ZingTruyen.Info

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 256 - 260

Linhh1811

Chương 256: Người Hạ gia tới (mười hai)

Edit: kaylee

Lâm Quý Phi cảm thấy trong lòng rất là thống khoái, tiếng cười cũng càng cười càng lớn, truyền khắp ở trong toàn bộ Phượng Tường cung.

Nói như thế nào đây? Người thật là dễ dàng vui quá hóa buồn, Lâm Quý Phi hiển nhiên chính là như thế.

Ngay tại lúc tiếng cười của ả còn chưa dừng lại, một tiếng rống to giống như là đến từ phía chân trời xa xôi, chấn động làm cho linh hồn của ả đều run rẩy, sau đó không đợi ả phản ứng lại, vách tường chắc chắn của Phượng Tường cung bị một bóng dáng tuyết trắng khổng lồ phá tan ra, móng vuốt sói bay qua, ở dưới tình huống tươi cười trên mặt ả còn chưa kịp thu lại, một cái tát đã hung hăng đánh bay ả ra ngoài.

Đùng!

Thân thể của Lâm Quý Phi đánh vào phía trên vách tường, đương nhiên, ả không có cái loại lực lượng này trực tiếp đánh vỡ vách tường như Bao Bao, nhưng mà, mượn dùng lực đạo Bao Bao đánh ra, ả đụng ra một khe hở trên vách tường, thân thể mềm mại kia được khảm ở trong khe, vừa khéo hòa hợp với toàn bộ thân thể của ả.

"Quý Phi nương nương!"

Bọn thị vệ quá sợ hãi, muốn tiến lên giúp Lâm Quý Phi, đúng lúc này, một ánh mắt âm trầm dừng ở trên người bọn họ.

"Rống."

Bao Bao gầm nhẹ một tiếng, bỗng chốc vọt đi qua, làm mọi người sợ hãi đến mức sắc mặt đại biến, không còn có người để ý tới Lâm Quý Phi, vội vàng chạy trối chết, tốc độ kia quả thực còn nhanh hơn sấm chớp, nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hoàng Hậu, hiển nhiên còn chưa có từ trong biến cố kia phục hồi tinh thần lại.... ......

Nhưng mà, Bao Bao cũng lười đuổi theo bọn họ, thịt trên người những người này vừa bẩn vừa thối, quá khó ăn.

Nó bước chân, cao ngạo đi tới trước mặt Lâm Quý Phi, một ngụm cắn chân ả kéo đi đến phía trước mặt, nghĩ nghĩ, Bao Bao lại quay đầu gầm nhẹ một tiếng với Hoàng Hậu, giống như là đang bảo nàng đi theo chân nó.... .......

Hoàng Hậu đầu vẫn là choáng váng, nhưng mà vẫn là theo Bao Bao đi ra ngoài, không biết vì sao, nàng cảm thấy con Linh Thú này sẽ không thương tổn nàng.

... ...... ....

Trong tẩm cung, Bàng Nhiên thoáng cái đã nhìn thấy Bàng Tử Hoàng nằm ở trên giường, nhanh chóng xông đến, đúng lúc này Bàng Tử Hoàng từ từ tỉnh dậy, nhưng mà, vừa mở mắt hắn đã trông thấy một bóng dáng mơ hồ vọt tới phía bản thân, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Hắn nhưng là chưa từng quên, vừa rồi bản thân triệu kiến Lâm Quý Phi, kết quả nữ nhân kia hạ độc hại bản thân! Chẳng lẽ độc không hạ thành, sửa thành mưu sát?

Vì thế, Bàng Tử Hoàng trực tiếp đá lên một cước, đạp bay người đánh về phía mình kia ra ngoài, hô to một tiếng: "Người tới, bắt thích khách!"

Bàng Nhiên còn không biết xảy ra chuyện gì đã trúng một cước, thật trùng hợp đặt mông ngồi ở trên cây xương rồng, đau đến mức hắn kêu lên giống như giết heo, đôi mắt tràn ngập ai oán, lúc này đây hắn lại làm cái gì? Mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) đã bị đạp bay, thật không biết kiếp trước bản thân tạo cái nghiệt gì, đời này mới có người như thế đến trừng phạt bản thân.

Rất bi kịch!

"Thích khách ở đâu?"

Đại Tướng Quân chậm một bước so với Bàng Nhiên, hắn mới vừa đi đến bên ngoài tẩm cung chợt nghe thấy tiếng quát của Bàng Tử Hoàng, đầu tiên là vui vẻ trong lòng, chỉ là sau khi nghe tiếng quát của hắn (BTH) lập tức giận tím mặt, vội vàng mang theo binh lính thủ hạ vọt vào: "Bệ hạ, thần hộ giá chậm trễ! Không biết thích khách ở nơi nào?"

Tuy rằng Lâm Nhạc bị bắt, nhưng không nghĩ tới y còn có đồng lõa, vậy mà ở dưới ánh mắt của mình muốn mưu hại bệ hạ, quả thực là to gan lớn mật!

Nhưng mà, chờ sau khi hắn nhanh chóng bước vào trong điện thì ngây ngẩn cả người.

Hắn nhìn thấy gì?

Dáng vẻ Bàng Tử Hoàng tràn đầy tức giận muốn giết người, mà ngồi dưới đất là hoàng tử hắn luôn coi là bảo bối đang ôm mông vẻ mặt ai oán, bên cạnh là thiếu nữ vân thanh phong đạm, khóe môi hàm chứa ý cười nhợt nhạt, hai tay khoanh trước ngực, không khó nhìn ra trên khuôn mặt thanh tú kia mang theo ý trêu tức.



Chương 257: Người Hạ gia tới (mười ba)

Edit: kaylee

Đây là tình huống gì? Không phải nói có thích khách sao? Thích khách lại ở chỗ nào?

"Này.... ....." Đại Tướng Quân có chút đau đầu hỏi: "Bệ hạ, xin hỏi thích khách hắn ở chỗ nào?"

"Thích khách? Thích khách không phải ở.... .... Ơ, Bàng Nhiên, làm sao con lại ở trong này?"

Bàng Tử Hoàng trừng lớn mắt, ở trong này không phải hẳn là huynh muội Lâm Nhạc sao? Làm sao có thể là tiểu tử Bàng Nhiên này?

Kỳ thực cũng khó trách Bàng Tử Hoàng nhận sai người, hắn vừa thức tỉnh, tầm mắt còn không có khôi phục, căn bản không có nhìn thấy Bàng Nhiên, chỉ là trông thấy một người vọt lại phía mình, mà hiện giờ thân hình của Bàng Nhiên và Lâm Nhạc lại không sai biệt lắm, hắn tự nhiên coi đối phương là Lâm Nhạc, vì thế Bàng Nhiên bi kịch trúng một cước này thay Lâm Nhạc.

"Xem ra tinh lực của bệ hạ khôi phục không tệ."

Cố Nhược Vân cười khẽ vuốt ve cằm: "Một cước này đã đạp bay Bàng Nhiên ra xa ba trượng (*)."
(*) trượng: đơn vị đo chiều dài, 1 trượng = 10 mét

"Ha ha."

Bàng Tử Hoàng có chút xấu hổ, nghe được lời nói của Cố Nhược Vân hắn mới hiểu được vừa mới xảy ra chuyện gì, thì ra vừa rồi bị hắn lầm cho rằng thích khách là tiểu tử Bàng Nhiên này? Nhưng mà cũng lạ tiểu tử này không có việc gì đánh tới phía bản thân làm chi, nếu không phải hắn (BN), bản thân cũng sẽ không xấu mặt ở trước mặt nhiều người như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy thật có đạo lý, Bàng Tử Hoàng hung hăng trừng mắt nhìn Bàng Nhiên, Bàng Nhiên sợ tới mức rụt cổ, ủy ủy khuất khuất ôm mông lui ở trong góc.

Hắn đây là lại làm sai cái gì?

"Đúng rồi!"

Bàng Tử Hoàng giống như nghĩ tới cái gì, một đấm dừng ở trên giường, tức giận quát: "Đại Tướng Quân, ngươi đi bắt hai kẻ khốn khiếp Lâm Nhạc và Lâm Quý Phi kia tới gặp Trẫm!"

"Bệ hạ."

Đại Tướng Quân nhìn Cố Nhược Vân, sau đó lại cung kính nhìn Bàng Tử Hoàng, nói: "Lâm Nhạc đã bị Cố cô nương bắt, còn Lâm Quý Phi hiện tại ở trong Phượng Tường cung, Cố cô nương đã phái Linh Thú thủ hạ của nàng đi."

Ngay sau đó, Đại Tướng Quân lập tức nói từng chuyện đã xảy ra sau khi Bàng Tử Hoàng trúng độc cho hắn, lúc biết đôi huynh muội kia muốn hãm hại Bàng Nhiên, Bàng Tử Hoàng lập tức mặt rồng giận dữ, nhấc kiếm muốn xông ra ngoài, ngay cả long bào cũng chưa kịp thay. Mà nhìn thấy Bàng Tử Hoàng như thế, mọi người bất giác trợn tròn mắt, ngay cả hắn đã đi ra ngoài cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Kết cục của Lâm Nhạc thật thảm! Thảm đến cực điểm! Có thể tưởng tượng được Bàng Tử Hoàng đang trong cơn giận dữ đáng sợ cỡ nào.

Về phần Lâm Quý Phi, sau khi nghe nói Cố Nhược Vân là người đứng đầu Bách Thảo Đường chân chính, trực tiếp hét lên một tiếng lập tức hôn mê bất tỉnh, trong lòng hối hận thiếu chút nữa thì ngay cả cả người ả đều cắn nuốt.

Ngay từ đầu, Hoàng Hậu nương nương còn không biết đến cùng là tình huống gì, nhưng mà sau khi nhìn thấy Bàng Tử Hoàng và Bàng Nhiên bình yên vô sự rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trong mắt không khỏi hiện lên nước mắt, hiện tại nàng dỡ xuống ung dung và cao quý, bỏ đi thân phận Hoàng Hậu nàng nhưng là một hiền thê lương mẫu dịu dàng nhàn thục.

Biết được là Cố Nhược Vân cứu Bàng Tử Hoàng, nàng cảm kích giữ chặt không buông tay của Cố Nhược Vân, cũng may Bàng Nhiên kéo mẫu hậu nhà mình ra, nếu không phỏng chừng cả một ngày này nàng (HH) đều sẽ lôi kéo nàng (CNV).

Mà thực lực của hoàng cung cũng không thể khinh thường, dược liệu trợ giúp Bàng Tử Hoàng giải Phục Địa Thảo chỉ dùng thời gian nửa ngày đã tìm đủ, có những dược liệu đó, Cố Nhược Vân lập tức bắt đầu giải độc vì Bàng Tử Hoàng. Nhưng mà, làm cho Cố Nhược Vân kỳ quái là, ngày đó bản thân ở hoàng cung gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng không có bị truyền ra, giống như có người đè ép tin tức này xuống.... ........

... ...... ....

Gió mát thổi nhẹ nhàng, cả người y phục đen đứng ở ngọn cây, nam nhân hai tay chắp sau lưng, sau khi đôi con ngươi đen lãnh khốc kia nhìn thiếu nữ trong viện, bất giác giơ lên dịu dàng sủng nịch. Hắn môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng giương lên, trên khuôn mặt dưới màu đen mặt nạ kia có nhu hòa chưa bao giờ có. (L: đoán xem là ai? Dễ nhận mà, đúng không?)

Nam nhân lãnh khốc khí thế cường đại này, giống như chỉ có ở vào lúc này mới có thể bao phủ ấm áp.



Chương 258: Người Hạ gia tới (mười bốn)

Edit: kaylee

"Muốn bảo vệ nàng, vì sao ngươi không xuất hiện trước mặt nàng, mà là luôn luôn trốn ở sau lưng?"

Tá Thượng Thần cả người màu hồng đột nhiên xuất hiện ở phía sau nam nhân, trên khuôn mặt như hoa đào mang theo tươi cười lười nhác mà tùy ý, mắt phượng của hắn như là lơ đãng đảo qua trên người nam nhân trước mặt, không ai nhìn thấy, giờ khắc này, trong mắt hắn xuất hiện một chút khác thường.

Nam nhân này, biết được Hạ gia có hai đội nhân mã đang tìm tung tích của nàng, cho nên đến tìm bản thân hỗ trợ, đè ép tin tức nàng thân ở Huyền Vũ Quốc xuống.

Cho nên, đây mới là nguyên nhân chuyện hoàng cung ngày ấy không có truyền ra ngoài…....

Trừ bỏ những đương sự (người trong cuộc) đó ra, cũng không có người biết hành tung của chủ tử Bách Thảo Đường.

"Tiểu Vân Nhi nàng………... Hẳn là rất muốn gặp ngươi."

Tá Thượng Thần thu hồi quạt xếp, cũng thu tươi cười lười nhác quen có kia, mắt phượng nghiêm cẩn nhìn nam nhân trước mặt: "Khổ sở nàng phải chịu những năm gần đây không ai rõ ràng hơn ngươi, ngươi thật sự không tính toán xuất hiện sao?"

Nam nhân trầm mặc xuống, bất luận ánh mặt trời ấm cỡ nào, cũng không cách nào đuổi hết hàn ý lãnh khốc quanh thân hắn.

Giờ khắc này ngay cả Tá Thượng Thần cũng cảm thấy đè nén, ngực buồn phiền phát hoảng, trên khuôn mặt luôn bất cần đời có ngưng trọng chưa từng có qua.

"Ngươi……...."

"Bây giờ còn không đến lúc đó," Nam nhân lắc lắc đầu, trong con ngươi đen xẹt qua một chút lãnh khốc; "Ta không thể để cho bất luận kẻ nào biết ta ở chỗ này, cũng không thể làm cho người ta biết được được ở phía sau núi bế quan chẳng phải ta! Nếu không những kẻ như hổ rình mồi kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, hơn nữa, phía sau của ta có kẻ địch càng cường đại hơn, ở trước lúc ta không có đủ thực lực, chỉ có thể dùng loại phương pháp này bảo vệ nàng an toàn."

Tá Thượng Thần ngẩn ra, sau đó lại khôi phục tươi cười lười nhác yêu mị kia, môi đỏ mọng gợi lên một độ cong mê người, hắn vung quạt xếp ra, cười như hoa đào, mười dặm hương thơm.

"Ngươi nguyện ý khuynh hết tất cả bảo vệ nàng, vậy sau này ta cũng có thể dùng mệnh bảo vệ nàng an toàn, nếu ngươi không ở, ta tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổnnàng một chút nào."

Tuy rằng hắn đang cười, nhưng đôi mắt phượng lại kiên định lạ thường.

Người mà người này muốn bảo vệ, vậy hắn chính là dùng cả sinh mệnh cũng sẽ không thể làm cho người ta động nàng một sợi lông. (L: các bạn có thấy gian tình ở đây không? Các bạn có hi vọng có cặp đam mỹ không?)

Trừ phi, là từ trên thi thể của hắn bước qua!

"Cám ơn."

Nam nhân khàn khàn nói ra hai chữ.

Cái gì là huynh đệ? Huynh đệ chính là người sẽ hợp lại toàn lực đi bảo vệ người nhà của người kia! Cho dù hắn chưa từng có nói qua loại lời nói này với Tá Thượng Thần, nhưng nam nhân này, ở trong lòng hắn chính là huynh đệ cả một đời!

"Lúc trước là ngươi đã cứu mạng của ta, nếu không có ngươi, ta không có khả năng sống đến bây giờ, vì vậy bảo vệ an toàn của nàng, là trách nhiệm của ta." Tá Thượng Thần nghiêm cẩn nói.

Nghe nói như thế, nam nhân không có lại nói thêm cái gì, đôi mắt lại dừng ở trên người thiếu nữ thanh tú trong sân, trong mắt có sủng nịch có thể làm người chết chìm.

"Vân Nhi, muội yên tâm, chờ lúc ta có đủ thực lực bảo vệ muội, ta sẽ xuất hiện ở bên cạnh muội, bảo vệ muội cả đời an bình."

... ........

Nếu Cố Nhược Vân biết tin tức này là yêu nghiệt Tá Thượng Thần này đè ép xuống, nhất định sẽ hung hăng cho hắn một quyền! Phải biết rằng, sở dĩ nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy ở Huyền Vũ Quốc, là vì dẫn người Hạ gia đến, nhưng bọn họ lại khen ngược, làm tất cả nỗ lực của nàng đều uổng phí.

Lúc này, trong Hạ gia, bàn tay của nam nhân trung niên hung hăng chụp ở trên bàn, mắt lạnh nhìn người phía dưới: "Ta cho các ngươi tìm một người vậy mà còn tìm không thấy! Nếu để thằng nhóc Hạ Lâm Ngọc kia tìm được trước, tất cả các ngươi đều cút đi làm thức ăn cho hổ lang cho ta! Ta lại cho các ngươi thời gian nửa tháng, cần phải giết Cố Nhược Vân, rồi đổ trách nhiệm cho tiểu tử Hạ Lâm Ngọc kia! Ta muốn làm cho phụ tử Hạ Lâm Ngọc và Quỷ Y thế bất lưỡng lập (không đội trời chung)!"



Chương 259: Người Hạ gia tới (mười năm)

Edit: kaylee

"Bẩm báo nhị gia, người của chúng ta đã đi Bách Thảo Đường Thanh Long Quốc trước, nhưng mà…..... Nghe nói Cố Nhược Vân kia cũng không ở trong Bách Thảo Đường."

Người nọ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kinh hồn táng đảm đợi lời nói của nam nhân trung niên, cho dù ở bên ngoài nhị gia luôn là một dáng vẻ ấm áp, nhưng chỉ bọn họ mới biết được, nam nhân này âm ngoan và độc ác tận trong xương, người đắc tội y, kết cục đều sẽ không dễ chịu!

Vẻ mặt của Hạ Khởi âm u, bên môi gợi lên độ cong âm trầm: "Hạ Lâm Ngọc, lúc này đây, không có bất luận kẻ nào có thể cứu được phụ tử các ngươi! Ngươi may mắn trị thân thể bệnh lao kia của ngươi, không có nghĩa là cha ngươi cũng có vận khí tốt như vậy! Hạ gia...… Sớm muộn gì cũng là vật trong bàn tay ta! Tất cả đá cản đường bước chân của ta, ta đều sẽ diệt trừ sạch sẽ!"

... ...... ....

Trong tửu lâu, Cố Nhược Vân nhìn yêu nghiệt tươi cười lặng lơ nhẹ lay động quạt xếp trước mặt, có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, người này thật đúng là bám dai như đỉa, thật sự là mặc kệ đến chỗ nào cũng có thể gặp hắn.

"Thế nào? Hôm nay không để cho thị nữ của ngươi dùng cỗ kiệu nâng ngươi sao?"

Hình như mỗi lần tên yêu nghiệt xuất hiện đều là thần thái lười nhác nằm ở trong nhuyễn kiệu, hôm nay thế nhưng lại rất hiếm khi không nhìn thấy thị nữ nâng kiệu, làm cho Cố Nhược Vân hơi hơi kinh ngạc một chút.

Tá Thượng Thần khẽ cười một tiếng, khuôn mặt như hoa đào giơ lên tươi cười trêu tức, khóe môi của hắn giơ lên, nụ cười kia thật có thể nói là vô cùng tao nhã.

"Ta cũng ngẫu nhiên cần hoạt động một chút, Tiểu Vân Nhi, ngươi nói phải không?"

Từ sau khi yêu nghiệt này xuất hiện, toàn bộ tửu lâu đều yên tĩnh xuống, nhất là nữ tử chưa lấy chồng đều là không dời mắt nổi. Bọn họ vốn tưởng rằng tam hoàng tử Huyền Vũ Quốc đã đủ đẹp, không nghĩ tới còn có nam nhân có thể đẹp đến loại trình độ này, chính là bốn chữ khuynh quốc khuynh thành này cũng khó có thể dùng để hình dung.

Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của hắn đều có thể xúc động lòng người, đẹp điên đảo chúng sinh.

Ánh mắt của Bàng Nhiên lưu chuyển ở trên người hai người, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt bát quái kia vẫn là bán đứng hắn.

"Không biết bổn hoàng tử có thể ngồi xuống hay không?"

Tá Thượng Thần giương môi cười yếu ớt, đôi mắt phượng vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân.

"Ngồi, mau, ngươi tùy tiện ngồi."

Còn không chờ Cố Nhược Vân nói chuyện, Bàng Nhiên đã vội vàng đứng lên, trên gương mặt tràn đầy tươi cười: "Tứ hoàng tử Chu Tước quốc tới nơi này, thế nào cũng là khách nhân của Huyền Vũ Quốc chúng ta, nữ thần đại nhân, ngươi nói phải không?"

Rõ ràng, ngay từ đầu Bàng Nhiên đã nhận ra thân phận của Tá Thượng Thần!

Cái gì? Tứ hoàng tử Chu Tước quốc?

Chúng nữ vốn còn đang do dự sau khi nghe nói như thế ánh mắt lập tức sáng ngời, phải biết rằng, trong những nữ tử đó có một số đều là thiên kim quan viên, thân phận của các nàng đã chú định các nàng không thể gả cho người bình thường. Cho dù nam nhân này đẹp cỡ nào, nếu không có thân phận vẫn là không xứng với bọn họ!

Nhưng nếu đối phương là Tứ hoàng tử Chu Tước quốc vậy thì không giống.

Nếu có thể trở thành Tứ hoàng tử phi của Chu Tước quốc, vậy gia tộc của mình cũng là có thể nước lên thì thuyền lên, huống chi, đối phương còn là một nam tử tuyệt thế như vậy.

Vì thế, có một số nữ tử nhịn không được, đứng lên lập tức đi tới chỗ Tá Thượng Thần.

Nữ tử mặc y phục màu trắng, như hoa sen thuần khiết, thẹn thùng cúi đầu, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chim hoàng oanh, chân thành nói: "Tứ hoàng tử điện hạ, tiểu nữ tử Tương Nhi là nữ nhi của Thừa Tướng Huyền Vũ Quốc, không nghĩ tới có thể ở nơi này thấy phong thái của Tứ hoàng tử, nếu Tứ hoàng tử không để ý, có thể để cho tiểu nữ tử ngồi chung hay không?"

Nhìn một màn trước mắt, Cố Nhược Vân thích ý nâng chung trà lên, thoải mái nhàn nhã ở bên cạnh xem trò hay, đôi mắt trong veo tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).


Chương 260: Người Hạ gia tới (mười sáu)

Edit: kaylee

Bên môi Tá Thượng Thần giương lên một chút ý cười, thần thái lười nhác ôm cái ót, mắt phượng liếc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tương Nhi, miễn cưỡng mở miệng: "Bổn hoàng tử thích một người chiếm hai vị trí."

Ngụ ý, một bàn bốn người hắn đã chiếm vị trí của hai người, vậy nên không có chỗ ngồi của nàng.

Đáng tiếc, Tương Nhi không có nghe hiểu lời nói của Tá Thượng Thần, nàng trông thấy ở trên mặt nam nhân hiện ra tươi cười, còn tưởng rằng hắn có cảm tình với bản thân, trong lòng lập tức vui vẻ, ánh mắt liếc về phía Cố Nhược Vân ngồi ở bên cạnh Bàng Nhiên, nói: "Vị cô nương này, có thể nhường chỗ ngồi cho ta không? Ta là nữ nhi của Thừa Tướng, nếu ngươi tặng chỗ ngồi này cho ta, ngươi muốn bao nhiêu Kim tệ ta đều cho ngươi!"

Theo nàng, nữ nhân ăn mặc mộc mạc này, lại ở cùng Bàng Nhiên, tất nhiên là loại nữ nhân này vì nịnh bợ quyền quý mà bán đứng bản thân, loại nữ nhân ghê tởm này căn bản không xứng ngồi cùng một chỗ với nàng! Nếu không phải vì tạo ấn tượng tốt ở trước mặt Tứ hoàng tử Chu Tước quốc, nàng đã sớm làm cho người ta đuổi nữ nhân này ra bên ngoài!

Còn vì sao Tá Thượng Thần xuất hiện ở nơi này, từ đầu đến cuối nàng vẫn cho rằng là vì Bàng Nhiên, dù sao Bàng Nhiên cũng là Ngũ hoàng tử của Huyền Vũ Quốc, quen biết Tá Thượng Thần cũng là bên trong tình lý.

Tay của Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười: "Muốn ta nhường chỗ ngồi cho ngươi, cũng không phải là không thể được, chính là giá của chỗ ngồi này có chút cao."

"Ngươi nói đi, ta trả được giá này."

Trong mắt Tương Nhi hiện lên vẻ khinh thường, quả thế, nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, thật vì một chút ích lợi như vậy ngay cả thân thể của mình đều bán đứng.

Nhưng mà, thật hiển nhiên, Tương Nhi quên nàng là sau khi nghe thấy được thân phận của Tá Thượng Thần mới xuất hiện ở nơi này! Nếu Tá Thượng Thần không phải là Tứ hoàng tử của Chu Tước quốc, phỏng chừng nàng cũng sẽ vênh váo đắc ý cho rằng đối phương không xứng nói chuyện với nàng.

"Chỉ cần ngươi có thể cho được giá tốt, ta sẽ bán chỗ ngồi này cho ngươi," Cố Nhược Vân buông chén trà trong tay, trong mắt mỉm cười nhìn biểu cảm xem thường kia của Tương Nhi, dừng một chút nói: "Giá của vị trí này, giá trị một quốc gia! Ngươi cho ta một quốc gia, ta sẽ bán nó cho ngươi, đây coi như là giá hữu nghị, nếu không mà nói, một trăm quốc gia ta cũng không bán."

"Ngươi…….."

Sắc mặt của Tương Nhi lập tức đại biến, nữ nhân này thật sự là rất to gan, há mồm là muốn một quốc gia, còn giá hữu nghị? Hữu nghị cái muội nàng!

"Cô nương, ta có ý tốt, ngươi nhưng lại đối đãi như thế," Hít sâu một hơi, bàn tay của Tương Nhi nắm chặt thành nắm tay, trên da thịt tuyết trắng mang theo rõ ràng vẻ giận dữ: "Ngươi ở cùng Lục hoàng tử Bàng Nhiên của Huyền Vũ Quốc ta, không phải là muốn đi theo hắn để lấy được vinh hoa phú quý sao? Vì sao còn muốn ở trước mặt mọi người giả bộ thanh cao? Ta cho ngươi một vạn Kim tệ, nhường vị trí này cho ta! Nếu ngươi không dựa vào Lục hoàng tử, phỏng chừng cả đời đều kiếm không được một vạn Kim tệ này."

Nữ nhân này thật đúng là biết giả bộ! Nếu nàng không phải là loại nữ nhân ham phú quý, nàng căn bản không có khả năng coi trọng loại phế vật Bàng Nhiên kia! Nói đến cùng còn không phải Bàng Nhiên tương đối được hoàng đế sủng ái, nếu trở thành Lục hoàng tử phi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận hay sao?

Xem ra nàng muốn đi nói cho phụ thân một tiếng, có nữ nhân cố ý đồ gây rối vọng tưởng tiếp cận Lục hoàng tử, làm cho phụ thân nhắc nhở bệ hạ, miễn cho Lục hoàng tử trời sinh đơn thuần bị loại nữ nhân tâm cơ này làm cho xoay vòng quanh!

Nhưng mà, sau khi Kim Tương Nhi nói ra những lời này, sắc mặt của hai nam nhân ở đây đều thay đổi.

Bàng Nhiên tức giận vỗ cái bàn, trong mắt phun ra lửa giận, ở trong lòng hắn, Cố Nhược Vân là ân nhân của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục sự trong sạch của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info