ZingTruyen.Info

xuyên qua thế giới võ hiệp làm hoàng đế

Chương 12: Huấn luyện

nhuthaott

Du ngoạn một ngày cuối cùng cũng phải trở về, Nhan Cảnh Bạch nhận ra bản thân hắn ngày càng bận rộn, nguyên nhân chính là do đoàn đặc phái viên Kim triều một ngày trước đã đến Đại Tống, thẳng hướng Biện Lương mà tới.

Người Kim vì sao đột nhiên phái đoàn sứ thần này đi sứ Đại Tống, nói ngon ngọt ngoài miệng chính là "Hai quốc hữu nghị", "Trọn đời hòa bình" nhưng thế gian ai không biết người Kim lòng dạ hiểm độc ! Chỉ có Triệu Hoàn đế ngu ngốc trước kia cùng Thái Thượng Hoàng suốt ngày trong thâm cung vẽ tranh vẽ chữ suốt ngày mới tin vào miệng lưỡi bọn chúng.

Có lẽ, hai người họ cũng không phải không biết dã tâm của người Kim, chỉ là do tính cách yếu đuối khiến họ tình nguyện tin tưởng lời mà ngay cả đứa trẻ lên ba cũng không tin chứ không phải muốn đối diện thực tế.

Nhưng hiện tại Nhan Cảnh Bạch chính là Triệu Hoàn, hắn đương nhiên sẽ không đi tin tưởng những lời nói dối đó. Tại thời khắc mấu chốt này, người Kim đến đây tất nhiên chính là có mục đích khác.

Thầm tính toán, người Kim lần đầu rời phía Nam đến bây giờ cũng không lâu, có lẽ lần này đến đây là để thám thính tin tức ? Hoặc là làm tê liệt tai mắt triều đình Đại Tống ?

Nhan Cảnh Bạch nhíu mày, xem ra mình phải nhanh tay hơn nữa.

Tuy lần này sứ thần người Kim đột ngột tới, nhưng không hẳn đã là bất lợi, đây có thể chính là cơ hội để hắn tạo uy danh trên triều, nắm lại quyền chủ động của Hoàng đế!

Được rồi khó quá bỏ qua đê, vụ việc của người Kim qua vài ngày tính tiếp cũng không muộn, dù sao người vẫn chưa tới, nhưng hiện tại khiến hắn đau đầu chính là việc bản thân hắn chân chính là một Hoàng đế, thế mà bên người không có lấy một thân tín nào !

Trong Phúc Ninh cung, cung nữ thái giám đều có chỉ số " trung thành " thấp hơn 20, hắn có thể đoán được, những người này đều là Thái Thượng Hoàng hoặc đám nữ nhân ở hậu cung cài vào làm tai mắt, nhất cử nhất động của hắn đều sẽ được báo cáo lại cho chủ tử của bọn họ.

Cái đó thực ra cũng không tính là gì, quan trọng nhất hắn không có tâm phúc. Ngay cả tìm một người để bí mật liên lạc với Cố Tích Triều cũng không có, hắn quả thật là làm một Hoàng đế uất ức nhất lịch sử mà ?!

Trong tiểu thuyết, phim truyền hình hiện đại bên người Hoàng đế đều sẽ có các loại người như: ảnh vệ, ám vệ, thị vệ.... linh tinh lăn tăn, họ có sự trung thành và tận tâm, năng lực nghịch thiên đủ thứ kiểu như đi buffet chọn món. Vì cái gì Triệu Hoàn đế lại không có một mống ?!

Minh Thành Tổ trước kia bên người có Cẩm Y vệ, Thanh Thế Tông bên người có Huyết Trích Tử, so sánh trên dưới, chỉ có Đại Tống Hoàng đế thật sự là yếu ớt nhu nhược đến bất lực a !

Nhan Cảnh Bạch oán giận một trận xong liền hạ quyết tâm, nếu Triệu Hoàn bên người không có ảnh vệ, thì hắn liền tự tạo ra, tuyển người trong cấm quân mà huấn luyện hahaha.

Bàn thân có hệ thống bàn tay vàng "công lược" như thế này, hắn không sợ sẽ nhìn lầm người, cũng không lo lắng sẽ tuyển người năng lực kém hoặc là nhân phẩm thấp .

Cũng là đến ngày hôm nay hắn mới biết được, cái hệ thống chỉ biết ban bố nhiệm vụ lại là một bàn tay vàng nghịch thiên đến cỡ nào hớ hớ !

Làm một Hoàng đế, quan trọng nhất là cái gì? Là biết cách nhìn người, dùng người! Mà hệ thống cho hắn chính là khả năng đó!

Đối với nhân vật quan trọng, nó sẽ đơn giản nói cho hắn về thân phận, võ công, danh hiệu linh tinh lung tung, và các loại như tin tức cơ bản của đối phương; mà đối với người thường, chỉ cần hắn muốn biết, hệ thống liền sẽ dán lên nhãn bao gồm: trí tuệ, võ công, thanh liêm, dã tâm cùng với trung tâm. Bắt đầu từ số 0, mức cao nhất là 100.

Làm một Hoàng đế, còn có cái gì so với khả năng của bàn tay vàng nghịch thiên này sao? !

Từ khi trở thành Triệu Hoàn, Nhan Cảnh Bạch lần đầu tiên không hề cảm thấy âm trầm mà muốn há miệng cười to thành tiếng, khiến Phúc Toàn Nhi ở ngoài cửa cho rằng không lẽ quan gia nhặt được Kim Nguyên Bảo hay sao mà cười đến sảng khoái như vậy .

Nhan Cảnh Bạch bận rộn một buổi chiều mới tuyển ra hai trăm người có độ trung thành cao, mong muốn bồi dưỡng họ thành ảnh vệ, trọng yếu nhất chính là lòng trung thành đối với Hoàng đế, là hắn, về phần võ nghệ, hắn tin Lãnh Huyết là một thầy giáo có khả năng.

Vì thế vừa cho đối phương nghỉ ngơi một ngày, người nào đó hưng phấn có chút đợi không kịp, lập tức gọi La Phúc Toàn, kêu gã truyền Lãnh Huyết tiến cung. Thời gian chính là tính mạng a ! Về phần ban đầu còn tính toán tìm lý do đem Lãnh Huyết hoàn trả cho Gia Cát Chính Ngã, nhưng hiện tại thì ý niệm này triệt để bị hắn ném đến lên chín tầng mây.

Đáng thương Lãnh Huyết, vừa hồi phủ còn chưa đến một ngày, lại bị một đạo thánh chỉ kêu trở về, Gia Cát Chính Ngã sợ y đối Hoàng đế có bất mãn, tự mình đem y đưa vào Hoàng cung, dọc theo đường đi đều dặn dò, khuyên bảo ngàn vạn lần cố nhẫn nại, lão sẽ nghĩ biện pháp khiến quan gia nhanh chóng thả người mà !

Kỳ thật Lãnh Huyết rất muốn nói với lão rằng quan gia thật ra cũng rất rất tốt ! Nhưng mấy lần mở miệng không biết sao đều không thể nói được, chính y cũng không biết tại sao mình không nói nên lời!

Trở lại trong cung, lại nhìn thấy người kia vẫn như trước trong sạch mà nho nhã, trong lòng bỗng có chút cảm giác gì đó vui sướng, hàn ý trên mặt có vẻ tan đi bảy tám phần, khó tin mà trở nên hơi hơi mềm mại một chút.

Khi người nọ nhìn thấy y tựa hồ cũng thật cao hứng, lôi kéo y đi ra cửa điện.

Phúc Toàn Nhi gắt gao đi theo phía sau, cặp mắt nhỏ ti hí nhìn thân ảnh hai người phía trước đang cùng một chỗ, ánh mắt dừng lại vài giây, vẻ mặt trở nên đầy sự rối rắm.

Nhan Cảnh Bạch sau lưng không có mắt, đương nhiên không biết biểu tình trên mặt Phúc Toàn Nhi, càng không có chú ý tới lỗ tai Lãnh Huyết đỏ ửng sung huyết đến nơi, tâm tư của hắn hiện đều đặt vào việc huấn luyện nhân sĩ mà thôi.

Hắn tin tưởng, sau khi được Lãnh Huyết chỉ qua, những người này khẳng định sẽ năng lực chiến trận đều sẽ được nâng cao. Đến thời điểm cần thiết, tuy rằng chỉ có hai trăm người, nhưng đối với một người như hắn có một đội ngũ trung thành như vậy cũng sẽ là một lá bài chủ chốt !

Hắn cố ý đem đội quân này tới một nơi hẻo lánh yên lặng trong cung, dựng nơi để cho bọn họ tập luyện, nghỉ ngơi sinh hoạt.

Lúc Nhan Cảnh Bạch lôi kéo Lãnh Huyết tới, đội ngũ đã chia ra mười người một tiểu đội, năm mươi người một trung đội, trăm người một đại đội, đứng ở đại điện trung tâm, mỗi người đều là một thân hắc sắc trang phục, eo lưng cùng xương sống thẳng tắp, như tiêu thương dựng thẳng!

Hắn chỉ vào nhóm người này, mỉm cười đối Lãnh Huyết nói: "Những người này ngươi thấy như thế nào ?"

Lãnh Huyết nhìn qua một vòng, con ngươi màu lục nhẹ nhàng lóe sáng: "Là những người tinh nhuệ !"

"Ha ha ha !" Nhan Cảnh Bạch cười to nói: "Tinh nhuệ ra sao thì chưa nói tới, họ chưa trải qua chiến trường, chưa thấy qua máu tươi, thậm chí ngay cả thân thủ đều kém, chẳng qua tinh thần so với người khác cao hơn chút mà thôi."

Lãnh Huyết mím môi nói: "Một binh sĩ có được tinh khí thần tài là trọng yếu nhất !"

Nhan Cảnh Bạch nheo mắt, cười hỏi: "Nếu như thế, trẫm thỉnh Lãnh thiếu hiệp giúp một tay được chứ ?"

Nghi hoặc chợt loét lên trong đôi con ngươi màu trời xanh, vẻ mặt Lãnh Huyết vẫn như trước không một chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói một câu: "Quan gia mời nói."

Nhan Cảnh Bạch quay đầu, nhìn xuống đoàn quân do hắn tự mình chọn ra, từ từ nói: "Huấn luyện bọn họ, đưa bọn họ huấn luyện thành chân chính tinh nhuệ !"

Lãnh Huyết nhíu mày, một mạt khó xử hiếm thấy nói: "Nhưng ta chỉ là một bộ đầu, tra án giết người còn có thể, huấn luyện quân đội ta làm không đến."

Nhan Cảnh Bạch khoát tay, cười nói: "Ngươi có thể ! Loại chuyện này cũng chỉ có ngươi có thể làm đến !" Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nâng tay, chạm vào con mắt màu xanh biếc của đối phương, nói tiếp: "Ngươi là một con sói dũng mãnh ! Một con sói hung ác cao ngạo ! Ta muốn chính là đem những người này huấn luyện thành sói như ngươi ! Ta không cần một quân đội chính quy chỉ cần chú ý quân kỷ quân pháp, thứ ta muốn là một một đội quân chân chính hổ lang chi sư !"

Mặt trời ban trưa gắt gao tỏa nắng. Hoa tươi khắp nơi nở trên sườn núi, một đám dân trang phục kỳ lạ ghìm ngựa đứng ở đỉnh núi, xa xa nhìn mặt trời tỏa nắng gắt gao lên một tòa thành lớn tràn ngập phồn hoa .

"Đó chính là Biện Lương sao ? Kinh đô Biện Lương của Đại Tống ? !" Cầm đầu một người trẻ tuổi ánh nhìn rung động mà lại si mê nói.

Cưỡi ngựa đứng ở bên người là một vị nam tử trung niên, dáng người cường tráng, đôi mắt sâu màu nâu thỉnh thoảng lóe ra tinh quang chứng tỏ người này tuyệt không phải dạng vừa đâu.

Hắn huy roi ngựa trong tay, cuối cùng đưa mắt nhìn thành trì ở xa xa, sau đó vỗ bả vai người trẻ tuổi nói: "Đừng có gấp, không bao lâu chúng ta sẽ đạp lên tòa thành trì này, đến thời điểm chín muồi nơi này hết thảy đều sẽ thuộc về người Kim chúng ta."

Nghe vậy, người trẻ tuổi anh tuấn trên khuôn mặt hiện lên một mạt tham lam cùng dã tâm rõ rệt không che dấu, hắn gật đầu: "Ta thề, ngày đó tuyệt sẽ không đến quá muộn !" Nói xong, hắn đá bụng ngựa một cái, dẫn đầu đoàn người lao xuống triền núi.

"Oanh long long !" Vó ngựa từng trận trên đỉnh núi một trận bụi bay, đóa hoa xinh đẹp vừa chớm nở liền bị đạp nát trong bùn lầy nhơ nhớp....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info