ZingTruyen.Info

|VKook| (Longfic) Anh chỉ muốn có con với em!

Chap 18. Anh sai rồi!

leeminhtam99

Dạo này wattpad cứ bị lỗi thế nào ý :(((, không đăng được chap mới, ahuhu, tớ đăng đi đăng lại nhiều lần rồi mà chẳng thấy thông báo gì, đau lòng lắm! Chứ không phải tớ troll đâu...

Chap này dành tặng bạn @taetaejiminology.

Let's go~

___________________________

Quản gia vừa nghe xong chân tay nghiễm nhiên đã toát hết cả mồ hôi lạnh, chỉ đột ngột phanh gấp xe rồi lập tức quay người lại nói với Jungkook.

-"Cậu...bình tĩnh đã, vấn đề này..."

Thấy quản gia còn ngập ngừng, Jungkook liền xua tay.

-"Không sao, nếu ông sợ Taehyung...thì tôi sẽ tự mình về!"

-"ẤY ẤY...CẬU ĐỪNG CÓ XUỐNG XE, tôi không sợ cậu chủ, tôi sẽ đưa cậu về mà!"

Quản gia cuống quýt nói trước khi Jungkook có ý định mở cửa bước xuống, còn cẩn thận gạt cần khóa ở bên trong.

-"Cậu cứ nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu dậy!"

Jungkook nghe được những lời như vậy cũng biết không nói thêm gì nữa, chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi tựa lưng vào ghế thẫn thờ liếc nhìn ra ngoài cửa kính, đôi hàng mi trĩu nặng sau đó từ từ khép lại cùng lúc quản gia bắt đầu lái xe đưa cậu về nhà mẹ Jeon.

Quản gia chợt lắc đầu thở dài.

Chuyện hôm qua ở tập đoàn, mặc dù không biết giữa cậu Jungkook và cậu chủ đã xảy ra mâu thuẫn gì với nhau, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu Jungkook khóc thì ông chẳng cần phải xem xét gì nữa, đấy nhất định là lỗi của cậu chủ rồi.

---

Sáng nay đưa con trai tới nhà trẻ Hoseok có mua cho Jiho hai chiếc kẹo mút, còn dặn dò thằng bé nhớ phải chia cho Tiểu Bối một cái thì mới gọi là ăn thảo.

Sau khi được cô dạy hát bài năm ngón tay ngoan xong, Tiểu Bối liền lấy khối rubik ở trong balô ra chăm chú xoay xoay, còn Jiho ngồi ngay bên cạnh chỉ tròn xoe mắt nhìn những hàng rubik ngang dọc nhiều sắc màu bị xáo trộn lại với nhau không lâu sau cũng đang dần dần trở thành sáu mặt đồng nhất.

-"A, TỚ XẾP ĐƯỢC RỒI NÀY!" Tiểu Bối đột nhiên hét lớn, hai cánh tay giơ lên lắc lắc sung sướng.

Jiho há miệng to tướng, cầm lấy khối rubik trên tay Tiểu Bối mà ngắm từng mặt một.

-"Oa, sao cậu giỏi thế, mau dạy tớ nữa!"

Tiểu Bối hơi bĩu môi, hai tay còn khoanh lại trước ngực.

-"Hừmmm...muốn tớ dạy cũng được, nhưng cậu phải trả công tớ cơ!"

Jiho liền xụ mặt, biết trả công bằng gì bây giờ.

-"À, cho cậu này!" Jiho nhanh nhẹn mở balô cầm một chiếc kẹo mút đưa cho Tiểu Bối.

-"Kẹo...không ăn đâu, đắng lắm!" Tiểu Bối nhăn mặt đẩy tay của Jiho ra.

-"Không đắng đâu, đây là vị dâu mà, để tớ bóc cho cậu xem" Jiho vừa nói, vừa bóc vỏ chiếc kẹo mút thơm lừng hương dâu rồi tiếp tục đưa cho Tiểu Bối.

-"Ngọt cực!"

-"Không ăn, không ăn đâu!" Tiểu Bối một tay che miệng, quay mặt đi lắc đầu nguầy nguậy.

-"Ngọt thật mà, sao cậu lại bảo đắng?" Jiho khó hiểu nhìn Tiểu Bối, nhưng cuối cùng vẫn là quyết tâm muốn Tiểu Bối ăn thử cho bằng được.

-"ĐÃ BẢO KHÔNG ĂN RỒI CƠ MÀ!"

Tiểu Bối giật chiếc kẹo mút trong tay của Jiho ném ra ngoài cửa, mấy đứa bé đang chơi ở gần đấy hoảng sợ chạy loạn vào trong nhà ôm chặt lấy cô giáo.

Jiho mắt rưng rưng nhìn Tiểu Bối, vài giây sau đã nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của cô giáo cất lên.

-"Jiho à, con làm sao thế?"

Jiho đứng dậy, lũn ca lũn cũn chạy nhào vào lòng cô giáo.

-"Cô ơi..."

-"Ngoan ngoan, mau nói cho cô biết sao con lại khóc?" cô giáo ân cần hỏi han, tay đặt vào lưng Jiho vỗ nhè nhẹ.

-"Con...con cho bạn Tiểu Bối kẹo mút...nhưng mà bạn ấy vứt đi rồi..." Jiho vừa lau lau nước mắt, vừa sụt sịt trả lời.

Cô giáo liền vẫy vẫy Tiểu Bối lại gần, thằng bé cứ cúi gằm mặt xuống mà tiến về phía cô, tay còn vo vo vạt áo.

-"Tiểu Bối, bạn cho con kẹo nhưng sao con lại vứt kẹo của bạn đi?"

Tiểu Bối phụng phịu, dường như cũng sắp mếu đến nơi rồi.

-"Kẹo...đắng...con không thích..."

-"Kẹo không đắng đâu cô, kẹo ngọt lắm!" Jiho lấy nốt chiếc kẹo mút còn lại ở trong balô ra cho cô nhìn.

-"Kẹo đắng thật mà, còn cay nữa, mấy hôm trước con có ăn thử rồi!" Tiểu Bối cũng không chịu thua, giọng điệu mang tính khẳng định vô cùng.

Cô giáo nhìn chiếc kẹo mút hương dâu một lúc, sau đó liền bật cười, cậu bạn nhỏ này chắc hẳn đã ăn đúng phải vị bạc hà nên mới nói kẹo mút đắng.

Trẻ con thì thường rất nhạy cảm, mà người lớn như cô đôi khi còn không thích vị đắng của bạc hà chứ đừng nói đến trẻ con.

-"Tiểu Bối à, dù con không thích kẹo của bạn thì cũng không được vứt bừa đi như thế, bạn có quý thì bạn mới cho con, Tiểu Bối làm vậy sẽ khiến bạn buồn lắm đấy!"

Tiểu Bối chỉ im lặng, cô giáo mỉm cười xoa nhẹ đầu của Tiểu Bối rồi quay sang hỏi Jiho.

-"Con có quý Tiểu Bối không Jiho?"

-"Dạ...con...có..." Jiho lí nha lí nhí, nói xong không hiểu sao mặt lại đỏ bừng lên.

Cô giáo cười thầm, nắm vào bàn tay của Tiểu Bối rồi hỏi tiếp.

-"Còn con thì sao, con cũng quý Jiho chứ?"

Tiểu Bối quay mặt đi không trả lời, hai má của thằng bé thậm trí còn đỏ hơn cả hai má của Jiho.

---

Joohyun ngồi ở trong phòng làm việc, tâm trạng hôm nay chán nản thấy rõ, vừa thở dài được một tiếng thì Hoseok mở cửa bước vào.

-"Này Joohyun, Taehyung vẫn chưa tới à?"

Joohyun lắc đầu, xếp hết đống giấy tờ sang một bên rồi úp mặt xuống bàn.

-"Sao thế, không khỏe hả?" Hoseok bâng quơ hỏi.

-"Ừm!" Joohyun không mấy quan tâm trả lời, nhưng sau đó liền gắt lên khi thấy Hoseok nhìn mình bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

-"Nhìn tôi như thế là có ý gì?"

Hoseok vội lắc đầu.

-"Không, tôi chỉ muốn hỏi là...có phải cô và Kim tổng đã xảy ra chuyện?"

Joohyun chép miệng.

-"Không phải tôi và Kim tổng, mà là Kim tổng và vợ của anh ấy!"

Hoseok ồ một tiếng như đã hiểu, ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi tiếp.

-"Thế là thế nào?"

Joohyun thở dài, để tay lên bàn chống cằm nhìn Hoseok.

-"Tối qua Jungkook tới tập đoàn tìm Taehyung, hai người có to tiếng với nhau một vài câu nhưng mà tôi cũng chẳng để ý lắm, lúc đó tôi còn đang mải làm cơ, tự dưng không hiểu sao Taehyung lại kéo tôi đi sang phòng của anh ấy rồi..." Joohyun ôm mặt ngập ngừng.

Hoseok nhíu mày khó chịu, giơ chân đá đá vào bàn làm việc của Joohyun.

-"Rồi gì nữa?"

-"RỒI HÔN TÔI NGAY TRƯỚC MẶT CỦA JUNGKOOK!"

Hoseok nghe xong liền giật mình, còn che miệng cười khiến Joohyun không chịu được mà cầm đống sổ sách giấy tờ nằm trên bàn phi hết vào người của Hoseok.

-"Sao có thể chứ!" Hoseok vừa nói lại vừa né đòn một cách uyển chuyển.

-"Tôi không đùa đâu, bây giờ tôi cũng đang rối lắm đây!"

Joohyun khổ sở ôm đầu, Hoseok vuốt vuốt cằm lẩm bẩm.

-"Khó tin thật đấy!"

-"Nhưng mà...Taehyung bá đạo quá!"

Joohyun nghe xong liền đứng dậy trừng mắt với Hoseok.

-"Bá đạo cái con khỉ!"

Hoseok làm bộ dạng run cầm cập.

-"Này, đừng nhìn tôi như thế!"

Joohyun thở dài thêm cái nữa, định cầm nốt chiếc bút còn sót ở trên bàn ném vào người Hoseok thì hắn đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng.

---

Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua mà Jungkook vẫn đang ngủ rất say, quản gia thấy cậu như vậy trong lòng cũng đỡ đi phần nào lo lắng, bởi trí ít thì cậu còn ngủ được.

Màn hình điện thoại của ông bỗng hiển thị một cuộc gọi tới, quản gia hài lòng cầm máy lên nghe.

-"Alô, cậu chủ hả, tôi đợi cậu chủ mãi, cuối cùng thì cậu cũng chịu gọi điện cho tôi rồi!"

-"Jungkook đâu?" Taehyung sốt ruột hỏi.

Quản gia từ tốn trả lời.

-"À, tôi đang đưa cậu ấy về nhà bà Jeon!"

Taehyung cắn môi, giọng điệu không giấu nổi sự thất vọng tràn trề.

-"Sao lại đưa em ấy về nhà mẹ cơ chứ..."

Quản gia ngay lập tức đáp lời.

-"Cậu còn dám thắc mắc, chẳng phải cậu chủ đã bảo cậu Jungkook đừng quay trở lại cái nhà đó nữa hay sao, bây giờ cậu ấy không về nhà mẹ thì biết đi đâu được. Cậu chủ nói như thế đến tôi nghe còn cảm thấy đau lòng chứ đừng nói đến cậu Jungkook!"

-"Cậu chủ...cậu Jungkook ăn mặc phong phanh lắm..."

Taehyung nghe tới đây liền tắt máy.

Vợ ơi, anh sai rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info