ZingTruyen.Info

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 231 - 235

Linhh1811

Chương 231: Bóng dáng quen thuộc (hai)

Edit: kaylee

Phủ đệ của Lục hoàng tử.

Rất xa, Cố Nhược Vân đã nhìn thấy bóng dáng chạy vội về phía mình, bên môi giuơng lên một chút tươi cười nhợt nhạt.

"Đã trở lại? Thế nào? Phụ hoàng ngươi có vừa lòng đối với biến hóa của ngươi?"

Nghe nói như thế, Bàng Nhiên chính là đầy bụng ủy khuất, ai oán nói: "Ngươi đừng nói nữa, lại nhắc đến ta sẽ tức giận! Ta thực hoài nghi đến cùng ta có phải thân sinh (ruột thịt) của hắn hay không, lại có thể ngay cả nhi tử của mình cũng không nhận ra, ta còn chưa kịp nói chuyện với hắn, tên kia đã xông lên đánh ta một trận, mẹ nó, đau chết ta, thật không biết gần đây thế nào mà lửa giận của hắn lớn như vậy."

Cố Nhược Vân nhíu mày, tươi cười trên mặt càng sâu.

Trước kia mập mạp có hình thể năm trăm cân, hiện giờ chính là thiên tài trung đẳng, thịt béo trên người cũng biến mất sạch sẽ, nếu Bàng Tử Hoàng có thể nhận ra hắn mới là việc lạ.

"Đúng rồi," Bàng Nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Ta đã tiến cử ngươi cho phụ hoàng của ta, phụ hoàng ta hắn muốn gặp ngươi, chỉ là lúc gặp hắn ngươi cẩn thận một chút, lão gia hỏa kia luôn luôn đáng khinh tàn nhẫn, căn bản không phải người tốt gì."

Thật hiển nhiên, đối với phụ hoàng nhà mình, trong lòng Bàng Nhiên là hoàn toàn bất mãn.

Hiện giờ chỉ cần nhắc tới tên kia, hắn đã cảm giác mông ẩn ẩn đau, hận không thể trốn xa được chừng nào thì trốn.

Nếu hiện tại Bàng Tử Hoàng nghe được lời nói của Bàng Nhiên, đóan chừng ngay cả xúc động làm thịt hắn đều có.

Lão gia? Đáng khinh?

Có người xưng hô phụ hoàng nhà mình như hắn sao? Tốt xấu gì hắn (BTH) cũng là hoàng đế của một quốc gia, một chút mặt mũi cũng không giữ cho hắn.

"Vậy lát sau chúng ta liền tiến cung đi, mặt khác, Bàng Nhiên, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có muốn làm hoàng đế hay không?"

Cố Nhược Vân hai mắt ngóng nhìn Bàng Nhiên, một chút ánh sáng kỳ lạ chợt lóe qua trong mắt, nhanh đến mức làm cho người không thể bắt giữ.

Bàng Nhiên không chút nghĩ ngợi liền lắc lắc đầu: "Hoàng đế? Không có ý tứ, Lục hoàng tử này ta còn không muốn làm, huống chi còn là hoàng đế?"

"Nhưng mà…...." Cố Nhược Vân tạm dừng một chút, đôi mắt tràn đầy ý cười: "Làm hoàng đế có thịt ăn."

"Gì?"

Bàng Nhiên bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng vẻ tức giận: "Vừa rồi ai không cho ta làm hoàng đế? Ai không cho ta làm ta sẽ đánh kẻ đó, vị trí hoàng đế này là của ta, ai cũng không cho giành!"

Những lời này, phỏng chừng toàn bộ Huyền Vũ Quốc cũng chỉ có kẻ ngốc ngây ngô Bàng Nhiên này mới dám nói, dù sao nếu lời này bị những người khác nghe thấy, vậy không chỉ có loại kết cục ngồi tù không đâu, còn có thể bị liệt vào tội mưu quyền soán vị.

"Bàng Nhiên, chỉ cần ngươi muốn làm hoàng đế, ta có thể giúp ngươi đạt được sự chú ý của Hạ gia, chỉ là bên cạnh ngươi còn thiếu một người giúp đỡ."

Đột nhiên, Cố Nhược Vân nhớ tới khuôn mặt nhìn qua giống như miệt mài quá độ ở trong tửu lâu kia, trong mắt hiện lên một tia sáng mịt mờ.

"Giúp đỡ, ai?" Bàng Nhiên ngây ngốc nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, nghi hoặc hỏi.

"Ngũ hoàng tử."

Khi nói ra ba chữ này, Cố Nhược Vân rõ ràng nhìn thấy Bàng Nhiên ngây dại.

Cũng khó trách, dù sao Ngũ hoàng tử và hắn vẫn luôn có cừu oán, thường xuyên đuổi theo đánh hắn, nhiều năm như vậy, hắn nhưng là ăn qua không ít đau khổ của tiểu tử kia.

"Nữ thần, ngươi đang đùa đi? Làm sao hắn có thể giúp đỡ ta? Thiên phú của Ngũ hoàng huynh quả thật không tệ, đương nhiên, so với nữ thần ngươi vẫn là kém quá xa," Khi nói lời này, Bàng Nhiên không quên vỗ mông ngựa (nịnh bợ), sau đó nói tiếp: "Nhưng nhân phẩm của Ngũ hoàng huynh ta không ra gì cả, ta thích ăn uống, hắn thích chơi đùa, thanh lâu giống như nhà của hắn, hơn nữa hắn vừa quần là áo lượt vừa kiêu ngạo, người như thế làm sao có thể giúp đỡ ta?"

Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cho là tất cả mọi người đều giống như ngươi? Từ lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã nhìn thấu bản chất của hắn, phỏng chừng hắn là người che giấu sâu nhất giữa các ngươi!"



Chương 232: Bóng dáng quen thuộc (ba)

Edit: kaylee

Ẩn nhẫn cất giấu dưới vỏ ngoài quần là áo lượt kia, làm sao nàng có thể không thấy được, nếu Bàng Nhiên trở thành hoàng đế, bên người của hắn phải có một thực lực không tệ giúp đỡ.

Ngũ hoàng tử là người lựa chọn thật tốt!

Chỉ là Bàng Nhiên vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị (không thể tin được), hắn sờ sờ đầu, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu: "Ngươi nói Ngũ hoàng huynh che giấu sâu nhất? Vì sao hắn phải làm như vậy? Có khó khăn gì không thể nói cho phụ hoàng sao? Vì sao phải biến bản thân thành một người kiêu ngạo ương ngạnh?"

Mập mạp này, thật đúng là thiên chân vô tà (trong sáng thuần khiết)!

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cho dù Bàng Nhiên bụng mang đạo trị quốc, nhưng nếu không ai giúp đỡ, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.

"Bàng Nhiên, tranh đấu trong hoàng cung chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao? Nếu Ngũ hoàng tử không che giấu bản thân, có lẽ hắn rất nhanh sẽ bị mất mạng giống như các hoàng huynh khác của ngươi, sở dĩ hai người các ngươi còn sống, chính là bởi vì một người cam chịu vì phế sài trời sinh, một người kiêu ngạo ương ngạnh lưu luyến bụi hoa, cho nên ngươi ngẫm lại, nếu các ngươi đều không đủ xuất sắc, vị trí Thái Tử kia còn có thể thuộc về ai?"

"Tam hoàng huynh?" Vẻ mặt của Bàng Nhiên từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, hắn cắn chặt hàm răng, giọng nói đều có chút run rẩy: "Ngươi là nói bọn Đại hoàng huynh của ta chết, có liên quan với Tam Hoàng huynh còn có Lâm phi nương nương?"

Người này còn không tính hoàn toàn ngu ngốc, ý tứ trong lời nói của Cố Nhược Vân hắn bỗng chốc chợt nghe ra, ngay sau đó, một ngọn lửa giận từ ngực xông ra, hung hăng nói: "Tuy rằng ta chưa từng thấy Đại hoàng huynh của ta, nhưng hắn là huynh đệ nhất mẫu đồng bào (cùng một mẹ sinh ra) của ta, ở trước lúc ta ra đời đã bị bệnh không chữa được mà chết, nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, bao nhiêu đêm mẫu thân nâng kiếm của Đại hoàng huynh nỉ non! Mà bao nhiêu ngày đêm phụ hoàng nhìn khuôn mặt bi thiết của mẫu hậu không ngừng thở dài! Đại hoàng huynh chết là nỗi đau cả đời của mẫu hậu! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ làm mẫu hậu nỉ non rơi lệ!"

Lúc này đây, Bàng Nhiên hoàn toàn tức giận rồi, nếu những người đó chỉ làm gì đó đối với bản thân, hắn còn sẽ không tức giận, nhưng những người đó vậy mà hại chết Đại hoàng huynh, tuy rằng hắn không có cảm tình với Đại hoàng huynh, nhưng mà, hắn không thể nhìn như không thấy đối với vẻ mặt ảm đạm thương tâm mỗi đêm của mẫu thân.

Người làm mẫu hậu thương tâm, đều đáng chết!

"Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi." Cố Nhược Vân vỗ vỗ bả vai của Bàng Nhiên, trên khuôn mặt thanh tú bao phủ vẻ kiên định.

Bất giác, trông thấy bộ dáng vô cùng tự tin của thiếu nữ, trong lòng Bàng Nhiên liền bắt đầu tin tưởng nàng.

Không có gì, là thiếu nữ này không làm được! Chỉ cần có nàng ở, tất cả âm mưu đều sẽ ẩn trốn.

"Đi thôi."

Thu tay, Cố Nhược Vân nhún vai, vẻ mặt cười khẽ mở miệng.

Bàng Nhiên chớp mắt, rồi sau đó nhìn thấy Cố Nhược Vân đi đến phía cửa viện liền vội vàng đuổi theo, sợ bị nàng bỏ rơi ở phía sau.

... ........

"Ngọc ca ca, ngươi đợi ta với."

Trên chợ nhộn nhịp, một bóng dáng bé bỏng bay nhanh đuổi theo thiếu niên phía trước, trên má đánh phấn kia tràn đầy ủy khuất và không cam lòng, cuối cùng nàng vẫn là cắn chặt răng đuổi theo.

"Ngọc ca ca, lúc này đây chúng ta xuất môn không phải vì tìm thần y cho Hạ thúc thúc sao? Vậy hiện tại vì sao ngươi muốn đi Thanh Long Quốc?"

La Lỵ không hiểu, từ nhỏ cơ thể của Ngọc ca ca đã yếu nhiều bệnh, thậm chí bị kết luận không cách nào sống quá mười lăm tuổi, nhưng ở bốn năm trước, thiếu niên thể chất vẫn luôn suy nhược ngay cả đi đều cần người nâng kia vậy mà thần kỳ bình phục lại, không chỉ có như thế, lại còn tu luyện thần tốc, thiên phú siêu nhiên, một lần hành động trở thành đệ nhất bên trong đám người trẻ tuổi của Thiên Thành.

Chỉ là, nàng và Ngọc ca ca quen biết nhiều năm, từ sau khi hắn khang phục, bản thân lại nhìn không thấu hắn.

Trên người mĩ thiếu niên tuấn tú ngây ngô này có nhiều bí ẩn không đếm được hơn, làm cho người ta không tự chủ được muốn tiếp cận hắn.... .......



Chương 233: Bóng dáng quen thuộc (bốn)

Edit: kaylee

Nghe được lời nói của La Lỵ, thiếu niên ban đầu đi ở phía trước bước chân dừng lại, hơi hơi quay đầu, trong mắt ngóng nhìn người theo sát ở phía sau.

La Lỵ có chút ngây dại, ánh mắt si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, dung nhan xinh đẹp nháy mắt trở nên phấn nộn ngon miệng, nhưng lại quyệt môi nói: "Ngọc ca ca, ta chỉ là lo lắng bệnh của Hạ thúc thúc, Hạ thúc thúc là thiếu chủ của Hạ gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Hạ gia khẳng định sẽ đại loạn, chúng ta vẫn là tìm thần y giúp Hạ thúc thúc trước tương đối quan trọng hơn."

Thiếu niên này tuổi ước chừng khoảng mười lăm tuổi, bộ dáng vô cùng thanh tú, ngũ quan tinh xảo giống như gốm sứ tìm không ra một chút khuyết điểm, đôi mắt của hắn vô cùng trong suốt sạch sẽ, trong suốt đến mức làm cho bất luận kẻ nào trông thấy cũng không nhịn được tim đập ‘thình thịch’.

"Ta đi Thanh Long Quốc tìm một người, trừ bỏ người này, không có bất luận kẻ nào có thể trị liệu cho phụ thân, nếu ngươi muốn đi theo thì đừng nói nhiều, nếu không ta lập tức đưa ngươi về La gia."

Nghĩ đến vừa rồi ở đầu đường nghe được những lời này, tâm của thiếu niên không hiểu sao bắt đầu kích động.

Hắn chậm rãi hít một hơi, mới bình phục cảm xúc trong nội tâm.

Thanh Long Quốc, Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân.... ......

Tỷ tỷ, là người sao?

Đồng dạng thời gian, đồng dạng biến hóa, nếu không phải là tỷ, ta nghĩ không ra vì sao sau khi nữ tử tên là Cố Nhược Vân kia tỉnh dậy tính cách sẽ đại biến, bộc lộ tài năng như thế.

Ta cũng nghĩ không ra trừ người ra, trên đời này còn có người nào có được bản lĩnh thông thiên triệt địa như thế, bốn năm thời gian ngắn ngủn, có thể trưởng thành cường đại như thế.... ....

Tỷ tỷ, kiếp trước, người vì ta ăn không ít đau khổ, cho nên, đời này nếu có thể tìm được người, thì do ta đến bảo vệ người một đời an bình. (L: 2 tỷ đệ nhà này đều muốn bảo vệ nhau 1 đời an bình ~)

Nếu ai tổn thương ngươi một chút, ta làm cho hắn gà chó không yên!

... .......

Đầu đường, Cố Nhược Vân đang nói nói cười cười với Bàng Nhiên, đột nhiên, ánh mắt của nàng ngưng lại, ánh mắt gắt gao rơi ở phía trên bóng dáng đơn bạc có chút gầy phí trước kia, một khắc kia, ngực nàng phập phồng không ngừng.

"Nữ thần, xảy ra chuyện gì?"

Bàng Nhiên kỳ quái nhìn Cố Nhược Vân bỗng nhiên xảy ra biến hóa, giống như hòa thượng không sờ được tóc (ý nói không hiểu gì, không có manh mối để hiểu). Nhưng mà Cố Nhược Vân cũng không có trả lời hắn, nhanh chóng chạy vội về phía trước, giờ này khắc này, cho dù là Bàng Nhiên sau lưng nàng, cũng cảm giác được trên người thiếu nữ mang theo khẩn trương………. Còn có kích động?

Là nhìn thấy gì, sẽ làm cho người luôn luôn lạnh nhạt tự nhiên như nàng, xảy ra biến hóa lớn như vậy?

"Giá!"

Ngay tại lúc Cố Nhược Vân sắp chạy đến phía trước bóng dáng kia, một chiếc xe ngựa xa hoa nhanh chóng chạy qua trên đường, tro bụi bắn tung tóe ngăn cản tầm mắt của Cố Nhược Vân.

... ........

"La Lỵ, ta phải đi."

Thiếu niên cũng không có phát hiện động tĩnh phía sau, trong đôi mắt trong suốt của hắn tụ tập một chút ý cười, nói: "Nếu ngươi muốn đi cùng, vậy đi theo đi."

Nói xong lời này, thiếu niên thả người nhảy lên, bóng dáng mảnh khảnh kia hóa thành một cơn gió, phóng nhanh về phía cửa thành.

Lúc này, hắn thầm nghĩ nhanh đến Thanh Long Quốc một chút, nhanh chóng nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm…... Sau đó nói cho nàng, hắn vẫn còn sống, hơn nữa có năng lực bảo vệ nàng.

Lại không hề nghĩ tới, người hắn tâm tâm niệm, ở cách sau lưng hắn mấy thước, cách một xe ngựa……...

... .......

Xe ngựa ran gang qua trước mặt Cố Nhược Vân, ngăn cản hai người gặp nhau, làm lúc Cố Nhược Vân phóng qua xe ngựa, trong biển người mờ mịt kia còn đâu bóng dáng của thiếu niên? Nhưng mà, nàng sẽ không nhận sai, người kia chính là Ngọc nhi!

"Hắn còn sống, hắn thật sự còn sống.... ...... ..."

Hạ Lâm Ngọc, đệ đệ duy nhất của nàng, từ nhỏ bởi vì thể chất quá kém không cách nào tu luyện mà bị tên khốn Hạ Minh kia khinh thị, cuối cùng vậy mà lạnh lùng xử tử hình hắn! Cảnh tượng ngày đó vẫn còn rành rành trước mắt, nhớ tới càng là đau tê tâm liệt phế! Nhưng làm cho nàng thật không ngờ là, không chỉ có nàng trùng sinh, đệ đệ cũng vẫn còn sống!

Nghĩ nghĩ, Cố Nhược Vân kích động nước mắt rơi xuống.

Đối mặt với Hạ Minh vô tình, nàng không khóc, đối mặt với Lục Trầm phản bội, nàng cũng chưa từng yếu đuối, cho dù chết, nàng cũng lựa chọn chết cường ngạnh.

Cho nên, đây là lần thứ ba nàng rơi lệ.

Lần đầu tiên, là lúc mẫu thân và một nhà ngoại công chết thảm!

Lần thứ hai, là lúc đệ đệ bị chém rời thân thể ở dưới ánh mắt của nàng!

Lần thứ ba, chính là hiện tại, biết được đệ đệ còn sống.

"Ngọc nhi, ngươi yên tâm, chỉ cần biết rằng ngươi còn sống, vậy chính là chân trời góc biển ta cũng muốn tìm ra ngươi……….."



Chương 234: Không chết tử tế được? (một)

Edit: kaylee

Trong ngự thư phòng, Bàng Tử Hoàng khẩn trương đi qua đi lại, ánh mắt thường thường liếc ra ngoài cửa, nôn nóng xuất hiện ở trên khuôn mặt anh tuấn.

Mẹ nó, tiểu tử thối này đi lâu như vậy, thế nào còn chưa có trở về? Sau khi thấy hắn trở về bản thân có đánh cho hắn mông nở hoa hay không!

Đang nói, đột nhiên cửa ngự thư phòng bị đẩy mở ra, mà ở trong toàn bộ Huyền Vũ Quốc, trừ bỏ Hoàng Hậu ra cũng chỉ có một người không cần thông báo là có thể tới gặp hắn. Cho nên, Bàng Tử Hoàng trực tiếp tức giận, hét lớn một tiếng vọt qua, vì thế, Bàng Nhiên còn không biết xảy ra chuyện gì, đã bị một bàn tay nâng lên, hung hăng dừng ở trên mông của hắn.

"Tiểu tử thối, ngươi trở về đã bao lâu? Ngươi để cho Trẫm ở chỗ này chờ ngươi bao lâu? Ngươi mẹ nó có phải lại chạy đi ăn vụng thịt nướng hay không? Hôm nay Trẫm không đánh cho ngươi mông nở hoa, Trẫm sẽ không phải là lão tử của ngươi!"

Từ hoàng cung đến phủ đệ Lục hoàng tử tổng cộng cũng chỉ cần nửa canh giờ mà thôi, nhưng mà người này thế mà lại đi ba canh giờ mới trở về, khẳng định là trên đường chịu không nổi mê hoặc của tửu lâu chạy tới ăn vụng, loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra. Chỉ cần ngửi thấy mùi thịt, tiểu tử này có thể ngay cả bản thân là ai cũng quên.

Nhưng mà, Bàng Nhiên hoàn toàn mơ hồ, hắn không biết phụ hoàng lại đang phát thần kinh gì, hắn giống như cái gì cũng không có làm nha.

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, một cái tát mới lại hạ xuống, đau đến mức Bàng Nhiên nhảy dựng lên, vừa chạy vừa trốn nói: "Phụ hoàng, ta lại làm cái gì  làm cho người tức giận như vậy? Ngươi không phân tốt xấu đã đánh ta, ôi, phụ hoàng ngươi đừng đánh, mông của ta cũng sắp nở hoa rồi, nữ thần, ngươi mau cứu ta, phụ hoàng ta muốn đánh chết ta."

Trốn không khỏi bàn tay của Bàng Tử Hoàng, Bàng Nhiên cũng bất chấp cái khác, thất tha thất thểu chạy tới phía Cố Nhược Vân.

Theo hắn, chỉ cần trốn sau lưng Cố Nhược Vân thì sẽ không có nguy hiểm gì.

Nghe được lời này của Bàng Nhiên, Bàng Tử Hoàng mới chú ý tới Cố Nhược Vân ở bên cạnh, hắn thu tay, khuôn mặt anh tuấn có chút xấu hổ: "Vị cô nương này chắc hẳn chính là chủ tử Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường? Vừa rồi để ngươi chê cười, thật sự là tên không nên thân này thiếu chút nữa làm Trẫm tức chết."

"Này……..." Cố Nhược Vân có chút ngượng ngùng nói: "Sở dĩ chúng ta tới trễ không phải vì Lục hoàng tử tham đi chơi, là ta giữa đường gặp được một cố nhân (người quen cũ), trì hoãn một chút thời gian, việc này không có quan hệ gì với hắn."

"Người có nghe hay không?"

Bàng Nhiên dò xét thò đầu ra từ sau lưng thiếu nữ, nói dỗi một câu, chỉ là lúc thấy Bàng Tử Hoàng trước mắt trừng mắt với hắn, vội vàng rụt cổ lại.

Đúng lúc này, ngoài thư phòng truyền đến một tiếng thông báo: "Bệ hạ, Quốc Sư tiến đến cầu kiến."

Quốc Sư?

Bàng Tử Hoàng nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Cho hắn đi vào đi."

Vừa dứt lời, cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, sau đó Lâm Nhạc một thân bạch y từ ngoài cửa cất bước mà vào, ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt Bàng Nhiên và Cố Nhược Vân, chợt củng củng tay với Bàng Tử Hoàng, nói: "Bệ hạ, lúc này đây vi thần tiến đến, là vì muốn bệ hạ cho vi thần một cái công đạo."

Quốc Sư có địa vị siêu nhiên ở Huyền Vũ Quốc, cũng là người thấy hoàng đế không cần hành lễ quỳ lạy.

Mà sở dĩ hắn có địa vị giống như hiện nay, không chỉ là vì hắn trên biết thiên văn dưới biết địa lý, càng là bởi vì một muội muội của Lâm Nhạc gả cho đệ tử chi thứ của Hạ gia Thiên Thành làm thiếp! Đừng nhìn người kia chỉ là một đệ tử chi thứ của Hạ gia, mà muội muội của hắn cũng chỉ là một tiểu thiếp, ngay cả sườn phu nhân đều không phải, nhưng mà, chỉ cần là có quan hệ với Hạ gia, chẳng sợ ngươi chỉ là một gã sai vặt quét rác, đều sẽ không có người dám can đảm đắc tội.

Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao Bàng Tử Hoàng thật phản cảm Quốc Sư này, vẫn phải tôn kính hắn.



Chương 235: Không chết tử tế được? (hai)

Edit: kaylee

"Quốc Sư, ngươi có chuyện gì cần Trẫm làm chủ?"

Kỳ thực, Bàng Tử Hoàng sớm biết mục đích tới đây của Lâm Nhạc, không phải là nhìn thấy Bàng Nhiên đã trở lại, cho nên đến tìm hắn phiền toái? Nhưng mà tiểu tử Bàng Nhiên này chỉ có bản thân mới có thể đánh chửi! Sở dĩ lúc trước mở một con mắt nhắm một con mắt nhìn những người khác bắt nạt hắn, cũng chỉ là muốn làm cho hắn giảm béo mà thôi, dù sao với thân hình mập mạp kia của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh không trị được.

Hiện tại hắn cũng đã gầy đi, ai dám đụng hắn (BN) một chút, hắn (BTH) sẽ đánh kẻ đó!

"Bệ hạ, Lục hoàng tử mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng, chỉ biết sống phóng túng, lại còn tùy ý gây chuyện ở tửu lâu, nếu không phải vi thần mạng lớn, phỏng chừng đã bị hắn đặt mông ngồi chết, hơn nữa, hắn còn không được bệ hạ đồng ý đã mất tích, thật sự là đại nghịch bất đạo, càng quan trọng hơn là, hắn đánh ngất nhi tử của Hộ bộ thượng thư ở đầu đường, ngay cả huynh trưởng của mình cũng không buông tha, còn tùy tiện tìm một nữ nhân tới lừa gạt bệ hạ là cái gì mà người của Bách Thảo Đường! Quả nhiên là chê cười, làm sao đường đường người đứng đầu Bách Thảo Đường có thể tới nơi này? Bệ hạ phải lấy tội khi quân xử trí hắn!"

Ánh mắt âm ngoan của Lâm Nhạc quét về phía khuôn mặt không cho là đúng của Bàng Nhiên, một nụ cười tàn nhẫn treo trên khóe môi y.

Năm đó, nếu không phải khi hãm hại mấy người Đại hoàng tử đã khiến cho Hạ gia chú ý, y cũng không có khả năng để cho Lục hoàng tử bình an sinh ra, nhưng vì không tiếp tục chọc phiền toái, mới hạ độc khi Hoàng Hậu nương nương mang thai, cho dù không lấy tánh mạng của Lục hoàng tử, nhưng cũng có thể làm cho hắn trở thành một phế vật!

Hơn nữa một lời tiên đoán của bản thân, cả đời này, hắn đều không có khả năng xoay người!

Ai nghĩ rằng tên này bị kích thích mà quyết chí tự cường, cho dù hắn đã không có cơ hội, nhưng bản thân cũng không thể để cho hắn có lòng tin như vậy. Hắn phải cam chịu ngồi ăn chờ chết giống như trước kia!

"Hừ!"

Bàng Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nói nữ thần là giả mạo, ngươi có chứng cớ gì? Chẳng lẽ ngươi gặp qua chủ tử của Bách Thảo Đường?"

"Chứng cớ?" Trên mặt Lâm Nhạc lộ vẻ cười lạnh: "Lâm Nhạc ta nói chuyện không cần chứng cớ? Bởi vì ta là Quốc Sư, ta có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, nhưng mà ở trong ánh mắt của ta đây, nhìn không ra nữ nhân này có quan hệ gì với Bách Thảo Đường, nàng rõ ràng là giả mạo."

Khi nói lời này, y nhìn về phía Cố Nhược Vân, hèn mọn nói: "Cô nương, ngươi ngàn vạn đừng bị người lừa gạt tới làm loại chuyện thiếu đạo đức này, lừa gạt bệ hạ chính là tội khi quân, là bị diệt cửu tộc! Đừng vì tư lợi của bản thân mà liên lụy người nhà của ngươi, nếu không ngươi chính là tội đáng chết vạn lần! Hơn nữa trên đời này không có chuyện ta không biết, quá khứ và tương lai của ngươi đều hiện ra ở trong mắt của ta đây, thậm chí ta có thể nói cho ngươi biết về sau ngươi sẽ xảy ra chuyện gì."

Từ đầu tới cuối, sắc mặt của Cố Nhược Vân đều là nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Nhạc, trong đôi mắt không có chút gợn sóng nào.

Lâm Nhạc tiếp tục nói: "Về sau ngươi gặp chuyện cực kỳ bất hạnh, cửu tộc của ngươi vì ngươi mà chết, chỉ có một mình ngươi tham sống sợ chết, trải qua sống không bằng chết, bị người bán cho người khác làm thiếp, **** gặp tra tấn, cuối cùng không chết tử tế được! Cho dù là lại đầu thai làm người, cũng là kết cục không sai biệt lắm, đời đời kiếp kiếp, không được hôn phu yêu, không được người thân thương, trừ phi hồn phi phách tán, nếu không ngươi phải trải qua cực khổ trọn đời."

Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười của nàng mang theo ý tứ hàm xúc không rõ: "Quốc Sư đại nhân thật đúng là lợi hại, nhưng mà, ngươi có dự đoán qua kết cục của ngươi hay không?" (L: Vân tỷ nhắc nhở rồi mà không biết đường ~ chia buồn ~)

"Đương nhiên," Lâm Nhạc lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Cố Nhược Vân, nhếch môi nói: "Vận mệnh của ta, chính là dưới một người, trên vạn người! Được người sùng kính, được người cúng bái! Cho dù ngươi hâm mộ cũng không có tác dụng, ta có hôm nay, là vì kiếp trước tích lũy vô số công đức, mà kiếp trước của ngươi cũng là một ma nữ người người muốn tru diệt, hại nước hại dân, giết người như ngóe, cho nên, cho dù ngươi đầu thai ngàn vạn lần, cũng sẽ không có một lần nào có kết cục tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info