ZingTruyen.Info

|VKook| (Longfic) Anh chỉ muốn có con với em!

Chap 31. Chỉ bằng cái gật đầu.

leeminhtam99

Chap này dành tặng bạn -iamtlinhh_30121995-

__________________________

Vòng tay anh không quá lớn, nhưng có thể ôm được cả thế giới chính là em.

Thấy Jungkook bật khóc trong lòng mình, Taehyung liền nhẹ nhàng hôn xuống hai bên mí mắt của cậu.

-"Được rồi, em đừng khóc nữa!"

-"Jungkook, Rosie và anh cũng không còn hợp tác hay liên lạc gì cả."

Anh khẽ áp bàn tay vào nơi gò má trắng trẻo ấy rồi ân cần lau đi những giọt nước trong suốt trên khuôn mặt Jungkook, sau đó lại tiếp tục hôn thật sâu vào hai bên mí mắt của cậu để hương vị mằn mặn quá đỗi quen thuộc này chạm đến đôi môi anh.

-"Jungkook, em tin anh chứ?" Taehyung chợt giữ lấy hai bả vai của cậu nghiêm túc hỏi.

Jungkook vẫn còn tèm lem nước mắt ngước lên nhìn anh, trải qua bao nhiêu chuyện buồn đau như vậy và sau tất cả những gì mà anh đã cố gắng vun đắp, Jungkook bỗng nhận ra một điều.

Niềm tin của cậu đối với Taehyung trước giờ luôn nguyên vẹn bao trọn cả trái tim.

Chuyện giữa anh và Rosie, Jungkook thực sự cũng chẳng muốn bận tâm thêm chút nào.

Ánh mắt Taehyung giờ đây đang vô cùng mong đợi câu trả lời từ phía của Jungkook, đột nhiên cậu cúi người thơm nhẹ vào má anh rồi gật đầu.

-"Em tin anh...em tin anh mà..."

-"Anh có...ưm..."

Jungkook định nói tiếp câu gì đó thì Taehyung đã nhanh chóng nhướn lên ngậm vào hai cánh môi hồng hào căng mọng của cậu khiến Jungkook mở to mắt bất ngờ.

-"Anh cũng tin em!" Taehyung mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như tia nắng ấm áp khiến hoa tuyết mùa đông cũng vì thế mà ngã mình tan chảy.

Jungkook ngẩn ngơ chớp mắt, nụ cười của anh giống như liều thuốc mê cực nặng để bây giờ cậu chẳng thể tỉnh táo nổi, Taehyung tiếp tục nhướn lên hôn Jungkook sâu hơn nữa, cảm giác mềm mịn từ đôi môi cùng hương vị ngọt ngào ở đầu lưỡi Jungkook mang lại cứ như vậy mà thấm dần vào trong trái tim anh.

Mấy người làm nấp ở nhà bếp liền tranh nhau ngó ra cảm thán.

-"Trông hai cậu cứ như là vợ chồng son ý nhỉ!"

-"Thì có lúc nào là không son đâu!"

-"Aaa...nụ hôn của hai cậu mãnh liệt quá!"

-"..."

Nhớ về lần đầu tiên gặp nhau, Jungkook đến tận giờ vẫn không thể ngờ được người mà cậu cho là đáng ghét, hãm đời và biến thái như Kim Taehyung lại có ngày trở thành chồng cậu.

Chính anh, đã dạy cho em biết tin tưởng thêm lần nữa.
Một cách tình cờ, trái tim em đã được anh bao bọc chở che.

Đối với Taehyung mà nói, nếu cậu giận anh, cậu có thể đánh anh, mắng anh, trách anh, chỉ cần Jungkook đừng im lặng chịu đựng, vì sự im lặng của cậu chính là điều mà anh cảm thấy sợ hãi nhất trên thế gian.

-"TAEHYUNG..." Jungkook giật mình nói khi bàn tay anh đang luồn vào trong áo ngủ của cậu xoa nhẹ phần lưng.

Taehyung lập tức dừng ngay lại cùng một cái thở dài đầy tiếc nuối.

Jungkook trông thấy nét mặt của Taehyung như vậy liền cười khẩy.

-"Thế mà dám đòi em sinh cho anh năm đứa, anh xem lại bản thân anh đi, nhịn nổi không mà còn đòi năm đứa với chả ba đứa."

Taehyung không nói gì, nhìn dáng dấp ngon nghẻ của cậu mà lý trí anh gào thét dữ dội, nhịn được, nhất định là anh sẽ nhịn được.

---

Hai tuần sau đó, mọi chuyện cũng dần dần lắng xuống, Taehyung vẫn đồng ý để cho Jungkook đi làm bình thường ở cửa hàng, Jimin vì ốm nghén quá nên không thể tới để mà phụ giúp cậu và Yoongi được.

Jungkook thì lại cảm thấy cơ thể mình khá ổn định, chỉ là mệt mỏi hơn một chút, dễ cáu gắt hơn một chút, ăn uống cũng khó tính hơn một chút, chỉ một chút thôi.

Đến hôm nay Jungkook đã thực sự chán nản, cậu ngồi phịch xuống ghế, tay đưa lên chống cằm xa xăm nhìn ra ngoài đường phố tấp nập, Yoongi để mắt thấy Jungkook có vẻ mệt mỏi liền đi tới cạnh cậu hỏi han.

-"Jungkook, em ổn chứ?"

Cậu lắc đầu nhìn anh.

-"Em chỉ hơi chán thôi, không có gì đâu!"

-"Chán?" Yoongi hơi trợn mắt, anh nhìn lên đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa là tròn 5 giờ chiều, anh kéo ghế ra, ngồi bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực rồi nói tiếp với cậu.

-"Chán thì cho em nghỉ làm!"

Jungkook lại lắc đầu, khóe môi Yoongi khẽ cong tạo nên một nụ cười vô cùng nhẹ nhàng. Anh biết cậu chán vì không có Jimin ở bên, lượng công việc dồn vào hai người cũng chẳng phải là ít.

Hơn nữa, Jungkook còn đang mang thai, vậy nên điều mà anh cần chú ý nhất chính là tâm trạng của Jungkook, cứ buồn rầu như thế này sẽ rất ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

-"Yoongi, anh tính khi nào mới lấy vợ?"

Câu hỏi bất chợt của Jungkook khiến Yoongi giật mình một cái, nhưng khuôn mặt vẫn tỉnh bơ trả lời.

-"Khi nào quên được em!"

Cậu bật cười.

-"Anh đừng đùa nữa, hay để em bảo Taehyung giới thiệu cho anh..." Jungkook chưa nói xong thì có người mở cửa bước vào.

-"Bán cho tôi một hộp chocolate vị hạnh nhân."

Yoongi ngay lập tức đứng dậy cúi chào.

-"Có ngay, mời ngồi!"

Vị khách điển trai đó nghe vậy chỉ gật đầu nhẹ, Jungkook cũng đứng dậy đi lấy chocolate vị hạnh nhân cùng Yoongi, đến khi nhận tiền rồi đợi vị khách ấy bước ra ngoài xong cậu liền quay sang nhìn chằm chằm vào anh.

-"Yoongi, khách quen của anh đúng không?"

-"Sao lại của anh, của cửa hàng mới đúng." Yoongi nhướng mày khó hiểu.

-"Em để ý thấy cả tuần nay anh ta đều tới cửa hàng của mình mua chocolate, đã thế lại còn hay liếc anh nữa." Jungkook ánh mắt có nét nghi ngờ nói với Yoongi.

-"Anh không quan tâm." Yoongi nhún vai đáp rồi quay người đi vào trong nơi làm chocolate dọn dẹp.

Jungkook nhíu mày, các giác quan của cậu mách bảo rằng người ban nãy chắc chắn không chỉ đơn thuần là một vị khách được. Yoongi thực sự rất giỏi che giấu cảm xúc.

Trong khi cậu vẫn còn đang nhăn nhó suy nghĩ thì có tiếng gọi của Tiểu Bối cất lên.

-"Ba Jungkook ơi!"

Cậu quay ngoắt về phía cánh cửa thấy thằng bé đang lon ton chạy vào, còn Taehyung thì đứng ở bên ngoài vẫy vẫy tay ra hiệu.

-"Yoongi, em về đây!" Jungkook bế Tiểu Bối lên rồi đi ra ngoài xe cùng Taehyung.

Yoongi ngồi một mình trong cửa hàng, miệng nhẩm nhẩm tờ danh thiếp mà vị khách ban nãy đã từng đưa cho anh cách đây khá lâu. Lần đó là Yoongi giao hàng nhầm địa chỉ, không ngờ lại bị vị khách ấy bám đuôi tới tận bây giờ.

-"Kim-Seok-Jin..."

---

Vừa về đến nhà, Taehyung đã rủ Jungkook đi dạo cho khỏe người, cậu có hơi mệt, nhưng thấy anh tươi cười như vậy lại không nỡ từ chối, cả Bánh Quy cũng quấn quýt đòi đi theo, còn Tiểu Bối thì được ba Taehyung bế.

Jungkook sánh vai với anh, chẳng có chuyện trên trời dưới đất nào là chưa kể, cuối cùng vẫn lại kể tới chuyện sinh con.

-"Taehyung, muốn sinh nhiều con thì anh tự đi mà sinh, em đây chỉ muốn hai đứa thôi!" Jungkook nói với anh vẫn bằng chất giọng khẳng định ngày nào.

-"Nếu em không chịu sinh anh sẽ tìm người sinh con cho anh."

Taehyung chép miệng, bắt đầu trêu tức cậu, Jungkook bĩu môi.

-"Anh dám!"

-"ĐƯƠNG NHIÊN LÀ ANH...không dám!" Taehyung nói xong bỗng mặt lại xị xuống.

-"Anh chỉ muốn có con với em, anh chỉ muốn con anh giống em."

Taehyung hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mặt dày nói tiếp.

-"Không sao, biết đâu sau này anh có thể làm em thay đổi quyết định."

-"Nhỉ?"

Jungkook hai má liền đỏ bừng, dù sao thì đây cũng là chuyện tế nhị mà.

-"Nỡm ạ!" cậu xấu hổ đánh đánh vào vai anh vài cái.

Bánh Quy lắc lắc đầu, nó ngáp ngắn ngáp dài nhìn anh và cậu, từ hồi đẻ ra đến giờ nó đã biết mùi vị tình yêu là như thế nào đâu, hồi được 6 tháng tuổi, cái hồi sức trai đang phơi phới thì đùng một cái bị Taehyung đưa đến nơi sặc mùi thuốc sát trùng. Lớn hơn tý nữa, sau nhiều lần tự vệ sinh thân thể nó phát hiện thiếu thiếu hai hòn tròn tròn gì gì ý, lúc đó nó mới biết đời trai của nó đã mất rồi.

Thật bất công!

-"Jungkook, em định khi nào sẽ nghỉ làm ở cửa hàng?" Taehyung lo lắng hỏi, thấy được sự mệt mỏi của cậu ngày hôm nay, có lẽ anh không thể tiếp tục chiều cậu mà để cậu đi làm như thế này.








End chap 31 rồi, tôi thương Bánh Quy ghê cơ :v.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info