ZingTruyen.Info

[ VKook ] [Trọng Sinh ] [ Hoàn ] - Cảm Ơn Em Đã Quay Trở Về

Chương 13.1

immee11200903

Vật vờ ở khách sạn một ngày, sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc tắm rửa một cái, thay quần áo mới mà mẹ mua cho rồi đút di động với ví vào túi quần rời khỏi khách sạn. Mua một chiếc hot-dog ở bên đường, Chính Quốc vừa đi vừa giải quyết bữa sáng.

Nhớ lại hồi hắn còn là Jungkook , mỗi buổi sáng chị Fei đều mang điểm tâm đến cho hắn, trứng ốp la vàng ruộm, cắn một miếng lòng đỏ bên trong chảy ra, rất là hợp với thịt ba chỉ còn cả món cà rốt cắt lát mà hắn thích ăn nữa chứ, thêm chút tương ớt nữa thì quả thực là thiên đường a. Dù đơn giản song bữa sáng của chị Fei không thua kém gì bữa sáng của mẹ.

Ai, đáng thương thay, hiện tại hắn chỉ có thể gặm hot-dog a.

Ôi nhớ món nước đậu nành ép của mẹ quá.

Nghĩ đến kẻ đã hại mình thê thảm khiến hắn phải lặn lội từ tít bên Hồng Kong xa xôi chạy sang New York này chịu cực khổ, Điền Chính Quốc không khỏi tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Ăn xong hot-dog, mua chai nước khoáng, Chính Quốc bắt taxi.

"Phiền đưa đến đại học Colombia".

"OK"

Bên trong xe đang bật nhạc Jazz, thật thoài mái, phiền muộn tích tụ lâu nay trong lòng Điền Chính Quốc đã được âm nhạc xoa dịu đi phần nào. Suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ thông suốt, trong lòng giờ đã thoải mái không ít.

"Cậu là lưu học sinh hả?" Lái xe người Mĩ đầy nhiệt tình nhìn qua gương chiếu hậu đánh giá thiếu niên phương Đông xinh đẹp đang ngồi ở ghế sau, tò mò hỏi.

"Không phải, cháu là khách du lịch" Hắn trả lời bằng giọng New York chuẩn. Lái xe không tin.

"Mẹ của cháu từ nhỏ đã bắt cháu học tiếng Anh nên cháu nói tiếng Anh rất tốt" Điền Chính Quốc bắt đầu bịa chuyện.

"À, thì ra là thế. Vậy là tốt đó".

Nghĩ đến mẹ, Điền Chính Quốc mỉm cười.

Dọc đường, Chính Quốc cứ thế ngồi nói chuyện phiếm với lái xe. Thoắt cái, hắn đã tới đại học Colombia. Xuống xe, nhìn thời gian vẫn còn sớm, mới 9:30. Hắn thong thả đi vào khuôn viên trường, tiến đến chỗ sân bóng rổ. Không biết hôm nay có tìm được con nhóc kia không nữa? Tuy nhiên cũng không vội, "chạy khỏi hòa thượng nhưng không chạy được khỏi miếu", rồi hắn cũng tìm được con nhóc đó thôi.

Vừa đến sân thể dục, Điền Chính Quốc  không khỏi huýt sáo, vận khí của hắn quả nhiên không phải là dạng tốt bình thường a. Ở chỗ sân bóng rổ, có người đang mướt mát mồ hôi chơi bóng. Gương mặt phương Đông trông cực kì ngây ngô so với những người xung quanh, người này vì thích vận động nên có làn da rám nắng màu lúa mì, thoạt nhìn trông thực khỏe mạnh. Bộ dạng nhìn qua ước chừng tầm 25, 26 tuổi. Còn năm người nữa cả nam lẫn nữ đang chơi bóng rổ cùng cô, có người da trắng cũng có cả người da đen, hình như đều là bạn học.

"Ami, bao giờ cậu sẽ ra tòa, vụ kiện này có biến chuyển gì mới chưa?"

"Mình sớm hay muộn rồi cũng sẽ ra thôi, mình sẽ không để người hại chết anh được sống khá giả. Bạn của anh mình khi còn sống cũng đều giúp, vụ kiện này mình nhất định sẽ thắng."

"OK, bọn mình cũng sẽ giúp cậu"

"Cảm ơn"

Nghiến răng, đứa nhỏ đáng ghét này, lão ca của ngươi không những không cao hứng mà còn muốn đánh ngươi một trận a. Đúng là đồ không xương chỉ biết dựa vào sự che chở của đại thụ, Điền Chính Quốc trong đầu thiết kế ra hơn mười loại phương pháp để giáo huấn ai đó, nghĩ tới nghĩ lui. Hắn cười hắc hắc, đi vào trong sân.

"Hây, có thể cho tôi thêm vào được không?"

Sáu người đang chơi bóng rổ ngừng lại, ôm quả bóng rổ , Ami đáp: "Thực xin lỗi, chúng tôi đủ người rồi".

"Vậy cậu ra khỏi để tôi vào đi. Cậu chơi thối như vậy thì để tôi dạy cho cậu biết thế nào mới gọi là bóng rổ" một thiếu niên gầy như cây trúc cuồng ngạo nói, tựa hồ tên này không muốn sống nữa thì phải.

"Này thằng nhóc kia ngươi muốn gây sự hả?" một người bạn da đen của Ami tiến lên phía trước, đứng đối diện với gậy trúc thiếu niên. Điền Chính Quốc vốn đã tính là cao nhưng so với đối phương thì hắn tuyệt đối là nhược thụ!

"John" Ami gọi tên người bạn của mình đồng thời cũng tiến lại gần. Nhìn chăm chú vào tên đến quấy rối đứng đối diện, hỏi: "Cậu là sinh viên khoa nào ? Sinh viên mới?"

"Cậu cần quản tôi là người khoa nào sao ? Nếu thắng tôi thì tôi sẽ nói cho, còn nếu thua thì... hừ hừ..." người nào đó đã sống hai kiếp rồi cũng không nên quá nhỏ mọn đó nha.

"Cậu muốn chết" anh bạn da đen kia một quyền đấm về phía người đối diện. Một màn làm người ta khiếp sợ cuối cùng cũng xảy ra, chỉ thấy cây gậy trúc cúi thấp mình xuống, bắt lấy tay của người kia, làm một quyền khiến cho anh chàng da đen cường tráng nằm thẳng cẳng trên mặt đất không dậy nổi. Toàn bộ bạn học của Ami đều xông tới, những sinh viên khác đang chơi ở sân bóng rổ này cũng dừng lại.

Vỗ vỗ tay, cây gậy trúc này liếc mắt nhìn về phía Ami thấp hơn hắn nửa cái đầu: "Nhóc con , có dám cùng tôi một đấu một không?"

Ami cười lạnh một tiếng, giơ tay ngăn lại mấy người bạn đang phẫn nộ của mình: "Tốt, tôi nhận lời khiêu chiến của cậu"

"Can đảm đấy" Điền Chính Quốc cũng cười lạnh như vậy, đứng tại chỗ khởi động.

Xoay xoay phải, xoay xoay trái, đứng lên, thụp xuống, lại làm thêm vài động tác tay ngực, cuối cùng là ép dọc ép ngang để giãn gân cốt. Quả bóng rổ trên tay Ami rơi xuống, cô ngây ngốc nhìn người đang khởi động làm nóng thân mình. Trên thế giới này chỉ có một người mới làm mấy động tác khởi động ngây thơ đến cực điểm như này.

"Cậu..."

"Tôi làm sao?" cây gậy trúc gầy trơ kia làm vài động tác quyền anh, nhẹ nhàng nhảy lên một cái: "Đến đây đi , để tôi đây dạy cho cậu vài điều"

Ami giật mình sửng sốt nửa ngày rồi yên lặng xoay người nhặt bóng lên, mấy người bạn khác của cô lại gần nâng người bạn da đen kia dậy sau đó đi ra khỏi sân, Đứng ở ngoài sân theo dõi tình hình, tính chờ nếu Ami bị bắt nạt thì xông vào dạy cho con khỉ ốm không biết trời cao đất rộng kia một bài học.

Hai người đứng giữa sân bóng, chỉ thấy cây gậy trúc kia nói tới nói lui, trong khi người còn lại đang ôm bóng thì âm trầm, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, chăm chú nhìn đối phương. Ngay lúc đối phương kêu gào bắt đầu, cô còn chưa kịp làm gì thì hắn đã vọt nhanh tới cướp bóng. Thân hình đối phương xoay trái xoay phải đầy quỷ dị, quả bóng trong tay Ami nhanh chóng bị hắn cướp được.

"Tôi cướp được rồi, nhóc con" đừng nhìn tên này gầy như cây trúc mà khinh thường nha, tốc độ của hắn không phải loại thường đâu. Ami cũng choáng váng, đứng như trời trồng ngơ ngác nhìn đối phương ném bóng vào rổ.

"Yah! 2 điểm! Perfect" cây gậy trúc ném bóng thành công nên càng vui, thái độ cũng vô cùng kiêu ngạo, quay lại hướng người đang đứng ngẩn ra kêu: "Hây, nhóc con, kĩ thuật của cậu rất là tồi"

"Ami, tiến lên đi, đừng để hắn lấn áp thế, hắn chẳng qua chỉ là con khỉ thiếu dạy bảo thôi!" bạn bè của Ami quát to, hận không thể xông lên đem con khỉ kiêu ngạo kia tẩn cho một trận.

"Đến , đến , come on, baby" con khỉ này tiếp tục không sợ chết kêu la. Ami phục hồi tinh thần, áp chế lại chấn động trong lòng, chạy đến. Lần này là đối phương tấn công còn hắn phòng thủ. Đối phương xoay xoay phải xoay xoay trải giống như con giun xoay tới xoay lui, quả bóng trong tay hắn tựa như trứng chim vậy. Đùa xong rồi, khỉ ốm làm một động tác giả lừa Ami , chạy nhanh về hướng rổ bóng đối diện rồi đột ngột dừng lại phía ngoài vòng cung.

"Ba điểm"

Ném bóng về phía rổ, quả bóng rơi chuẩn xác vào trong.

"Ha ha, thiên tài!"

Điều khiến người xem càng thêm buồn bực đó là Ami dường như đã đánh mất hoàn toàn ý chí chiến đấu, ngay cả đuổi cũng chẳng thèm đuổi cứ đứng ở đó ngẩn người.

Mười phút sau.

"Yah! Yah! Toàn thắng! ha ha, con nhóc kia, đã nói kỹ thuật của cậu rất còi mà" một tay xoa xoa thắt lưng, một tay ôm quả bóng, khỉ ốm đáng chết thở hồng hộc, cười nhạo một người cũng đang thở hồng hộc khác. Mặc kệ có phải là bạn của Ami hay không, phàm là người ở sân bóng này đều bị sự kiêu ngạo của con khỉ này làm tức chết. Hơn nữa trạng thái không bình thường của Ami cũng khiến mọi người lo lắng.

Để ý một chút sẽ nhanh chóng phát hiện ra môi Ami đang run lên nhè nhẹ, cô bước từng bước một, mang theo suy nghĩ sâu xa cùng nghi hoặc, mang theo kích động cùng thương cảm tiến về phía "người xa lạ" đầy kiêu ngạo kia.

"Cậu..." mở miệng ra, lúc này Ami mới phát hiện ra cổ họng mình giờ trở nên nghèn nghẹn, những người bạn của cô cũng phát hiện ra có điểm dị thường: "Cậu... là ai".

Khỉ ốm cười gian mấy tiếng, đi đến trước mặt Ami, vươn hai tay ôm lấy thắt lưng cô. Toàn sân nhất thời lặng ngắt như tờ. tay trái xoa bóp, tay phải xoa bóp. Hai tay dùng sức ôm lấy Ami rồi...

"Bang" một đòn ném qua vai

"Nhóc con xấu xa , cậu nói tôi là ai?"

Cây gậy trúc hai tay chống nạnh nhìn xuống người nằm trên mặt đất trông như sắp khóc đến nơi.

Nụ cười trên mặt dần trở nên ôn nhu.

Hắn ngồi xổm xuống, lau đi những giọt nước mắt đang chảy đầy mặt người nào đó, rồi dùng lực véo cho hai phát.

Chỉ thấy Ami mặt mũi mếu máo. Cái loại khẩu khí này, cái loại tư thế chơi bóng này, cái loại cao hứng khi trêu trọc được người khác, cái loại kiêu ngạo này, cái loại phương pháp chọc tức người khác này, cái loại này, cái loại này...

"Nhóc con xấu xa kia" chọc chọc vào người đối phương, cây gậy trúc vò vò cái đầu vốn loạn của mình: "Còn nhận ra anh là ai không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info