ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 62

chikan29

*12h đêm, nay đăng giờ đẹp nha*

----------------------------------------------

Tôi khẽ gọi Min Ah-rin đang ngồi cạnh mình.

"Cô Min Ah-rin."

"Vâng?"

"Cô có thể đi xa khỏi tôi một chút được không?"

"Ôi trời, cậu quá đáng thật đấy."

Nó không hề quá đáng đâu.

"Cô Min Ah-rin, người đối xử với tôi như một kẻ gây rắc rối, thậm chí còn quá đáng hơn..."

"Cậu có đối xử với tôi như một đứa trẻ không? Thất vọng làm sao. Tôi chỉ sợ rằng cậu sẽ đi đâu đó mà không nói một lời nào thôi."

"Tôi sẽ không. Tôi không định đi đâu hết. Cả cậu nữa, buông tôi ra đi."

Đang bám vào cánh tay phải của tôi, Kim Woo-jin mở đôi mắt sắc bén của mình ra và nhìn tôi. Gì vậy anh bạn?

"Mọi người sẽ nghĩ rằng nó rất kỳ lạ đấy."

"Tôi biết là anh không quan tâm điều đó."

Không phải thế.

Cuối cùng, tôi đã từ bỏ sự tự do ở cả hai cánh tay và nhìn về phía trước. Đội cận chiến đang tiêu diệt con quái vật chặn đứng cầu thang lên tầng hai.

Con quái vật này là hạng C, gần như không thể duy trì được hạng B nữa, có vẻ cấp bậc của nó đã giảm mạnh. Phải đối mặt với quái vật hạng C vào thời điểm không vui vẻ gì ngay cả khi họ là hạng B, các thành viên đã nhanh chóng giải quyết đám quái vật với vẻ mặt chán nản.

"Tôi sẽ trở lại ngay."

Khi trận chiến kết thúc, Min Ah-rin rời đi cùng những người chữa trị để chăm sóc cho đội cận chiến. Tận dụng cơ hội khi có một người giám sát mình đã đi mất, tôi liên tục đảo mắt nhìn xung quanh và cố gắng tìm ra con đường ẩn mà Park Geon-ho nói đến trước đó.

Cho dù bây giờ không thể đi, tôi có thể đến một mình vào lần tới với sự cho phép của Cheon Sa-yeon. Sẽ rất có lợi nếu biết thêm về nó.

"... Han Yi-gyeol."

Sau khi nhìn nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, Kim Woo-jin đã lên tiếng với giọng điệu chứa đầy sự nghi ngờ. Có lẽ vì xung quanh chỉ toàn những người thông minh nên Kim Woo-jin đã trở nên tốt hơn qua từng ngày.

"Đừng làm những điều vô ích."

"Không, tôi đã làm gì chứ?"

Tôi giả vờ ngây thơ và tránh đi ánh mắt của cậu ấy. Sau đó, tôi nghĩ rằng mình phải thay đổi phương pháp, Kim Woo-jin nhẹ nhàng hạ lông mày đang nhướng lên và buồn bã nói.

"Anh đã nói với tôi rằng đừng bao giờ tụt lại phía sau khi vào cổng. Và giờ thì anh lại nghĩ đến việc đi đâu đó một mình..."

"Này...."

Tôi không biết khó khăn lại đến dễ dàng thế này. Nếu tốc độ giảm thứ hạng nhanh như vậy, khả năng cao là quái vật cấp A sẽ không xuất hiện trên tầng hai.

"Ngay cả khi cấp bậc của quái vật đã giảm, nó vẫn nguy hiểm vì tôi là hạng C."

"Ừ. Với những người khác cũng thế, cậu nên cẩn thận trong mọi thời điểm."

"Đúng. Thế nên, đừng đi đâu mà không có tôi. Tôi sợ. Anh hiểu không?"

Kim Woo-jin nắm chặt lấy cánh tay tôi. Khuôn mặt cậu nhăn nhó hết cả lên. Tôi đoán việc cậu ấy sợ hãi là thật.

'Tôi đã ích kỷ quá sao?'

Kim Woo-jin chắc chắn sẽ tin tưởng tôi và bước vào cổng. Lúc đầu, tôi đã phản đối điều đó, nhưng cuối cùng, chính tôi là người đã cho phép và nói rằng mình sẽ bảo vệ cậu ấy.

"... Được rồi, buông tay tôi ra. Tôi sẽ không đi đâu hết."

"Đừng bao giờ nói rằng anh sẽ đi quanh cánh cổng một mình nữa."

Nó có chút...

Tôi thở dài và khẽ nói.

"Đúng là rất nguy hiểm vào thời điểm khác, nhưng trong trường hợp này, kế hoạch của tôi cũng không tồi đâu. Do bản chất khả năng của mình, tôi có thể bỏ chạy ngay cả khi đụng phải một con quái vật. Thực lòng thì, tôi không hiểu tại sao mọi người lại phản đối dữ dội đến thế."

"Anh..."

Kim Woo-jin nhăn mặt và tỏ vẻ đau khổ.

"Tại sao anh lại nói như vậy?"

"Gì?"

"Anh chỉ nghĩ về hiệu quả. Tôi biết rằng rủi ro của cánh cổng đã giảm đi rất nhiều do những thay đổi về xếp hạng. Nhưng như thế không đảm bảo rằng nơi anh định đến là an toàn."

"Tôi biết. Vì vậy, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ bỏ chạy..."

"Han Yi-gyeol."

Kim Woo-jin chua chát nói.

"Tại sao anh lại quan tâm đến các vấn đề về cổng nhiều như vậy?"

Tôi cau mày trước câu hỏi bất ngờ đó.

"Nếu nó không liên quan đến anh, anh đã không dính dáng vào chuyện này xa như thế. Tôi có sai không?"

"......"

Tôi không thể lập tức mở miệng. Thấy tôi không thể trả lời bất cứ điều gì, Kim Woo-jin lộ ra một biểu cảm như thể cậu ấy đã biết trước rằng điều đó sẽ xảy ra.

"Thu thập dữ liệu từ những cánh cổng có sự bất thường đã được định dạng và cố gắng đi trực tiếp đến nơi xảy ra rủi ro... Tất nhiên, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhận thấy nó. Tôi chỉ đang bám lấy anh thôi."

Kim Woo-jin thẳng thừng chỉ trích tôi vì không quan tâm đến cậu ấy chút nào. Không có lý do gì cho sự hiểu lầm hết. Bởi vì những gì Kim Woo-jin nói là sự thật.

"Tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."

"......"

"Tôi không muốn giúp anh tự đi tìm chết thế này. Tôi sẽ ngăn chặn nó bằng bất cứ giá nào."

Tôi thở dài và cúi mặt xuống. Tôi biết Kim Woo-jin đang nói về điều gì. Nhưng đây không phải là lúc để thư giãn.

Ngay tại thời điểm này, cổng liên tục bị phá vỡ, và kết quả là nạn nhân ngày một tăng lên. May mắn thay, không có trường hợp tử vong nào được báo cáo cho đến giờ, nhưng đó chỉ là nhờ phản ứng nhanh nhạy và sự may mắn thôi.

Càng khó lường trước được những trở ngại do sự biến đổi của cổng, thì càng có nhiều người tài năng cảm thấy gánh nặng của việc dọn dẹp.

Khi xem xét từng sự thật một, trong lòng tôi có chút bực bội. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ điên cuồng lao vào một tình huống nguy hiểm.

Dù có hơi rườm rà và thậm chí là quá gần với rủi ro, đào ra càng nhiều thông tin không phải sẽ càng tốt hơn cho tương lai sao? Ngay cả khi bị thương trong quá trình này, bạn sẽ sớm khỏe lại nếu được chữa trị. :)))

... Trừ khi tôi giải thích rằng mình có thể là nguyên nhân gây ra sự bất thường của cổng, Kim Woo-jin sẽ không thể hiểu được.

Đó là niềm vui với tôi, vì vậy tôi không quan tâm nguyên nhân là gì. Nhưng tôi không biết liệu những người khác có chấp nhận cách đó không.」

Những lời của Cheon Sa-yeon vụt qua tâm trí tôi. Tôi cắn cắn môi, nhưng cuối cùng, tôi quay lưng lại với Kim Woo-jin mà không nói gì hết.

Trước cử chỉ từ chối ấy, Kim Woo-jin không nói thêm gì nữa.

--------------------------------------------

Sau khi xử lý xong lũ quái vật, Park Geon-ho quyết định đi ngủ và tiếp tục di chuyển vào ngày mai. Min Ah-rin tiến lại gần khi tôi ngồi nhìn đống lửa.

"Cậu Yi-gyeol, có phải cậu với cậu Woo-jin lại tranh cãi nữa không?"

"... Ừm, hơn cả thế."

"Bầu không khí không đùa được đâu."

Tôi liếc nhìn bóng lưng của Kim Woo-jin, người đang giúp các thành viên trong hội ổn định chỗ ngủ.

Sau cuộc nói chuyện không mấy thoải mái đó, Kim Woo-jin vẫn ở bên cạnh tôi, nhưng cậu ấy không còn nói này nói kia hay nắm lấy cánh tay tôi như thường nữa.

Đó cũng là một tình huống khó khăn đối với tôi. Kim Woo-jin muốn một lời giải thích rõ ràng, nhưng tôi lại không thể đưa ra cho cậu ấy.

"Tôi nghĩ rằng mình đã nói điều gì đó khiến cậu ấy tủi thân."

"Tôi có thể hiểu nguyên nhân cậu ấy khó chịu ngay cả khi tôi không nghe lời giải thích."

"......"

Tôi hỏi một cách thận trọng trước những lời nói thấu đến tận xương tuỷ.

"Chà, có lẽ cô Min Ah-rin..."

"Tôi gì chứ? Tôi không biết liệu cậu Yi-gyeol có cứng đầu hay không, nhưng cậu đã nói rằng mình sẽ không đi đâu một mình hết."

Tôi đã nghĩ đến việc tách riêng sau đó, nhưng lại cảm thấy có chút tội lỗi nên chỉ đành mỉm cười ngượng nghịu. Tưởng tượng đến sự tức giận của Min Ah-rin thôi cũng đã thấy khá đáng sợ rồi.

"Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước, vì vậy tôi không thể can thiệp."

"Không sao đâu. Nó sẽ được giải quyết sớm thôi."

"Thế thì thật nhẹ nhõm... Tôi không nghĩ với tính cách ấy thì cậu Woo-jin có thể dễ dàng vượt qua nó đâu."

"Nếu không được thì tôi cũng chẳng thể làm gì khác cả."

Tôi không thể dừng những gì mình phải làm chỉ vì Kim Woo-jin được. Nếu cậu ấy thất vọng và ngày càng xa rời tôi vì điều này, tôi chắc rằng cậu sẽ cảm thấy có chút buồn bã.

"Nếu cậu Woo-jin nghe thấy những gì cậu vừa nói, cậu ấy sẽ buồn lắm đấy."

"Không phải là tôi sẽ dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng cảm xúc vẫn không thay đổi cho dù người khác đã nỗ lực, phải không?"

Lộ ra một biểu cảm phúc tạp, Min Ah-rin cười với tôi. Âm thanh đống lửa bùng cháy vang lên giữa tôi và Min Ah-rin khi im lặng kéo đến. Tôi nhìn vào ánh sáng vàng rực và nói thêm vài lời để giảm bớt sự lo lắng của cô ấy.

"Dù sao, tôi cũng không có ý định hành động riêng lẻ dù rất lo lắng cho những người xung quanh. Kim Woo-jin... Tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện đó thật tốt."

"Hừm. Tôi thích nó. Tôi sẽ tin cậu."

Trả lời tôi một cách tinh nghịch, Min Ah-rin nâng người dậy.

"Mơ đẹp nhé, cậu Yi-gyeol."

"Cô Min Ah-rin cũng vậy."

Khi Min Ah-rin rời đi, Kim Woo-jin đã quay trở lại sau khi đi lang thang trong vô định dù mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi.

"Kim Woo-jin."

Biểu cảm trên gương mặt của Kim Woo-jin đang ngồi cạnh tôi trở nên do dự, dường như còn không được ổn cho lắm.

"Cậu trông có vẻ mệt mỏi. Ngủ một chút đi."

"Để lát nữa..."

Lặng lẽ nhìn đống lửa, Kim Woo-jin ngập ngừng mở miệng.

"Về những gì chúng ta đã nói trước đó."

"Ồ."

"... Không phải là tôi cố ép buộc anh nói ra những điều mà anh không muốn. Thật lòng thì, ngay cả khi anh không thích tôi lắm, tôi hiểu..."

"Đừng có nghĩ như vậy. Tôi không giải thích được là do hoàn cảnh thôi."

Đó là một lời nói hết sức chân thành, nhưng Kim Woo-jin không thực sự tin vào nó.

"Tôi biết mạng sống của mình rất quan trọng. Nhiều hơn cậu nghĩ đấy. Vì vậy, đừng lo lắng về những điều vô bổ nữa và đi ngủ đi."

Vừa mấp máy môi định nói gì đó nhưng dường như Kim Woo-jin đã thay đổi ý định. Cậu im lặng gật đầu và đi đến chỗ giường ngủ đã được chuẩn bị sẵn.

Chúng tôi đã thức dậy vào sáng sớm và đi xung quanh cổng cả ngày, vì vậy đó hẳn là một lịch trình khá khó khăn đối với Kim Woo-jin, người chỉ là một hạng C. Đúng như dự đoán, Kim Woo-jin ngủ thiếp đi ngay khi chỉ vừa mới nằm xuống, cậu ấy bắt đầu thở đều.

Thời điểm chỉ còn một số người vẫn thức, bao gồm cả tôi, sự yên tĩnh trùm lên khắp không gian. Nhìn ánh lửa chập chờn, tôi lại nhớ đến những cánh cổng đã trải qua trước đó.

'Có vẻ như mọi cánh cổng tôi bước vào đều có vấn đề.' :)))

Khoảng 50% khả năng là sẽ có bất thường xảy ra trong cánh cổng. Và chúng không thể tự nhiên mà có được.

'Để tìm ra giải pháp thì phải điều tra về chúng...'

Vì tôi không thể biết mình đã làm ảnh hưởng đến cánh cổng như thế nào, nên tôi không chắc rằng có thể trực tiếp vào bên trong đó và tự mình điều tra như cách tôi đã làm cho đến tận bây giờ hay không.

Một tiếng cười chua chát phát ra. Kế hoạch ban đầu là nâng Ha Tae-heon lên càng nhanh càng tốt và sau đó cố gắng bỏ chạy trong khi Cheon Sa-yeon rời tầm mắt đi chỗ khác.

Thay vì bí mật bỏ trốn, tôi đã có mối quan hệ hợp tác với Cheon Sa-yeon và đang đi qua những cánh cổng... Thậm chí Ha Tae-heon trông còn có vẻ ghét bỏ tôi.

Tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi lại đi tự hào về bản thân vì nghĩ rằng có thể nắm bắt được cục diện trong tương lai bằng cách sử dụng cuốn tiểu thuyết cơ đấy.

'Sắp tới thì tôi nên làm gì đây?'

Khả năng cao là mọi thứ sẽ càng lệch đi nếu tôi lại lập thêm một kế hoạch, vì tôi không biết điều gì sẽ xảy ra hết, nhưng tốt hơn là suy nghĩ về nó một cách cẩn trọng thay vì hành động liều lĩnh.

Tôi nhớ lại nội dung trong dữ liệu mà Kim Woo-jin đưa cho. Hầu hết chúng đã được ghi nhớ nên rất dễ dàng để hồi tưởng lại những thông tin tôi muốn.

'Công hội Jayna.'

So với Hội Requiem và Roheon, đây là công hội có ít cánh cổng gặp dị thường nhất. Sau khi giải quyết được cánh cổng này, có lẽ sẽ không tệ khi đi đến cổng của hội Jayna.

Nếu tôi hỏi Cheon Sa-yeon, anh ta sẽ sắp xếp một vị trí cho tôi. Tôi đang nghĩ xem nên vào cổng cấp nào, nhưng có người đã tiến lại gần tôi.

"Anh Woo Seo-hyuk."

"Cậu không thấy mệt sao?"

Khi tôi khẽ nhún vai để biểu thị rằng mình ổn, Woo Seo-hyuk lôi một thứ gì đó ra khỏi túi đồ của mình và đưa cho tôi với vẻ mặt thẳng thừng.

---------------------------------------------

*Thật ra thì tất cả mọi người đều vì lo lắng cho Yi-gyeol thôi, nhưng việc anh ấy luôn muốn làm mọi thứ một mình là điều có thể hiểu được. Theo như kinh nghiệm tích luỹ được sau khi đã đọc kha khá về thể loại xuyên không hoặc trọng sinh thì thực sự nhân vật rất khó để mở lòng với mọi người cũng như cùng chia sẻ kế hoạch của mình cho người khác. Không phải là có rủi ro thì cũng sợ làm liên luỵ hoặc một loạt những nguyên nhân khác nữa. Đặt tôi trong tình huống như vậy, tôi cũng không chắc là mình sẽ giải quyết theo hướng khác. Đôi khi cũng tự hỏi là nói ra ngay từ đầu không phải tốt hơn sao, nhưng đâu có đơn giản như vậy. Chưa kể Yi-gyeol còn đang có tư tưởng rằng mình là nguyên nhân phát sinh mọi biến cố*

*Hãy yêu thương bản thân mình hơn nhé*

*Hihi, bìa pha ke*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info