ZingTruyen.Info

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 791 - 800

Linhh1811

Chương 791: Cho ta một cái công đạo (ba)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân không có nói chuyện tiếp, nàng nhẹ vỗ về cằm, hơi hơi trầm mặc xuống.

Xem ra, nàng nhanh chóng tăng lên thực lực hơn nữa.

Ban đầu thực lực này ở Tây Linh đại lục đã được cho là chí cường (mạnh nhất), nhưng dù sao nơi này cũng là Đông Nhạc đại lục, không chỉ có nam tử tự xưng là Bản Thánh kia đang như hổ rình mồi, còn có kẻ địch cường đại của nghĩa phụ.... .......

Cho nên, lực lượng của nàng vẫn là không đủ.

——

Ban đêm, ánh trăng thanh lãnh.

Bởi vì trứng Linh Thú đã bị người cướp đi, vì vậy các thế lực đều ‘ào ào’ rời đi, trong toàn bộ Tuyết Sâm, chỉ có đoàn người Hồng Liên Lĩnh.

Lúc này, trong lều trại, Cố Nhược Vân nhìn Tử Tà đứng ở trước mặt, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Thế nào ta lại không biết chừng nào thì ngươi trở nên tham ăn như vậy?"

Tiểu Tử Tà liếc mắt xem thường: "Quả trứng Linh Thú kia vốn là đồ của ta."

"Đồ của ngưoi?" Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi và mẫu Phượng Hoàng sinh ra tiểu Phượng Hoàng? Vậy làm sao ngươi lại ăn đời sau của mình?"

Vừa nghe lời này, Tiểu Tử Tà tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở ‘phì phì’ nói: "Đó là thứ ta đặt ở nơi đó ở trước lúc quen biết ngươi, bên trong chứa đựng lực lượng của ta, chẳng phải trứng Linh Thú gì, ta chỉ là lấy lại lực lượng của ta, ta mới không có sinh cục cưng với mẫu Phượng Hoàng, nhưng mà, nếu ngươi nguyện ý mà nói, chúng ta có thể sinh một đứa."

Sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức che kín hắc tuyến: "Ta không có hứng thú đối với Linh Thú, nhưng mà ngươi nói trong đó ẩn chứa lực lượng của ngươi, lại là bởi vì sao?"

"Này…...." Con ngươi Tiểu Tử Tà chuyển động vài cái, tà mị nở nụ cười: "Này ngươi không cần quản, dù sao hiện tại ta đã lấy lại lực lượng thuộc về ta, nhưng cần tiêu phí một đoạn thời gian để hoàn toàn tiêu hóa nó, trước đó, ngươi còn cần giúp ta một việc."

"Việc gì?"

"Lông Chu Tước! Ngươi tìm được Chu Tước, lấy một cái lông cho ta, lông chim của nó có thể trợ giúp ta dung hợp lực lượng, l.q.đ đến lúc đó, thực lực của ta có thể tăng lên! Ít nhất sẽ không kém tiện nghi cha kia của ngươi."

Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu: "Đã như vậy, hiện tại chúng ta đây lập tức xuất phát đi."

"Ngươi không đi cùng tiện nghi cha kia của ngươi sao?"

"Không cần, ta lưu một phong thư cho hắn, sau đó chúng ta lập tức xuất phát đi tìm Chu Tước, hơn nữa cũng là lúc ta tìm Hạ gia báo thù! Chờ sau khi hoàn thành chuyện này, ta sẽ đi Hồng Liên Lĩnh gặp nghĩa phụ."

Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn Tiểu Tử Tà, nói.

Tiểu Tử Tà gật gật đầu: "Tốt, hiện tại chúng ta đây lập tức xuất phát đi, chờ sau khi ta dung hợp lực lượng này, tuy rằng còn không thể đến thời kỳ trưởng thành, nhưng ít nhất cũng có thể trợ giúp tiện nghi cha kia của ngươi báo thù!"

Sau khi hai người thương lượng tốt, Cố Nhược Vân trực tiếp lấy ra một cây bút cùng một tờ giấy, sau khi để lại tờ giấy thì thừa dịp bóng đêm xuất phát.

Chờ ngày hôm sau khi người Hồng Liên Lĩnh đến kêu Cố Nhược Vân, lại phát hiện trong lều trại của nàng không có một bóng người, chỉ có một tờ giấy im lặng bị tảng đá áp trên mặt đất. Lúc này người nọ không chậm trễ, lập tức lấy tờ giấy đến trước mặt hồng y nam tử.

Hồng y nam tử trầm mặc một lúc, thở dài, nói: "Nàng đã có việc khác muốn đi làm, như vậy tùy nàng đi, chúng ta tìm được Huyền Vân quả trước, đến lúc đó lại phái người đi tìm tung tích của nàng."

Khi nói lời này, giữa mặt mày của hắn mơ hồ có sầu lo, nhưng nghĩ đến thực lực Cố Nhược Vân biểu hiện ra, tâm lại bất giác hạ xuống.

Thiên phú của nha đầu kia cường hãn như thế, át chủ bài lại nhiều, chắc hẳn ở đại lục này hỗn như cá gặp nước, nói không chừng tương lai không lâu sau, cho dù hắn ở trong Hồng Liên Lĩnh, cũng có thể nghe được những sự tích của nàng.... .......

Phỏng chừng hồng y nam tử cũng không biết bản thân vậy mà một ngữ thành sấm, mà một ngày kia, cũng là đến nhanh như vậy.... ......



Chương 792: Cho ta một cái công đạo (bốn)

Edit: kaylee

Tần Lĩnh.
Nếu muốn tiến vào Lưu Phong quốc, phải thông qua Tần Lĩnh kéo dài vạn dặm này.

Tuy rằng Linh Thú trong Tần Lĩnh này rất là hung hãn, không đến cảnh giới Võ Tôn không cách nào thông qua, nhưng mà dược liệu ở bên trong Tần Lĩnh cũng là nhiều đếm không xuể, cho nên một đường đi tới, lqđ Cố Nhược Vân cướp đoạt được không ít dược liệu trân quý ở trên đường.

Lúc này, một gốc cây hoa nhỏ màu đỏ phía trước rơi vào trong mắt nàng, hai mắt Cố Nhược Vân lập tức sáng ngời: "Đó là Hỏa Vũ thảo? Hỏa Vũ thảo này giá cực kì sang quý, có lẽ ngày sau luyện chế đan dược cần dùng."

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân lập tức chậm rãi đi tới phía trước, nhưng mà, ngón tay nàng vừa mới chạm vào Hỏa Vũ thảo, còn chưa kịp nhổ nó tận gốc, phía trước đột nhiên có một dòng khí quét tới, ‘ầm’ một tiếng phá hủy Hỏa Vũ thảo ngay trước mặt nàng.

Sắc mặt Cố Nhược Vân đen xuống, ngẩng đầu nhìn lại phía trước, trong phút chốc một bóng dáng quen thuộc rơi vào trong con ngươi của nàng, làm cho biểu cảm của nàng lập tức sợ run một chút, một chút kinh ngạc chợt lóe lên từ đáy mắt.

"Tề Hạo Nhiên, rốt cục ngươi muốn làm cái gì?"

Sắc mặt thiếu nữ tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đứng ở phía trước nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cẩm y nam tử bị xưng là Tề Hạo Nhiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt hèn mọn nhìn thiếu nữ đứng ở phía trước y, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Tiểu công chúa, cùng ta trở về!"

"Nếu ta không về thì sao?"

Thiếu nữ gắt gao rắn răng: "Tề Hạo Nhiên, ngươi đừng nghĩ uy hiếp ta, ta tuyệt sẽ không nghe theo mệnh lệnh của các ngươi, ta cũng sẽ không gả cho loại cặn bã như ngươi."

"Ha ha," Tề Hạo Nhiên cười lạnh lùng, ánh mắt âm u kia liếc về phía thanh niên vẫn luôn nắm chặt tay nhỏ bé của thiếu nữ: "Một dân đen mà thôi, cũng muốn đoạt nữ nhân với Tề Hạo Nhiên ta, ta khuyên ngươi một câu, diễn~đ@n^lêquý.đôn ngươi vẫn là trở về soi nước tiểu chiếu xem bản thân là cái đức hạnh gì, thân phận tiểu công chúa là ngươi có thể xứng đôi sao? Mặt khác………. Gia gia của ta là thủ tịch ngự y của Lưu Phong quốc, ở trong đại lục ta chỉ thừa nhận một mình Y thánh mạnh hơn gia gia của ta! Ta đã nhờ gia gia của ta dùng từ chức ngự y cưỡng bức bệ hạ gả tiểu công chúa cho ta, ngươi ngẫm lại xem, bệ hạ sẽ vì thành toàn một đôi các ngươi này, mà để mất đi gia gia của ta sao?"

Nói tới đây, y dừng một chút, cười lạnh nói: "Huống chi, hiện tại thân thể của thái tử ngày càng lụn bại, bệ hạ càng là không cách nào khuyết thiếu gia gia của ta, cho nên, tiểu công chúa nhất định chỉ có thể trở thành nữ nhân của Tề Hạo Nhiên ta!"

Sắc mặt thanh niên phát lạnh, gắt gao nắm chặt tay của thiếu nữ không nói gì, con ngươi kia vô cùng quật cường, không chút úy kỵ nhìn thẳng Tề Hạo Nhiên.

"Mạc đại ca, ngươi lập tức đi trước," Thiếu nữ cắn chặt răng, nói: "Ngươi đi Hạ gia tìm người tới cứu ta, hiện tại chỉ có người Hạ gia có thể giúp đỡ chúng ta, dù thế nào, Hạ gia cũng là gia tộc của Nhược Vân tỷ tỷ, bọn họ sẽ nể tình Nhược Vân tỷ tỷ mà giúp ta, hơn nữa quan hệ của ta và Sơ Tuyết tỷ tỷ cũng luôn không tệ."

"Hạ gia?"

Tề Hạo Nhiên ‘phì’ cười một tiếng: "Chính là Hạ gia dựa vào Hạ Nhược Vân mới có thể nổi lên kia sao? Hiện giờ Hạ gia không phải là ỷ vào có Kim Đế ở sau lưng làm chỗ dựa mới có thể tác uy tác phúc à? Nếu không có Kim Đế, Hạ gia lại tính là cái gì? Mạc Thượng Phi, ngươi hẳn là hận Cố Nhược Vân, nếu không phải nàng trêu chọc một cường giả không cách nào trêu chọc, cũng sẽ không làm cho Mạc gia các ngươi bị diệt môn, chỉ để lại một tàn đảng như ngươi! Ha ha ha!"

Sắc mặt Mạc Thượng Phi lạnh lùng, lại vẫn không có mở miệng nói chuyện.

Năm đó, lúc Mạc gia bị diệt môn, hắn cũng không ở trong Mạc gia, chờ sau khi hắn về tới Mạc gia tất cả mọi người đều đã chết, l^q'đ chỉ có một mình hắn ở nơi này tham sống sợ chết! Thậm chí ngay cả tỷ đệ hai người Hạ Nhược Vân và Hạ Lâm Ngọc đều mất tích không thấy, nếu không phải Hạ gia nâng đỡ, hơn nữa có tiểu công chúa luôn luôn ở bên cạnh làm bạn với hắn, hắn cũng chống đỡ không được sáu năm này.



Chương 793: Cho ta một cái công đạo (năm)

Edit: kaylee

Hận?

Mạc Thượng Phi lắc lắc đầu, hắn cũng không hận Cố Nhược Vân, bất luận như thế nào, Hạ Nhược Vân cũng là biểu tỷ của hắn, đã từng cũng đối đãi với hắn rất tốt, l.q.đ tuy rằng bên ngoài đều nói là nàng làm cho Mạc gia bị diệt môn, nhưng những năm gần đây, hắn vẫn muốn theo đuổi cầu một cái chân tướng!

Tai nghe là hư, mắt thấy là thực, không có tận mắt thấy được, hắn không tin tưởng.

"Mạc Thượng Phi, ngươi cho rằng ngươi vẫn là đệ tử dòng chính Mạc gia lúc trước?" Tề Hạo Nhiên thấy Mạc Thượng Phi không nói gì, lại cười lạnh một tiếng: "Mạc gia đã không còn, cho dù Hạ gia có lòng tốt thu lưu ngươi, nhưng mà hiện giờ ngươi cũng chỉ tính là hộ vệ của Hạ Sơ Tuyết, một hộ vệ nho nhỏ như ngươi, cũng dám đoạt công chúa của ta, quả thực chính là ăn gan hùm mật gấu! Năm đó mẫu tử Hạ Nhược Vân còn sống mà nói, ngươi coi như là thân thích của Hạ gia, hiện tại ngươi cho rằng ngươi thật có thể đáp lên quan hệ gì với Hạ gia sao?"

Mạc Thượng Phi gắt gao nắm chặt nắm tay, chuyện năm đó, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn! Hắn không biết là ai diệt Mạc gia, nếu biết, chính là dùng tất cả, cũng muốn báo thù vì người nhà!

"Tề Hạo Nhiên!"

Tiểu công chúa tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên: "Ta cảnh cáo ngươi, không được thương hại Mạc ca ca, nếu Nhược Vân tỷ tỷ còn ở mà nói, lấy thiên phú của nàng, hiện tại hẳn là càng mạnh, ngươi còn dám đối đãi với người Mạc gia như vậy sao?"

"Đáng tiếc, tai họa kia đã chết," Tề Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng: "Cho dù không chết, nàng làm hại Mạc gia bị diệt môn, còn hại chết mẫu thân của mình, cũng sẽ bị nước miếng thế nhân làm chết đuối, chẳng lẽ ngươi không biết hiện giờ bên ngoài đồn đãi về nàng đều là gì sao? Một kẻ lang tâm cẩu phế, một kẻ bạch nhãn lang! Năm đó Mạc gia yêu thương nàng như thế, nhưng mà nàng thì sao? Bởi vì sợ hãi cường giả diệt Mạc gia, lee~dđ.lqđ thà rằng làm rùa đen rút đầu, thậm chí ngay cả lễ tang của lão gia tử Mạc gia cũng không có gan tham gia, nói tới đây ta thật tương đối bội phục phụ nữ (cha và con gái) Hạ Minh và Hạ Sơ Tuyết, sáu năm trước, Hạ Minh vì Mạc lão gia tử thủ linh trăm ngày, Hạ Sơ Tuyết đã thương tâm khóc ngất xỉu ở lễ tang, thân là thân ngoại tôn nữ (cháu gái ngoại ruột) của Mạc lão gia tử nàng lại đang làm gì? Nhát gan sợ phiền phức như thế, không phải là bạch nhãn lang thì là cái gì?"

"Tề Hạo Nhiên, ngươi im miệng cho ta!" Cả người tiểu công chúa run run không ngừng, đôi mắt phun ra ngọn lửa tức giận: "Nhược Vân tỷ tỷ không phải loại người như vậy, năm đó khẳng định nàng có nỗi khổ khó nói, hơn nữa hiện tại nàng đã mất! Ta không cho phép ngươi nói xấu nàng!"

Tiếng nói của tiểu công chúa chưa dứt, Mạc Thượng Phi bên người đã giống như một thanh lợi kiếm vọt qua phía Tề Hạo Nhiên.

Nhưng mà, cho dù thiên phú của hắn không tệ, lại cũng không phải là đối thủ của Tề Hạo Nhiên lớn hơn hắn mười tuổi.

Tề Hạo Nhiên cười trào phúng, che cây quạt ở phía trước mình, cũng chặn lại của nắm tay Mạc Thượng Phi, sau đó, một luồng lực lượng thông qua cây quạt truyền ra ngoài, ‘ầm’ một tiếng, thân mình Mạc Thượng Phi lập tức lui về sau mấy bước, cánh tay khẽ run lên.

"Mạc đại ca," Trái tim tiểu công chúa căng thẳng, bước nhanh đi đến trước mặt Mạc Thượng Phi, ánh mắt lo lắng nói: "Mạc đại ca chàng thế nào? Huynh đi tìm viện binh Hạ gia, ta đến ứng phó y là được."

Mạc Thượng Phi lắc lắc đầu: "Không được, ta không thể để nàng ở chỗ này, hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi, ta tuyệt sẽ không để nàng gả cho tên cặn bã này!"

"Ha ha, Mạc Thượng Phi, ngươi muốn mang tiểu công chúa đi, vậy ngươi nghĩ tới hậu quả sao?" Tề Hạo Nhiên cười ‘ha ha’ hai tiếng, dùng ánh mắt khinh miệt quét mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạc Thượng Phi: "Sau lưng Hạ gia có Kim Đế lại như thế nào? Gia gia của ta cũng đã đột phá đến cảnh giới Võ Đế, hơn nữa bệ hạ Lưu Phong quốc chúng ta, làm sao sẽ sợ hãi Kim Đế kia? Huống chi, ta không tiếp thu Hạ gia sẽ vì một hộ vệ nho nhỏ như ngươi mà đối đầu với bản công tử."




Chương 794: Cố nhân (một)

Edit: kaylee

Tâm tiểu công chúa chợt khẩn trương lên, lo lắng nhìn về phía Mạc Thượng Phi, cắn chặt môi, nói: "Mạc đại ca, Hạ gia nhất định sẽ giúp chúng ta đúng không?"

Nhìn hai mắt sáng ngời của tiểu công chúa, Mạc Thượng Phi cười khổ một tiếng.

Những năm gần đây, Hạ gia nguyện ý thu lưu hắn, hắn đã thật cảm kích, dù sao kẻ thù đã từng diệt Mạc gia kia còn không biết tung tích, vạn nhất biết được Hạ gia để lại hắn thân là dư nghiệt Mạc gia, ắt phải sẽ mang đến tai nạn cho Hạ gia.

Nhưng cho dù như thế, Hạ gia vẫn không để ý nguy hiểm lưu hắn ở bên người.

Chẳng sợ, địa vị hiện giờ của hắn ở Hạ gia, chỉ là hộ vệ của Hạ Sơ Tuyết! Hơn nữa Hạ gia đã vì hắn đắc tội một cường địch, lại như thế nào tiếp tục trêu chọc một người khác? Vì vậy trong lòng Mạc Thượng Phi hiểu rõ, chuyện này tìm Hạ gia ra mặt căn bản là vô dụng.

"Mạc Thượng Phi, ngươi dây dưa tiểu công chúa, bản công tử quyết không thể lưu lại ngươi!"

Một tia sáng sắc bén xẹt qua trong mắt Tề Hạo Nhiên, cây quạt trong tay y vung mạnh một cái, mấy tia sáng chợt phá không mà ra, bắn tới ngực của Mạc Thượng Phi.

"Mạc đại ca, cẩn thận."

Tiểu công chúa quá sợ hãi, thân mình chợt lóe lập tức chắn ở phía trước Mạc Thượng Phi, trong cặp mắt sáng kia tràn đầy vẻ quật cường.

Bắt đầu từ ngày nàng gả mình cho Mạc đại ca đó, từ đây về sau, nam nhân này, chính là người quan trọng nhất trong lòng nàng, nàng chẳng sợ buông tha cho sinh mệnh của mình, cũng tuyệt sẽ không làm cho hắn bị người thương hại.

Nhưng mà, ngay tại một khắc này, Mạc Thượng Phi ôm chặt lấy tiểu công chúa, nhanh chóng xoay người, bại lộ phía sau lưng mình ở dưới tia sáng màu bạc kia, lqđ nhưng mà, cho dù như thế, hắn vẫn chặt chẽ che chở thiếu nữ trong ngực, trong mắt tràn đầy kiên định và thâm tình.

Phanh!

Bỗng nhiên, một cơn cuồng phong truyền đến từ phía sau, ngân châm vốn nhằm về phía sau lưng y kia vòng một vòng, vọt qua phía Tề Hạo Nhiên.

Sắc mặt Tề Hạo Nhiên đại biến, thân mình chợt lóe tránh ở sau một cây cổ thụ, tia sáng màu bạc kia bắn vào trên cổ thụ, cổ thụ vốn tráng kiện kia ‘ầm’ ngã xuống đất, đầy bụi đất bay lên.

"Khụ khụ."

Tề Hạo Nhiên ho khan hai tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn nữ tử áo xanh đứng ở sau lưng Mạc Thượng Phi kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là loại người nào? Muốn xen vào việc của người khác?"

Nữ tử áo xanh nhàn nhạt nâng mắt, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xanh mét kia của Tề Hạo Nhiên, giọng nói nhẹ như gió, chậm rãi vang lên ở trên sơn đạo tràn ngập khói thuốc súng.

"Ngươi hủy dược liệu của ta, một khi đã như vậy, vậy tính toán lấy cái gì đến bồi thường?"

"Ngươi…..." Tề Hạo Nhiên trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái: "Khi nào thì hủy dược liệu của ngươi? Không phải ngươi chỉ muốn lừa gạt thôi à, nói đi, muốn bao nhiêu tiền, ngươi nói ra giá, sau khi lấy được tiền thì cút cho ta!"

Ầm!

Ánh mắt nữ tử chợt tối lại, đột nhiên một cơn lốc nhấc lên từ trước mặt của nàng, giống như một dòng khí thổi quét đi, thân thể Tề Hạo Nhiên chợt bay ra ngoài, hung hăng ngã ở trên đất.

"Nha đầu thối, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi có biết ta là ai không?" Tề Hạo Nhiên bò lên từ trên đất, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén: "Đắc tội ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt!"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, đi về phía trước mấy bước.

Nhìn thấy nàng tới gần, Tề Hạo Nhiên đột nhiên mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), sau đó, y hoàn toàn quên lời nói hùng hồn lúc trước của mình, ‘xoát’ một tiếng lập tức chạy về phía phương xa, không mang theo do dự gì!

Cố Nhược Vân choáng váng một chút, có chút bất đắc dĩ sờ sờ mũi, xoay người nhìn về phía hai người phía sau.



Chương 795: Cố nhân (hai)

Edit: kaylee

Lại nhắc đến, hai người kia đều là người quen của nàng, nếu chỉ vì dược liệu, sợ rằng nàng còn lười đi ra xen vào việc của người khác! Nhưng chuyện của bọn họ, lqđ nàng lại không thể không quản! Dược liệu bị hủy, chỉ là một cái cớ mà thôi.

"Cô nương, đa tạ ân cứu mạng của ngươi."

Mạc Thượng Phi buông tiểu công chúa ra, nhìn Cố Nhược Vân, cung kính củng củng nắm tay, nói: "Hôm nay ngươi cứu mạng ta, ngày sau Mạc Thượng Phi ta tất sẽ hồi báo cho ngươi."

"Mạc Thượng Phi?"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười: "Ngươi không cần cảm tạ ta, lại nhắc đến, ta và Mạc gia các ngươi cũng có một chút sâu xa."

Năm đó, nàng cho rằng toàn bộ Mạc gia bị diệt môn, không nghĩ tới còn có thể lưu lại một người, như thế coi như là để lại một huyết mạch cho ngoại công, bất luận như thế nào, nàng cũng phải bảo vệ tốt huyết mạch Mạc gia lưu lại này.

Mạc Thượng Phi sửng sốt một chút, có chút không rõ nhìn Cố Nhược Vân.

"Cô nương, không biết ngươi quen biết người nào của Mạc gia chúng ta?"

"Hạ Nhược Vân," Con ngươi Cố Nhược Vân hơi hơi trầm xuống, nói: "Ta và Hạ Nhược Vân Hạ gia đã từng quen biết, có lẽ là vì cùng tên không cùng họ, cho nên chúng ta nói chuyện rất hợp, nàng cũng từng nhắc tới các ngươi với ta."

Trái tim của Mạc Thượng Phi nháy mắt co rút nhanh, một phát bắt được bả vai của Cố Nhược Vân, ngay cả hô hấp đều thay đổi.

"Cô nương, ngươi quen biết biểu tỷ của ta?"

"Mạc đại ca," Tiểu công chúa vội vàng đi lên phía trước đến, nhìn Mạc Thượng Phi, nói: "Chàng đừng có gấp, chúng ta hỏi vị cô nương này một chút về chuyện của Nhược Vân tỷ tỷ."

Cố Nhược Vân mỉm cười, loại chuyện đoạt xác trùng sinh này, quá mức không thể tưởng tượng, nên nàng không cách nào nói rõ thân phận của nàng với bất luận kẻ nào, nếu muốn tiếp cận hai người kia, phương pháp tốt nhất chính là dùng thân phận bằng hữu của Hạ Nhược Vân.

"Này, thực xin lỗi."

Lúc này Mạc Thượng Phi mới phát hiện mình quá mức xúc động, vội vàng buông tay, áy náy nói: "Ta chỉ là nghe được chuyện về biểu tỷ, quá mức kích động, cô nương, ngươi có biết chân tướng biểu tỷ ta tử vong? Ở trước đó không lâu, llêqquýđônn Hạ gia điều tra rõ hại chết biểu tỷ ta là Y thánh Bạch Trung Thiên, ta cũng không biết sự thật có phải như thế hay không, nhưng mà biểu tỷ là nữ nhi của Hạ gia, cho nên chuyện Hạ gia nói hẳn là sự thật."

Cố Nhược Vân giật mình, Hạ gia vậy mà nói với người ngoài hại chết mình là sư phụ của mình?

Ở kiếp trước, trên đời này biết Y thánh là sư phụ của nàng, cũng chỉ có Kim Đế và Hạ gia! Hơn nữa, năm đó diệt cả nhà Mạc gia, còn hại mẫu thân và đệ đệ, chính là Hạ Minh!

Hiện giờ, y lại muốn vu oan việc này cho sư phụ?

Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, dùng ánh mắt kinh ngạc kia nhìn Mạc Thượng Phi.

"Vì sao các ngươi sẽ cho rằng người hại chết tỷ tỷ ngươi là Y thánh Bạch Trung Thiên? Y thánh không phải là sư phụ của nàng sao? Vì sao phải hại nàng?"

Năm đó, bởi vì một số nguyên nhân, nàng không cách nào để cho những người khác biết quan hệ của Y thánh và nàng, Hạ gia cũng là ở sau khi một lần nghe lén nàng và Y thánh Bạch Trung Thiên nói chuyện, mới biết được việc này, vì vậy hiện giờ Đông Nhạc đại lục, là tuyệt đối không biết Y thánh Bạch Trung Thiên có một đồ nhi.

Nhưng hôm nay, nàng đã đoạt xác trùng sinh, bởi vậy mặc dù là để cho người biết, cũng không có quan hệ gì.

"Cái gì? Cô nương, ngươi vừa nói cái gì? Y thánh Bạch Trung Thiên là sư phụ của biểu tỷ?" Khuôn mặt Mạc Thượng Phi thay đổi, l^q'đ lắc lắc đầu, không dám tin nói: "Không có khả năng, điều này sao có thể? Hạ Minh rõ ràng nói điều tra rõ cường giả năm đó biểu tỷ đắc tội kia chính là Y thánh Bạch Trung Thiên, làm sao tên kia có thể là sư phụ của nàng?"



Chương 796: Cố nhân (ba)

Edit: kaylee

Giờ khắc này, Mạc Thượng Phi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Biểu tỷ đã từng nói qua với hắn, trên đời này, nhân vật nàng kính ngưỡng nhất có hai người.

Một người chính là Hồng Liên Lĩnh Lĩnh chủ, còn một người….... Chính là Y thánh Bạch Trung Thiên!

Một khi đã như vậy, vậy thì sao biểu tỷ lại có thể đắc tội ông?

Nhìn khuôn mặt đổi tới đổi lui của Mạc Thượng Phi, Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười.

Lấy tín nhiệm của Mạc Thượng Phi đối với Hạ gia, nàng không có khả năng ngay từ đầu đã nói năm đó là Hạ gia hại chết nàng, chỉ có chậm rãi làm cho bản thân Mạc Thượng Phi hoài nghi! Thật hiển nhiên, hiện giờ hắn đã dần dần sinh ra nghi ngờ đối với Hạ gia.

"Tiểu công chúa, ta muốn về Hạ gia."

Mạc Thượng Phi nhìn tiểu công chúa, áy náy nhìn nàng: "Ta muốn tìm kiếm một cái chân tướng, báo thù rửa hận vì người thân đã chết đi của ta! Cho nên, ta muốn biết, rốt cục người giết hại biểu tỷ có phải Bạch Trung Thiên hay không, nếu không phải, vì sao Hạ gia muốn hãm hại ông ta? Cho nên, xin tha thứ ta không cách nào cùng rời đi với nàng, nhưng mà ta sẽ tìm một địa phương an toàn, l^q'đ nàng ở nơi đó chờ ta, được không? Chờ sau khi ta tìm được chân tướng, ta sẽ về tìm nàng."

Tiểu công chúa gắt gao cắn môi, lắc lắc đầu, trong con mắt sáng tràn đầy kiên định: "Mạc đại ca, ta cùng đi với chàng, nếu ta không ở mà nói, gia tôn Tề Hạo Nhiên khẳng định sẽ làm khó dễ chàng, huống chi, lúc trước Nhược Vân tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, ta cũng muốn biết là ai giết nàng."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia của tiểu công chúa, Cố Nhược Vân nở nụ cười.

Sáu năm.

Tiểu nha đầu thích đi theo phía sau nàng chạy loạn lúc trước, đã lớn như vậy, chỉ là tính tình quật cường này lại một chút cũng không có thay đổi, phàm là chuyện nàng nhận định, ai nói cũng không có tác dụng.

"Thật có lỗi, tiểu công chúa, ta nuốt lời."

Vẻ mặt Mạc Thượng Phi áy náy, nếu hắn có đi không về, vậy đời này, người hắn thực xin lỗi nhất chính là tiểu công chúa.

"Không có việc gì, chỉ cần ta không đồng ý, phụ hoàng còn có thể ép gả ta hay sao?"

Nói xong, hai mắt tiểu công chúa dần dần ảm đạm xuống, cười chua sót: "Nếu không phải thân thể của Thái tử ca ca càng ngày càng không tốt, lão gia hỏa kia cũng không có cách nào dùng chữa khỏi Thái tử ca ca làm điều kiện bức bách ta gả cho Tề Hạo Nhiên."

"Đợi chút!"

Cố Nhược Vân đột nhiên đánh gãy lời nói của tiểu công chúa: "Ngươi nói Thái tử Lưu Phong quốc sinh bệnh?"

Tiểu công chúa gật gật đầu, hai mắt đã dần dần ươn ướt.

Cho dù phụ hoàng thương nàng, nhưng so sánh với Thái tử, chút sủng ái này không là cái gì.

"Có lẽ, ta có thể chữa khỏi cho hắn."

Con ngươi Cố Nhược Vân xoay chuyển, nhàn nhạt nâng lên khóe môi, nói.

"Cái gì?"

Mạc Thượng Phi và tiểu công chúa lập tức cả kinh, tất cả đều chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, hô hấp dồn dập hỏi: "Ngươi nói là thật sự?"

Cố Nhược Vân cười cười: "Các ngươi đã quên sao? Ta và Hạ Nhược Vân là bằng hữu, cho nên cũng từng gặp qua Y thánh Bạch Trung Thiên, lqđ càng là đi theo ông ấy học tập một thời gian, có lẽ ta có thể giúp các ngươi."

Hai mắt tiểu công chúa sáng lên, nếu vị cô nương này chữa khỏi cho Thái tử, vậy thì mình sẽ không cần gả cho Tề Hạo Nhiên.

"Cô nương, khi nào thì chúng ta đây đi cứu chữa cho Thái tử ca ca?"

"Chờ ta đi Lưu Phong quốc," Ánh mắt Cố Nhược Vân chợt lóe, nói: "Nhưng mà, hiện tại ta muốn đi xem trước, sau đó các ngươi lại tới, đến khi đó, ta sẽ đi Hạ gia tìm Mạc Thượng Phi."

"Được."

Tiểu công chúa gật gật đầu, đây là một cơ hội duy nhất, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể buông tha.

Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi về phương hướng Lưu Phong quốc, dù sao cước trình của tiểu công chúa và Mạc Thượng Phi quá chậm, nàng cần tới Lưu Phong quốc tìm hiểu một chút tình hình trước.



Chương 797: Cố nhân (bốn)

Edit: kaylee

Lưu Phong quốc, trong quán trà, thiếu nữ áo xanh ngồi ở bên trong góc, yên tĩnh nghe tiếng nghị luận quanh mình.

"Các ngươi nghe nói sao, nghe nói gần đây Kim Đế đang nơi nơi tìm tòi tung tích của Y thánh Bạch Trung Thiên, cũng không biết rốt cục Y thánh này trêu chọc Kim Đế Kim quốc ở chỗ nào."

"Chậc chậc, cái này ngươi không biết đâu, ta đã sớm nghe người ta nói, hình như kẻ thù năm đó giết Hạ Nhược Vân Hạ gia, chính là Y thánh Bạch Trung Thiên! Phụ thân của Hạ Nhược Vân Hạ Minh hao hết khổ tâm mới điều tra được việc này, ta nghe nói quan hệ của Kim Đế và Hạ Nhược Vân không tệ, đương nhiên không có khả năng buông tha người giết hại nàng."

"Cái gì? Chẳng lẽ lúc trước diệt ngoại tổ gia của Hạ Nhược Vân chính là Y thánh Bạch Trung Thiên? Này……... Này không có khả năng đi, làm sao Y thánh Bạch Trung Thiên có thể làm ra loại chuyện này?"

Mọi người đang không ngừng kinh thán, vì vậy không ai nhìn thấy nữ tử áo xanh ngồi ở bên trong góc kia.

Cố Nhược Vân cau chặt mày, đáy mắt hiện lên vẻ trầm tư, thật lâu sau, nàng mới nới lỏng mi tâm ra, một nụ cười lạnh xuất hiện ở bên môi của nàng: "Hạ Minh, Hạ Sơ Tuyết, mấy năm trước, l^q'đ các ngươi vì đoạt được Thượng Cổ Thần Tháp gia gia giao cho ta, mà diệt một nhà ngoại công, càng là hại chết mẫu thân và đệ đệ, hiện giờ, các ngươi lại muốn dùng việc này để hãm hại sư phụ lão gia tử ông! Đáng tiếc các ngươi vĩnh viễn cũng không thể tưởng được, ta chẳng những trùng sinh, càng là.... .... Đã trở lại."

Nhưng mà, hiện giờ nàng, không phải là Hạ Nhược Vân Hạ gia, mà là Cố Nhược Vân!

Đúng lúc này, một âm thanh chợt vang lên ở trong quán trà, làm cho trái tim của Cố Nhược Vân đập mạnh, sát khí cả người kia đều tán phát ra, làm cho khuôn mặt thanh tú kia của nàng càng thanh lãnh.

"Mau nhìn, là Hạ Sơ Tuyết Hạ gia!"

"Chậc chậc, dáng vẻ của Hạ Sơ Tuyết này thật đúng là đẹp, khó trách Lục Trầm sẽ khăng khăng một mực đối với nàng như vậy, ta còn nghe nói Kim Đế Kim quốc cũng nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa!"

"Ta đoán rất có khả năng, Hạ Sơ Tuyết này sẽ có được danh xưng đệ nhất mỹ nữ Lưu Phong quốc, chính là thiên phú tuyệt đỉnh kia, cũng đủ xứng đôi với Kim Đế! Nhưng mà, ta nghe nói có vẻ Kim Đế Kim quốc thích Hạ Sơ Tuyết, chỉ là Hạ Sơ Tuyết cự tuyệt, cũng đúng, nữ tử vô dục vô cầu giống như Hạ Sơ Tuyết, như thế nào bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ và quyền thế ngập trời của Kim Đế kia mà hiến thân?"

"Đúng rồi, các ngươi cũng không biết đi, Hạ Nhược Vân đã ngã xuống kia của Hạ gia chính là loại nữ nhân này, nghe nói nàng kết bạn với Kim Đế, chính là vì coi trọng khuôn mặt và quyền thế của Kim Đế cho nên mới hiến mình cho hắn, nếu không ngươi cho rằng vì sao lúc ban đầu Kim Đế sẽ trợ giúp Hạ gia? Hiện tại càng là muốn báo thù vì Hạ Nhược Vân! Nhưng mà, sau này sau khi Kim Đế quen biết Hạ Sơ Tuyết, đã bị cái loại khí chất vô dục vô cầu này trên người Hạ Sơ Tuyết hấp dẫn, do đó yêu nàng, hiện giờ muốn báo thù vì Hạ Nhược Vân, cũng là yêu cầu của Hạ Sơ Tuyết."

"Hạ Sơ Tuyết này thật đúng là một nữ nhân hoàn mỹ, đối với cái loại tỷ tỷ này còn trọng tình trọng nghĩa như thế, hơn nữa, ta còn nghe nói lúc ban đầu Lục Trầm yêu cũng là Hạ Sơ Tuyết, lại bị Hạ Nhược Vân dùng thủ đoạn, bởi vậy mới trở thành vị hôn phu của Hạ Nhược Vân……...."

Ở trong tiếng nghị luận nhóm người kia, Hạ Sơ Tuyết cả người mặc bạch y tinh thuần thanh nhã như hoa sen chậm rãi cất bước đi tới, l.q.đ chỉ là, lúc nàng ta đi đến giữa quán trà thì bước chân ngừng lại một chút, một đầu tóc khẽ tung bay ở trong gió, cùng với giọng nói của nàng ta, làm quán trà vốn huyên náo lặng ngắt như tờ.

"Hạ Nhược Vân là tỷ tỷ của ta, cho dù nàng có nhiều lỗi cỡ nào, cũng có huyết mạch tương liên với ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào nói nàng một câu không đúng! Nếu về sau ta lại nghe được có người nói những lời hoang đường đó, đừng trách ta vô lễ!"



Chương 798: Cố nhân (năm)

Edit: kaylee

Sau khi nói xong câu này, nàng ta thu ánh mắt của mình về, ở dưới sự vây quanh của một đám người đi đến lầu hai của quán trà, bóng dáng màu trắng kia nhanh chóng biến mất ở trước mắt mọi người.

Sau khi nàng ta rời khỏi, quán trà vốn yên tĩnh lại truyền đến tiếng nghị luận ào ào, lại nhỏ hơn trước kia rất nhiều.

"Hạ Nhược Vân thật sự là giẫm phải vận **** rồi, có một muội muội như thế! Huống chi muội muội này quá nặng tình trọng nghĩa, còn khóc hôn mê bất tỉnh ở trong lễ tang của ngoại công và mẫu thân Hạ Nhược Vân, không giống thứ lang tâm cẩu phế Hạ Nhược Vân kia, vậy mà sợ hãi đến ngay cả lễ tang của người thân mình cũng không tham gia, cũng may cuối cùng nàng vẫn là đã chết, bạch nhãn lang như vậy căn bản không xứng còn sống!"

Cố Nhược Vân nghe âm thanh thảo luận này, trái tim luống cuống tức giận ban đầu đã dần dần bình tĩnh trở lại.

Kiếp trước, không cách nào tham gia lễ tang của người thân, quả thật là tiếc nuối cả đời của nàng.

Nhưng mà khi đó, nàng đang bị Hạ Minh đuổi giết, lại có thể nào đi chui đầu vô lưới?

Về phần Hạ Sơ Tuyết ——

Thật không hổ là nữ nhi của Hạ Minh, di truyền tất cả.

Hiện giờ nàng, rõ ràng trở thành nữ tử trọng tình trọng nghĩa!

Vốn, mẫu thân của nàng ta và mẫu thân của Hạ Nhược Vân một người làm thiếp, một người còn lại là chủ mẫu! Mà nàng ta, lqd lại có thể khóc ngất đi ở lễ tang của chủ mẫu! Vừa vặn làm thân sinh nữ nhi Cố Nhược Vân, giống như rùa đen rút đầu trốn kỹ, vẫn luôn không dám lộ diện.

Đối lập rõ ràng như thế, tự nhiên trở thành gia vị trà dư tửu hậu của những người đó.

Cũng không có người nào biết, mẫu thân của nàng căn bản không có táng nhập phần mộ tổ tiên! Mà là bị đôi phụ nữ (cha và con gái) Hạ Minh này vứt bỏ đến bãi tha ma, thi cốt vô tồn!

Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, mới ngăn chặn xúc động trong nội tâm, ánh mắt của nàng nhìn về phía lầu hai, đột nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Là hắn?

Nàng sửng sốt một chút, chợt cau chặt mày.

Vì sao Kim Đế lại đến đến nơi đây, chẳng lẽ………. Y thánh Bạch Trung Thiên đang ở Lưu Phong quốc.

"Kim đại ca."

Hạ Sơ Tuyết vừa đi vào, lập tức trông thấy nam tử tuấn mỹ ngồi ở bên cửa sổ ngắm nhìn dưới lầu, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt: "Kim đại ca, người đã đến rồi?"

"Ừ."

Kim Đế khẽ gật đầu, mặt mày lạnh lùng kia vẫn luôn nhăn lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ.

Hạ Sơ Tuyết trầm mặc một lúc lâu, vừa định mở miệng, đã bị giọng nói lạnh lùng của nam tử kia đánh gãy.

"Vừa rồi tiếng nghị luận phía dưới, ta đều nghe được," Kim Đế chậm rãi ngẩng đầu, giữa mặt mày xuất hiện một chút sắc bén, lại vẫn chỉ luôn nhìn ngoài cửa sổ: "Những lời này, là ai nói?"

"Cái gì?"

Hạ Sơ Tuyết sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của nam tử.

"Nói Hạ Nhược Vân dụ dỗ ta, nói ta ái mộ ngươi!"

Rốt cục Kim Đế cũng chuyển tầm mắt về phía Hạ Sơ Tuyết.

Không biết vì sao, ở khoảnh khắc chống lại đôi con ngươi màu vàng kia của nam tử, trái tim của nàng ta hung hăng run rẩy một chút, vô cùng vô tận hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên chạy vào trong lòng.

"Ta muốn biết, những lời này là ai bịa ra!"

Hạ Sơ Tuyết rất là ủy khuất: "Kim đại ca, ta không biết, ta cũng không biết rốt cục ai bịa đặt ở bên ngoài, vừa rồi người cũng nghe được, lqđ ta đã khiển trách bọn họ, làm cho bọn họ đừng tin tưởng những ngôn luận không chân thực bên ngoài này, tỷ tỷ là người thế nào, ta và Kim đại ca đều rất rõ ràng."

Con ngươi màu vàng của Kim Đế trầm xuống vài phần, thật lâu sau, ở dưới không khí đè nén này, hắn mới không nhanh không chậm nói: "Hạ Sơ Tuyết, ta trợ giúp Hạ gia các ngươi, là vì Vân Nhi! Nếu không phải vì nàng, Hạ gia các ngươi sống hay chết, đều không có quan hệ gì với ta!"



Chương 799: Nhị tiểu thư Hạ gia (một)

Edit: kaylee

Trái tim của Hạ Sơ Tuyết run lên, nàng ta gắt gao cắn môi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Đế.

"Kim đại ca, ta muốn hỏi người…... Có phải người, thích tỷ tỷ hay không?"

Thích?

Kim Đế nở nụ cười.

Nàng ta vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ, có một loại cảm tình, không liên quan đến ****, lqđ cũng không liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt.

Nữ tử kia, là người có thể làm cho hắn đáng giá tin cậy! Cũng chính là nói, cho dù là bại lộ khuyết điểm toàn thân hắn ở trước mắt nàng, hắn cũng tin tưởng, nàng tuyệt sẽ không chỉ kiếm vào hắn!

Loại tín nhiệm này, vượt ra ngoài tất cả rồi!

Mà ở trên đời này, người có thể làm cho hắn an tâm như thế, tin tưởng như thế, cũng chỉ có một người này mà thôi.

"Ngươi có chút nhiều lời," Khuôn mặt Kim Đế lại khôi phục lạnh lùng kia, trong mắt màu vàng vẫn là khí phách quân lâm thiên hạ kia như trước: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Hạ gia các ngươi làm tốt bổn phận của mình là được rồi! Nếu có chuyện gì, ta sẽ đến giúp đỡ, nhưng mà đừng khẩn cầu cái gì khác!"

Hạ Sơ Tuyết cười khổ một tiếng: "Ta hiểu được, Kim đại ca, hôm nay ta hẹn người tới nơi này, lee~lqđ chính là muốn biết người chạy đến Lưu Phong quốc, có phải vì Y thánh Bạch Trung Thiên ở nơi này hay không?"

Kim Đế nhìn Hạ Sơ Tuyết, khẽ gật đầu: "Không sai! Ta quả thật chiếm được tin tức ông ta ở Lưu Phong quốc, chuyện này cứ giao cho ta xử trí, kẻ thương hại Vân Nhi, bản đế một người cũng sẽ không bỏ qua!"

Ầm!

Sau khi nói xong, khí thế cường đại lập tức khuếch tán ra từ trên người nam tử, kim bào bay lên, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia càng thêm khí phách lăng vân.

Hạ Sơ Tuyết thu lại tia sáng trong mắt, nhìn kim bào nam tử khí phách, nghiêm cẩn mà thành khẩn nói: "Kim đại ca, thù của tỷ tỷ cũng là thù của ta! Những năm gần đây ta hao hết khổ tâm mới tra được hung thủ thương hại tỷ tỷ, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không làm cho ông ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Nếu không tiễn ông ta đi địa ngục, sợ rằng tỷ tỷ sẽ không thể an tâm."

Nàng ta quả thật là hao hết khổ tâm!

Hao hết khổ tâm làm cho Kim Đế cho rằng giết Hạ Nhược Vân chính là Y thánh Bạch Trung Thiên.

Buồn cười là, dù Kim Đế có danh hiệu đế vương của một quốc gia, lại vẫn rơi vào bên trong âm mưu này.

"Được."

Nhìn chân thành trên mặt Hạ Sơ Tuyết kia, rốt cục khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Đế cũng nhu hòa lên: "Mặc kệ Bạch Trung Thiên trốn đến nơi nào, l.q.đ ta đều sẽ tìm ra ông ta! Cho nên, trong khoảng thời gian gần đây ta sẽ ngủ lại ở trong khách điếm, nếu như ngươi có tin tức gì, có thể đi khách điếm tìm ta."

"Đã biết, Kim đại ca, ta còn có việc nên rời đi trước."

Hạ Sơ Tuyết cười cười, chỉ là ở trong nháy mắt xoay người, tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự âm trầm.

Hạ Nhược Vân! Thật không hiểu ngươi có bản lãnh gì, cho dù đã chết, còn có nhiều người muốn báo thù cho ngươi như vậy! Đáng tiếc, mặc cho thế nhân tuần tra như thế nào, cũng sẽ không biết, người chân chính hại chết ngươi chính là Hạ gia!

Dù sao, trước mặt người khác Hạ gia luôn luôn biểu hiện không tệ đối với ngươi, phụ thân cũng thật từ ái, ai mà lại sẽ nghĩ như vậy đây?

Nghĩ đến đây, Hạ Sơ Tuyết đẩy cửa ra rồi đi xuống, lúc nàng ta lại đi đến đại sảnh, luôn cảm thấy có một đôi con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm nàng ta, cảm giác kia quá mức quen thuộc, làm lòng của nàng ta đều đang không ngừng phát run.

Chỉ là, ở lúc nàng ta tìm kiếm ánh mắt kia, lại phát hiện thế nào cũng tìm không thấy nơi phát ra.

"Có lẽ gần đây ta quá mệt, cho nên cảm giác có chút sai lầm."

Nàng ta lắc lắc đầu, lập tức đi ra khỏi quán trà.

Ở trong nháy mắt nàng ta bước ra quán trà, Cố Nhược Vân lại ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh lãnh gắt gao nhìn phương hướng nữ tử rời đi, một chút sát ý chợt lóe lên trong mắt.



Chương 800: Nhị tiểu thư Hạ gia (hai)

Edit: kaylee

Lúc nàng đang trầm tư, cửa ghế lô lầu hai lại mở ra.

Chỉ thấy nam tử chậm rãi đi xuống từ trên lầu, một bộ trường bào màu vàng, mặt mày lạnh lùng hơi nhăn lại, diễn~đ@n.lêquý.đôn hắn có thể là cảm giác được ánh mắt dưới lầu, bất giác nhìn lại theo ánh mắt kia. Trong phút chốc, một đôi con ngươi thanh lãnh chạm vào đôi con ngươi màu vàng của hắn, lập tức làm cặp con ngươi kia gắt gao co rụt lại, trái tim giống như bị cái gì đó hung hăng gõ một cái.

"Là nàng?"

Kim Đế giật mình, trong con ngươi màu vàng xẹt qua một tia sáng đen tối không rõ, rồi sau đó hắn chậm rãi đi tới chỗ nữ tử áo xanh ngồi ở trong quán trà phẩm trà.

"Có việc?"

Cố Nhược Vân buông chén trà trong tay, cười nhàn nhạt, nâng mắt ngóng nhìn kim bào nam tử đứng ở trước mặt.

Mặt mày Kim Đế có chút căng thẳng, khuôn mặt lại vẫn lạnh lùng như trước, giọng nói lạnh nhạt hỏi: "Lúc trước ở Tuyết Sâm trong cánh đồng tuyết, bản đế đã muốn hỏi ngươi một chuyện, có phải chúng ta quen biết hay không?"

Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, không biết vì sao, sau khi thấy nụ cười của nữ tử kia, giống như có một cây búa tạ hung hăng dừng ở trong lòng của hắn.

Giống!

Quá giống!

Nụ cười của nàng quá mức giống Vân Nhi, nếu không phải khuôn mặt này hoàn toàn xa lạ, hắn thật sẽ hoài nghi nữ tử này có phải Vân Nhi hay không.

"Thật có lỗi, chúng ta cũng không quen biết."

Cố Nhược Vân hơi hơi rũ mí mắt xuống, che giấu một chút cảm xúc trong mắt kia, sau khi lại bình ổn cảm tình trong nội tâm, nàng mới chậm rãi nâng mặt lên, cười nhợt nhạt: "Chỉ là, ta muốn khuyên ngươi một câu, đôi khi những gì ngươi nghe được chẳng phải sự thật, có lẽ người ngươi tín nhiệm, chính là kẻ địch chân chính của ngươi."

Kim Đế sửng sốt một chút, cau chặt mày.

Nàng nói những lời này là có ý tứ gì?

Người mình tín nhiệm, chính là kẻ thù chân chính của mình? Chẳng lẽ nàng nói là Hạ gia?

Kim Đế vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng mà, sau khi nói xong câu kia, Cố Nhược Vân lập tức cúi đầu xuống, lẳng lặng phẩm nước trà trong tay, llêqquýđônn không lại liếc mắt nhìn hắn nhiều một cái. Thấy vậy hắn cũng không lại nói thêm cái gì, củng củng nắm tay lập tức xoay người rời đi.

Sau khi bóng dáng màu vàng kia biến mất ở trong quán trà, nữ tử áo xanh phẩm trà kia mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phương hướng hắn rời đi rồi lâm vào bên trong suy nghĩ sâu xa.

Nhưng vào lúc này, chỗ ngồi trước mặt Cố Nhược Vân đột nhiên nhiều ra một tử y nam hài (bé trai mặc quần áo màu tím).

Cả người tiểu nam hài này mặc y bào màu tím, giữa mi tâm là ngọn lửa màu tím, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu nâng lên một chút tươi cười trêu tức, hắn không chút khách khí nâng chén trà trước mặt Cố Nhược Vân lên, một ngụm uống cạn.

"Ngươi không nói cho hắn biết những chuyện kia sao?" Tiểu Tử Tà chuyển động con ngươi màu tím, không biết suy nghĩ cái gì.

"Bây giờ còn chưa được."

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Hơn nữa, cho dù nói hắn cũng không tin tưởng."

Tiểu Tử Tà bĩu môi, muốn nói gì đó, lại vào lúc này, một giọng nói non nớt bỗng truyền đến từ bên cạnh.

"Lục Trầm ca ca, tiểu oa nhi này thật là đẹp mắt, người có thể giúp ta mua hắn không?"

Lục Trầm?

Nghe hai chữ như thế, hơi thở trên người Cố Nhược Vân càng lạnh lùng, trong con ngươi đen thanh lãnh bắt đầu hiện lên sát khí nồng đậm.

Chỉ là, cuối cùng nàng vẫn là nhịn xuống, lqd trên khuôn mặt thanh tú kia không có biểu cảm, từ đầu tới cuối cũng không có liếc mắt nhìn hai người tiến vào quán trà kia một cái.

Vừa mới mở miệng nói chuyện chính là tiểu nữ oa bên người Lục Trầm.

Chỉ thấy tiểu nữ oa ước chừng khoảng năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong sáng vô cùng đáng yêu, mắt to trong suốt ngập nước, lông mi thật dài như quạt hương bồ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info