ZingTruyen.Asia

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 125: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (17)

TDiHn99

Vừa nghe được lời này, Thanh Dương chưởng môn cau mày: "Nếu thật sự là giáo chủ Kiệt Giáo, vậy Mạc minh chủ sợ rằng cũng bị lừa, cần phải nói cho y biết."

Lúc này cổ họng Tần Hoằng đột nhiên sặc ra một tia máu.

Làm sao có thể như thế? Y chính là bị lừa? Chuyện này không đúng.

Nhưng Thanh Dương chưởng môn cũng không thèm nói nhảm với gã, sau khi an ủi gã nghỉ ngơi, liền xoay người đi ra ngoài thu xếp.

Hai người ở trong phòng ngọt ngào, Mạc Chi Dương chải đầu giúp Giang Hạ Niên: "Sư huynh, ta cảm thấy Thanh Dương chưởng môn sẽ không dễ dàng tin tưởng ngươi như vậy."

“Đương nhiên.” Giang Hạ Niên hiểu rõ ông ta, một khi ra ngoài nhất định sẽ còn thử, chẳng qua hắn đã có kế hoạch hoàn hảo, nếu không cũng sẽ không diễn cảnh này.

Ở đời trước, bản thân hắn tu luyện đều là công pháp giống Dương Dương, chỉ cần động tay động chân một chút, khí tức của hai người đều giống nhau, muốn giấu được Thanh Dương chưởng môn cũng rất đơn giản.

Chỉ cần Dương Dương vui vẻ liền tốt.

Vô cùng vui vẻ buộc tóc cho hắn, cố định lại bằng trâm bạc, rồi tán thưởng: "Quả nhiên rất đẹp”.

"Dương Dương mới đẹp.” Giang Hạ Niên từ gương đồng nhìn thiếu niên chải đầu giúp mình, gương đồng mơ hồ không chiếu ra toàn bộ hình ảnh của y, nhưng trong lòng của mình, mỗi ngày đều vì y trầm luân ngàn vạn lần.

Hả?

Hắn đều nói như vậy, Mạc Chi Dương thực sự ngượng ngùng nói mình là đang khen bản thân mình buộc tóc đẹp, không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi đã khen ta, vậy ta liền miễn cưỡng nhận lấy.

Nhìn người trong gương đồng, nốt ruồi trên khóe mắt hắn là do y tự mình giúp hắn vẽ, sau khi có nốt ruồi này có vẻ càng lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú.

Sau khi chải đầu xong, Giang Hạ Niên đứng dậy, đem Mạc Chi Dương ấn lên ghế, cởi bỏ búi tóc có chút lộn xộn của y ra: "Dương Dương, ta cũng chải đầu giúp ngươi."

“Ta tự chải.” Mạc Chi Dương có chút từ chối, có trời mới biết hắn có làm đầu y thành ổ gà không, đến lúc đó lại phải chải lại.

Giang Hạ Niên đè y lại: "Ta làm là được."

Vì lúc chải đầu này, hắn thực sự đã luyện tập vài lần, đem tóc của một số cấp dưới, emmm, nhưng không sao, hiện tại hắn chải rất tốt.

Vốn dĩ có chút lo lắng, sợ mình trở thành thiếu niên đầu trọc, nhưng nhìn thấy hắn tay chân thành thạo như vậy, lại cảm thấy rất kỳ quái: "Sư huynh, trước kia đều là ta chải đầu cho ngươi, bây giờ ngươi có thể tự mình chải được?"

“Ừ.” Giang Hạ Niên tay chân nhẹ nhàng, rất cẩn thận hạ lược: “Bởi vì sư huynh muốn chải đầu cho Dương Dương cả đời, đương nhiên phải rèn luyện thật tốt.”

Mạc Chi Dương cố ý giả bộ ăn giấm, chua lòm hỏi: "Luyện cùng ai a?"

Đôi khi thể hiện sự ghen tuông thích hợp, ngược lại sẽ khiến hắn cảm thấy ngươi quan tâm đến hắn, vậy sẽ tốt hơn.

“Dưới bầu trời này, chỉ có ngươi mới có thể kêu ta chải đầu giúp.” Giang Hạ Niên vì chuyện chải đầu này, lấy không ít tóc của thuộc hạ, sau đó đặt lên cọc gỗ, luyện đi tập lại.

Ta là thân cha của ngươi, Mạc Chi Dương gật đầu tán thành: "Dù sao ta cũng chỉ chải đầu cho sư huynh, sư huynh tất nhiên cũng chỉ có thể chải đầu cho ta."

Sau khi chải đầu xong, Giang Hạ Niên lấy từ trong tay áo ra một cây trâm ngọc đã chuẩn bị sẵn, giống hệt cái trên đầu hắn, nhưng ngắn hơn một chút.

Cầm trâm ngọc cố định tóc y lại, nhìn mái tóc đen được phụ trợ bằng trâm cài trắng tinh không tì vết, Giang Hạ Niên cảm thấy hài lòng.

Bọn họ nói, nếu đem tóc của người yêu buộc lại thì có thể khiến trái tim y luôn hướng về mình, rõ ràng chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng Giang Hạ Niên vẫn là nhịn không được mà làm như vậy.

Cho nên, một đôi trâm này, từ khâu chọn chất liệu đến chạm khắc đều do chính tay hắn làm.

Cúi người xuống, từ phía sau ôm lấy Dương Dương, Giang Hạ Niên vùi đầu vào vai y cọ cọ: Ta thật sự rất sợ mất đi ngươi, cho nên dù chỉ là tin đồn, cũng phải thử một lần.

Người bên ngoài đợi đã lâu vẫn không thấy người đi ra, chờ đến có chút nôn nóng, rất nhiều lần nhịn không được mà muốn đi gõ cửa, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay.

Người trong phòng rốt cuộc cũng ngọt ngào xong, Giang Hạ Niên đứng ở cửa phát hiện có người đang mai phục bên ngoài phòng, vì thế đẩy Dương Dương ra rồi tự mình bước tới mở cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Vu Kinh chưởng môn trong nháy mắt trực tiếp một chưởng đánh vào người vừa mở cửa trước mặt, mang theo nội lực và luồng gió mạnh mẽ, rất có tư thế một chưởng mất mạng.

Chỉ thấy Giang Hạ Niên hơi nghiêng đầu, né tránh luồng gió đang đáng úp đến, sau đó dùng tay phải chặn cổ tay của hắn ta, lại là một chiêu Thái Cực đẩy tay, đem tay hắn ta đẩy ra.

Vu Kinh thấy đánh lén không thành, dùng nắm đấm tay trái chào đón hắn bằng một nắm đấm vào bụng.

Đáng tiếc động tác của Giang Hạ Niên còn nhanh hơn hắn ta, tay phải nắm chặt nắm đấm công kích của hắn ta, dùng nội tức hoá giải nội lực của hắn ta, sau đó đột nhiên dùng sức đem tay hắn ta hất ra.

Lúc này, Vu Kinh lui về phía sau mấy bước, nắm tay nhàn nhạt đau nhức, giống như đập vào tường, mới vừa rồi nội tức hội tụ, cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Vẫn luôn ẩn nấp ở trong phòng mình, Thanh Dương chưởng môn nghe được động tĩnh, nghe không ra tiếng động, liền biết chuyện đã xong xuôi, vừa mở cửa đã thấy hắn ta ở đó, giả bộ kinh ngạc: "Vu chưởng môn tại sao lại ở đây?"

"Ta nghe nói có người ở trong phòng của Minh chủ nhìn thấy giáo chủ Kiệt Giáo, ta liền đến đây nhìn xem, không ngờ lại không phải, chỉ là hiểu lầm thôi." Vu Kinh nói, cũng trộm đem lòng bàn tay bị thương giấu ra sau.

Nghe xong lời này, Thanh Dương chưởng môn liền biết kết quả, đi tới hoá giải: "Nếu là hiểu lầm, vậy hãy bỏ qua đi, hy vọng Giang tiểu hữu chớ để tâm."

Hai tên cáo già này đánh chú ý gì, Giang Hạ Niên làm sao không biết, trải qua lần thử này, Thanh Dương chưởng môn chỉ còn ba phần nghi ngờ với hắn, ba phần tiếp theo còn phụ thuộc vào một điểm mấu chốt khác.

Nhưng mà, hắn đều đã sắp xếp tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Giang Hạ Niên giả bộ không vui, chắp tay: "Không sao, chỉ là muốn cho Dương Dương mặt mũi."

“Sư huynh.” Mạc Chi Dương ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm có chút uất ức: “Sư huynh, bồi ta đi ăn sáng nha, Thanh Dương chưởng môn sẽ giải thích với Vu Kinh chưởng môn.”

Mạc minh chủ đây rõ ràng là đang giúp mình, Thanh Dương chưởng môn cũng thuận theo phụ hoạ nói: "Đúng vậy, làm phiền Giang tiểu hữu rồi."

Chờ hai người đi xuống, Thanh Dương chưởng môn mới kéo Vu Kinh vào phòng, hai người nói chuyện chi tiết, nhìn mu bàn tay của hắn ta, bị chấn liệt vài vết máu: "Nội lực thật mạnh."

"Bên trong, hắn so với Mạc minh chủ càng độc đoán hùng hậu, hơn nữa khí chất của hắn rất khác so với giáo chủ Kiệt Giáo, ngược lại rất giống với Mạc minh chủ, hai người còn giống huynh đệ hơn.” Vu Kinh cũng không quan tâm đến vết thương của mình, vẫy vẫy tay quên nó đi.

Cho dù như vậy, trong lòng Thanh Dương chưởng môn vẫn còn nghi ngờ, hai người quá giống nhau, hơn nữa hắn xuất hiện rất đột ngột, lúc trước cũng chưa từng nghe Mạc minh chủ nhắc tới vị sư huynh này, xem ra còn phải tách hai người ra để hỏi chuyện, muốn xem điều gì mâu thuẫn.

Cũng không phải lòng nghi ngờ của Thanh Dương chưởng môn nặng, nếu không xác định được thân phận của Giang Ân vậy thì phải giết hắn phòng ngừa, nhưng giết hắn thật sự không dễ giải thích với Minh chủ.

Khí chất hiện tại của Giang Hạ Niên rất khác với vẻ tiêu sái ngỗ ngược khi còn là giáo chủ, có vẻ rất ổn trọng.

"Dương Dương, ăn từ từ thôi.” Nhìn người trước mặt ăn ngấu nghiến, y căn bản cũng không có tâm tư nhìn thêm hắn, quả nhiên hắn trước mặt đồ ăn thật sự bé nhỏ không đáng kể.

Nhà làm đồ ăn này rất ngon, Mạc Chi Dương đã ăn bốn cái bánh cùng chén cháo, khi ăn đến chiếc thứ năm, mới có thời gian để ý đến hắn: "Sư huynh, khi nào thì ngươi đi Kiệt Giáo a?"

Đương nhiên, lời này là nói cho người giám sát bọn họ nghe, Thanh Dương chưởng môn nhất định sẽ phái người tới.

Lúc đầu nghe thấy lời này, Giang Hạ Niên còn tưởng rằng Dương Dương lỡ miệng, nhưng chợt nhớ ra hắn đã nói sẽ đến Kiệt Giáo, vì vậy liền tiếp lời: "Mấy ngày nữa, ta bồi ngươi chơi thêm mấy ngày rồi đi."

“Không cần đâu, rốt cuộc tìm được đệ đệ của ngươi mới là chuyện quan trọng.” Mạc Chi Dương trong miệng vẫn còn nhai bánh bao khoai, múc cháo lên ăn, nuốt xuống: "Tả hữu* của ta đều ở võ lâm trang, không sao cả.”

(*) Tả hữu: cánh tay trái phải đắc lực ý.

Giang Hạ Niên thấy y muốn nghẹn, liền hảo tâm đem nửa bát cháo còn lại của mình đổ vào bát của y: "Nếu hắn thật sự là bào đệ của ta, tất nhiên là muốn thuyết phục hắn hướng thiện."

“Ừ, như vậy tâm sự của Thanh Dương chưởng môn cũng có thể giải quyết xong” Mạc Chi Dương nói, lại đưa tay lấy một cái bánh bao khác ăn, đôi mắt làm bộ tình cờ quét qua tầng hai, quả nhiên phía trên có người đang nghe trộm.

Tần Hoằng ở trong phòng gấp như kiến bò trên chảo nóng, sư huynh đột nhiên xuất hiện này là chuyện gì đây?

Hy vọng chưởng môn có thể thử ra cái gì đó, nếu tên này thật sự là giáo chủ Kiệt Giáo vậy thì tốt nhất, có một người sư huynh là giáo chủ Kiệt Giáo, vậy thì làm sao còn có mặt mũi làm Võ Lâm Minh Chủ.

Nếu không phải như thế, vậy con đường thượng vị của gã còn có một chướng ngại vật, nếu hắn ở đây, gã không thể xuống tay với Mạc Chi Dương, vậy phải làm sao bây giờ.

Đối với vị trí Võ Lâm Minh Chủ, Tần Hoằng có chấp niệm vô cùng, cũng không biết tại sao lại như vậy.

Tạm thời xác định được danh tính của hắn, Thanh Dương chưởng môn cũng thông báo xuống, chỉ nói là có một vị bạch y nam tử có bảy phần tương tự giáo chủ Kiệt Giáo, người nọ là sư huynh của Mạc minh chủ.

Là một vị cao nhân ẩn sĩ, võ công cực cao, muốn lễ độ gặp nhau.

Mặc dù vậy, mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy người, sôi nổi hoảng sợ, tại sao lại giống nhau như vậy, trong lòng đều là cảnh giác, nhưng lại không dám làm trò gì trước mặt chưởng môn.

Thanh Dương chưởng môn tách hai người ra, trước tiên đưa Mạc Chi Dương trở về phòng mình hỏi chuyện, Vu Kinh đi thăm dò câu trả lời của Giang Ân, đến lúc hai người sẽ xem xem có gì khác biệt không.

"Mạc minh chủ, trước đây sao ngươi lại luôn không nhắc tới sư huynh của mình?” Thanh Dương chưởng môn rót một tách trà, giọng điệu có phần tán gẫu, không phải thẩm vấn.

Sau khi tiếp nhận trà, Mạc Chi Dương nhấp một ngụm rồi mới buông ra: "Bởi vì sư huynh không cho ta nói, hắn luôn nói tranh chấp của võ lâm là nhàm chán nhất, lúc đầu hắn cũng không muốn ta tới nhận chức Võ Lâm Minh Chủ."

Trong phòng đối diện, Vu Kinh cũng hỏi một câu đồng dạng: "Tại sao trước đây không có nghe Mạc minh chủ nói bản thân còn có một vị sư huynh?"

Giang Hạ Niên nhảy ra lời nói của hai người đã đối từ trước, tự mình rót một tách trà, thản nhiên trả lời: "Ta không thích tranh chấp của võ lâm, nếu không phải Dương Dương một hai phải ra ngoài rèn luyện, ta chắc chắn sẽ không ra đây."

"Vậy Giang tiểu hữu, ngươi thật sự là huynh đệ của giáo chủ Kiệt Giáo kia?” Vu Kinh nhìn động tác uống trà của hắn, muốn nhìn xem có biến hoá gì, nhưng người ta so với mình còn trấn định hơn.

Vẻ mặt của Giang Hạ Niên rất bình thường, một chút cũng không có vẻ gì là đang nói dối: "Không biết, ta nhận được một lá thư, trong thư Dương Dương từng nhắc tới vị giáo chủ Kiệt Giáo kia rất giống ta, ta mới nhớ tới bào đệ thất lạc khi còn bé, lúc này mới đến đây nhìn xem."

Vừa thấy là biết chính là tay già đời.

Người của Võ Lâm Minh này bị một kẻ lừa đảo lớn lừa, bị kẻ lừa đảo lừa gạt xoay quanh, bọn họ thật sự cho rằng Giang Hạ Niên là Giang Ân.

Ngoài ra còn có bào đệ, bào đệ này còn rất có thể là giáo chủ Kiệt Giáo.

---------------
Bản dịch này chỉ đăng tại Wattpad là WordPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99, xin đừng đọc ở những nơi reup!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia