ZingTruyen.Info

|VKook| (Longfic) Anh chỉ muốn có con với em!

Chap 42. Nắm lấy bàn tay em (End phần 1).

leeminhtam99

Các cậu thân mến!
Vậy là phần 1 của Anh chỉ muốn có con với em! đến đây là kết thúc. Biết nói sao nhỉ, phần 1 cũng không ngược lắm đúng không :))

Kể ra cái tên truyện nghe cũng hãm phết 😂

Cảm ơn các cậu trong suốt thời gian qua đã theo dõi và đồng hành cùng tớ, cảm ơn những bạn đã ủng hộ tớ ngay từ những lời văn vụng về đầu tiên cho tới tận bây giờ!

Tớ biết phần 1 còn rất nhiều thiếu sót, đôi khi vẫn còn một số lỗi chính tả, nhưng các cậu vẫn hiểu là tốt rồi 😂😂
Cảm ơn tất cả mọi người!!!

Phần 2 sẽ sớm được ra mắt, vì vậy hãy tiếp tục sát cánh bên tớ nhé!

Chap này dành tặng bạn @LinhzzyBTS, I love you!

Let's go~

___________________________

Jungkook ở bệnh viện chưa tròn hai ngày đã nằng nặc đòi bác sĩ để về nhà cho bằng được, mẹ Jeon thở dài lắc đầu nhìn cậu rồi bất đắc dĩ mở máy ra gọi điện nói chuyện với con rể Kim Taehyung.

-"Dạ, con sẽ tới ngay!"

Taehyung nghe xong chỉ nói một câu rồi tắt máy, bản thân anh vội vàng bỏ cuộc họp còn đang dang dở, bỏ công việc còn chưa tan tầm chỉ vì chiều lòng mà đến đón cậu.

Jungkook nằm trên giường đợi mãi vẫn không thấy mặt mũi Taehyung đâu, nhân lúc mẹ Jeon đi vệ sinh, cậu một mình tự ý lẻn ra khỏi phòng ngồi ở ghế đá dưới sân bệnh viện hóng gió.

-"Hắt xì~"

Jungkook đưa tay lên vuốt vuốt hai cánh mũi, trời cũng đang tối dần khiến cậu có thể cảm nhận được hơi lạnh của thời tiết bắt đầu tỏa ra lan truyền trong không khí bao vây lấy cơ thể của cậu.

Jungkook đứng dậy, lật đật đi vào trong bệnh viện nhưng lại đãng trí không nhớ rằng mình ở phòng số bao nhiêu, cậu xoay người một vòng nhìn xung quanh, hai hàng mi đen khẽ rủ xuống.

-"JEON JUNGKOOK, EM QUAY LẠI CHO ANH"

Jungkook đang thẫn thờ nghe thấy tiếng gọi liền theo phản xạ quay đầu về phía sau.

-"Tae...TAEHYUNG!"

-"Đứng yên đó" anh vừa nói vừa chạy lại chỗ cậu, giang vòng tay ôm cái người đang nhìn anh với đôi mắt long lanh kia vào lòng, Taehyung vẫn còn đang thở gấp, trái tim ở nơi lồng ngực đập nhanh thình thịch lên từng hồi.

-"Em sao lại..." anh mở miệng định mắng cậu một câu nhưng lại thôi, Jungkook ở trong vòng tay của anh mà cả người run nhẹ lên, nếu một phút trước là sự lo sợ lạc lõng thì một giây này lại là cảm giác ấm áp an tâm.

Taehyung buông Jungkook ra, nhẹ nhàng nói.

-"Được rồi, về nhà thôi"

Jungkook gật đầu, cùng mẹ Jeon đợi anh đi lấy xe ở bãi đỗ, mẹ Jeon nhịn không được bèn đánh một cái vào vai cậu.

-"Thằng này, đi đâu sao không bảo với mẹ, có biết Taehyung nó lo lắm không?"

Jungkook nhìn mẹ với ánh mắt vô tội.

-"Tại anh ấy mãi không đến đón con ấy chứ"

Mẹ Jeon chép miệng.

-"Còn cứng đầu!"

Jungkook xị mặt không nói gì nữa, Taehyung ngay sau đó cũng vừa lái xe tới chỗ mẹ Jeon và cậu đang chờ, Jungkook cùng mẹ Jeon mở cửa bước vào trong xe ngồi ở ghế sau. Suốt quãng đường Taehyung chỉ nói chuyện với mẹ Jeon mà không hề nói với cậu một câu nào, nhưng anh vẫn liếc qua gương chiếu hậu để ý từng cử động từng nét mặt của Jungkook.

Về đến nhà Taehyung, mẹ Jeon đã nhanh chóng bước chân xuống, còn Jungkook thì ngồi lì trên xe, Taehyung thở dài, người thương của anh lại dỗi anh rồi.

-"Em hư lắm, lúc ở bệnh viện dám trốn mẹ đi ra ngoài, lỡ bị lạc thì phải làm sao?"

Jungkook im lặng, quay mặt sang chỗ khác, Taehyung nuốt những lời trách mắng vào trong, cuối cùng vẫn là nhường cậu.

-"Em có xuống xe không?"

Jungkook cúi mặt nắm nắm lấy hai vạt áo, không trả lời Taehyung, anh hơi cúi người vào trong xe bế bổng cậu ra ngoài.

-"A, anh..." Jungkook ôm cổ Taehyung, tròn mắt bất ngờ ngước lên nhìn anh.

-"Em không xuống, anh bế em xuống" Taehyung nói xong hất mặt với vệ sĩ gác cổng ra cho xe của anh vào vườn.

-"Thôi thôi, em tự đi được" cậu xấu hổ giật giật cổ áo của anh, Taehyung cũng không có ý định đi tiếp liền nhẹ nhàng buông Jungkook xuống đứng ở giữa sân.

Jungkook cứ như vậy mà quay người đi, vừa bước được một bước thì Taehyung gọi lại.

-"Jeon Jungkook!"

Cậu còn chưa quay lại đối diện với anh đã thấy người làm với vệ sĩ từ trong vườn chạy ra đứng dàn thành hai hàng dài, có mẹ Jeon ba Kim và quản gia cũng đứng ở gần đó.

Taehyung nhẹ buông một đầu gối xuống chuẩn bị cho tư thế cầu hôn đẹp nhất có thể, đợi khi Jungkook khuôn mặt còn ngơ ngác quay đầu lại nhìn anh, Taehyung mới vẫy Bánh Quy ở đằng xa xa chạy tới, nó càm một chiếc hộp nho nhỏ xinh xinh thả vào lòng bàn tay của anh rồi ngoan ngoãn chạy về phía ba Kim.

Taehyung mở chiếc hộp ấy ra, bên trong chính là chiếc nhẫn Joohyun đã đưa cho anh, Taehyung hít một hơi rồi nhìn thẳng vào trong đôi mắt lấp lánh vạn ánh sao của cậu mà nói.

-"Jeon Jungkook, đồng ý lấy anh làm chồng nhé?"

Gió khẽ thổi vào hốc mắt cay cay, nước mắt cậu đọng lại thành từng giọt.

-"Em đồng ý"

-"Sao cơ, anh chưa nghe rõ?"

-"Em đồng ý"

-"Em nói nhỏ quá, anh vẫn chưa nghe được"

-"EM ĐỒNG Ý!"

Bấy giờ người làm cùng vệ sĩ mới bắt đầu nhảy lên tung hoa hò hét, ba Kim với mẹ Jeon cùng cười, vừa vỗ tay vừa gật đầu nhìn anh và cậu.

-"Bà Jeon xem, chúng nó đẹp đôi quá" ba Kim cười hiền quay sang nói với mẹ Jeon.

Taehyung nắm lấy bàn tay Jungkook, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu rồi hôn hôn mấy cái liền, Jungkook đỏ mặt kéo Taehyung đứng dậy, còn đánh vào ngực anh.

-"Đồ đáng ghét, dám bày đặt nghe chưa rõ hả?"

Taehyung cong môi cười.

-"Tại vì điều quan trọng là phải nói ba lần cơ mà!"

Jungkook cắn môi đánh Taehyung thêm vài cái nữa, tối hôm đó tại căn biệt thự của anh chỉ vang lên những tiếng cười đùa ríu rít, Bánh Quy phấn khởi chạy một vòng quanh sân, ai ai cũng mừng vì cậu hiện giờ đã là một thành viên to lớn trong gia đình nhà họ Kim.

. 8 tháng sau...

-"Aaaaaaaaaaaa...Kim Taehyung khốn nạn...anh là đồ khốn nạn Kim Taehyung..."

Jungkook mồ hôi vã ra, nét mặt đau đớn đang nắm chặt bàn tay của y tá đứng bên cạnh mình, hôm nay là ngày cậu hạ sinh tiểu bảo bối.

-"Sắp ra rồi, cố gắng hít thở thật sâu nào"

Bác sĩ vẫn nhiệt tình hô hào động viên Jungkook liên tục, cứ mỗi lần lấy hơi để sinh tiểu bảo bối là y như rằng cậu sẽ gọi tên của anh.

-"Đau quá...aaaaaaaaaa...Taehyung khốn nạn..."

Bên ngoài có ba Kim, mẹ Jeon, cả Hoseok và Jimin cũng tới, Taehyung thì ngóng chờ thôi rồi, anh hận không thể phá được cửa để vào trong đó chia sẻ nỗi đau với cậu.

-"Sinh con chắc đau lắm" Hoseok vừa nói vừa xoa bụng của Jimin.

Jimin cười nửa miệng.

-"Anh yên tâm, em sẽ không chửi anh là đồ khốn nạn đâu"

Đột nhiên tiếng khóc của tiểu bảo bối vang lên, y tá liền đi nhanh ra mở cửa báo tin.

-"Cậu ấy sinh rồi, là con trai, nặng 3,5 kg"

Tất cả mọi người nghe xong quay vào nhìn nhau một lúc, Taehyung vẫn là tỉnh nhất, anh chạy vào trong phòng với cậu, miệng hét lên sung sướng.

-"Oa, được làm ba rồi!"

Mẹ Jeon cũng tất tưởi chạy theo sau.

-"Lên chức bà ngoại rồi!"

Ba Kim cũng vội vàng bước vào phòng.

-"Được làm ông nội rồi!"

Hoseok nghe thấy tiếng cười của Taehyung ở trong kia hẳn là biết được rằng anh đang hạnh phúc đến nhường nào.

Jimin cũng định đi vào phòng thăm em bé của Jungkook thì bị Hoseok ngăn lại.

-"Con ơi mau ra đi" Hoseok vạch bụng Jimin lên gào thét.

-"Anh điên à, còn hai tháng nữa em mới sinh cơ mà" Jimin đẩy Hoseok ra rồi vào trong bế em bé nhà Taehyung mà cưng nựng.

Y tá trong bệnh viện không lâu sau đã kéo nhau đến túm tụm tại phòng của anh và cậu ngắm nghía bàn tán xôn xao.

Kim Taehyung chính là anh chồng của năm, vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, vừa yêu vợ lại vừa thương con!

-"Jungkook, em xem anh có gì này!" Taehyung hớn hở từ từ cho tay vào trong túi áo.

-"Là giày sao! Nó lớn quá, chắc phải 3 tuổi thì tiểu bảo bối mới đi vừa!" Jungkook giơ đôi giày bé con anh đưa cho lên nhìn.

-"Coi như đấy là quà sinh nhật của anh tặng cho tiểu bảo bối đi"

-"Mà Jungkook này, đặt tên cho bảo bối là gì đây?" Taehyung nắm bàn tay nhỏ xinh của tiểu bảo bối nắn nắn.

-"Anh nghĩ xem" Jungkook mệt mỏi nằm nghiêng sang một bên ôm tiểu bảo bối vào lòng.

-"Ở nhà chúng ta sẽ gọi là Tiểu Bối, còn tên khai sinh sẽ là Kim...." Taehyung vuốt cằm ngẫm nghĩ.

-"À, Kim Tae Ah có được không?"

Jungkook hơi nhăn mặt nhưng rồi cũng gật đầu.

-"Theo ý của anh"

Taehyung nắm lấy tay Jungkook, ánh mắt vạn phần trìu mến nhìn cậu.

-"Vợ à, em vất vả rồi"

Jungkook bĩu môi.

-"Biết thế là tốt"

Taehyung lắc đầu cười, cứ toàn bị cậu phũ suốt thôi. Anh nhướn người hôn nhẹ vào trán cậu một cái rồi lại hôn vào đôi má phúng phính của Tae Ah.

-"Jungkook, anh yêu em!"

-"Bảo bối, ba yêu con!"


. 2 năm sau...

Hôm nay Tiểu Bối được hai baba dẫn xuống nhà bà ngoại chơi, bởi dạo gần đây Tiểu Bối rất lười ăn cơm nên Jungkook đã quyết định cùng Taehyung về quê ngoại để tham khảo bí quyết nuôi con chóng lớn của mẹ Jeon.

Taehyung một phần vì muốn có chút không gian riêng với Jungkook, nên khi bà ngoại vừa bế Tiểu Bối sang nhà hàng xóm chơi anh liền kéo Jungkook ra bờ sông ở cạnh nhà cậu ngồi tâm sự chuyện vợ chồng.

-"Anh từng bảo mùa hè sẽ cùng em tới đây ngắm hoàng hôn, em còn nhớ không?"

Jungkook nghe Taehyung hỏi vậy có chút ngạc nhiên.

-"Anh vẫn nhớ cơ à?"

Taehyung đưa tay xoa đầu Jungkook.

-"Muốn cùng anh có thêm đứa con nữa không?"

Jungkook xanh mặt.

-"Lần này anh đẻ nhé!"

Taehyung cười khổ.

-"Anh đẻ sao được, em mới đẻ được"

Jungkook nghe xong lườm Taehyung một phát rồi quay mặt đi.

-"Jungkook à!"

Anh xoè bàn tay ra trước mặt cậu nhưng đôi mắt lại nhìn về phía hoàng hôn đang dần khuất lấp sau những đám mây trắng bồng bềnh.

Jungkook mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Taehyung, cùng hướng ánh mắt lên nhìn bầu trời được hoàng hôn nhuộm một màu rực rỡ.

Cho anh mượn bàn tay em, xiết chặt để thấy hạnh phúc.

Cho anh ngắm nhìn đôi mắt ấy, giữ lấy khi anh cảm thấy cô đơn.

Cho anh trái tim của em, để làm niềm hy vọng cho giấc mơ to lớn của anh.

Chỉ cần có trái tim em, là anh cảm thấy hạnh phúc rồi.






------------------End phần 1

Từ giờ cho tới khi tớ đăng phần hai, các cậu đừng có quên tớ đấy nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info