơi đó của Tôn lão sư không có bể bơi.

Hiện tại anh cảm thấy, tựa như mình là giáo viên của một trường, khẩn trương nhìn chằm chằm một đứa trẻ con đang hồ nháo ở bể bơi.

Khương Tân Tân ở trong bể bơi bơi  qua bơi lại, ngẫu nhiên còn huyễn kỹ, bơi ếch một chút rồi bơi bướm một chút rồi lại bơi tự do.

Huyệt thái dương của Chu Minh Phong đập thình thịch, ấm giọng gọi cô: "Lên đây đi, trở về đi ngủ."

Khương Tân Tân không nghe, tiếp tục bơi đến vui sướng.

Sự thật chứng minh, sau khi uống rượu thì vẫn bơi lội được. Bơi được tầm mười phút, thì bắp chân Khương Tân Tân phảng phất bắt đầu chuột rút, Chu Minh Phong một mực chú ý đến cô rất nhanh liền phát hiện, vừa nghĩ "Tôi biết trước chắc chắc sẽ như vậy", một bên xuống nước bơi tới chỗ cô, một tay bắt lấy cô vớt lên, cô từ trong nước đi lên, trên mặt đều đã ướt sũng, lông mi như cây quạt cũng đều dính nước, nhìn rất là đáng thương.

Bất quá chỉ là nhìn đáng thương thôi, một giây sau cô nở nụ cười: "Cám ơn anh nha."

Chu Minh Phong kéo cô, nên vô ý ôm eo của cô, hai người ở rất gần rất gần.

Dưới ánh trăng, trong bể bơi chỉ có hai người bọn họ.

Chu Minh Phong vừa muốn nói chuyện, thì thấy Khương Tân Tân nhô tay ra mang theo bọt nước, dán lên mặt anh, Chu Minh Phong cứng đờ.

Kỳ thật giờ khắc này trong đầu Khương Tân Tân đang thiếu đi một thứ được gọi là dây thần kinh, đối với cô mà nói, người trước mắt này không tên không họ, cô cũng không quan tâm hắn là ai, chẳng qua cô cảm thấy, người này là đồ ăn của cô.

Là đồ ăn của cô thì đương nhiên phải bắt lại, đây chính là nguyên tắc làm người của cô nha.

Tại tình huống này không có gì bất lợi cho Khương Tân Tân, thủ đoạn trêu chọc hắn cũng rất bình thường.

Bất quá cho tới bây giờ cô sẽ không trực tiếp làm tới.

Cô tới gần anh, tay sắp đến chóp mũi thì dừng lại, hô hấp của hai người giao nhau, nhưng không có kề nhau, cô cười một tiếng, có giọt nước từ cái trán trượt xuống khóe mắt, giống như là nước mắt không một tiếng động nào mà rơi xuống vậy.

Đôi mắt của Chu Minh Phong giống như sắp phun trào vậy.

(Mọi người đoán xem chương sau có thịt không nào.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info