ZingTruyen.Info

(Web Novel/BL) I Don't Want This Reincarnation

Chương 17

chikan29

Vụ nổ còn mạnh hơn lần giết chết con quái vật đã bẫy thành viên hội. Xác chết của những con quái vật đã bị giết trong vụ nổ, bị giẫm đạp bởi một đám khác đến từ phía sau.

"Tấn công!"

Đội đường dài giải phóng khả năng của họ với những con quái vật đang chạy đến. Băng bắn ra như những mũi tên sắc bén và sét đánh xuống từ bầu trời. Các năng lực khác nhau xé nát và làm nổ tung đám quái vật.

Kyaak! Kyek!

Những cái xác dần dần chất thành đống, nhưng vẫn có rất nhiều quái vật lao đến khiến họ ngơ ngác.

"Chết tiệt, chúng quá nhiều!"

"Tôi phát ngán vì điều này."

"Tôi không thể xuyên qua lớp da của chúng được."

"Nhắm vào đầu! Đó là điểm yếu."

Đối thủ là quái vật cấp S. Bởi vì các đòn tấn công của năng lực hạng B không có tác dụng, họ không thể phát huy sức mạnh của mình trong trận chiến. Khi cuộc tấn công của đội đường dài kết thúc, Park Geon-ho đã lên tiếng.

"Hiệp hai."

Ưgh, tôi rên rỉ và ném ra ba quả cầu sắt. Bỗng tôi nghe thấy một tiếng cười trầm thấp.

Tên khốn này, có vẻ như anh rất vui khi có được một bệ phóng hữu ích nhỉ. Tôi chỉ chịu đựng điều này vì tôi đang vội đối phó với lũ quái vật thôi.

Kuuung! Bùm!

Có một vụ nổ nữa khi lũ quái vật đến gần những quả cầu sắt tôi ném ra. Tôi đã quen với tiếng nổ chói tai.

"Đội đường dài đã sẵn sàng!"

"Kể từ bây giờ, tôi và đội đường dài sẽ tập trung tấn công vào khu vực giữa. Hãy để đội cự ly gần vượt lên dẫn trước."

"Vâng thưa sếp!"

Đội cự ly gần, những người đang theo dõi, chặn ở phía trước bằng cách giơ vũ khí lên theo lệnh của Park Geon-ho.

Khi tôi cố gắng để thở, Park Geon-ho nói, "Hiệp thứ ba."

"......"

Tôi muốn về nhà.

Tôi cắn môi và tiếp tục ném những quả cầu ra ngoài.

----------------------------------------------

"Hah, hah..."

Nhìn xác đám quái vật, tôi cúi xuống thở ra một hơi cay đắng. Đây là lần đầu tiên tôi vắt kiệt khả năng của mình như thế này, vì vậy rất khó để lấy lại nhịp thở. Tôi cảm thấy nhói lên và sờ trán mình. Cơn đau đầu nặng hơn trước rất nhiều. Nó dường như là tác dụng phụ của việc sử dụng khả năng đến mức giới hạn.

"Cậu ổn không?"

"Tôi ổn."

Tôi lau mồ hôi lạnh rồi đứng dậy. Ít nhất thì hơi thở đã được thông thuận một chút. Park Geon-ho nhìn tôi với đôi lông mày nhăn lại và cười khổ.

"Cậu có vẻ không quen lắm với loại hình chiến đấu này. Trông cậu thật nhợt nhạt."

"Đây là cánh cổng đầu tiên của tôi."

"Như dự đoán. Cậu sẽ thấy tốt hơn nếu đến gặp một người chữa trị và lấy lại chút năng lượng."

Ngay cả khi tôi không cảm thấy tốt hơn, tôi đã nghĩ đến việc quay lại chỗ Min Ah-rin và Kim Woo-jin, vì vậy tôi gật đầu và đi qua Park Geonho.

"Đợi chút."

"Gì vậy?"

Park Geon-ho đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi. Đôi tay của Park Geon-ho thuộc về một người đàn ông cao 1m80, đủ lớn để nắm trọn cổ tay tôi.

"Tên của cậu là gì?"

"... Han Gi-gyeol."

Sao tự dưng lại hỏi tên? Tôi chớp mắt, mệt mỏi nhìn lên Park Geon-ho.

"Cậu có phải là thành viên của hội chúng tôi không? Tại sao tôi chưa từng gặp cậu trước đây?"

"Sao đột nhiên... Làm ơn buông tôi ra."

"Nếu cậu trả lời, tôi sẽ để cậu đi."

Haiz. Tôi thở dài và suy nghĩ. Tôi có thể nói rằng tôi độc lập không? Vì Cheon Sa-yeon đã tự ý đưa tôi đến đây, nên không có lý do gì để che giấu điều đó.

Tôi đã cố gắng để không đề cập đến chuyện này, nhưng có lẽ tôi phải cam chịu. Tôi nói trong khi vẫy bàn tay bị nắm của mình, "Anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi bởi vì tôi không phải là thành viên của Hội Requiem."

"Một lính đánh thuê? Hừm! Hội trưởng gọi cậu qua à?"

Mặc dù tôi không phải là lính đánh thuê, nhưng tôi gật đầu như thể đúng là Cheon Sa-yeon đã gọi tôi đến đây.

"Tôi đã trả lời, vì vậy hãy bỏ tay ra."

Mặc dù tôi cố ý nói một cách lạnh lùng, Park Geon-ho vẫn nhún vai và buông tay tôi ra mà không có dấu hiệu bị xúc phạm. Khi tôi quay lại chỗ Min Ah-rin và Kim Woo-jin rồi phàn nàn trong lòng, tôi thấy Cheon Sa-yeon trở lại giữa trận chiến với con boss trung cấp.

Kkiiiik, kkiiik.

Bị chém ít nhất một lần, vai con quái vật rực lửa đỏ. Cheon Sa-yeon, có vẻ như anh ta rất dễ dàng để tránh được lưỡi hái cắt ngang không khí với tốc độ mà tôi không thể theo kịp.

Tôi không thể tin rằng anh ta trông rất thoải mái khi chống lại những con quái vật mạnh đến mức tôi còn không đủ khả năng chiến đấu với chúng một lần khi chúng gần cấp S. Một lần nữa, tôi sâu sắc nhận ra rằng Cheon Sa-yeon cũng là một cấp SS như Ha Tae-heon.

"Han Yi-gyeol!"

"Cậu Yi-gyeol, cậu có sao không?"

"Vâng. Mọi chuyện ổn chứ?"

Đó là Kim Woo-jin và Min Ah-rin. Min Ah-rin, người đến gần hơn, nhìn xung quanh những người bị thương và nói, "Đội chữa trị đều an toàn. Có nhiều người bị thương hơn, vì vậy tôi sẽ phải đi. Cậu Yi-gyeol có bị thương ở đâu không?"

"Tôi ổn. Chắc là khẩn cấp lắm nên hãy cứ đi đi."

"Tôi cũng sẽ đi giúp."

"Hãy chắc chắn rằng cậu sẽ nghỉ ngơi."

Có thể vì lương tâm của cậu ta bị tổn thương khi được bảo vệ, Kim Woo-jin đã đề nghị giúp đỡ những người chữa trị. Sau khi nhìn vào phía sau của đội chữa trị và Kim Woo-jin, người đang lao đến chỗ các thành viên hội bị thương, tôi quay lại nhìn Cheon Sa-yeon.

Kiiiii! Kkiiiik!

Không dễ dàng để né được lưỡi hái đu đưa trong không khí, nhưng những bước đi của Cheon Sa-yeon nhẹ nhàng như thể anh ta đang đi dạo. Con quái vật run rẩy, đôi mắt đỏ hoe hướng về phía Cheon Sa-yeon, người đã tránh được tất cả các đòn tấn công của nó.

'Thật kì lạ.'

Khói đen bốc lên từ lưỡi hái xanh. Dù ở khá xa nhưng từ đây tôi cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tôi đã chứng kiến ​​Cheon Sa-yeon né một đòn tấn công thậm chí còn nhanh hơn nữa.

'Tại sao...'

... Anh ta trông có vẻ rất quen thuộc với nó?

Trong trận chiến giữa con quái vật và Cheon Sa-yeon, người chiến thắng đã được định đoạt. Cheon Sa-yeon di chuyển nhẹ nhàng như thể anh ta biết trước con quái vật sẽ tấn công theo hướng nào và từ đâu tới.

Đúng, nó giống như anh ta đã ghi nhớ tất cả các mẫu.

Tôi nghĩ đến Cheon Sa-yeon, người không có phản ứng gì trước sự xuất hiện của một con quái vật cấp S+. Có lẽ...

Kkiiik, chaeng!

Cheon Sa-yeon đã dùng kiếm chặn đứng lưỡi hái khổng lồ vung xuống đầu mình và chém nó bằng một cử động nhẹ nhàng rồi cúi người để tránh đòn tấn công sau đó rút kiếm theo chiều ngang. Một ngọn lửa mới đã được gieo vào con quái vật, tạo ra một tiếng thét kinh hoàng rất khó nghe. Ngọn lửa cháy hừng hực trên vai đã nuốt chửng cánh tay phải của nó. Con quái vật đang vặn vẹo cơ thể một cách quái gở, gầm lên và bắt đầu vung lưỡi hái bằng cánh tay trái.

Kwaaang! Bang!

Cát bụi mù mịt nổi lên, và hình bóng của Cheon Sa-yeon bị khuất lấp. Qua làn khói bụi mờ ảo, Cheon Sa-yeon và chiếc lưỡi hái khổng lồ được nhìn thấy lờ mờ đang nhảy lên mặt đất. Ngay sau đó.

Bùm!

Có âm thanh của một thứ rất lớn đang sụp đổ. Cùng lúc này, cảm giác ớn lạnh đã kìm hãm tôi biến mất. Tôi cẩn thận đi theo hướng của Cheon Sa-yeon.

Kkik, kkigik, gigik. Geuk.

Con quái vật đã gục xuống đất đang bốc cháy với cái cổ ngoằn ngoèo như một cỗ máy bị hư hỏng nặng. Mũi kiếm rỉ máu đỏ tươi không ngừng xuyên qua đầu con quái vật. Ngọn lửa đang bùng cháy xung quanh thanh kiếm và con quái vật biến mất.

Hình ảnh Cheon Sa-yeon và con quái vật đã chết được đặt cạnh nhau nhưng trông anh ta không giống người vừa mới tham gia vào một trận chiến. Không một giọt mồ hôi nào chảy ra từ làn da trắng nõn dưới mái tóc đen hơi rối. Bóng hình đứng trên con quái vật màu đen trông thật cao quý, giống như một linh mục đã giết chết ác quỷ.

"Han Yi-gyeol."

"...Ah."

Tôi đã nhìn anh ta trong vô thức. Vội ngoảnh mặt đi và xoa xoa gáy, tôi cảm thấy như mình vừa bị bắt tại trận...

Cheon Sa-yeon nhìn tôi một lúc rồi nói với nụ cười kỳ quái, "Có vẻ như cậu khá thích khuôn mặt của tôi."

"...Hử? Không, nó không phải như vậy."

"Vậy thì là như thế nào?"

... Đồ khốn kiếp.

Tôi nheo mắt nhìn Cheon Sa-yeon rồi trả lời, "Mọi thứ đều như dự tính. Không có thương vong và những người bị thương hiện đang được chữa lành bởi đội ngũ trị thương."

"Hừm."

Cheon Sa-yeon liếc nhìn nhóm phía sau tôi khi anh ta lau máu trên thanh kiếm của mình.

"Không có thương vong."

"Đúng vậy."

"Cậu thực sự tốt, Han Yi-gyeol."

Tôi chớp chớp mắt. Bây giờ, đây là... đó không phải một lời khen ngợi, mà là một sự mỉa mai.

"Không phải tôi, mà là kỹ năng của đội trưởng Park Geon-ho."

"Không. Nếu Park Geon-ho ở một mình, có lẽ ai đó đã chết."

"......?"

Tôi không biết anh ta muốn nói gì. Có điều gì với anh ta khi không có ai chết và mọi thứ được tổ chức tốt chứ?

'Chà, anh ta phát hiện ra khi nào?'

Cheon Sa-yeon thật gian xảo — không thể là anh ta đã nhận ra điều đó trong lần gặp đầu tiên của chúng tôi được? Loại bỏ những suy nghĩ sâu xa, tôi nói đến chuyện khác, "Anh nên đến chỗ một người chữa trị."

"Người chữa trị?"

"Anh bị thương. Nó vẫn đang chảy máu."

Tôi cau mày và chỉ vào bàn tay đang rỉ máu của Cheon Sa-yeon. Làm thế nào mà máu có thể chảy nhiều như vậy chỉ với một vết cắt từ thanh kiếm? Đừng nói với tôi rằng cơn đau trở nên tồi tệ hơn khi anh ta dần dần bị mất máu?

"À, cái này."

Cheon Sa-yeon vẫy bàn tay bị thương của mình như thể nó không hề đau đớn. Những giọt máu bắn tung tóe khắp nơi.

"Tôi tự cắt nó bằng thanh kiếm này. Đó là một thanh kiếm cấp S, vì vậy vết thương không dễ khép miệng. Chỉ cần băng bó lại là được."

"Không, đó chẳng phải là có nhiều lý do hơn để được chữa trị sao?"

"Tôi không quan tâm. Tôi mạnh hơn thanh kiếm này."

Anh ta nhìn những người chữa trị bận rộn chạy qua lại giữa những người bị thương.

"Ba người chữa trị đó xử lý những người bị thương đã là quá nhiều rồi. Tôi không cần phải điều trị."

"......"

Tôi thực sự ngạc nhiên vì điều đó. Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ rằng nếu là Cheon Sa-yeon, anh ta sẽ được chữa trị ngay lập tức.

Tôi hơi xấu hổ. Tôi đoán mình đã nhìn Cheon Sa-yeon một cách quá hạn hẹp. Không, nhưng anh ta thực sự là một tên khốn...

"Hội trưởng."

"Chắc hẳn mọi người đều rất mệt nên chúng ta hãy nghỉ ngơi, tập trung hồi phục và di chuyển vào ngày mai."

"Được."

Tôi nhìn bóng lưng của Cheon Sa-yeon, người đang trò chuyện với Park Geon-ho, với một tâm tình phức tạp.

----------------------------------------------

*Chính xác thì Yi-gyeol đã điêu đứng trước sắc đẹp của Sa-yeon :))). Và dù cho không thích người ta thì Yi-gyeol vẫn rất quan tâm đến bàn tay đang rỉ máu của Sa-yeon nha #nhếch môi# tôi thực sự phấn khích vì điều đó*

"Tôi không quan tâm. Tôi mạnh hơn thanh kiếm này." *Cheon Sa-yeon kiểu, em đừng lo lắng, tôi có thể dễ dàng xử thanh kiếm này*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info