ZingTruyen.Info

|VKook| (Longfic) Anh chỉ muốn có con với em!

Chap 19. Em thật bướng.

leeminhtam99

Các cậu đã chờ lâu lắm rồi đúng không :))).

Chap này dành tặng bạn -_You_-.

__________________________

Quản gia đen mặt cất điện thoại vào trong túi áo com-lê, có thể đoán được cậu chủ của ông chắc hẳn bây giờ đang ở trong trạng thái vô cùng lo lắng và tức giận nên mới tắt máy giữa chừng như thế.

Dù biết rằng lời đã lỡ thì chẳng thể thu hồi lại, nhưng giá như lúc đấy hai người cố gắng nhịn nhau một chút thì những câu nói gây ra sự tổn thương sẽ không bị tác động mà vuột mất khỏi tầm kiểm soát.

Hai con người ấy rốt cuộc là cứ phải làm nhau đau mới vừa lòng hay sao!

Quản gia thở dài ngẫm nghĩ, lát nữa đưa Jungkook về nhà mà bất ngờ bắt gặp mẹ Jeon của cậu thì tốt nhất vẫn là nên xem phản ứng của Jungkook trước, rồi ông sẽ dựa theo đó mà đưa ra cách ứng phó với bà Jeon sau.

Nhân lúc cậu còn đang ngủ say, quản gia bấm số gọi điện thoại cho Taehyung để nói chuyện một lần nữa.

Xe đi thêm được nửa tiếng thì Jungkook chợt tỉnh, cậu và quản gia đều im lặng không nói năng câu gì cho tới khi gần về đến nhà quản gia mới lên tiếng hỏi.

-"Bà Jeon có ở nhà không cậu?"

Jungkook lắc đầu, mệt mỏi trả lời.

-"Tôi cũng không biết hôm nay mẹ tôi làm ca ngày hay ca đêm...nhưng nếu có gặp thì đừng để mẹ biết được chuyện của tôi và anh Taehyung!"

Quản gia cũng gật nhẹ rồi nói.

-"Chỉ sợ đưa cậu về đột ngột như thế này sẽ dễ bị nghi ngờ, mà còn là về một mình nữa..."

-"Không sao đâu!"

Jungkook ngắt lời quản gia, vừa vặn lúc ấy xe cũng đỗ ở ngay bên đường vì đã về đến nhà cậu, Jungkook nhanh tay mở cửa xe bước xuống rồi cẩn thận đóng cửa lại, cậu cúi người cảm ơn quản gia rồi quay lưng tiến dần dần vào trong ngõ.

Quản gia vội vàng tháo dây an toàn rồi vén ống tay áo lên xem đồng hồ, vậy là cũng đã gần 2 giờ chiều, mà với tốc độ của cậu chủ thì có lẽ sắp đi được một nửa quãng đường.

Ông liền mở cửa xe chạy đuổi theo Jungkook.

-"Cậu chờ tôi nữa..."

Quản gia nắm lấy cánh tay của Jungkook, sau đó đặt chiếc kính râm vào lòng bàn tay cậu, Jungkook khuôn mặt còn chưa kịp bày ra nét ngạc nhiên thì ông đã mở lời giải thích.

-"Mắt...mắt của cậu còn sưng lắm!"

Jungkook nghe xong chỉ à một tiếng, nhưng có bao giờ mà cậu đeo kính như thế này đâu, chẳng đeo thì chớ, chứ đeo rồi có khi lại càng bị chú ý thêm.

Jungkook nhíu mày suy nghĩ một tẹo, cuối cùng vẫn là quyết định không đeo kính nữa.

Quản gia thở dài, chẳng biết phải làm sao, đành nhận lại chiếc kính từ tay cậu rồi cùng Jungkook bước vào trong sân thì trông thấy mẹ Jeon đang chuẩn bị dắt xe đạp xem chừng là cũng vừa tới giờ mẹ đi làm.

Jungkook liền gọi.

-"Mẹ à..."

-"Jungkook, về chơi đấy hả con, sao không gọi điện báo trước cho mẹ, Taehyung với Tiểu Bối đâu?" mẹ Jeon dựng lại chân chống xe đạp, miệng cười hiền, ánh mắt còn xen lẫn sự ngạc nhiên nhìn cậu và quản gia.

-"Mẹ..." Jungkook lao đến ôm chặt lấy mẹ Jeon, trong người có bao nhiêu sự cứng cỏi đều bị gạt bay đi hết.

-"Ơ cái thằng này...sao tự nhiên lại..." mẹ Jeon vỗ nhẹ lưng cậu.

Jungkook lắc đầu, giọng hơi nghèn nghẹn.

-"Con nhớ mẹ quá!"

Mẹ Jeon nghe thấy vậy liền muốn đẩy cậu ra mà không được, mẹ bèn ngẩng lên khó hiểu hỏi quản gia.

-"Nó làm sao thế ông?"

Quản gia nhăn nhó cười trừ, vừa gỡ được vòng tay của Jungkook ra khỏi người mẹ Jeon thì cậu đã cúi đầu chạy vào trong phòng rồi khoá trái cửa lại khiến mẹ Jeon bắt đầu lo lắng.

-"Jungkook..."

-"Bà Jeon à, chuyện là thế này..." quản gia đi tới đứng trước mặt của mẹ Jeon, tay còn dang ra để ngăn không cho mẹ Jeon mất bình tĩnh mà vào trong hỏi dồn cậu.

Sau một tiếng đứng nói chuyện ở cửa nhà quản gia phải thừa nhận một điều rằng mẹ Jeon thực sự quá tinh tường.

Ông biết được những gì, biết được bao nhiêu, thì đều không giấu được mà kể sạch cho mẹ Jeon nghe hết bấy nhiêu.

Cả hai ban đầu còn có chút cãi cọ nho nhỏ, nhưng cách cư xử của quản gia và mẹ Jeon vẫn tuyệt đối khôn khéo để không làm mất lòng đôi bên. Chung quy lại cũng chỉ vì mẹ Jeon thương cậu và Tiểu Bối nên mới chấp nhận làm theo kế hoạch mà quản gia đã nói cho mẹ hiểu.

Trước khi ngồi lên xe hơi cùng ông tới nhà con rể Taehyung để chăm sóc Tiểu Bối, mẹ Jeon phải gọi điện tới công ty xin nghỉ dài hạn với lý do bận bịu chuyện gia đình.

Không biết sẽ nghỉ mất bao lâu, nhưng may mắn là giám đốc của công ty đó rất quý mẹ nên đã đồng ý chuyển một nhân sự khác sang tạm thời thay thế vị trí làm của mẹ Jeon.

Trong khoảng thời gian quản gia và mẹ Jeon nói chuyện, Jungkook nằm ở trong phòng mà thiếp đi từ lúc nào chẳng hay, giấc ngủ càng ngày càng chìm sâu khiến cậu rất khó để thức dậy.

-"Jungkook, Jungkook..."

Cảm thấy cơ thể mình khẽ bị lay động theo từng tiếng gọi, chăn trùm kín đầu cũng được nhẹ nhàng kéo xuống, còn có thứ gì đó thật ấm áp chạm vào gò má cậu xoa nhè nhẹ, Jungkook nhờ nghe được chất giọng trầm trầm quen thuộc ấy mà gắng gượng mở mắt.

-"Tae..."

-"Jungkook, em sốt rồi..." Taehyung ngồi cạnh mép giường tay đặt vào trán cậu vuốt nhẹ những sợi tóc mái đen mềm lên để kiểm tra nhiệt độ.

Jungkook liền dùng sức hất tay của Taehyung ra, do cậu ăn mặc phong phanh nên ốm cũng là chuyện đương nhiên thôi, cả người Jungkook toát nhiều mồ hôi đến phát lạnh.

-"Anh...về đây làm gì..."

-"Ngoan, chuyện đó nói sau, để anh giúp em thay quần áo!" Taehyung vừa cầm lấy được một góc chăn định tiếp tục kéo xuống thì Jungkook đã đánh vào tay anh, còn một mực đẩy anh ra thật xa mặc dù sức lực chẳng còn mấy.

-"Không muốn, đừng động vào người em...anh đuổi em rồi còn về đây tìm em làm gì...mau tránh ra..."

Taehyung một lực nắm thật chặt hai cổ tay của Jungkook khoá trụ lại trên đỉnh đầu, đem những lời trách móc từ miệng cậu ôn nhu nuốt vào trong.

-"Ưm..."

Jungkook sau một hồi không chống cự được chỉ có thể để mặc cho anh tự do ngậm mút hai cánh môi của mình đỏ tấy lên.

Taehyung vẫn cố gắng điều chỉnh nụ hôn một cách yêu thương nhất rồi bất chợt dứt ra. Anh gục đầu xuống ngực cậu cảm nhận hơi thở hỗn loạn của Jungkook dần trở nên ổn định rồi mới ngồi dậy dịu dàng nói với cậu.

-"Mau để anh thay quần áo giúp em, nếu không sẽ ốm nặng hơn!"

Jungkook quay mặt đi, không từ chối nhưng cũng chẳng bằng lòng.

Taehyung đưa tay gạt nhẹ đi giọt nước long lanh một vị mặn sắp sửa lăn qua khoé mắt của Jungkook rồi kiên nhẫn nói tiếp.

-"Jeon Jungkook, em muốn anh phải như thế nào đây, có biết nhìn thấy em như vậy anh đau lòng đến mức nào không!"

Jungkook chỉ im lặng nhìn anh, vài phút sau lại tự mình ngồi dậy mà chẳng cần Taehyung đỡ, mười đầu ngón chân vừa chạm vào nền nhà đã liền truyền đến các dây thần kinh cảm giác buốt lạnh tê tái.

Jungkook ngã khuỵu xuống, trời đất quay cuồng một màu đen, chỉ mang máng nhớ rằng cơ thể được nâng bổng lên thật nhẹ, mùi hương nam tính của anh cũng tỏa ra mà bao quanh lấy cậu, không những thế Jungkook còn nghe được câu nói.

-"Em thật bướng!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info