Donquixote Doflamingo (OP) (2)
Nhưng không thể phủ nhận, bạn đã từng chút, từng chút chầm chậm mà tiến vào trong lòng của Doflamingo.
******
Khoảng thời gian êm đềm cũng không kéo dài được lâu, đến khi tai hoạ ập tới với nhà Donquixote, bạn lại không có cách nào giúp được bọn họ.
Từ sau khi ngôi biệt thự của nhà Donquixote bị đốt cháy và họ bị dồn đến sống ở khu phế thải, bạn vẫn luôn là người lén lút mang thức ăn tới cho gia đình họ.
"Y/n, ngươi tới rồi! Cảm ơn ngươi nhiều lắm!"
Rosinante vẻ mặt cảm kích nhận lấy thức ăn trong tay bạn, sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh của mẹ.
Bạn nhìn Doflamingo im lặng đứng một bên, liền tiến tới ôm chặt hắn, không ngừng rơi lệ.
"Hoàng tử, xin lỗi... vì không đủ năng lực để bảo vệ ngươi.... nhưng chắc chắn ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi đâu!"
Bạn nói rất nhỏ, bạn không rõ hắn có nghe được hay không, mà hắn cũng không đáp lời, chỉ là yên lặng đứng như vậy, mặc cho bạn ôm hắn mà khóc lóc.
******
Thời gian trôi đi, tình hình càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Sau khi mẹ hắn qua đời vì bệnh tật, Doflamingo càng thêm suy sụp.
"Mọi người, làm ơn dừng lại đi mà, bọn họ đâu có làm gì chúng ta chứ?"
Bạn vừa khóc vừa lớn tiếng cầu xin những người dân đang mang theo vũ khí mà truy lùng người nhà Donquixote.
"Y/n, cháu thôi đi, cháu đừng nghĩ là bọn ta không biết suốt thời gian qua cháu vẫn thường lén lút qua lại với mấy đứa trẻ Thiên Long Nhân, mang theo lương thực cho chúng. Hiện tại chính là cơ hội để diệt trừ và báo thù lũ quý tộc đó, cháu có cầu xin cũng vô ích, bọn ta sẽ không tha thứ cho chúng đâu!"
Bạn gào thét, giãy giụa, phản kháng thế nào cũng không có tác dụng.
Một đứa trẻ con thì có thể làm được gì những con người đang sôi máu, mờ mắt vì lòng thù hận?
Không gì cả, ngoại trừ dùng ánh mắt bất lực mà lên án nhìn họ.
Đợi đến khi ba người nhà Donquixote bị bắt lại mà treo lên, bạn không thể nhịn nổi mà lao ra, ngoan cố đứng chắn ở phía trước, giơ tay ngăn cản.
"Không được giết bọn họ! Nếu các người muốn giết hoàng tử thì phải giết cháu trước!"
"Y/n! Mau tránh sang một bên đi! Lũ người này không đáng để cháu phải làm như vậy đâu!"
Tiếng hét của bạn và tiếng người dân la ó phản đối đều lọt vào tai Doflamingo, hắn mấp máy môi, lẩm bẩm thốt ra một cách không rõ ràng.
"Y-Y/n.... Y/n...."
Cuối cùng, bạn bị người dân cưỡng chế đánh ngất mà lôi đi.Đợi đến khi bạn tỉnh lại, cái gì cũng đều kết thúc cả rồi.Bọn họ bởi vì muốn bạn chết tâm, không còn vương vấn chuyện này, cho nên tất cả đều nói, ba người kia đã bị đánh đập nặng nề, có lẽ đã chết thảm rồi.Hoàng tử chết rồi!Bạn đau đớn khóc lóc đến sưng đỏ hai mắt, nhưng thượng đế giống như không nghe được lời khẩn cầu của bạn, ngài không mang hoàng tử trả lại cho bạn.Cùng lúc đó, Doflamingo đã thoát được nhờ vào Haki bộc phát tức thời, lòng hắn tràn đầy căm phẫn, hắn thề sẽ giết tất cả mọi người.******
Hồi ức đau khổ này đã trở thành nỗi ám ảnh, đeo bám theo Doflamingo rất nhiều năm, cho tới tận hiện tại, khi hắn đã 25 tuổi, trở thành người đứng đầu của gia tộc, đồng thời cũng là kẻ được mệnh danh là Thiên Dạ Xoa, thuyền trưởng của băng hải tặc Donquixote.Giữa đêm khuya, trong căn phòng lộng lẫy của dinh thự gia tộc Donquixote, Doflamingo bật dậy khỏi giường, cả người đều là mồ hôi lạnh.Hắn thở dốc một hồi, đợi đến khi trấn tĩnh lại, liền uống một ngụm rượu lớn.Lần này, không chỉ là cơn ác mộng đáng sợ kia, hắn thế nhưng cũng mơ thấy cả Y/n, tia sáng hiếm hoi trong những tháng ngày tăm tối của cuộc đời hắn.Hắn hơi mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ ngày xưa của hai người."Y/n, đã lâu lắm rồi..."_____________________Ủa chương này có vẻ buồn vậy 🥲 thiết nghĩ tui nên đổi tên bộ này từ "Vị ngọt" thành "Ngũ vị tạp trần" cho rồi. 🥲Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info