Chương 44: Năm Năm
Người ta nói: "Trời tính hơn người."Nhưng vốn, trời nào biết tính toán sắp đặt? Chỉ là, con người chúng ta không thể chịu được thất bại trong cuộc sống, vì thế quy tội cho ông trời. Mọi kết quả ngày nay, suy cho cùng cũng từ những hành động trong quá khứ của chúng ta mà cấu thành cả.Vì thế, cái năm năm này, xét cho cùng cũng do hai nhân vật chính của chúng ta mà ra...
...
Âm thanh rơi vỡ trên sàn khiến Lorenzo choàng tỉnh, phát hiện ra tay mình đã vô thức hất đổ tách cà phê trên bàn, thứ chất lỏng đen đúa văng ra tung tóe, lan trên cả mảnh giấy vàng ố nằm lẻ loi gần đó.Nhanh như cắt, anh vơ lấy rồi vội vã dùng tay áo để thấm khô mảnh giấy, mặc cho cà phê ngấm vào nhuộm đen cả chất liệu vải đắt tiền, hành động gấp gáp nóng nảy, không còn chút gì là phong phạm chủ tịch thường ngày...Động tác có hơi khựng lại khi những dòng chữ đỏ chói dần dần lộ diện trên mặt giấy nhăn nhăn, nếp gấp sờn cũ... chứng tỏ bản thân đã bị lật ra gấp vào nhiều lần...Ba điều cần thực hiện của Kim Taehyung:1. Yêu Jeon Jungkook.2. Sáng ra nghĩ 3 lần câu 1.3. Đêm về nhân 3 lần câu 2.P/S: Nhất là, ngày nào cũng phải thực hiện đủ 3 điều, không được ngừngđâu đấy! Ngừng ư?Anh cười. Nụ cười khô khan, khổ não. Thân ngã nhoài ra phía sau, tay gác ngang để chặn lại cảm giác cay nồng nơi khóe mắt.Giờ đây, chính vì không cách nào ngừng những việc đó.Nên mới thù cậu như vậy. Hận cậu dường này.Năm năm. Một ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày. Con số giờ vượt trên bốn mươi ngàn ba trăm.Vậy mà vẫn chưa đủ để cảm xúc trong anh lạnh đi hay sao?Hận, quả thật là thứ chất đốt bền bỉ nhất.Thù, khiến yêu khổ cũng chẳng biết mệt mỏi.Vì vậy mà, đến giờ phút này, những lúc không vướng bận toan tính mưu mô, sự tồn tại của người đó lại tràn ngập tâm trí. Ngay cả khi gương mặt đã mờ dần trong tiềm thức, mùi hương ngọt ngậy vẫn còn in đậm trong tâm, cảm giác da thịt mềm mại áp kề vẫn còn khiến anh nhiều đêm giật mình tỉnh giấc. Đôi lúc ngồi họp trong gian phòng yên tĩnh, tiếng đùa giỡn xa xăm của một thiếu niên nào đó dưới con phố ồn ào lại có khả năng làm anh buông rời sự kiểm soát; nỗi nhớ ùa về như kim đâm vào tâm thức, chì chiết và buốt đau...Tại sao cứ hoài mơ về cậu? Ký ức hành hạ anh từng phút từng giây khi tỉnh táo vẫn chưa đủ hay sao? Ông trời thật là ác nghiệt, còn định dày vò anh bằng mọi cách có thể...?Đã ba lần. Ba lần Lorenzo mạo hiểm dấn thân về Châu Á, nơi Kim Gia lăm le chực chờ lấy mạng, nơi tầm ảnh hưởng và sự bảo vệ của cái tên Da Costa không tài nào lấn áp nỗi tội danh giết người.Chỉ là để tìm cậu.Nhưng vô vọng. Cậu đã biến mất. Bốc hơi. Thể như chưa từng tồn tại.Không như nước Ý, mạng lưới truyền thông tại Hàn Quốc rời rạc, đứt quãng đến thảm hại, đất đai hoang vắng lại trùng trùng. Muốn truy lùng một con người cố tình không muốn bị tìm ra còn khó khăn hơn nhặt kim trong bãi cát.Anh không hiểu. Không tài nào hiểu nỗi. Vì cớ gì cậu lại bỏ đi. Vốn đã được Park Jiyoung che chở, cậu phải nên nán lại nơi đô thị an hưởng giàu sang mới đúng, vì lẽ gì mà chóng vánh mất tích chỉ một tháng sau lễ cưới? Tập đoàn Grouppei vốn có tai mắt ở khắp nơi trên đất nước nhỏ bé kia, vậy mà lục tung lãnh thổ còn không thể tìm ra cho. Con người đó rốt cục đang chơi trò ú tim vờn đuổi gì?Anh đã từng dợm nghĩ, chuyện năm đó phải chăng là một vở kịch do cậu dàn dựng để đuổi anh đi, vì vậy mới từ bỏ Park Jiyoung ngay sau khi anh rời khỏi?Nhưng ký ức về sự có mặt của Kim Namjoon hôm đó đã đánh tan mọi nghi ngờ.Hay nói đúng hơn là... hy vọng.Anh không thể cho phép mình hy vọng nữa. Hy vọng làm mệt mỏi một con người, niềm tin vào hy vọng có khả năng bóp nghẹt sự sống của con người đó – một khi nó đã được chứng thực chẳng qua chỉ là một ý nghĩ nông cạn hão huyền nhất thời...Thù hận, vốn vẫn là dễ chịu hơn."Một con người mà tìm mãi vẫn không ra, có khả năng đã không còn tồn tại trên đời này rồi." Seok Kyung đã từng bình thản tuyên bố bên tai anh như vậy đấy.Nếu không phải vì mắc nợ cứu mạng của cha con nhà họ Seok, Lorenzo đã sớm tống khứ Seok Kyung biến khỏi Costa, chỉ vì câu nói vu vơ vô cùng trái tai đó.Xét lại, cũng có phần không nỡ...Seok Kyung của ngày hôm nay đã không còn là cô bé gượng gạo, lựng khựng của năm năm về trước. Như loài bướm đêm lột xác, cô đổi thay, cả tinh thần lẫn thể xác. Con người trở nên mạnh mẽ hơn, xinh đẹp lộng lẫy hơn – và nhất là, độ thẳng thừng giờ đã vượt qua cả thần tượng ngày nào của mình. Đã có nhiều lúc cách ăn nói và dụng tâm tình cảm của cô khiến anh cảm thấy phiền hà, song nếu không có cô ngày ngày bám riết, Lorenzo cảm thấy bứt rứt không yên..."Đó là vì anh đã yêu em rồi!" Seok Kyung đã mừng rỡ tuyên bố vào một ngày nắng đẹp, sự tự tin cuồn cuộn của cái tuổi hai-mươi-hai nông nỗi ánh lên trong đáy mắt len láy.Anh cười, nụ cười nhạt nhẽo còn hơn sức nắng yếu ớt của mùa hè Rome. Nếu là Kim Taehyung của sáu năm về trước, có lẽ đã không e dè mà đồng tình với Seok Kyung, nhưng Lorenzo của ngày hôm nay đứng trước cô, ngoài hảo cảm ra thì đến cả sự chiếm hữu cũng chẳng hề bị vấy động. Anh thích khi được cô đeo bám, quan tâm săn sóc như một người vợ tận tụy. Song tâm hồn lại hoàn toàn bình lặng khi có kẻ theo đuổi, truy cầu cô.Cảm giác này... hệt như thứ anh sở hữu đối với Hye So... trước cái ngày bản thân chính thức trải nghiệm sự cuồng nhiệt trong ánh nhìn gắt gao của một cậu bé đuổi theo tình yêu bằng cả linh hồn.Seok Kyung giống cậu, là giống đến không ngờ. Không phải vẻ ngoài, mà là cách nói năng xử sự thuôn thẳng, tính tình quyết liệt chua ngoa, khi đã phát hiện ra cảm xúc của mình thì không hề né tránh hay giấu che, dốc hết sức để đạt đến điều mình ước muốn. Hành động của Seok Kyung có khi còn gay gắt hơn cậu, ấy vậy mà trái tim chai lì của anh vẫn không sao tìm thấy sự xúc động – dù là nhỏ nhoi – của tên Kim Taehyung si khờ trước hai chữ "đau tim" ngày nào...Có lẽ, những con người như Kim Taehyung, sinh ra vốn chỉ để yêu một lần.Và thù một kiếp.Còn nói gì được nữa? Bản thân anh tự hiểu: khư khư giữ lấy Seok Kyung bên cạnh, cho đến cuối cùng, cũng vì không thể buông bỏ được hình bóng người đó. Vốn là... muốn níu giữ một chút gì từ con người thống trị cảm xúc cả đời của mình mà thôi. Nếu không thì, đã sớm kiệt quệ vì yêu thù lẫn lộn...Anh không tin con người này không còn tồn tại, đúng hơn là từ chối tin vào điều đó.Nguồn gốc của mọi oán hận, yêu thương nơi anh; thứ đã thao túng cuộc đời, biến chất con người anh đến thảm hại... lẽ nào lại biến mất dễ dàng như thế?Ngay cả quyền biến mất, anh nhất định cũng không cho phép.Cho đến khi, con người đó trả xong món nợ đời này.Mắt nheo lại nhìn vào đồng hồ đeo tay, Lorenzo trong một giây bỗng trở nên tỉnh táo, vẻ mỏi mệt bị cuốn quét ra khỏi biểu cảm một cách triệt để. Trên gương mặt lúc bấy giờ chỉ tràn ngập sự háo hức khó bề kiểm soát.Con người ta, khi mục đích bấy lâu theo đuổi đã gần kề, đều có khả năng trở nên như vậy – dù có là hầu bàn nghèo hèn hay chủ tịch một đế quốc công nghiệp hùng mạnh.Tay ấn xuống nút đỏ của điện thoại trên bàn, Lorenzo ung dung đứng dậy khoác vào áo vest, giọng điệu điềm tĩnh vô cùng, trái hẳn với sự gấp rút trong hành động của chính mình."Tổng giám đốc Vonga tại Mỹ đã đến?""Thưa Chủ tịch, máy bay vừa đáp cách đây mười phút, tôi đã cho người đón ông ta về tổng công ty rồi.""Không cần," anh nói, đầu khẽ nghiêng để thư giãn gân cốt."Không đưa về tổng công ty? Vậy ý ngài là nơi nào?"Mắt nâu nhạt phút chốc đã chuyển sắc âm u, chất khôi hài lộ rõ trong giọng nói ưu nhã:"Đều là bạn cũ cả, đưa anh ta thẳng đến trường bắn."
***
...
Âm thanh rơi vỡ trên sàn khiến Lorenzo choàng tỉnh, phát hiện ra tay mình đã vô thức hất đổ tách cà phê trên bàn, thứ chất lỏng đen đúa văng ra tung tóe, lan trên cả mảnh giấy vàng ố nằm lẻ loi gần đó.Nhanh như cắt, anh vơ lấy rồi vội vã dùng tay áo để thấm khô mảnh giấy, mặc cho cà phê ngấm vào nhuộm đen cả chất liệu vải đắt tiền, hành động gấp gáp nóng nảy, không còn chút gì là phong phạm chủ tịch thường ngày...Động tác có hơi khựng lại khi những dòng chữ đỏ chói dần dần lộ diện trên mặt giấy nhăn nhăn, nếp gấp sờn cũ... chứng tỏ bản thân đã bị lật ra gấp vào nhiều lần...Ba điều cần thực hiện của Kim Taehyung:1. Yêu Jeon Jungkook.2. Sáng ra nghĩ 3 lần câu 1.3. Đêm về nhân 3 lần câu 2.P/S: Nhất là, ngày nào cũng phải thực hiện đủ 3 điều, không được ngừngđâu đấy! Ngừng ư?Anh cười. Nụ cười khô khan, khổ não. Thân ngã nhoài ra phía sau, tay gác ngang để chặn lại cảm giác cay nồng nơi khóe mắt.Giờ đây, chính vì không cách nào ngừng những việc đó.Nên mới thù cậu như vậy. Hận cậu dường này.Năm năm. Một ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày. Con số giờ vượt trên bốn mươi ngàn ba trăm.Vậy mà vẫn chưa đủ để cảm xúc trong anh lạnh đi hay sao?Hận, quả thật là thứ chất đốt bền bỉ nhất.Thù, khiến yêu khổ cũng chẳng biết mệt mỏi.Vì vậy mà, đến giờ phút này, những lúc không vướng bận toan tính mưu mô, sự tồn tại của người đó lại tràn ngập tâm trí. Ngay cả khi gương mặt đã mờ dần trong tiềm thức, mùi hương ngọt ngậy vẫn còn in đậm trong tâm, cảm giác da thịt mềm mại áp kề vẫn còn khiến anh nhiều đêm giật mình tỉnh giấc. Đôi lúc ngồi họp trong gian phòng yên tĩnh, tiếng đùa giỡn xa xăm của một thiếu niên nào đó dưới con phố ồn ào lại có khả năng làm anh buông rời sự kiểm soát; nỗi nhớ ùa về như kim đâm vào tâm thức, chì chiết và buốt đau...Tại sao cứ hoài mơ về cậu? Ký ức hành hạ anh từng phút từng giây khi tỉnh táo vẫn chưa đủ hay sao? Ông trời thật là ác nghiệt, còn định dày vò anh bằng mọi cách có thể...?Đã ba lần. Ba lần Lorenzo mạo hiểm dấn thân về Châu Á, nơi Kim Gia lăm le chực chờ lấy mạng, nơi tầm ảnh hưởng và sự bảo vệ của cái tên Da Costa không tài nào lấn áp nỗi tội danh giết người.Chỉ là để tìm cậu.Nhưng vô vọng. Cậu đã biến mất. Bốc hơi. Thể như chưa từng tồn tại.Không như nước Ý, mạng lưới truyền thông tại Hàn Quốc rời rạc, đứt quãng đến thảm hại, đất đai hoang vắng lại trùng trùng. Muốn truy lùng một con người cố tình không muốn bị tìm ra còn khó khăn hơn nhặt kim trong bãi cát.Anh không hiểu. Không tài nào hiểu nỗi. Vì cớ gì cậu lại bỏ đi. Vốn đã được Park Jiyoung che chở, cậu phải nên nán lại nơi đô thị an hưởng giàu sang mới đúng, vì lẽ gì mà chóng vánh mất tích chỉ một tháng sau lễ cưới? Tập đoàn Grouppei vốn có tai mắt ở khắp nơi trên đất nước nhỏ bé kia, vậy mà lục tung lãnh thổ còn không thể tìm ra cho. Con người đó rốt cục đang chơi trò ú tim vờn đuổi gì?Anh đã từng dợm nghĩ, chuyện năm đó phải chăng là một vở kịch do cậu dàn dựng để đuổi anh đi, vì vậy mới từ bỏ Park Jiyoung ngay sau khi anh rời khỏi?Nhưng ký ức về sự có mặt của Kim Namjoon hôm đó đã đánh tan mọi nghi ngờ.Hay nói đúng hơn là... hy vọng.Anh không thể cho phép mình hy vọng nữa. Hy vọng làm mệt mỏi một con người, niềm tin vào hy vọng có khả năng bóp nghẹt sự sống của con người đó – một khi nó đã được chứng thực chẳng qua chỉ là một ý nghĩ nông cạn hão huyền nhất thời...Thù hận, vốn vẫn là dễ chịu hơn."Một con người mà tìm mãi vẫn không ra, có khả năng đã không còn tồn tại trên đời này rồi." Seok Kyung đã từng bình thản tuyên bố bên tai anh như vậy đấy.Nếu không phải vì mắc nợ cứu mạng của cha con nhà họ Seok, Lorenzo đã sớm tống khứ Seok Kyung biến khỏi Costa, chỉ vì câu nói vu vơ vô cùng trái tai đó.Xét lại, cũng có phần không nỡ...Seok Kyung của ngày hôm nay đã không còn là cô bé gượng gạo, lựng khựng của năm năm về trước. Như loài bướm đêm lột xác, cô đổi thay, cả tinh thần lẫn thể xác. Con người trở nên mạnh mẽ hơn, xinh đẹp lộng lẫy hơn – và nhất là, độ thẳng thừng giờ đã vượt qua cả thần tượng ngày nào của mình. Đã có nhiều lúc cách ăn nói và dụng tâm tình cảm của cô khiến anh cảm thấy phiền hà, song nếu không có cô ngày ngày bám riết, Lorenzo cảm thấy bứt rứt không yên..."Đó là vì anh đã yêu em rồi!" Seok Kyung đã mừng rỡ tuyên bố vào một ngày nắng đẹp, sự tự tin cuồn cuộn của cái tuổi hai-mươi-hai nông nỗi ánh lên trong đáy mắt len láy.Anh cười, nụ cười nhạt nhẽo còn hơn sức nắng yếu ớt của mùa hè Rome. Nếu là Kim Taehyung của sáu năm về trước, có lẽ đã không e dè mà đồng tình với Seok Kyung, nhưng Lorenzo của ngày hôm nay đứng trước cô, ngoài hảo cảm ra thì đến cả sự chiếm hữu cũng chẳng hề bị vấy động. Anh thích khi được cô đeo bám, quan tâm săn sóc như một người vợ tận tụy. Song tâm hồn lại hoàn toàn bình lặng khi có kẻ theo đuổi, truy cầu cô.Cảm giác này... hệt như thứ anh sở hữu đối với Hye So... trước cái ngày bản thân chính thức trải nghiệm sự cuồng nhiệt trong ánh nhìn gắt gao của một cậu bé đuổi theo tình yêu bằng cả linh hồn.Seok Kyung giống cậu, là giống đến không ngờ. Không phải vẻ ngoài, mà là cách nói năng xử sự thuôn thẳng, tính tình quyết liệt chua ngoa, khi đã phát hiện ra cảm xúc của mình thì không hề né tránh hay giấu che, dốc hết sức để đạt đến điều mình ước muốn. Hành động của Seok Kyung có khi còn gay gắt hơn cậu, ấy vậy mà trái tim chai lì của anh vẫn không sao tìm thấy sự xúc động – dù là nhỏ nhoi – của tên Kim Taehyung si khờ trước hai chữ "đau tim" ngày nào...Có lẽ, những con người như Kim Taehyung, sinh ra vốn chỉ để yêu một lần.Và thù một kiếp.Còn nói gì được nữa? Bản thân anh tự hiểu: khư khư giữ lấy Seok Kyung bên cạnh, cho đến cuối cùng, cũng vì không thể buông bỏ được hình bóng người đó. Vốn là... muốn níu giữ một chút gì từ con người thống trị cảm xúc cả đời của mình mà thôi. Nếu không thì, đã sớm kiệt quệ vì yêu thù lẫn lộn...Anh không tin con người này không còn tồn tại, đúng hơn là từ chối tin vào điều đó.Nguồn gốc của mọi oán hận, yêu thương nơi anh; thứ đã thao túng cuộc đời, biến chất con người anh đến thảm hại... lẽ nào lại biến mất dễ dàng như thế?Ngay cả quyền biến mất, anh nhất định cũng không cho phép.Cho đến khi, con người đó trả xong món nợ đời này.Mắt nheo lại nhìn vào đồng hồ đeo tay, Lorenzo trong một giây bỗng trở nên tỉnh táo, vẻ mỏi mệt bị cuốn quét ra khỏi biểu cảm một cách triệt để. Trên gương mặt lúc bấy giờ chỉ tràn ngập sự háo hức khó bề kiểm soát.Con người ta, khi mục đích bấy lâu theo đuổi đã gần kề, đều có khả năng trở nên như vậy – dù có là hầu bàn nghèo hèn hay chủ tịch một đế quốc công nghiệp hùng mạnh.Tay ấn xuống nút đỏ của điện thoại trên bàn, Lorenzo ung dung đứng dậy khoác vào áo vest, giọng điệu điềm tĩnh vô cùng, trái hẳn với sự gấp rút trong hành động của chính mình."Tổng giám đốc Vonga tại Mỹ đã đến?""Thưa Chủ tịch, máy bay vừa đáp cách đây mười phút, tôi đã cho người đón ông ta về tổng công ty rồi.""Không cần," anh nói, đầu khẽ nghiêng để thư giãn gân cốt."Không đưa về tổng công ty? Vậy ý ngài là nơi nào?"Mắt nâu nhạt phút chốc đã chuyển sắc âm u, chất khôi hài lộ rõ trong giọng nói ưu nhã:"Đều là bạn cũ cả, đưa anh ta thẳng đến trường bắn."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info