ZingTruyen.Info

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 661 - 670

Linhh1811

Chương 661: Thiên Bắc Dạ thức tỉnh (ba)

Edit: kaylee

Xôn xao!

Cố Nhược Vân lấy trường kiếm ra, cắt qua tay của mình, máu tươi chậm rãi chảy xuôi xuống từ bàn tay, bởi vì hấp thu máu tươi mang theo dược lực, ánh sáng của Địa Ngục Chi Liên chói mắt hơn vừa rồi, càng là không ngừng lóe ra.

Không biết thả máu bao lâu, sắc mặt Cố Nhược Vân càng tái nhợt, mà tốc độ máu tươi chảy cũng không có nhanh như lúc trước, lqd nàng mới chậm rãi thu tay, lấy ra một viên đan dược nuốt vào, ngay sau đó, nàng lấy xuống một cánh hoa, dựng thân thể của nam nhân lên từ trên giường, thả cánh hoa tới bên miệng nam nhân.

Trong nháy mắt, cánh hoa kia hóa thành một tia sáng bắn vào trong miệng của hắn, giờ này khắc này, Cố Nhược Vân chỉ nhìn thấy một tia sáng màu đỏ trượt xuống từ cổ họng của Thiên Bắc Dạ.

Ầm!

Rầm rầm rầm!

Lực lượng cường đại bạo phát ra từ phía trên thân thể của Thiên Bắc Dạ, cho dù Cố Nhược Vân sớm có phòng bị vẫn là bị thương vì lực lượng này, nàng lau khóe miệng, ánh mắt lo lắng nhìn Thiên Bắc Dạ.

"Không được, lực lượng trực tiếp nuốt dùng Địa Ngục Chi Liên sinh ra vẫn là quá mức cường đại, ta phải nghĩ biện pháp trợ giúp tiểu Dạ, nếu không mà nói, tiểu Dạ ở trong ngủ say, thật có khả năng sẽ bị lực lượng này làm nổ tan xác."

Nếu Tử Tà còn ở….....

Không!

Không được!

Nàng không thể chuyện gì đều ỷ lại Tử Tà, hiện giờ bản thân nàng phải giải quyết tất cả vấn đề.

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân chống cự cơn lốc trên người Thiên Bắc Dạ, chậm rãi đi qua, ôm chặt lấy thân thể của Thiên Bắc Dạ.

Trong nháy mắt, tất cả lực lượng cuồng bạo ở trong cơ thể của Thiên Bắc Dạ đều dời qua Cố Nhược Vân, nổ mạnh lục phủ ngũ tạng của nàng!

Đau!

Lúc này, Cố Nhược Vân cảm giác toàn thân gân mạch mình đều đang đau đớn, nàng không chút nghi ngờ, lqđ có phải bản thân sẽ bỏ mình trong chớp mắt ở dưới lực lượng cuồng bạo này hay không. Nhưng mà nàng không thể buông nam nhân trong ngực ra, nếu không mà nói, luồng lực lượng này sẽ lại về đến trong cơ thể của hắn.

"Tiểu Dạ, ta chờ giờ khắc này đã lâu, bắt đầu từ lúc chàng mê man, bước qua mười trọng khảo nghiệm đi đến nơi trục xuất, lại bế giam một năm ở lăng mộ, thậm chí ngay cả Tử Tà đều đã rời đi bên người ta, ta thật vất vả tìm được Địa Ngục Chi Liên, bất luận như thế nào, ta đều sẽ không buông tay chàng."

Mặc cho lực lượng trong cơ thể cuồng bạo như thế nào, Cố Nhược Vân vẫn luôn ôm chặt Thiên Bắc Dạ, máu đỏ tươi từng chút chảy ra từ trong da thịt của nàng, dần dần bắt đầu che kín thân thể của nàng.

Chỉ là, trên mặt của nàng lại mang theo tươi cười lạnh nhạt mà yên tĩnh, giống như không cảm thụ được thống khổ trong cơ thể.

"Tiểu Dạ, trước kia vẫn luôn là chàng bảo vệ ta, hiện tại, ta muốn bảo vệ chàng một lần."

Phanh!

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị một bàn tay đẩy mở ra, ngay sau đó một gã nam nhân mặc y phục của đội chấp pháp đi vào từ ngoài cửa, cau chặt mày nhìn nữ tử áo xanh quỳ một gối ở trước giường.

Ở bên cạnh của hắn, là một nữ nhân mặc y phục màu vàng nhạt, vẽ mi kẻ mày, khóe miệng kia lộ cười lạnh thoạt nhìn vô cùng không hợp với khuôn mặt vô cùng hiền thục.

"Vị cô nương này, có người đến Chấp Sự đường ta cáo trạng, nói ngươi tùy ý quấy rầy ở Dạ gia, hơn nữa còn đánh những người khác, có việc này không?"

Dạ Du cau mày, hỏi.

Vừa rồi Nam Cung Nguyệt tìm đến hắn, nói bị một nha hoàn Dạ gia bắt nạt, nhưng mà nếu nữ nhân này là nha hoàn Dạ gia, vì sao sẽ ở trong phòng khách? Hơn nữa, trước khi đến đây hắn cũng tìm hiểu một chút, lee~l.q.đ nghe nói nữ nhân này đến đây từ mấy ngày trước, nói là muốn gặp Dạ Nặc thiếu gia, chính là thời gian ba ngày, nàng đều không có xuất hiện ở trước mắt thế nhân, cũng không từng ở cùng Dạ Nặc thiếu gia, vì vậy Dạ Du không cách nào làm rõ ràng rốt cuộc nàng có thân phận gì.

Chương 662: Thiên Bắc Dạ thức tỉnh (bốn)

Edit: kaylee

Bởi vậy, mới đợi đến nàng trở về, lại tính toán thử một chút.

Về phần Nam Cung Nguyệt làm cho hắn trục xuất nữ tử này khỏi Dạ gia, ở trước khi chưa làm rõ ràng thân phận của đối phương, vẫn là không cách nào làm ra loại hành vi này, vạn nhất đối phương thực có quan hệ với Dạ Nặc, đại thiếu gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Phụt!

Cửa đột nhiên bị đụng mở ra, trong lúc nhất thời làm cho Cố Nhược Vân không có chút chuẩn bị, lập tức phun một ngụm máu tươi đến trên người Thiên Bắc Dạ, khuôn mặt tái nhợt kia hiện lên ý lạnh. Chính là loại thời điểm này, nàng phải khống chế được lực lượng trong cơ thể, không có thời gian để ý tới những người này.

"Du ca, khách khí với một nha hoàn như vậy làm cái gì? Nàng chỉ là tiểu thiếp của cha ta mà thôi, cho dù may mắn được Dạ gia lựa chọn trở thành nha hoàn, cũng chỉ là một hạ nhân, chúng ta trực tiếp đuổi nàng ra là được."

Nam Cung Nguyệt bất mãn nhíu mày lại, thật sự không rõ vì sao Dạ Du phải đối nói nhiều lời vô nghĩa với một tiểu nha hoàn như vậy.

"Nguyệt Nhi," Dạ Du nhíu mày, nhìn Nam Cung Nguyệt, đánh gãy lời của nàng, lại nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi: "Cô nương, ta nghĩ hỏi lại một lần, ngươi là người phương nào, hơn nữa, ngươi thật sự làm bị thương đệ tử Dạ gia ta?"

Cố Nhược Vân vẫn không quan tâm hắn như trước, cánh tay gắt gao ôm nam tử trong ngực, con ngươi thanh lãnh có chút lo lắng nhìn nam tử tóc bạc trước mặt.

Nhưng mà, nhìn thấy Cố Nhược Vân không trả lời lời nói của hắn, Dạ Du cũng có chút tức giận, mặc kệ nàng thật sự quen biết Dạ Nặc thiếu gia hay không, tốt xấu gì bản thân cũng là người Chấp Pháp đường Dạ gia, l^q'đ nàng ở Dạ gia công nhiên đả thương đệ tử, càng là không nhìn sự chấp pháp của hắn, cho dù bẩm báo đại thiếu gia kia, bản thân cũng có lý do tuyệt đối trục xuất nàng đi.

Vì thế, sau khi thấy đối phương không để ý tới hắn, Dạ Du chậm rãi đi lên trước, nâng tay lên muốn vặn bung Cố Nhược Vân ra, càng muốn xem một chút nữ tử đang ôm cái gì.

Đúng lúc này.... ....

Một đôi con ngươi màu đỏ chậm rãi lặng lẽ mở ra, không có độ ấm nhìn thẳng hắn.

Hình như tâm của Dạ Du bị run run một chút, nhanh chóng lui về sau mấy bước giống như gặp được cái gì đó vô dùng sợ hãi, khoảnh khắc kia, trái tim hắn đều thiếu chút ngừng đập, vô cùng vô tận hoảng sợ tràn ngập cả trái tim.

Ánh mắt của nam nhân tràn đầy huyết tinh và tàn nhẫn, chỉ là bị hắn nhìn thoáng qua, đều có loại cảm giác nháy mắt đã rơi vào địa ngục.

Mà không biết phải giết bao nhiêu người, mới có thể làm cho một người có được con ngươi thị huyết như vậy?

"Ngươi….... Ngươi…...."

Dạ Du sợ tới mức ngay cả nói đều nói không rõ ràng, kinh hãi ngóng nhìn đôi mắt màu đỏ thị huyết kia.

"Tiểu Dạ?"

Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, nhìn nam tử mở hai mắt trước mắt, kinh hỉ nháy mắt trải rộng toàn bộ trái tim, lqd trong con ngươi thanh lãnh tràn đầy vẻ kích động: "Tiểu Dạ, rốt cục chàng cũng tỉnh?"

Thiên Bắc Dạ giống như không có nghe thấy lời nói của Cố Nhược Vân, chậm rãi tiêu sái đi xuống từ trên giường, đi về phía Dạ Du sớm đã nói năng lộn xộn.

"Ngươi muốn làm gì?"

Dạ Du hoảng sợ liên tục lui về phía sau, hắn chưa từng gặp qua, có một người nam nhân có thể gây cho người ta cảm giác cường đại mà sợ hãi như thế.

Phỏng chừng ở toàn bộ Dạ gia, cũng chỉ có gia chủ đại nhân mới có thể chiến đấu với hắn.

Ầm!

Bàn tay to của Thiên Bắc Dạ vung lên, một lực lượng cường đại đánh bay Dạ Du ra ngoài, ngay sau đó, thân thể Dạ Du phát ra tiếng vang ‘đùng đùng’, dọa hắn sợ đến ngất xỉu, trong lòng càng là hối hận nghe lời nói của Nam Cung Nguyệt muốn đến thử nữ tử này một chút.

Sớm biết rằng trong phòng của nàng tồn tại khủng bố giống như này, bất luận như thế nào hắn đều sẽ không đến!

Chương 663: Thiên Bắc Dạ thức tỉnh (năm)

Edit: kaylee

"Tiểu Dạ…...." Cố Nhược Vân có chút ngây ngốc nhìn kia hồng y nam tử đứng ở dưới ánh trăng, nhịn không được nhẹ giọng kêu.

Rốt cục nam tử cũng quay đầu, sau khi con ngươi thị huyết tàn nhẫn ngóng nhìn khuôn mặt thanh tú kia chậm rãi khôi phục độ ấm thường có, hắn khẽ mở môi đỏ mọng, trong giọng nói tràn đầy tưởng niệm: "Tiểu Vân, ta đã trở về —— "

Đúng vậy, hắn đã trở lại, lại về tới bên cạnh nàng, sau này lại không có gì có thể tách bọn họ ra.

Hơn nữa lúc này đây thức tỉnh, hắn cũng có cũng đủ lực lượng bảo vệ nàng.

Chính là trăm người ngàn người Võ Tôn, cũng rốt cuộc đừng nghĩ thương hắn một chút nào………...

Cố Nhược Vân nhếch môi cười, tươi cười kia không còn lạnh nhạt như trước nữa, trong nhu hòa mang theo ấm áp: "Tiểu Dạ, hoan nghênh trở về."

Bỗng nhiên, một bàn tay to duỗi đến từ phía trước, kéo nàng vào trong lòng, ở dưới ôm ấp ấm áp kia, lqđ nhiều ngày bất an và bôn ba đều tiêu tán hết. Bởi vì ở bên trong ôm ấp của nam nhân này, nàng vĩnh viễn là an tâm như thế.

"Vân Nhi, cho dù vài ngày nay ta luôn luôn ở trong ngủ say, nhưng chuyện đã xảy ra bên ngoài ta đều biết đến, trong khoảng thời gian này, nàng vất vả."

Lúc này đây, hắn xưng hô nàng là Vân Nhi, cũng không phải là Tiểu Vân, mà Cố Nhược Vân bị vây bên trong kích động, lại cũng không có phát hiện.

Trong mắt đỏ của Thiên Bắc Dạ tràn đầy đau lòng, mười trọng khảo nghiệm nơi trục xuất, rốt cuộc nàng là như thế nào đi tới? Còn có bi thống và tức giận của nàng khi Tử Tà tử vong, khi đó hắn thật muốn phá tan tất cả đi ra làm bạn với nàng.

Nhưng bất luận hắn muốn tỉnh lại như thế nào, đều không thể mở mắt ra.

Nam Cung Nguyệt ngây dại, kinh ngạc nhìn nam tử một đầu tóc bạc kia, kinh diễm không cách nào phục hồi tinh thần lại.

Cho tới bây giờ nàng cũng chưa thấy qua nam nhân xuất trần tuyệt diễm như vậy, cũng chưa hề nghĩ tới thế gian sẽ có một người đẹp đến trình độ như thế. Nhưng càng làm cho Nam Cung Nguyệt thưởng thức cũng không phải là dung mạo tuyệt sắc của nam tử, mà là thực lực cường hãn làm tất cả mọi người rung động kia.

Nam nhân này chính là một cường giả! Mà loại nam tử này cũng chính là sở thích của nàng.

"Xem ra ngươi thật đúng là thích gạt người," Nam Cung Nguyệt hòa hoãn tinh thần, cười lạnh một tiếng, ánh mắt kiêu căng nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi dùng gương mặt giả thanh cao kia của ngươi lừa người hẳn là không ít đi? Căn bản chính là dối trá! Vì một chút quyền thế, llêqquýđônn ngươi đã nghĩ muốn dụ dỗ cha ta, còn có chuyện gì làm không được? Phỏng chừng rất nhiều người đều không biết bộ mặt thật của ngươi, bị ngươi đùa giỡn xoay quanh, mà ta, tất nhiên sẽ làm thế nhân đều thấy rõ ngươi là một nữ nhân thế nào!"

Mình nói ra lời nói này, nam nhân trước mắt khẳng định sẽ chán ghét nữ tử này, dù sao, không có nam nhân có thể chịu được nữ nhân của mình nịnh bợ nam nhân khác vì tài phú và quyền thế.

Nhất là, còn dùng khuôn mặt thanh cao kia lừa gạt mọi người.

Nghe được lời nói này, hồng y nam tử tuyệt thế kia rốt cục có động tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng ở trên thân thể của nàng.

Khoảnh khắc, trái tim của Nam Cung Nguyệt đập chậm một nhịp, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt thế của nam tử, hung hăng nuốt ngụm nước miếng.

Nếu có thể ở một đêm với tuyệt thế nam tử như vậy, phỏng chừng cả đời này nàng đều sẽ không quên.

"Dừng tay!"

Mắt thấy Thiên Bắc Dạ đi tới phía Nam Cung Nguyệt, sắc mặt Dạ Du mạnh mẽ đại biến, lqd rống lớn nói với Nam Cung Nguyệt còn đang lộ vẻ háo sắc phía sau: "Nguyệt Nhi, nàng chạy mau!"

Nam nhân này, ở khi Nam Cung Nguyệt nói lời kia, trên người đã bắt đầu nổi lên sát khí nồng liệt.

Dạ Du tin tưởng, giờ khắc này, hắn thật sự muốn giết Nam Cung Nguyệt.

Đáng tiếc, Nam Cung Nguyệt vẫn không có phản ứng như trước, sau đó, nàng đi về phía Thiên Bắc Dạ.

Chương 664: Nam Cung Nguyệt gặp bi kịch (một)

Edit: kaylee

Không có bất kỳ báo trước nào, bàn tay to của nam nhân hung hăng nắm chặt cổ của nàng ta, hắn nở nụ cười, lqđ nụ cười khuynh quốc khuynh thành kia, lại lộ ra thị huyết sát khí.

"Ngươi có biết hay không, lời ngươi mới nói vừa rồi, là đang tìm cái chết!"

Đau đớn và không cách nào hô hấp kia làm Nam Cung Nguyệt ở bên trong háo sắc hoàn hồn, nàng kinh ngạc ngóng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, cuối cùng ánh mắt cũng mang theo một chút hoảng sợ.

"Không!"

Phanh!

Thiên Bắc Dạ hung hăng quăng Nam Cung Nguyệt ra ngoài, thân thể kia đánh vào phía trên vách tường, làm toàn bộ vách tường đều sụp xuống, vùi lấp thân thể của nữ tử, chỉ lưu lại một cái đầu, dùng ánh mắt tràn ngập kinh ngạc kia nhìn Thiên Bắc Dạ.

Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều là đứng ở bên người Thiên Bắc Dạ, mặt mày thanh lãnh như trước, chỉ có khi nhìn về phía nam tử phía trước mới có một chút ấm áp.

Thật lâu sau, nàng mới chuyển ánh mắt dừng ở trên người Nam Cung Nguyệt, trên khuôn mặt thanh tú mang theo một chút tươi cười nhàn nhạt.

"Nam Cung Nguyệt, hình như ngươi quên lời ta nói lúc trước, chuyện không quá ba, ta đã thả ngươi hai lần, lúc này đây, ta sẽ không lại buông tha cho ngươi."

"Khụ khụ!" Nam Cung Nguyệt ho khan hai tiếng, ánh mắt phẫn hận (tức giận + oán hận) nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân: "Nơi này là Dạ gia, ngươi dám can đảm ra tay với ta, Dạ gia sẽ không bỏ qua cho tiểu nha hoàn như ngươi!"

"Tiểu nha hoàn? Nha hoàn ở nơi nào? Nữ nhân, ngươi nói ai là nha hoàn?"

Đột nhiên, một tiếng nói non nớt mà bá đạo truyền đến từ phía sau Nam Cung Nguyệt.

Nhưng mà không đợi Nam Cung Nguyệt hoàn hồn, thân thể nho nhỏ kia đã nhanh chóng nhằm về phía Cố Nhược Vân, lqd lại ở một khắc sắp tới gần của nàng kia bị một bàn tay to ngăn lại, quăng ra bên ngoài, thật trùng hợp đặt mông ngồi xuống trên đầu Nam Cung Nguyệt.

Sau đó, ‘phù’ một tiếng, tiếng đánh rắm vang lên, hun Nam Cung Nguyệt thiếu chút hôn mê bất tỉnh.

Mà khi nào thì Nam Cung Nguyệt nàng chịu quá vũ nhục như thế? Tức phát cuồng, hơn nữa thân thể của nàng còn bị vách tường đổ xuống đè nặng, căn bản không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể rống lớn nói: "Tiểu thí hài, ngươi có gia giáo hay không? Lăn xuống cho bổn tiểu thư!"

Khi nói lời này, Nam Cung Nguyệt không chút nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Dạ Du.

"Dạ Du, hàng này là ai?"

Dạ Nặc nhảy xuống từ trên đầu Nam Cung Nguyệt, vỗ vỗ mông, nhìn nìn Dạ Du, lại nhìn về phía Nam Cung Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nhăn đáng yêu mày nói: "Thế nào cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua nàng? Còn không mau đuổi nàng ra khỏi Dạ gia cho ta?"

Cũng dám nói Cố bảo tiêu của hắn là tiểu nha hoàn! Thật sự là rất to gan.

"Ha ha," Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng, nghẹn một cơn tức nói: "Ngươi tính là cái gì vậy? Một tiểu thí hài cũng muốn đuổi ta ra khỏi Dạ gia? Chẳng lẽ Dạ gia này là của ngươi? Thật sự là một kẻ ngốc."

Ở trong Tùng Nham Thành, Nam Cung Nguyệt sớm bị Thành chủ nuông chiều hỏng rồi, làm việc chưa bao giờ dùng đầu óc, chẳng những không nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Dạ Du, mà còn không chút chú ý tới xưng hô của Dạ Nặc đối với hắn.

"Nguyệt Nhi, ngươi im miệng!" Dạ Du vội vàng quát Nam Cung Nguyệt, sợ nàng lại nói ra lời nói kinh thiên hãi tục nào đó, llêquyýđoôn sau đó mới nhìn về phía Dạ Nặc, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Tiểu thiếu gia, Nguyệt Nhi nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, kính xin tiểu thiếu gia nể tình ta cần cù thành khẩn vì Dạ gia nhiều như vậy mà tha cho nàng một lần."

Tiểu thiếu gia?

Nam Cung Nguyệt ngây ngẩn cả người, ở toàn bộ Dạ gia, có thể có xưng hô như vậy, chỉ có một người.

Đó chính là, nhi tử duy nhất của đại thiếu gia Dạ Hành Thiên, cũng là truyền nhân đời thứ ba duy nhất của Dạ gia - tiểu thiếu gia Dạ Nặc!

Chương 665: Nam Cung Nguyệt gặp bi kịch (hai)

Edit: kaylee

Tiểu thí hài này chính là Dạ Nặc thiếu gia?

Giờ này khắc này, sắc mặt Nam Cung Nguyệt vô cùng khó coi, hình như thế nào cũng không suy nghĩ được, vì sao tiểu thiếu gia Dạ Nặc lại tới nơi này.

"Tuổi nhỏ?" Dạ Nặc liếc mắt xem thường, kiêu ngạo nói: "Ta mới mười tuổi, chẳng lẽ nữ tử này còn nhỏ tuổi hơn ta?"

Ở trước mặt một tiểu hài tử mười tuổi, nói một người trưởng hơn hai mươi tuổi thành là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đầu óc của Dạ Du này cũng thật thảm hại!

"Nguyệt Nhi, mau nhận sai với tiểu thiếu gia!"

Dạ Du vội vàng ném ánh mắt cho Nam Cung Nguyệt, sốt ruột nói.

Nam Cung Nguyệt phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng, làm cho nàng xin lỗi một đứa nhỏ mười tuổi ở trước mặt nữ tử này, nàng thật sự mất mặt.

"Ta quả thật không nên vũ nhục tiểu thiếu gia, nhưng mà, ta cũng bị buộc nóng nảy! Nữ tử này quả thực khinh người quá đáng, lee~lqd tốt xấu gì ta cũng gia nhập Dạ gia, làm sao nàng có thể bắt nạt ta như vậy? Chẳng những dụ dỗ cha ta, còn mượn này khi nhục (bắt nạt + nhục nhã) ta, ta là nuốt không được cơn tức này!"

Dạ Nặc nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đỏ bừng, rồi sau đó, hắn hung tợn nhìn về phía Dạ Du.

"Nhốt nữ tử này vào Chấp Pháp đường cho ta!"

Lại còn nói Cố bảo tiêu nhà mình dụ dỗ cha nàng ta? Cũng không xem xem nàng là thân phận gì, trừ phi Cố bảo tiêu bị **** che mờ hai mắt mới đi dụ dỗ cha nàng ta! Có người trẻ tuổi vĩ đại như mình ở đây, làm sao Cố bảo tiêu có thể đi dụ dỗ một lão gia tử rách nát?

"Tiểu thiếu gia."

Vẻ mặt Dạ Du nôn nóng, đau khổ cầu xin nói: "Hình phạt Chấp Pháp đường quá mức nghiêm khắc, một nữ hài tử như Nguyệt Nhi sao trải qua được? Tiểu thiếu gia, không bằng chúng ta đi tìm Nhị thiếu gia, để hắn bình phán việc này."

Nhị thiếu gia Dạ Hành Lâm, là người tâm địa thiện lương nhất Dạ gia, cũng dễ nói chuyện nhất, chỉ cần tìm hắn, Nguyệt Nhi có thể miễn hình phạt.

Huống chi, việc này vốn chính là Cố Nhược Vân khiêu khích trước, lqd nếu không phải nàng ra tay với đệ tử Dạ gia, kế tiếp cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Tìm nhị thúc làm cái gì?" Dạ Nặc cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi thật muốn tìm, vậy tìm cha ta, hoặc là gia gia của ta! Ta ngược lại muốn nhìn ai sẽ ra mặt cho ngươi!"

Mặc kệ việc này là lỗi của Cố bảo tiêu hay là lỗi của những người này, cha nhà mình đều sẽ giúp đỡ Cố bảo tiêu vô điều kiện.

Nguyên nhân bởi vì, tên kia còn trông cậy vào Cố bảo tiêu cứu trị lão gia tử, hiện giờ ở Dạ gia không có gì quan trọng hơn lão gia tử.

Về phần lão gia tử đáng ghét kia, thì rất dễ nói chuyện, cho tới bây giờ đều là giúp thân không giúp lí! Quản ai đúng ai sai, ở trong mắt lão gia tử kia, đều là lỗi của Dạ Du và nữ tử này!

Quan trọng nhất là, hắn biết rằng Cố bảo tiêu sẽ không vô duyên vô cớ kết thù kết oán với người, khẳng định là những người này trêu chọc nàng, đã như vậy, cho dù Cố bảo tiêu giết bọn họ cũng không sao, dù sao bản thân sẽ vĩnh viễn đứng ở bên nàng.

Nhưng mà, nghe nói như thế, Dạ Du rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Bất kể là đại thiếu gia hay là Nhị thiếu gia, đều dễ van xin hơn tiểu thiếu gia Dạ Nặc ngoan cố nhiều, chỉ cần là tìm bọn họ đến, lúc này đây, mệnh của Nguyệt Nhi xem như được bảo vệ.... ........

"Vân Nhi."

Thiên Bắc Dạ hơi hơi nheo mắt lại, cánh tay gắt gao ôm thắt lưng của Cố Nhược Vân, giọng điệu kia mang theo ê ẩm ghen tuông: "Nàng thật sự là già trẻ đều ăn!"

Cố Nhược Vân xấu hổ ho khan hai tiếng, nói thật, lúc trước bị một tiểu hài tử mười tuổi cầu hôn, nàng cảm thấy cả người không thoải mái, cái loại cảm giác này đặc biệt kỳ quái.... .....

"Tiểu Dạ, kỳ thực Dạ Nặc chỉ là rất cô đơn, ở trong Dạ gia này không có bạn cùng lứa tuổi, cũng không có huynh đệ tỷ muội gì, l^q'đ những người khác đều thật sợ hãi hắn, sợ hãi hắn, tôn kính hắn, cho nên hắn mới có thể ỷ lại ta như vậy, mới có thể nói muốn cưới ta, kỳ thực hắn chỉ là muốn tìm một người không kính nể hắn làm bạn với hắn mà thôi."

Chương 666: Nam Cung Nguyệt gặp bi kịch (ba)

Edit: kaylee

Người này, còn tuổi nhỏ đã thành thục như thế, từ nhỏ đến lớn chưa từng có bạn cùng tuổi chơi đùa.

Bởi vì Dạ Lan, từ lúc bắt đầu có thể ghi nhớ chuyện hắn đã bị thúc giục tu luyện, tạo ra tính cách hiện giờ.

"Ta biết."

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, cánh tay siết chặt Cố Nhược Vân hơi hơi nới lỏng một chút, dùng một tư thế thoải mái ôm nàng.

"Nếu không phải à bởi vì tiểu tử này còn không có trưởng thành, vừa rồi sẽ không chỉ đơn giản là quăng ngã một cái như vậy, nếu đổi thành những người khác, ta sẽ làm cho bọn họ nửa tháng không xuống giường được."

Khóe miệng Cố Nhược Vân nhịn không được run rẩy một chút, không nghĩ tới ham muốn chiếm hữu của tiểu Dạ là mãnh liệt như thế.... .....

"Cố bảo tiêu, gia hỏa này chính là vị hôn phu ngươi nói kia?" Dạ Nặc nhìn Thiên Bắc Dạ, nghĩ đến vừa rồi bị quăng ngã, bước chân vốn muốn tiến lên không tự chủ được đứng ở tại chỗ, hắn sờ sờ mũi, l^q'đ nói: "Xem ra hắn dùng Địa Ngục Chi Liên đã thức tỉnh, Cố bảo tiêu ngươi không thể có hắn thì quên ta, lúc đó nếu không phải ta trộm Địa Ngục Chi Liên, hắn cũng không có khả năng tỉnh lại."

Một câu nói này, Dạ Nặc là cố ý nói cho Thiên Bắc Dạ nghe.

Ngụ ý, lúc đó là ta trộm Địa Ngục Chi Liên cứu ngươi, cho nên ngươi không thể lại quăng ta.

Thiên Bắc Dạ dương môi cười, trong mắt đỏ hiện lên một tia sáng sắc bén, sau đó khi nhìn nữ tử trong ngực, con ngươi kia trở nên càng thêm dịu dàng, giống như trong mắt, chỉ tồn tại bóng dáng của một mình nàng.... .......

"Địa Ngục Chi Liên? Tiểu thiếu gia trộm Địa Ngục Chi Liên?"

Dạ Du sửng sốt một chút, con ngươi chuyển động vài vòng, trong lúc đó đột nhiên có một cái chủ ý dâng lên trong lòng, nói với Dạ Nặc: "Dạ Nặc tiểu thiếu gia, không phải người muốn làm cho đại thiếu gia chủ trì công đạo sao? Đi, chúng ta đây phải đi tìm đại thiếu gia! Chỉ là ngươi đừng hối hận!"

"Hối hận? Vì sao ta phải hối hận?" Dạ Nặc liếc mắt xem thường, rất là không còn gì để nói nhìn Dạ Du.

"Người làm chuyện không nên làm, để cho đại thiếu gia biết, chính người cũng sẽ xong đời."

Dạ Du không còn có hoảng sợ vừa rồi, nâng cằm cao ngạo nói.

Việc không nên làm?

Dạ Nặc nhăn mày đáng yêu, suy nghĩ một lúc lâu cũng không suy nghĩ ra rốt cuộc việc không nên làm này chỉ cái gì, l.q.đ bất giác giọng điệu đều mang theo không kiên nhẫn: "Hãy bớt sàm ngôn đi, hiện tại chúng ta lập tức đi gặp lão cha ta!"

Sắc mặt Dạ Du cứng đờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Dạ Nặc, một tia sáng chợt lóe lên từ đáy mắt, chợt đứng lên: "Nếu tiểu thiếu gia đã quyết định như thế, ta đây thỏa mãn người, Nguyệt Nhi, chúng ta đi."

Nói xong lời này, hắn kéo Nam Cung Nguyệt lên từ trong đống phế thải, bước nhanh đi đến phía sau.

Trong mắt Thiên Bắc Dạ hiện lên sát khí, không tiếng động nở nụ cười: "Vân Nhi, chúng ta cũng đi xem trận trò hay này, không biết ý của nàng thế nào?"

Cố Nhược Vân không nói gì, không biết vì sao lần này Thiên Bắc Dạ thức tỉnh, giống như có chút khác biệt.

Về phần rốt cuộc là khác chỗ nào, nàng lại không thể nói rõ….....

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân hồi thần, nói: "Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi."

——

Đại sảnh.

Dạ Hành Thiên ngồi ở ghế tựa, mắt lạnh nhìn về phía nam tử anh tuấn quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt xẹt qua ý lạnh.

Hậu viện đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao hắn có thể sẽ không biết? Chỉ là mình còn chưa kịp tiến đến, những người này đã tới rồi.

Nhưng mà, làm Dạ Hành Thiên thật không ngờ là, lá gan của tiểu tử Dạ Du này càng lúc càng lớn, Cố cô nương là người duy nhất có thể chữa trị lão gia tử, hắn vậy mà còn dám đi gây sự với nàng! Vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, lqd thế gian này lại cũng không có người có thể chữa trị cho ông.

Chương 667: Nam Cung Nguyệt gặp bi kịch (bốn)

Edit: kaylee

Dạ Hành Thiên càng nghĩ càng tức giận, ‘đùng’ một tiếng, bàn tay hung hăng dừng ở trên bàn, tức giận nói: "Dạ Du, lqd ngươi tới nơi này làm gì? Còn có nữ tử bên cạnh ngươi kia lại là người phương nào? Chẳng lẽ Dạ gia ta thành địa phương người nào cũng có thể bước vào hay sao?"

Vẻ mặt Dạ Du ủy khuất, y không rõ tại sao đại thiếu gia cũng không hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, đã mắng y một trận.

Cho dù đại thiếu gia không có thiện lương như Nhị thiếu gia, nhưng ít nhất cũng là một người phân rõ phải trái, hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà không hỏi tình huống đã hỏi trách y.

"Đại thiếu gia, ta chỉ là nghe nói Địa Ngục Chi Liên không còn, vừa rồi lại không cẩn thận nghe được tiểu thiếu gia Dạ Nặc trộm Địa Ngục Chi Liên hơn nữa còn giao cho nữ tử này, lúc này đây mới tính toán đến báo cáo đại thiếu gia."

Khi nói lời này, Dạ Du nhìn nữ tử rúc vào trong ngực Thiên Bắc Dạ ở một bên, trên mặt mang theo một chút cười lạnh.

Nam nhân tóc bạc này cường đại không sai, nhưng Dạ gia còn có một gia chủ đại nhân được xưng là đệ nhất nhân nơi trục xuất, lqd nếu gia chủ đại nhân ra mặt mà nói, chưa hẳn bại bởi nam nhân này!

Nghe vậy, những người khác trong đại sảnh đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, vấn đề Địa Ngục Chi Liên quá mức nghiêm trọng, càng quan trọng hơn là người trộm còn là tiểu thiếu gia.

Nếu việc này bị gia chủ phát hiện, tiểu thiếu gia tất nhiên sẽ chịu trừng phạt nghiêm trọng, những người này cũng khó trốn cái chết!

"Thúi lắm!"

Sắc mặt Dạ Hành Thiên trầm xuống, lửa giận thiêu đốt trong mắt: "Địa Ngục Chi Liên ở bên trong tay phụ thân ta, mới vừa rồi ta còn thấy qua, ngươi nói Nặc nhi trộm Địa Ngục Chi Liên? Có chứng cớ gì?"

Địa Ngục Chi Liên là phụ thân đưa cho Cố Nhược Vân, chỉ là những người khác còn không biết việc này, vì không để cho những trưởng lão này có cơ hội tìm phiền toái, cho nên quyết không thể để những người khác biết.

Dạ Du ngây người một chút, nói: "Việc này là ta chính tai nghe thấy tiểu thiếu gia nói, tuyệt không có sai."

"Hả?" Dạ Hành Thiên nhìn về phía Dạ Nặc, nháy mắt với hắn, hỏi: "Y nói là thật?"

Dạ Nặc lập tức hiểu rõ ý tứ lão cha nhà mình, vài bước đi tới trước mắt mọi người, nắm tay nho nhỏ ‘ầm’ một tiếng dừng ở trên người Dạ Du.

Dạ Du không dám phản kháng Dạ Nặc, thân mình trực tiếp bị đánh lui lại mấy bước, trên mặt anh tuấn tràn đầy căm tức, lại là cái gì cũng không dám nói.

"Trộm mẹ ngươi Địa Ngục Chi Liên!" Nắm tay Dạ Nặc từng nắm hạ xuống, trong miệng không ngừng chửi bậy nói: "Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy được ta nói lời này? Cũng dám nói xấu ta!"

Đối với nắm tay bay tới kia, Dạ Du không chút dám chống đỡ, sợ sau khi ra tay với Dạ Nặc sẽ đưa tới bất mãn lớn hơn nữa, vì vậy y chỉ là không ngừng né tránh, càng là hận nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi," Dạ Hành Thiên nâng tay lên, ngăn lại động tác của Dạ Nặc, nói: "Nặc nhi, nói cho phụ thân, lần này rốt cuộc bởi vì sao các ngươi tranh cãi?"

"Đại thiếu gia."

Không đợi Dạ Nặc mở miệng, Nam Cung Nguyệt quỳ tiến lên vài bước, hung hăng đụng đầu vang dội, trong mắt đều là ủy khuất và tức giận.

"Cầu người làm chủ vì chúng ta, nữ tử này ra tay đánh bị thương người Dạ gia, ta là vì nhìn không được, mới tìm Du ca báo thù vì đệ tử gia tộc!" Khi Nam Cung Nguyệt nói lời này ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân, l^q'đ  chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Từ sau khi ta gia nhập Dạ gia đã luôn ghi nhớ ân đức của Dạ gia, Dạ gia chính là ân nhân của ta, ta yêu gia tộc này khắc sâu, bởi vậy, khi nhìn thấy có đệ tử Dạ gia bị bắt nạt mới nhịn không được mà ra mặt, ta cũng vì Dạ gia."

Chương 668: Nam Cung Nguyệt gặp bi kịch (năm)

Edit: kaylee

Nghe được lời ấy, những người ở đây không khỏi ‘ào ào’ gật đầu, thật hiển nhiên, ở trong mắt bọn họ, Nam Cung Nguyệt chính là một người khắp nơi suy nghĩ vì Dạ gia. Mà Cố Nhược Vân, lại làm bị thương đệ tử Dạ gia, tội không thể tha!

"Là như thế này sao?"

Dạ Hành Thiên nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi.

Cố Nhược Vân cười một tiếng, không cho là đúng: "Dạy dỗ một chó chặn đường mà thôi."

Xôn xao!

Đám người chợt oanh động.

Chẳng ai nghĩ tới, nữ tử này kiêu ngạo đến trình độ như thế, ở trước mặt nhiều người Dạ gia như vậy, cũng dám nói ra loại lời nói này, nàng là không muốn sống nữa sao?

Mà kể từ đó cũng gián tiếp thừa nhận lời nói của Nam Cung Nguyệt.

Dạ Hành Thiên cười khổ một tiếng, chẳng lẽ ngay cả phủ nhận nha đầu kia cũng không biết? Chỉ cần một câu phủ nhận của nàng, bản thân có thể lấy tội vu cáo trục xuất nữ tử này ra khỏi Dạ gia. Nhưng nàng khen ngược, trực tiếp thừa nhận, này không phải làm cho hắn khó xử sao?

"Nặc nhi, con nói một chút, rốt cuộc đây là tình huống gì?"

Dạ Hành Thiên gửi gắm hi vọng cuối cùng cho nhi tử của mình.

Đương nhiên, Dạ Nặc cũng không phụ kỳ vọng, trực tiếp đứng dậy, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Lão cha, ngươi nên làm chủ vì Cố bảo tiêu! Nữ nhân này quả thực là khinh người quá đáng, ả công nhiên chạy đến trong phòng Cố bảo tiêu nhục nhã nàng, ghê tởm hơn là, ả nói xấu Cố bảo tiêu dụ dỗ cha của ả, lee~l.q.đ còn nói Cố bảo tiêu là tiểu thiếp của phụ thân ả! Ta cũng nghe được người bên ngoài nghị luận như vậy cho nên lập tức chạy đi tìm Cố bảo tiêu, lại phát hiện nàng vọng tưởng thông đồng đại tướng công của Cố bảo tiêu!"

Dạ Nặc càng nói càng tức, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đỏ bừng.

"Nữ nhân, ngươi cũng không soi gương xem bản thân là cái đức hạnh gì, cha ngươi kia là một lão gia tử rách nát lại sẽ tốt đến chỗ nào! Cố bảo tiêu có một đại tướng công xuất trần tuyệt diễm, còn có ta làm nhị tướng công của nàng, sẽ nhìn trúng lão cha đáng chết kia của ngươi? Nếu phụ thân người không tin mà nói, ta có thể tìm đệ tử gia tộc đến làm chứng, nhất là tên bị Cố bảo tiêu đánh kia, lúc đó bọn họ chính là tin lời nữ tử này nói mới khó xử nàng."

Con ngươi của Thiên Bắc Dạ hơi hơi trầm xuống, tay ôm Cố Nhược Vân cũng bỗng nhiên siết chặt.

Nể tình đứa trẻ này đang giúp Vân Nhi, đối với xưng hô của nó, hắn không để ý!

"Khụ khụ," Sắc mặt Dạ Hành Thiên xuất hiện một chút xấu hổ, nhìn Cố Nhược Vân, có chút ngượng ngùng nói: "Cố cô nương, Nặc nhi nó cũng không phải cố ý xưng hô như thế, xin Cố cô nương đừng để ý, về phần Cố cô nương chịu ủy khuất ở Dạ gia, ta sẽ làm chủ!"

Dứt lời, tầm mắt của hắn chuyển về phía Dạ Du và Nam Cung Nguyệt.

Không có khách khí khi đối mặt với Cố Nhược Vân, giờ phút này phía trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân tràn đầy ý lạnh, trong đôi mắt hàm chứa hơi thở lăng liệt (sát khí rét lạnh).

"Dạ Du, ngươi biết pháp phạm pháp, dung túng người kia bắt nạt khách quý Dạ gia ta, trục xuất khỏi Dạ gia, tự sinh tự diệt, bất luận kẻ nào cũng không được thu dụng y! Còn có ngươi —— Nam Cung Nguyệt, llêqquyýđôn ngươi nói xấu người kia, lại còn giả mạo người Dạ gia ta, tội này —— không phải do Dạ gia ta trừng phạt, ta giao ngươi cho Cố cô nương, là sống là chết, do nàng định đoạt!"

Dạ Hành Thiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Mặt khác, Cố cô nương là bằng hữu của Nặc nhi, cũng là khách quý của Dạ gia chúng ta, nếu ai lại vô lễ với nàng, sẽ phải chịu hình phạt cao nhất của Dạ gia ta!"

Một câu nói này, hiển nhiên là cho Cố Nhược Vân bảo đảm cao nhất ở Dạ gia.

Từ nay về sau, lại không người Dạ gia dám mạo phạm nàng.

Sắc mặt Dạ Du xanh mét, y không biết rốt cuộc Cố Nhược Vân có thân phận gì, mà lại làm cho đại thiếu gia luôn xử lý theo lẽ công bằng ngay cả chứng cớ cũng không xem đã trợ giúp nàng.

Hơn nữa, còn cho nàng đãi ngộ cao nhất ở Dạ gia.

Chương 669: Thần Thú Chu Tước (một)

Edit: kaylee

So sánh với Dạ Du sắc mặt tương đối khó coi, Nam Cung Nguyệt lại là sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nàng nhanh chóng bò dậy lập tức xông ra phía ngoài đại sảnh.

Không!

Ả không muốn chết!

Ả phải về Tùng Nham Thành.

Lúc này trong lòng Nam Cung Nguyệt là cỡ nào hối hận, rốt cục cũng biết phụ thân quả thật là vì ả tốt, nhưng ả không nên tùy hứng làm bậy, lqđ rời đi cảng an toàn! Nếu ở Tùng Nham Thành, phụ thân nhất định sẽ bảo vệ ả an toàn.

Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ hiện lên, đánh bay thân thể của ả ra ngoài.

Một khắc cuối cùng, ả trông thấy con ngươi màu đỏ thị huyết tàn nhẫn cùng một đầu tóc bạc tuyệt mỹ làm người không thể hô hấp kia của nam tử.... ...... ....

"Xem diễn xong, chúng ta cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi."

Thiên Bắc Dạ nâng khóe môi, thu tay, biểu cảm kia giống như là người vừa mới ra tay giết người kia cũng không phải là hắn.

"Được."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, mỉm cười với Thiên Bắc Dạ: "Tiểu Dạ, có thứ này ta nghĩ muốn cho chàng xem một chút."

Lúc trước, ở Hắc Nham Thành, hòm màu đen Mai Tuyết đưa cho nàng, có lẽ tiểu Dạ sẽ biết chút gì đó.... ......

"Nặc nhi," Dạ Hành Thiên nhìn bóng dáng rời đi của hai người Cố Nhược Vân, khẽ cau mày: "Nam nhân này chính là vị hôn phu theo như lời nàng nói kia? Khi nào thì hắn xuất hiện?"

Hơn nữa, nam nhân này đã thức tỉnh, cũng đã chứng minh Địa Ngục Chi Liên có hiệu quả.

Dạ Nặc không nói gì, ánh mắt lóe ra không rõ, không biết suy nghĩ cái gì.... .....

"Lão cha, ta muốn bế quan tu luyện."

"Hả…...."

Dạ Hành Thiên ngây ngẩn cả người, phải biết rằng nhi tử của mình phiền nhất chính là bế quan, hiện tại hắn vậy mà lại chủ động nói ra, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây?

"Lão cha, gia gia nói rất đúng, ta chỉ có cường đại, mới có thể giúp nàng, cho nên ta quyết định muốn bế quan, chờ sau khi ta đột phá đến Võ Hoàng, ta lại đi tìm nàng."

Giờ khắc này, vẻ mặt thiếu niên nho nhỏ kiên định, trong đôi mắt sáng lóe ra vẻ kiên nghị.

Dạ Hành Thiên cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Được, vậy con đi tu luyện thất của gia gia con tu luyện, nếu gia gia con biết con bắt đầu hăng hái, l.q.đ tất nhiên sẽ rất vui vẻ, làm cho ông nhường ra tu luyện thất một chút ông tuyệt đối sẽ rất nguyện ý."

Dạ Nặc nhìn Cố Nhược Vân, âm thầm nắm chặt nắm tay nho nhỏ.

Cố bảo tiêu, chờ ta lại xuất ra, nhất định sẽ làm cho ngươi nhìn ta với cặp mắt khác! Để tránh sau khi nam nhân kia xuất hiện, trong mắt ngươi lập tức không có ta!

Hiện tại, ta chỉ có thể sử dụng thực lực và thiên phú của ta khiến cho ngươi chú ý.

Chẳng sợ.... .... Cả đời ta đều không thể đuổi theo ngươi.

——

Ánh trăng thanh lãnh, chiếu nghiêng vào phòng.

Trong phòng ngủ, hai người đối diện, ở dưới ánh trăng thanh lãnh kia, đẹp giống như một bức họa.

"Vân Nhi, chúng ta phân biệt nhiều ngày như vậy, có chút lời nói ta muốn nói với nàng," Thiên Bắc Dạ tiến tới gần nàng hai bước, tuyệt mỹ khuôn mặt bao phủ ở dưới ánh trăng, khuynh thành tuyệt thế làm người không thể hô hấp: "Rời đi nàng, đối với ta mà nói, mỗi một giây mỗi một phút đều dài giống như một thế kỷ, cho nên sau này, ta không muốn nàng rời đi ta thời gian rất dài."

Hắn còn nhớ rõ, lúc trước bản thân bị nàng để ở Thanh Long Quốc, cuối cùng thật sự đánh không lại tưởng niệm mới đi tìm nàng.

Cố Nhược Vân nao nao, gật đầu nói: "Được, vậy chàng cứ đi theo bên người ta."

"Vân Nhi," Thiên Bắc Dạ rất là nghiêm cẩn nhìn Cố Nhược Vân: "Ta không có ý tứ này, ta là muốn nói, nàng gả cho ta, được không?"

Gả cho hắn?

Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người.

Ở một năm trước, Thiên Bắc Dạ hôn mê làm cho nàng hiểu rõ đối với nàng mà nói nam nhân này là không cách nào khuyết thiếu, lqd càng là phát hiện những năm gần đây ở chung, nàng dần dần sinh ra cảm tình với Thiên Bắc Dạ. Nhưng nói thật, nàng chưa từng nghĩ tới việc gả cho hắn.

Chương 670: Thần Thú Chu Tước (hai)

Edit: kaylee

Cho tới bây giờ đều chưa từng!

Càng quan trọng hơn là, hiện tại Thiên Bắc Dạ, gây cho nàng cảm giác khác với lúc trước.

Trước kia tiểu Dạ giống như một đứa nhỏ đơn thuần, mà hiện giờ hắn, giống như là trưởng thành sau một đêm……....

"Tiểu Dạ, ta còn gánh vác thù hận," Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, thật lâu sau mới lặng lẽ mở ra, nhìn dung mạo tuyệt thế của nam nhân, nói: "Mẫu thân ta chết thảm, một nhà ngoại công bị diệt tộc, nhưng mà, lqd cặn bã nam kia vẫn còn khoe khoang mình là nữ tế hiếu thuận! Thù này, suốt đời ta khó quên! Cho nên có một số việc, chờ sau khi báo thù xong ta mới sẽ suy nghĩ."

Thiên Bắc Dạ dương môi cười yếu ớt, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về tóc của Cố Nhược Vân, giọng điệu không có tàn nhẫn huyết tinh như khi đối mặt với những người khác, mang theo tình yêu tràn đầy dịu dàng.

"Vậy ta chờ nàng! Nếu ngươi cần hỗ trợ, thì nói với ta một câu, tất cả kẻ thù của nàng, ta sẽ giải quyết cho nàng, kẻ gây thương hại cho nàng, ta sẽ làm cho bọn họ hồn phi phách tán!"

Hắn yêu nàng như vậy, lại sao bỏ được nàng bị những người khác thương hại?

Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì nàng gặp phải kiếp trước, trong lòng Thiên Bắc Dạ lập tức cuồn cuộn sát khí nồng đậm, thật lâu sau, mới bình phục tâm tình, cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt.

"Vân Nhi, nàng nói nàng có cái gì cấp cho ta xem?"

"Là thứ này."

Hai mắt Cố Nhược Vân chợt lóe, một cái hòm màu đen quái lạ xuất hiện ở bên trong tay của nàng.

"Đây là lúc trước một người tặng cho ta, ta lại không biết rốt cuộc có ích lợi gì, chàng có thể giúp ta xem một chút hay không?"

"Hả?"

Thiên Bắc Dạ nheo mắt lại, một tia sáng kỳ dị chợt lóe lên, sắc mặt của hắn có chút kinh ngạc: "Đây là —— Thần Khí?"

Thần Khí?

Trái tim Cố Nhược Vân run lên mạnh mẽ: "Thần Khí? Chàng xác định?"

Giữa tất cả vũ khí, Linh Khí đã xem như tồn tại đủ trân quý, tổng cộng Linh Khí có được trên một mảnh đại lục cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi, còn là Thần Khí trong truyền thuyết!

Hiện giờ nàng đã có Thần Khí Thượng Cổ Thần Tháp này, không biết thứ trước mắt lại có tác dụng gì.

Thật dễ hiểu, chỉ cần là Thần Khí, tất nhiên là tồn tại siêu thoát thế tục.

"Không sai, là Thần Khí! Nhưng lại là Không Gian Thần Khí!"

"Không Gian Thần Khí? Giống Thượng Cổ Thần Tháp?"

Cố Nhược Vân có chút khiếp sợ, phải biết rằng, trong Thần Khí tôn quý nhất chính là Không Gian Thần Khí.

"Không," Thiên Bắc Dạ lắc lắc đầu: "Thượng Cổ Thần Tháp là Thần Khí viễn cổ, tôn quý hơn cái Thần Khí này, Vân Nhi, Thần Khí cũng không phải vũ khí bình thường, nàng phải dùng linh hồn tiến hành khế ước, lqđ một khi tiến hành khế ước, trừ phi hồn phi phách tán, nếu không bất luận luân hồi mấy đời đều sẽ theo nàng."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Nàng dùng linh hồn của mình tạo một ấn ký ở trong hòm màu đen trước mắt, trong phút chốc, một tia sáng màu đen mạnh mẽ xuất hiện ra, ngay sau đó trong hòm xuất hiện hai chữ to màu vàng.

"Hỗn Độn?"

Cố Nhược Vân mở đôi mắt, nhìn chữ to trong hòm, nói: "Thì ra khế ước Thần Khí đơn giản như thế."

"Khế ước Thần Khí cũng không đơn giản," Thiên Bắc Dạ cười cười, tiếp tục nói: "Thần Khí chẳng phải tất cả mọi người có thể khống chế, nó có được linh trí nhiều hơn Linh Khí, hơn nữa còn tự chọn chủ nhân cho mình, linh hồn của nàng có độ khế ước cao hơn nó, nó mới lựa chọn nàng, Vân Nhi, nàng đặt cho nó cái tên đi."

Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về cằm, trầm ngâm một lúc lâu, mới mở miệng: "Vậy kêu Tiểu Hắc đi."

"Ong ong."

Nghe cái xưng hô như thế, Tiểu Hắc bay lên từ trên tay Cố Nhược Vân, hình như là đang kháng nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info