ZingTruyen.Info

[Twisted wonderland], Màn đêm.

Chương 6: Dẫn lối

hiimseven

Trước đó, Đức Việt đã hỏi Lam một vấn đề.

Đó là khi cả hai đứa từ thư viện trường đi ra hành lang.

"Này, Lam."

Giọng nói khàn khàn của lứa trai tuổi mới lớn, đem theo sự non nớt dần tan biến nhồi nhét hết vào trong.

Nhưng lại nghe rất trưởng thành, Lam vụng trộm nhân lúc cậu trai không để ý mà cười cợt một chút.

Nghe rất trưởng thành, còn cả xa xăm nữa.

Hình dung như nào ta? Từa tựa, như đang nghĩ cái gì đó cực vĩ đại vậy.

"Đây."

"Chết là cảm giác như nào?"

Bầu không khí ấm áp bị chấm dứt. Ánh mắt cô gái dần thay đổi, lộ ra vẻ rất mờ mịt.

Đây là đề tài tối kị. Hai người bọn họ ngầm thấu hiểu, ngầm tự đặt ra giới hạn cho chính bản thân.

Cùng nhau vun đắp toà lâu đài cát hư ảo, giữ cho nó không đổ xuống.

Đúng lúc cô ấy định chất vấn người bạn của mình "Vì sao lại hỏi như thế?", Từ Lam bắt gặp người kia đang nhìn mình.

Giống như cơn mưa tịch mịch tích thành thuỷ triều gột rửa nhân gian, lâu đài cát bé nhỏ đổ sập.

".........."

Sau cùng, Đức Việt đã chẳng thể có được câu trả lời ấy.

_______________________

"Riddle, tôi sẽ sang kia dập đống lửa ấy trước, cậu bắt con chồn đáng thương đó nhé?"

"Đương nhiên tôi biết mình phải làm gì, Azul!"

Hai người dường như có thần giao cách cảm, không lời mà ăn ý nhau kì lạ.

Từng vùng lửa xanh lập loè bị dội tắt để lại vùng cháy đen dưới sàn nhà.

Ví tiền của thầy hiệu trưởng:.......

Giờ phút này Từ Lam mê man nghĩ.

....Trông giống một buổi kịch nghệ hơn là đánh nhau.

Cơ thể nhỏ bé của con chồn uốn lượn luồn lách qua các vật thể ngáng đường một cách thô bạo và không kiêng nể, còn người với mái tóc đỏ cũng rất sắc sảo với ngọn lửa cháy rực tinh tế nơi gậy ma pháp.

Lam tưởng mình đang mơ.

Nhưng ngọn lửa kia là thật.

Nó lộng lẫy lắm, thứ màu đỏ cam tượng trưng cho kỉ nguyên mới ấy.

******

Sau cùng, kẻ gây rối đã bị bắt giữ.

Con chồn đen ngạo mạn bị túm cổ đuổi khỏi hội trường, kêu gào rên rỉ như dã thú sắp chết (sắp vào nồi).

Và mọi người trong hội trường cũng thở phoà nhẹ nhõm đôi ba câu trước khi theo chân các nhà trưởng rời đi.

Còn lại mình bóng hình cô gái lẻ loi trơ trọi đứng đó, cùng một con quạ đen-gần-như-từ-đầu-tới-chân.

Hai người (một người một quạ) nhìn nhau.

Từ Lam:(*'ー`*)

Dire Crowley:(*☻-☻*)

Từ Lam:.....

"....À, thầy, vậy, vậy còn em......"

"Trước tiên, trò......khụ, trò có biết mình đang làm cái gì không thế? Đem một con thú hoang chưa thuần hoá vào trường là trái luật!! Trò quả là ngỗ nghịch quá ha?"

"Mà, trò tên là gì? Lúc nãy tôi chưa nghe rõ."

"....Em tên Từ Lam, thưa thầy."

"T-gì cơ??"

"Từ Lam ạ. Từ, Lam."

Khẩu âm lạ lẫm cùng chất giọng đặc trưng của người con gái miền Bắc hiện ra rõ rệt trong từng từ một.

"...Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác."

Crowley đằng hắng một hơi.

"Như trò đã biết đấy, chúng ta chẳng thể thu lưu một học sinh thậm chí chẳng thể dùng ma pháp...Và, ồ, em còn là một nữ sinh nữa."

Tiếng "ồ" đấy có nghĩa là gì cơ?

"Nhưng không cần phải lo đâu, tôi sẽ giúp em trở lại!! Vì tôi thực sự rất-là-tốt-bụng cơ mà!!"

À.

Giờ thì Từ Lam thực sự cảm thấy lo lắng rồi.

"Được rồi cô gái, hãy nghĩ về nơi em thuộc về đi nào."

Dire Crowley bỗng dưng cất giọng, thẳng với gương thần mà nói.

"Hỡi gương thần, hãy dẫn dắt kẻ lạc lối này!!"

Im lặng. Gương thần vẫn giữ nguyên chiếc mặt nạ không cảm xúc, và cũng không hề có ý định đáp lại lời gọi kia.

Chỉ đến khi Crowley mất kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa, nó mới nặng nề mà phát ra âm thanh.

Âm thanh trầm đục, với một tiết tấu chậm rãi.

"Không thể."

"Nơi mà kẻ này thuộc về,

Không tồn tại."

*****

Hiệu trưởng trường Night Raven chau mày sau lớp mặt nạ.

"Trò đúng là phiền phức ngoài sức tưởng tượng luôn đó nhé."

Nói rồi, y sĩ quạ đen với tay lấy một quyển tài liệu cũ kĩ khác trong giá sách ở thư viện, còn Từ Lam đáng thương thì đang bị một chồng sách còn cao hơn bản thân che khuất.

...Giá như đây là một giấc mơ thì tốt rồi.

Khuôn mặt cô gái trẻ bị khuất sau đống sách cao ngất ngưởng đang không ngừng tái nhợt.

Dẫu cho cô ấy biết tất cả đều là thật, nhưng cô ấy vẫn hi vọng một cách mù quáng như thế.

Có lẽ sau khi cô tỉnh lại, sẽ bắt gặp gương mặt trách móc rầu rĩ của Đức Việt, cùng với mùi thuốc nồng nặc.

Những chiếc băng gạc nhuộm đầy máu tươi chất đống, và Từ Lam thống khổ tự sát một lần nữa.

Thế nào cũng được.

Cô thực sự, không có can đảm để bỏ mình lại nơi đất khách quê người này.

"Hừm...Thực sự không có thông tin gì về nơi trò sống nhỉ."

Cô gái giật mình, song cũng nhanh nhẹn mà xếp đống sách lên giá.

"Ngay cả cái tên cũng khó đọc nữa."

Crowley vuốt cằm, dò xét mà nhìn Từ Lam một lần nữa.

"Mà này, nãy giờ tôi ngửi thấy mùi máu tươi đâu đấy. Trò có thấy thế không?"

"Khứu giác của tôi khá nhạy đó. Em có bị thương hay gì không?"

Cô cảm nhận được ánh nhìn hướng đến tay áo bị che khuất, và lượng băng vải ít ỏi dư lại sau khi băng bó cho cậu tân binh Heartslabyul đang chuẩn bị nhiễm máu đỏ tươi, lần nữa.

"E, Em nghĩ là có đó ạ. Chắc em đã bị thương khi ở trong sảnh."

Cô không tự chủ được mà nắm lấy tay áo, trán cũng chảy vài giọt mồ hôi.

"Ừm...vậy à."

Trông có vẻ đáng nghi, nhưng nhà giáo tốt bụng này sẽ bỏ qua.

"Như vậy, tuy rằng chúng tôi không thể nhận một cô gái không có ma pháp vào trường, nhưng tôi cũng chẳng nỡ để một cô gái đơn độc ở một nơi xa lạ với không xu dính túi được."

"Như thế nào thì được nhỉ..."

Hiệu trưởng Crowley ra vẻ đăm chiêu.

"A, có rồi."

________________________

Trời ơi cuối cùng tôi cũng trở lại đâyyy

Ai còn đọc thì hú một tiếng cmt cho tôi với nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info