ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 70

chikan29

Mất khoảng 10 phút để đến trung tâm đo lường nằm ngay cạnh trụ sở quản lý công hội.

Khi chúng tôi bước vào sảnh ở tầng một dưới sự hướng dẫn của Woo Seo-hyuk, một người phụ nữ trong bộ vest chỉnh tề đã nhận ra chúng tôi và lập tức tiến lại gần.

"Chào mừng, Công hội Requiem. Tên tôi là Park Ji-won, Trưởng nhóm nghiên cứu của trung tâm."

Park Ji-won cười rạng rỡ bắt tay tôi và hỏi.

"Tôi đã nghe câu chuyện từ Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Ai là người sẽ làm kiểm tra hôm nay thế?"

"Là người này."

Woo Seo-hyuk đẩy Kim Woo-jin đang đứng đằng sau tôi lên phía trước và nói. Kim Woo-jin nhăn mày với vẻ mặt buồn bã.

"Cậu Kim Woo-jin, phải không? Xin hãy đi theo tôi. Tôi sẽ hướng dẫn cậu đến phòng đo lường."

Cho dù Kim Woo-jin có hài lòng hay không, Park Ji-won vẫn dẫn đường và đưa chúng tôi đi với một nụ cười không đổi.

"Khi nghe tin về một trường hợp được nâng cấp bậc từ hạng C lên A, tôi đã đẩy lịch hẹn với những người tài năng khác xuống phía sau. Tôi sẽ cố gắng hết sức vì Hội trưởng Cheon Sa-yeon đã trực tiếp ủy thác việc này cho tôi."

Trung tâm đo lường lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Nơi này vô cùng náo nhiệt, có người đến đây để nhận kết quả kiểm tra năng lực sau thức tỉnh, cũng có người đến để đo cấp bậc và hiệu suất của vật phẩm.

"Nếu cậu đã đọc tập tài liệu mà chúng tôi gửi đến trước đó, cậu sẽ biết chúng tôi tự hào được công nhận là nơi có quy mô lớn nhất Hàn Quốc. Với một nhóm nghiên cứu giàu kinh nghiệm và các thiết bị hiện đại, cậu có thể nhận được hiệu suất đo lường chính xác và an toàn hơn."

Trong lúc đi qua hành lang, Park Ji-won tràn đầy tự tin giới thiệu về cơ sở vật chất của nơi này. Cô ấy đi thang máy đến phòng đo lường cơ bản trên tầng ba, rồi nhìn chúng tôi và nói.

"Chỉ người cần kiểm tra năng lực mới được phép vào đây, những người khác sẽ phải đợi ở ngoài. Mất khoảng 2 giờ để hoàn thành từ việc đo lường cơ bản đến chuyên sâu và phân tích năng lực. Nằm sâu trong khu trung tâm có một quán cà phê, mọi người có thể đợi ở đó."

Trước những lời này, Kim Woo-jin càng trở nên ủ rũ. Cậu ấy không muốn đi vào trong kiểm tra một mình. Tuy nhiên, do không thể vào cùng nên chúng tôi đã dứt khoát giao Kim Woo-jin cho Park Ji-won và các nhà nghiên cứu.

"Làm cho tốt đó."

Khi tôi chào hỏi ngắn gọn với Kim Woo-jin đang nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh như thể hy vọng điều gì đó, cậu ấy quay lưng lại với vẻ mặt thất vọng.

Chúng tôi tiễn Kim Woo-jin vào phòng và bởi không có việc gì làm nên tất cả quyết định đến quán cà phê mà Park Ji-won đã nói. Nhìn thấy chiếc bánh pho mát được trưng bày trên quầy, Min Ah-rin kéo cánh tay tôi và phấn khích nói.

"Bánh ngọt! Đặt bánh luôn nhé!"

"Được đấy. Anh Woo Seo-hyuk, anh muốn uống gì?"

"Tôi sẽ chỉ lấy một cốc Americano."

"Nếu tôi định mua nó, có phải tôi cũng nên mua thêm cả bánh sô cô la không?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Tôi gật đầu khi rút thẻ ra với ý định mua thứ gì đó cho Min Ah-rin, người đã phải chịu đựng mọi rắc rối suốt mấy ngày nay. Cũng yêu đồ ngọt giống tôi, Min Ah-rin gọi món tráng miệng và đồ uống như thể cô ấy sắp hết hơi đến nơi rồi, Woo Seo-hyuk thì lùi lại một bước để quan sát. Tôi có thể cảm nhận rằng anh ấy sẽ không bao giờ tham gia cùng chúng tôi.

"Tôi có thể ăn hết chúng không?"

Sau khi đặt món, Min Ah-rin dường như có hơi tiếc nuối. Thanh toán xong, tôi bỏ thẻ vào ví và an ủi cô ấy.

"Điều đó không quan trọng. Cô có thể ăn hết hoặc bỏ đi nếu thấy no."

"Cậu Yi-gyeol... Cảm động thật đấy."

Giống như rất tán thành câu trả lời của tôi, Min Ah-rin mỉm cười hài lòng và đưa khay đầy đồ ăn tráng miệng và nước uống cho Woo Seo-hyuk. Trong chớp mắt khi nhận được nó, Woo Seo-hyuk nhìn sang chúng tôi với vẻ mặt khó xử.

—------------------------------------------------------

"Mấy người... Mấy người dám ăn mảnh sau lưng tôi!!!"

"Cậu ở đây sao?"

Cuộc kiểm tra kết thúc sớm hơn dự kiến, Kim Woo-jin trở lại sau chưa đầy hai tiếng. Thấy chúng tôi trò chuyện khi dùng món tráng miệng và đồ uống chất đống trên bàn, Kim Woo-jin bĩu môi.

"Cậu đã làm việc chăm chỉ rồi."

Tôi nghĩ Kim Woo-jin sẽ giận dỗi nên đã đợi cậu ấy ngồi xuống ghế rồi đẩy món tráng miệng sang. Đang liếc nhìn tôi, Kim Woo-jin lập tức tỏ ra thoải mái và bắt đầu lặng lẽ ăn bánh.

"Có phải đã nhận được kết quả ngay rồi không?"

"Gần như vậy. Chi tiết sẽ được gửi đến trong văn bản vào ngày mai."

Kim Woo-jin trả lời sau khi nhanh chóng ăn hết một chiếc bánh vì đói.

"Tôi đã được xác nhận là có khả năng nhân bản hạng A. Nếu tôi luyện tập đúng cách, tôi có thể tạo ra tối đa hai bản sao, và nếu tôi sử dụng năng lực, cơ thể của tôi sẽ được tăng cường."

"Khi cậu nói được tăng cường, đó có phải là một khả năng bổ sung không?"

Trước câu hỏi của Min Ah-rin, Kim Woo-jin lắc đầu.

"Không đến mức đó đâu."

Người ta nói rằng một cuộc tấn công cấp B có thể gây ra những vết thương. Nếu vậy, điều đó có nghĩa là Kim Woo-jin và bản sao của cậu ấy không thể bị thương chỉ với một cuộc tấn công dưới cấp C được.

"Mặc dù cơ thể được tăng cường, cậu cần phải có kỹ năng chiến đấu vì cậu chia sẻ các giác quan với bản sao của mình."

"Chắc chắn rồi."

Đang yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, Woo Seo-hyuk lấy điện thoại di động ra và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Bây giờ lịch trình đã kết thúc, chúng ta sẽ trở lại công hội. Tôi sẽ báo cáo với Hội trưởng, vì vậy xin hãy đi xuống trước."

"Được rồi."

Sau khi dọn bàn và để Woo Seo-hyuk lại đó, tôi xuống tầng một và dừng bước. Hàng chục phóng viên, những người mà sáng nay chúng tôi không hề nhìn thấy, đã vây kín ở lối vào trung tâm.

"Đợi đã. Đợi một chút."

Nhanh chóng nắm lấy Kim Woo-jin vẫn đang định bước tiếp mà không suy ngĩ gì cả, tôi quan sát tình hình xung quanh. Chắc hẳn là do camera của đài phát thanh truyền hình.

Min Ah-rin cũng đã hiểu ra tình hình và cô ấy bắt đầu lo lắng.

"Này, tôi nghĩ tin tức đã lan truyền ra bên ngoài."

"Cậu Han Yi-gyeol."

Vừa ra đến nơi, Woo Seo-hyuk vội vàng tiến lại gần chúng tôi.

"Có vẻ như, trong lúc Kim Woo-jin có mặt tại đây, thông tin về cấp bậc của cậu ấy đã bị đăng tải lên mạng. Hội trưởng nói là đang cử nhân viên an ninh đến, thế nên phải một lát nữa chúng ta mới rời đi được."

Woo Seo-hyuk đã mở cổng thông tin trên điện thoại di động và đưa nó cho tôi. Tên của Kim Woo-jin xuất hiện trên thanh tìm kiếm.

「Thứ hạng tìm kiếm đang tăng

1 Hạng A

2 Requiem Kim Woo-jin

3 Tăng hạng

4 Kim Woo-jin hạng C

5 Kim Woo-jin 」

Dù có tên trong danh sách tìm kiếm nhưng biểu cảm của Kim Woo-jin vẫn không thay đổi gì nhiều. Kim Woo-jin chỉ có vẻ khó chịu và cảm thấy bị làm phiền bởi tất cả những điều này.

"Tôi đã đoán rằng nó sẽ thu hút nhiều sự chú ý, nhưng không ngờ là lại nhanh đến mức này."

"Hiện giờ có rất nhiều phóng viên đang đến. Trung tâm đã chặn họ lại ở một mức độ nào đó, nhưng..."

Trước những lời nói của Min Ah-rin, Woo Seo-hyuk nhìn ra ngoài và tỏ vẻ bối rối. Bất kể nhân viên an ninh do hội cử đến có nhanh như thế nào, cũng sẽ mất khoảng 30 phút.

Tôi thở dài.

"Không thể làm khác được. Anh Woo Seo-hyuk, vui lòng hủy việc gọi nhân viên an ninh đến. Chúng ta sẽ bay."

"Như thế ổn chứ?"

"Bốn người thì ổn thôi. Nếu chúng ta còn ở lại đây, đó sẽ là một phiền toái cho trung tâm."

"...Tôi hiểu."

Sau khi suy xét một lúc, Woo Seo-hyuk cuối cùng cũng gật đầu khi anh ấy nói rằng điều đó quả thật rất phiền toái.

"Tốt hơn hết là chúng ta nên rời đi ngay trước mặt các phóng viên. Khi đó họ sẽ không còn tụ tập ở đây nữa."

"Một ý kiến ​​hay."

"Kim Woo-jin, cậu có sao không?"

"Tôi không quan tâm."

Sau khi thảo luận, chúng tôi nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà. Thấy chúng tôi xuất hiện, các phóng viên đang chờ sẵn đã ngay lập tức quay phim.

"Kim Woo-jin tài năng!"

"Hãy để tôi phỏng vấn anh một chút!"

"Hãy nói điều gì đó về thứ hạng của anh!"

Kim Woo-jin cau mày trước ánh đèn flash trắng đang đổ dồn về phía mình. Số lượng phóng viên tôi gặp trực tiếp thậm chí còn nhiều hơn so với khi tôi nhìn thấy họ từ bên trong tòa nhà. Chắc chắn rằng cả ba đã nắm lấy cánh tay mình, tôi vội vàng kích hoạt năng lực để ngăn chặn sát thương ngày càng tăng.

"Ồ ồ?"

"Vui lòng chờ chút! Kim Woo-jin tài năng!"

"Đó là khả năng bay!"

Khi cơ thể chúng tôi bay lên cao, các phóng viên liên tục gào thét gọi tên Kim Woo-jin với giọng điệu hết sức hoang mang. Tôi bắt đầu di chuyển về hướng của hội, nâng cao đến mức mà gần như không thể nhìn thấy chân tôi nữa.

"Mọi người, hãy cẩn thận để không tuột khỏi tôi."

"Ồ, thật tuyệt. Cuối cùng thì tôi cũng được trải nghiệm khả năng của cậu Yi-gyeol."

"Không tốt như thế đâu? Rất cao đấy, không phải việc này có chút đáng sợ sao?"

"Vui lắm. Tôi không sợ độ cao đâu. Hai người ổn chứ?"

"Đúng vậy."

Woo Seo-hyuk bình tĩnh trả lời câu hỏi của Min Ah-rin, và Kim Woo-jin gật đầu nhưng vẫn dùng sức nắm lấy cánh tay tôi. Nghĩ lại thì, Kim Woo-jin đã rất lo lắng trong lần chúng tôi đến gặp Cha Soo-yeon. Giả vờ như mình ổn, nhưng không phải cậu rất sợ độ cao sao? Tôi hạ thấp xuống một chút.

Chúng tôi đã đến được Hội Requiem một cách an toàn và đáp xuống mặt đất. May mắn thay, ở phía trước công hội không có phóng viên nào lọt vào tầm mắt chúng tôi cả, đúng là không thể nghi ngờ về năng lực hành động nhanh chóng của Cheon Sa-yeon.

"Chúng ta sẽ đến văn phòng đại diện. Hội trưởng đang đợi cậu."

Sau khi nói chuyện vài câu với nhân viên bảo an trông coi phía trước công hội, Min Ah-rin đã tạm biệt tôi và Kim Woo-jin.

"Giờ tôi sẽ trở lại chỗ Đội chữa trị. Gặp lại sau."

Để lại phía sau Min Ah-rin đã có lịch trình từ trước, chúng tôi đi lên văn phòng đại diện nằm trên tầng cao nhất.

Như thể đã đợi sẵn, Cheon Sa-yeon đóng tập tài liệu đang xem và lên tiếng.

"Em đến sớm hơn tôi mong đợi."

"Tôi chỉ sử dụng năng lực của mình thôi. Thông tin về Kim Woo-jin, nó đến từ đâu?"

"Tôi đoán là từ một nhân viên của trung tâm đo lường, nhưng điều đó không có nhiều ý nghĩa với tôi bây giờ. Dù sao, ngay sau khi hạng A được xác nhận thông qua kiểm tra, tôi đã chuẩn bị để lộ dần dần thông tin ra bên ngoài."

"Tôi nghĩ đó là một tin đồn phiền phức. Tuy vẫn chưa được công bố chính thức nhưng thế thì cũng hơi đau đầu thật."

"Sau khi được công bố chính thức, chuyện này sẽ còn hỗn loạn hơn nữa. Khi đó, truyền thông nước ngoài cũng sẽ đổ xô đến."

Kim Woo-jin không đặc biệt quan tâm đến điều này mà thậm chí còn cảm thấy phiền vì nó, vì vậy tôi rất lo lắng. Có lẽ đã để ý đến cảm xúc của tôi, Cheon Sa-yeon chậm rãi nói.

"Không giống như Han Yi-gyeol, Kim Woo-jin là thành viên của một công hội. Em không cần phải lo lắng quá nhiều vì cậu ấy được quản lý và bảo vệ bởi hội."

"Vậy thì... thật nhẹ nhõm."

Tôi nhìn Kim Woo-jin với một câu trả lời ảm đạm.

"Hội trưởng nói đúng đấy. Đừng quá lo lắng."

Kim Woo-jin tự hào gật đầu trước cái nhìn của tôi. Tôi không biết liệu mình có thể tin tưởng cậu ấy hay không.

"Kim Woojin. Tôi sẽ cung cấp cho cậu phòng đào tạo số 17 trong một thời gian. Tôi cũng đã chọn trước các thành viên cấp S để chỉ bảo cậu, vì vậy bắt đầu từ ngày mai, hãy thực hành các kỹ năng và huấn luyện cùng mỗi người trong sáu giờ."

"Vâng. Cảm ơn Hội trưởng."

Mặc dù sáu giờ đồng hồ là rất nặng nề, nhưng Kim Woo-jin vẫn gật đầu mà không phàn nàn câu gì. Đúng, tôi nghĩ cậu ấy cũng cần luyện tập, nhưng sáu tiếng đồng hồ có hơi lâu thì phải.

"Thông báo chính thức được ấn định vào bốn ngày sau. Cho đến lúc đó, cậu cần học cách kiểm soát bản sao của mình."

"Vâng."

"Và Han Yi-gyeol."

Gì. Tôi căng thẳng khi bắt gặp ánh mắt Cheon Sa-yeon đang nhìn tôi. Anh còn gọi tôi để nói gì nữa?

"Tôi sẽ gửi một món quà đến phòng em vào tuần tới hoặc có thể lâu hơn chút. Đó là một món đồ quan trọng, vì vậy hãy chắc chắn rằng em sẽ nhận nó."

"Một... món quà?"

Quà gì đột ngột vậy? Tôi nghiêng đầu vì không biết đó là gì, nhưng thay vì đưa ra câu trả lời thích hợp, Cheon Sa-yeon khẽ nhếch khóe miệng và cười một cách tinh nghịch.

"Nếu có điều gì em không hiểu sau khi nhận được nó, hãy đến gặp tôi bất cứ lúc nào."

"... Sao, vâng."

Tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu. Tôi không biết đó là gì nhưng không nhất thiết phải từ chối nó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info