ZingTruyen.Info

[VKook] ᴄʜᴏ̂̀ɴɢ ɴɢᴏ̂́ᴄ ᴆᴀ́ɴɢ ʏᴇ̂ᴜ🐯🐰

Chap 6

Kimchijjigae02

Màn đêm buông xuống, Seoul chìm trong tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng che phủ khắp nơi, trong lúc mọi người đang chìm sâu vào trong giấc ngủ thì nhà họ Kim lại vô cùng náo nhiệt.

Đúng như dự đoán của Lee Haechan, hơn ba giờ chiều Kim TaeHyung chạy đi ngủ, ngủ thẳng đến hơn mười hai giờ thì bị cơn đói làm tỉnh giấc.

Sau khi ăn xong bữa tối liền bắt đầu chạy đi gõ cửa phòng đám người Haechan khiến bọn họ không thể ngủ nổi. Thế còn chưa nói, anh còn ầm ĩ muốn bọn họ đưa đến nhà họ Jeon để đón Jeon JungKook nữa.

“Nhanh nhanh, em muốn đi đón Kookie.”–Kim TaeHyung chạy vòng quanh đám người đang mệt mỏi ngồi trên sofa, vừa chạy vừa kêu làm bọn họ đau hết cả đầu.

Bong Yong vỗ trán, đau đầu nhìn anh:

“Em trai à...”

Anh thật không biết nên nói gì nữa, bây giờ cho dù bọn họ đưa nó đến nhà họ Jeon thì nhà người ta vẫn đang ngủ mà.

“Em đừng chạy nữa.’’–Choi Young bị anh làm cho choáng hết cả đầu.

“Vâng.”–Vừa nghe anh rống to, Kim TaeHyung liền ngoan ngoãn đứng yên, hai mắt mở to đầy mong chờ.

“Em trai, em muốn đến nhà họ Jeon cũng phải đợi trời sáng chứ.”

Lee Haechan thật sự hận chết mình, đúng là miệng quạ đen.

Nó thì tốt rồi, ba giờ chiều liền chạy đi ngủ còn anh phải xử lý văn kiện cùng với mọi người đến tận khuya, mới vừa nằm chưa được 3 phút đã nghe thấy tiếng đập cửa long trời lở đất, đương nhiên là anh sẽ mất ngủ rồi.

“Nhưng Kookie bảo em đến sớm đón cậu ấy mà.”

Thấy mọi người đều không có ý đưa mình đi đón JungKook, hốc mắt anh lập tức đỏ lên, nước mắt vương trên khóe mi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Vừa thấy vẻ mặt này của anh, Park JiMin vội vàng mở miệng:

“Em trai, không phải bọn anh không cho em đi đón người mà giờ này chắc cậu ấy vẫn còn đang ngủ.”

Tuyệt đối không thể để cho anh khóc, nếu đánh thức cha nuôi dậy thì bọn họ muốn trốn cũng chẳng được.

Tuy bọn họ rất nuông chiều nó nhưng so với ông vẫn còn kém xa, nó muốn gì được nấy, cho dù bất chấp thủ đoạn cũng phải giúp nó đạt được ước nguyện.

“Vậy em đến nhà chờ cậu ấy tỉnh lại, như vậy cậu ấy vừa tỉnh dậy sẽ nhìn thấy em, sẽ biết em rất ngoan vì đã đến sớm đón cậu ấy.”

Thật ra suy nghĩ của anh rất đơn giản, chính là để Jeon JungKook biết anh rất nghe lời đến sớm đón cậu, như thế, cậu sẽ không tức giận mà không để ý đến mình nữa.

“Trời ạ.”–Haechan kêu thảm thiết, ba người kia cũng nghẹn họng.

“Mấy đứa đưa nó đến nhà họ Jeon rồi quay về nghỉ ngơi.”

Kim Dong Woon từ trên lầu chậm rãi đi xuống, xem ra là bị tiếng đập cửa long trời lở đất của Kim TaeHyung đánh thức.

Chỉ có điều, ông vẫn trốn ở cầu thang chưa xuất hiện thôi. Nếu ông còn trốn nữa thì đứa con ngốc kia sẽ không ngoan ngoãn buông tha cho bọn họ đâu.

“Nhưng bây giờ mới hơn hai giờ sáng, chúng con đưa nó đi dọa ma à.”

Haechan không nhịn nổi trợn trừng mắt, đúng là một người cha chuyên làm hư con cái.

Có lẽ nên nghĩ cách dọa nó để nó không ầm ĩ đòi đến nhà họ Jeon nữa.

“Chẳng sao cả, người nhà họ Jeon sẽ không đuổi nó về đâu.”–Điểm này ông vô cùng chắc chắn, nể mặt ông, nhà họ Jeon sẽ chẳng dám bày ra vẻ mặt khó coi đâu.

Đúng vậy, sẽ không đuổi đâu chỉ hận nó đến chết thôi!

“Em trai à...”–Ha ha, không tin là cậu còn dám ầm ĩ đòi đến nhà họ Jeon, vẻ mặt Haechan xấu xa nghĩ.

“Anh định làm gì?”–Park JiMin nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền biết có chuyện không hay, anh ta sẽ không nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn nào đó chứ.

Ra hiệu OK, ý bảo cứ giao cho mình xử lý.

Bong Yong và Choi Young cùng nhíu mày, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.

“Lee Haechan, em đừng...”–Bong Yong muốn ngăn cản nhưng chẳng kịp nữa, Haechan đã nói ra mất rồi.

“Em trai, bây giờ mà em đến đánh thức cậu Jeon thì cậu ấy sẽ chán ghét em đó.”

“...”

Vừa dứt lời, tất cả âm thanh đều lập tức tan biến khiến người ta có ảo giác ‘nói cũng như không’. Một trận gió lạnh thổi qua làm mọi người rùng mình rồi mới kịp phản ứng trước câu nói của anh.

Haechan vừa nói xong liền cảm thấy không khí lập tức biến đổi, khó hiểu nhìn mọi người, chẳng hiểu tại sao bọn họ lại nhìn mình kỳ quái như thế.

Kim Dong Woon cũng bị dọa đến kinh sợ, lo lắng nhìn con trai. Bong Yong bày ra vẻ mặt mình đoán đúng mà, JiMin phản ứng lại đầu tiên, thầm nghĩ thật sự là một chủ ý vớ vẩn còn phản ứng của Choi Young có vẻ trực tiếp hơn, lớn tiếng quát:

“Đồ ngốc này, anh nói linh tinh gì đó.”

Phản ứng thứ hai của mọi người là lo lắng nhìn về phía Kim TaeHyung, quả nhiên đúng như dự đoán, nước mắt nhanh chóng trào ra giống như vỡ đê.

Đây mới là bắt đầu, chỉ thấy sau vài tiếng nấc nghẹn miệng anh há to chuẩn bị gào khóc.

Park JiMin vội vàng chạy đến, che miệng anh lại:

“Em trai, đừng gào mà.”

Còn Choi Young thì tặng ngay cho Haechan một đấm:

“Đồ không có đầu óc.”

Lúc Haechan nhìn thấy Kim TaeHyung chuẩn bị khóc liền biết mình đã phạm sai lầm lớn rồi nên cũng để mặc cho Choi Young đánh không có hoàn trả.

Thế nhưng, thật sự là con bà nó đau mà, khẳng định là bầm tím rồi.

Ông Kim cũng đi tới phía sau, đập cho anh một cái.

Miệng tuy bị bịt kín song anh vẫn chưa từ bỏ ý định mở mồm nói chuyện, đến nỗi lời anh nói ra nghe như kiểu thiên thư ( sách do thần tiên trên trời viết ra), không một ai hiểu.

“Cúc cúc... án ét em...”–Vừa khóc vừa nói rất đáng thương, định dùng sức kéo tay che trên miệng xuống nhưng chỉ tốn công vô ích.

(ý anh nói là Kook... chán ghét em... )

“Em trai, em đừng nghe nó nói linh tinh, cậu Jeon sao có thể chán ghét em được.”

Bong Yong đầu đầy vạch đen, anh hoàn toàn không hiểu TaeHyung đang nói gì song cũng đoán được chút ít.

“Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai nói lung tung đấy.”

Haechan vội nhận sai, trong nhà bọn họ làm cho TaeHyung khóc là chuyện không thể tha thứ được, hình phạt là phải giúp má Jung dọn vệ sinh ít nhất một tháng, nhìn tình hình này thì chắc anh bị phạt ba tháng rồi.

“Đúng thế, TaeHyung à, JungKook thích con còn không kịp sao có thể chán ghét con được.”–Kim Dong Woon cũng gia nhập vào hàng ngũ an ủi.

“Chìn chá yô?” ( Có thật không?)

Ngừng khóc, mặt vì bị bịt miệng khiến hô hấp không thuận mà đỏ bừng, hai mắt mở to, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa càng thêm trong trẻo.

Chìn chá yô? Choi Young suýt chút nữa thì hộc máu, đang nói gì vậy chứ.

Nhìn mặt anh đỏ bừng, vội nói với JiMin ở phía sau:

“Anh ba, mau buông nó ra, anh muốn nó chết ngạt à.”

Nghe vậy anh liền vội vàng buông tay, nhìn TaeHyung đang liều mạng hít thở, áy náy nói:

“Rất xin lỗi.”

Sau khi hô hấp thông thuận, anh ba bước làm thành hai vọt đến bên cạnh Kim Dong Woon giữ chặt tay ông ra sức lắc:

“Cha, cha, Kookie thật sự thích con sao? Phải không? Phải không?”–Thật là vui quá đi, cha nói Kookie thích anh.

“Đừng lắc, đừng lắc nữa.”–Vội vàng ngăn cản động tác của anh, xương cốt già yếu của ông sắp bị đứa con ngốc này lắc cho rụng rời rồi.

Thấy anh dừng động tác mới đưa tay vỗ trán anh một cái:

“Là thật, chính miệng nó nói với cha như thế.”

“A!”

Một hồi hô to:

“Kookie thích mình!”

Cảm xúc biến đổi nhanh chóng, trong nháy mắt anh liền quên đi buồn bực lúc trước, lại khoa chân múa tay chạy vòng quanh mọi người.

“Em trai à.”–Bong Yong giữ chặt anh, tiếp tục để cho anh làm loạn nữa thì anh chưa mệt, bọn họ đã bất tỉnh hết rồi.

“Chuyện gì, chuyện gì?”

Tay chân ra sức giãy dụa muốn tránh khỏi bàn tay đang giữ chặt quần áo của mình nhưng hoàn toàn vô ích.

Chỉ thấy anh như một con mèo bị tóm chặt cổ, vung vẩy tay chân song vẫn không có kết quả.

Thấy anh vui vẻ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đêm hôm khuya khoắt để cho anh khóc đến long trời lở đất thì ngày mai chẳng biết báo chí sẽ đăng thế nào nữa.

Không khéo lại nói bọn họ ngược đãi hoàng thái tử chính thống của Kim thị v.v...

“Em không muốn đi đón cậu Jeon nữa à?”–JiMin cười hỏi anh, nhìn dáng vẻ vui sướng kia thì chắc đã quên mất chuyện này rồi.

“Hả?”–Dừng động tác, một lúc lâu mới kịp phản ứng.

“Muốn, muốn.”–Suýt chút nữa thì quên mất phải đi đón Kookie rồi.

Ha ha, quả nhiên là quên rồi.

“Vậy đi thôi, bọn anh đưa em đi.”–Bong Yong đổi thành kéo tay anh, trực tiếp lôi ra ngoài. Ba người còn lại bước theo sau, chậm chạp tiến ra cửa.

“Mấy đứa đưa nó đến rồi về nhé, chờ sáng mai đến đón nó cũng được.”–Kim Dong Woon đứng phía sau dặn dò.

Haechan quay đầu, nghẹn họng nhìn người đang đứng bên cạnh cổng lớn, suýt chút nữa thì phun máu. Bọn họ đi cũng phải mất một, hai tiếng rồi đến khi đó còn trở về ngủ được sao?

Chẳng bằng mượn phòng khách nhà người ta rồi ngủ một giấc còn thuận tiện hơn.

“Đi đón Kookie thôi.”–Ngồi trên xe, giống như một đứa bé ồn ào hai tay chống xuống ghế, mông nhổm lên ra sức nhìn xung quanh, vô cùng vui vẻ.

“Ngồi yên, xe chạy rồi.”–Ngồi trên ghế lái, JiMin mỉm cười nhìn anh.

“Vâng.”–Không ngọ nguậy nữa, song đôi mắt to kia vẫn ra sức nhìn xung quanh, giống như làm thế sẽ có thể nhanh chóng đến nhà họ Jeon.

“Em đoán, chúng ta sẽ bị người nhà họ Jeon hận chết mất.”–Haechan ai oán nói.

Ba giờ đêm, chạy đến quấy rầy giấc ngủ của người khác, không bị oán giận mới là lạ.

“Đừng nói lung tung.”–Bong Yong cảnh cáo anh. Còn mở mồm nói lung tung nữa thì xem anh trị cậu như thế nào.

Ngoan ngoãn ngậm miệng, Lee Haechan có thể nói là không sợ trời, chẳng sợ đất chỉ sợ hai chuyện: một là TaeHyung khóc, hai là Bong Yong tức giận.

Tuy bình thường Bong Yong rất điềm tĩnh, vô cùng quan tâm đến bọn họ nhưng nếu chọc anh tức giận thì so với quả bom nổ chậm Choi Young còn khủng bố hơn. Đã trải qua một lần, anh không muốn bị lần thứ hai nữa.

Choi Young ngồi trên ghế phụ cũng quay đầu liếc anh một cái.

Đáng đời! Kẻ làm việc không suy nghĩ rất xứng đáng bị dạy dỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info