ZingTruyen.Info

Trực tiếp hàng ngày của manh sủng đế quốc - Dữu Tử Quân CC

Chương 54, 55

NgaH20

Phòng trưng bày lô đặc biệt.

Trong chiếc lồng tròn trong suốt, một chú mèo con màu xám nhạt đang hạ thấp toàn bộ cơ thể, cẩn thận đặt một chiếc chân ở cửa ra lồng.

Ong một tiếng.

Âm thanh trầm đục như của một thứ gì đó đang rung động.

Theo cử động của chú mèo con màu xám, toàn bộ chiếc lồng như được nhân đôi, ngay lúc cái lồng như bị tách ra kia, chú mèo con đã nắm bắt được cơ hội, dùng tứ chi nhảy ra khỏi chiếc lồng trong suốt.

Biến mất.

Không phải là làm cho bản thân biến mất, mà là làm cho những đồ vật bẩn thân chạm vào biến mất, đây là dị năng mà nó mới thức tỉnh được từ tuần trước.

Dị năng này có hai hạn chế, một là sinh vật sống không thể biến mất, hai là thời gian có hạn, trạng thái biến mất của vật thể chỉ có thể duy trì tối đa trong vòng ba giây.

Tất nhiên, cũng có những yêu cầu nhất định về thể tích và trọng lượng của vật phẩm biến mất, nhưng vì thời gian thức tỉnh dị năng quá ngắn nên nó chưa thăm dò được hết quy luật.

Nhìn hai lồng kính trống rỗng trước mặt, chú mèo con xám nằm xuống bàn khóc thút thít.

Nó vẫn nghĩ không ra tại sao nó lại bị bắt tới nơi này. Lúc đầu, nó với gia đình cùng nhau sống yên ổn trên một tinh cầu không còn được sử dụng. Sau đó, một ngày nào đó, đột nhiên có một con tàu vũ trụ bất ngờ lao xuống gần nơi chúng sinh sống, anh và hai chị gái của nó trực tiếp bị bắt vào phi thuyền.

Linh sủng nhỏ tuổi vốn dĩ không thích hợp cho những chuyến du hành dài ngày giữa các vì sao, chưa đầy một tháng em gái nhỏ tuổi nhất và anh của nó chết vì bệnh trên phi thuyền, nó và một đứa em gái khác bị đưa đến đây, ngay ngày hôm qua, trong quá trình chạy trốn, em gái của nó đã bị thương nặng.

Chú mèo con màu xám kêu meo meo, cọ vào lồng kính nơi em gái nó đã sống trước đây.

Nó kỳ thực cũng không cần phải cố gắng trốn thoát nữa, dù có trốn được thì có ích gì? Nó vẫn không có nơi nào khác để đi.

Thay vì chạy trốn trong tuyệt vọng, nó có thể sẽ chết ở đây, có thể sau khi chết nó có thể sẽ đoàn tụ với mẹ, anh và em gái.

Phịch một tiếng. Ngay khi chú mèo con màu xám đang tìm kiếm thứ gì đó để kết liễu cuộc đời mình, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một thanh niên lạ mặt từ ngoài cửa bước vào.

Không sai, nhân loại này trông cũng không nhiều tuổi, nói chính xác hơn chính là thiếu niên, mèo con nghiêng đầu khẽ lắc mũi.

Thật kỳ quái, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm giác như ngửi được hơi thở của đồng loại trên người thiếu niên này.

"Cuối cùng cũng tìm được rồi," Khương Khả nhìn thoáng qua con mèo con màu xám cuộn tròn trên bàn, bước nhanh đi tới, "Thật tốt quá, vẫn còn sống, tưởng lần này lại tìm được phòng trống đâu."

Khương Khả nhìn quanh.

Không thể không nói, phòng đấu giá ngầm này dám ngang nhiên đặt gần căn cứ là có lý do, mặc kệ là phương diện phòng trộm hay là an ninh đều được làm rất tốt.

Đặc biệt là ở những nơi gần khu đấu giá ngầm, tất cả tin tức đều bị quấy nhiễu, thậm chí là chức năng tìm kiếm của hệ thống cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, cho nên sau khi Khương Khả và Trạch Duy Á thoát khỏi tên quản đốc dẫn đường cả một lúc lâu, lại ước chừng tìm 4 nơi mới tìm được nơi này.

May mắn thay, đã tìm thấy.

Khương Khả thở dài, thấy trạng thái của con Bạch Linh Miêu trước mặt không quá lạc quan, cậu nhanh chóng yêu cầu hệ thống kiểm tra tình trạng thể chất hiện tại của nó.

[Xác nhận là Bạch Linh Miêu nhỏ tuổi, màu xám nhạt, tuổi ba tháng chín ngày, dấu hiệu sinh mệnh trung bình, trạng thái tinh thần trung bình, bị cảm nhẹ, đói nhiều ngày, ký chủ nên cho ăn càng sớm càng tốt để tránh vì đói quá mức mà tổn thương về thể chất. 】

Cho ăn ở đây?

Khương Khả nhìn lại xung quanh, không biết tại sao, phòng trưng bày này luôn mang đến cho cậu cảm giác rất khó chịu.

Đúng rồi, hẳn là quặng Hilan.

Khương Khả cúi đầu chạm vào vật trang trí ở mép góc bàn, quả nhiên là quặng Hilan, quặng Hilan có thể ức chế dị năng của linh sủng, có lẽ căn phòng này dùng để giam giữ linh sủng, cho nên bài trí trong phòng đều được làm từ quặng Hilan, đảm bảo chắc chắn linh sủng bị nhốt bên trong sẽ không thể sử dụng dị năng để trốn thoát.

"Dưới tình huống này còn có thể ra khỏi lồng, xem ra trình độ dị năng của ngươi cũng không thấp." Khương Khả buồn cười sờ sờ đỉnh đầu mèo con.

Lúc này cho nó ăn bữa chính rõ ràng là không thích hợp, Khương Khả cân nhắc một hồi, liền đổi đồ ăn vặt cho mèo con từ trung tâm thương mại hệ thống, cầm trong tay chuẩn bị cho mèo con ăn một chút.

Mèo con màu xám rất cảnh giác, ngẩng đầu liếc nhìn Khương Khả, dùng mũi thăm dò ngửi thức ăn trong tay, sau đó lùi lại một bước, lặp lại hành động như vậy vài lần, cuối cùng thận trọng ngồi xuống.

Thức ăn nhẹ cho mèo con do hệ thống cung cấp giống như một loại thuốc, Khương khả đã nếm thử, vị rất giống hỗn hợp của các loại hải sản, tươi ngon ngọt và hương vị cũng không tồi.

Có lẽ là sau khi xác nhận đồ ăn trong tay Khương Khả không có vấn đề gì, mèo con xám sau hơn hai ngày không ăn, cuối cùng cũng an tâm lại, dùng chân cầm gói snack, ăn từng ngụm nhỏ.

"Tốt." Khương Khả vươn tay xoa đầu.

Sau khi mèo con ăn xong một túi đồ ăn vặt, Trạch Duy Á mở cửa bước vào: "Được rồi, bảo vệ ở tầng ba của tầng hầm đã giải quyết xong. Bây giờ có thể đi."

Khương Khả gật đầu, nhanh chóng đổi một túi linh sủng từ trung tâm thương mại hệ thống, cho mèo con vào ba lô.

...

"Người đâu, sao đến bây giờ tôi vẫn không tìm được?" Nhìn màn hình tối đen trước mặt, quản đốc tức giận vỗ bàn.

Đội trưởng an ninh toát mồ hôi hột: "Cái kia, chúng tôi cũng không có cách nào. Tất cả máy giám sát đều mất hiệu lực. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể dựa vào việc kiểm tra thủ công từng tầng."

Tất nhiên, rắc rối không phải ở điều tra. Mà là cuộc đấu giá sắp bắt đầu ngay bây giờ. Phòng đấu giá dưới lòng đất chật ních những khách hàng sẽ tham gia đấu giá. Vào lúc này, việc tìm kiếm một người tương đương với mò kim đáy bể.

"Không đúng, bọn họ không phải là đã đăng ký tinh thần lực sao, tại sao không thể trực tiếp định vị?"

"Chúng tôi đã thử định vị, nhưng vì thông tin đăng ký còn mơ hồ nên vẫn không xác định được vị trí chính xác." Đội trưởng an ninh cẩn thận liếc nhìn quản đốc đối diện, thực ra cũng có chút không hài lòng, dù sao lần đăng ký trước là Quản đốc tự mình dẫn người đi làm, nếu không phải thời điểm anh ta để khách đăng ký không rõ ràng, họ đã không gặp phải rắc rối như vậy bây giờ.

"Không có khả năng," Quản đốc sửng sốt, đột nhiên hiểu được hàm ý của bên kia, " Lúc ta đưa người đi rõ răng đã đăng ký, làm sao có thể có sai sót."

Không đúng.

Trên thực tế, có một khả năng khác khiến cho không thể xác định vị trí chính xác.

"Máy gây nhiễu..."

Trước khi quản đốc nói xong, đội trưởng an ninh không thể không ngắt lời: "Không có khả năng là máy gây nhiễu. Dụng cụ đăng ký tinh thần lực dùng trong phòng đấu giá là loại đặc biệt, các thiết bị gây nhiễu thông thường căn bản không dùng được. Trừ khi họ là ... "

"Trừ khi họ là thành viên của đội cận vệ hoặc lực lượng viễn chinh." Quản đốc nói.

Khả năng là đội cận vệ không lớn, chỉ có thể là quân viễn chinh.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cả hai đều có một dự cảm xấu.

...

Sau khi đi vòng quanh phòng đấu giá dưới lòng đất thêm vài lần, xác nhận rằng không có linh sủng nào khác được nuôi ở gần đó, Khương Khả cùng Trạch Duy Á rời phòng đấu giá ở tầng ngầm thứ ba.

Không biết có phải bị cảm xúc của Trạch Duy Á lây nhiễm hay không. Rõ ràng là đến đây để trộm mèo, nhưng Khương Khả không hề cảm thấy lo lắng chút nào, thậm chí trên đường còn rảnh rỗi cầm danh mục lô hàng xem qua.

"Có thích thứ gì không?" Trạch Duy Á hỏi một cách thản nhiên.

Khương Khả lúng túng, đặc biệt muốn nói cho dù cậu thực sự thích thứ gì cũng không thể tùy tiện đi lấy nha. Dù sao thì trộm một con mèo còn chưa tính. Bây giờ lại ăn trộm vật đấu giá cũng không hay lắm.

Trạch Duy Á cười: "Đương nhiên không phải ăn trộm, nơi này rất nhanh sẽ bị đóng cửa, đến lúc đó vật phẩm đem ra đấu giá cũng sẽ bị tịch thu. Nếu em thích thứ gì, đến lúc đó có thể lấy."

Hai mắt Khương Khả sáng lên.

Cư nhiên còn có thể như thế, lại nói có một món đồ mà cậu vô cùng yêu thích, là một bộ chén sứ màu trắng, giá cả không quá đắt, nhưng nhìn rất tinh xảo và đẹp mắt.

Khương Khả lật danh mục đến trang có bát sứ, vừa muốn hỏi xem nên làm cái gì, liền thấy một đội bảo vệ từ bên kia chạy tới.

Cuối cùng cũng tìm được người.

Đội trưởng an ninh thở phào nhẹ nhõm, không dám nói nhảm nữa, trực tiếp ra lệnh tất cả nhân viên bảo vệ lấy súng ra.

"Tôi đã tìm thấy người, ngay tại trên tầng 3. Hai người này nhất định là thành viên của quân đội viễn chinh, không cần lưu lại người sống, Bạch Linh Miêu bị thương cũng không sao."

Trong phòng đấu giá không thể mở lá chắn bảo vệ, Khương Khả nhìn không được quay đầu nhìn về phía Trạch Duy Á, lại bị đối phương vỗ lên đỉnh đầu: "Mệt rồi đúng không, vào nhà nghỉ ngơi một lát, chờ tôi giải quyết xong chuyện bên này liền đi tìm em. "

Chuyện khác thì khó nói, nhưng riêng về mặt vũ lực thì Khương Khả vẫn rất tin tưởng Trạch Duy Á, nhanh chóng gật đầu, xách túi chạy vào phòng.

Có lẽ bởi vì bên ngoài có quá nhiều tiếng ồn, con mèo con màu xám trong túi nhịn không được kêu 2 tiếng.

Lấy mèo con ra khỏi túi, Khương Khả có chút xấu hổ.

Không biết có do đã biến thành người hay không mà bây giờ Khương Khả không hiểu con mèo này nói gì, chỉ biết con mèo con trên tay có vẻ rất khó chịu, nhưng cũng không thể nó đang lo lắng cái gì.

"Đừng lo lắng, chúng tôi có thể đưa em ra khỏi đây sớm thôi. Em có người nhà ở Thủ đô tinh không? Nếu không có, em có thể đi cùng tôi. Nhà tôi có bốn chú mèo con. Tôi hy vọng, các em có thể hòa thuận với nhau. "

"Meo meo meo!" Dường như hiểu được ý của Khương Khả, con mèo con không ngừng dùng chân vỗ vào mu bàn tay Khương Khả, đồng thời chỉ chân vào bức tường bên cạnh.

Trên bức tường có cái gì sao?

Khương Khả có chút bối rối, bởi vì con mèo trong cậu kêu quá lợi hại, Khương Khả không còn cách nào khác đành phải đứng dậy ôm nó đi tới bức tường mà nó vừa chỉ vào.

Chú mèo con màu xám lại kêu lên một lần nữa, vươn chân ra ấn vào tường.

Một tiếng ong vang lên.

Toàn bộ bức tường đột nhiên trở nên trong suốt, hiện rõ toàn bộ thứ ở đằng sau bức tường.

Nhìn thấy thứ bên trong bức tường, Khương Khả rốt cục không nhịn được trợn to hai mắt.

Hồ ly trắng, chuột chỉ vàng, rắn hai đuôi ... tất cả đều là linh sủng quý hiếm mà Khương Khả không thể nhận ra, chúng đều bị nhốt sau bức tường này.

"Có chuyện gì vậy?" Sau khi giải quyết xong đám bảo vệ bên ngoài, Trạch Duy Á mới vào liền nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của Khương Khả, liền hỏi.

Khương Khả chỉ vào bức tường trước mặt: "Cái kia, tôi muốn hỏi, nếu một chủ của phòng đấu giá ngầm có hơn 20 linh sủng quý hiếm trong tay, thì theo luật của Đế Quốc sẽ xử phạt ra sao. "

"Có lẽ sẽ trực tiếp bị đày đến một thiên hà xa xôi." Trạch Duy Á suy nghĩ một chút rồi nói.

Ở Đế quốc không có án tử hình, nhưng bị đày đến một thiên hà xa xôi về cơ bản không khác nhiều so với án tử hình.

Khương Khả: "Tốt rồi."

Trạch Duy Á nghi ngờ liếc nhìn Khương Khả, sau đó lại nghi ngờ nhìn về phía bức tường trước mặt, trong lòng đột nhiên có một dự đoán.

"Đúng vậy," Khương Khả gật đầu, có chút khó nói, "Giống như anh nghĩ, bọn chúng đều bị nhốt ở sau bức tường này. Có ít nhất 20 hoặc 30 con, đều là linh sủng quý hiếm."

Trạch Duy Á: "..." Lợi hại.

Chương 55:

Vốn tính thu thập đủ chứng cứ rồi mới tính đến kế hoạch khác, nhưng bây giờ ổn rồi. Với một đống linh sủng quý hiếm như vậy ở đây, về cơ bản không cần thu thập chứng cứ khác.

Trạch Duy Á trực tiếp liên lạc với Jomon, kêu cậu ta đem người tới đây tiếp ứng mình. Khương Khả lấy sữa bột và nước ấm của mèo con ra, ngâm thức ăn cho mèo, cho mèo con ăn một chút bữa tối.

Ngay khi chú mèo con ăn miếng thức ăn cuối cùng, lính viễn chinh nhanh chóng đến đã bao vây toàn bộ khu đấu giá dưới lòng đất. Quản đốc lúc trước còn vô cùng kiêu ngạo, bây giờ lại vô cùng chật vật, thậm chí còn bị mất cả giày bị quân linh áp giải vào phòng.

Vừa vào liền phòng bị đẩy ngã xuống đất, quản đốc dùng sức chống người dậy mắng về phía binh lính, "Nơi này là tư nhân, các người không thể như vậy, hơn nữa quân viễn chinh là quân biên giới, không được phép không thể tùy tiện ở bên ngoài hành động, các người đây là đang vi phạm pháp luật. "

"... Nói đi, các người là trực thuộc của ai? Ta đây liền đi khiếu nại!"

Phốc.

Không biết người lính nào cười trước, sau đó tất cả binh lính đều cười đến nghẹn thở.

Ngay cả Khương Khả đang giúp mèo con lau miệng cũng không nhịn được cười.

Người quản đốc thấy mọi người đều cười liền vô cùng nghi hoặc, đột nhiên có một dự cảm xấu này sinh trong lòng hắn.

"Ông muốn khiếu nại tôi sao, được thôi," Trạch Duy Á gật đầu, đưa tay cởi món đồ ngụy trang sau tai ra. "Nếu muốn, ông có thể khiếu nại tôi bất cứ lúc nào, mong là ông sẽ khiếu nại thành công."

Nhìn thấy bộ dạng thật sự của Trạch Duy Á, sắc mặt của người quản đốc lập tức tái đi.

Đương nhiên hắn biết người trước mặt là ai, Zevia Igman - Trạch Duy Á, là nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, ba năm trước, anh đã dẫn đầu đoàn quân thám hiểm tiêu diệt toàn bộ Trùng tộc, kết thúc hoàn toàn cuộc chiến đấu dài đến hơn 200 năm với trùng tộc.

Có thể nói, người trước mắt này còn nổi tiếng hơn bất cứ minh tinh nào trên thủ đô, thậm chí có thể nổi danh hơn cả hoàng đế đế quốc.

"Chỉ là, cho dù cậu là nguyên soái, cậu cũng không thể làm xằng bậy," quản đốc thở dốc, tâm tình rối rắm, cũng không biết mình đang nói cái gì. "Đây không phải, không phải là biên giới, giữa quân viễn chinh và vệ binh cũng đã có thỏa thuận từ lâu, muốn xuất binh ở Thủ đô tinh thì phải được hội nghị cho phép, bằng không chính là ....."

"Nếu không chính là vi phạm pháp luật của đế quốc." Gặp người đối diện nói quá gian nan, Trạch Duy Á hảo tâm giúp hắn nói thêm, "Ông nói đúng, quân viễn chinh là quân biên giới, đúng là không thể xuất binh ở thủ đô. Nhưng không phải không có ngoại lệ, ví dụ, nếu ai đó bắt và bán đấu giá một số lượng lớn linh sủng quý hiếm ở gần căn cứ viễn chinh. "

"... À đúng rồi, cũng không cần lo lắng về chuyện khiếu nại, đến lúc đó chúng tôi sẽ tự mình báo cáo lên cấp trên, trong đó nói rằng gần đây có rất nhiều linh sủng của các sĩ quan bị thất lạc, chúng tôi hoài nghi bị các người bắt tới phòng đấu giá, vạn bất đắc dĩ mới phải xuất binh bao vây nơi này ..... Kết quả không cẩn thận tìm thấy chứng cứ các người bán tư linh sủng quý hiếm."

Trạch Duy Á cười nói, không đợi đối phương phản ứng, binh lính đã trực tiếp đập tan bức tường mà Khương Khả chỉ ra trước đó.

Người quản đốc mặt không còn chút máu.

Đặc biệt muốn nói rằng các người là người vu khống, bọn họ mới không điên đến nỗi chạy tới căn cứ viễn chinh để ăn cắp linh sủng.

Đáng tiếc hiện tại hắn không nói được câu nào.

Bức tường nhanh chóng bị phá tung, hàng chục chiếc lồng chứa linh sủng quý hiếm bị lộ ra ngoài.

Đã hết.

Mắt người quản đốc tối sầm lại, lắc lư vài cái, cuối cùng yếu ớt ngã xuống đất.

...

Tất cả cấp cao của nhà đấu giá dưới lòng đất đều nhanh chóng bị lấy đi, Khương Khả đợi một hồi mới thấy người từ Trung tâm nhận nuôi linh sủng tới.

Chắc là họ đã nhiều lần đối phó với những tình huống tương tự, cho nên nhân viên của trung tâm nhận nuôi di chuyển rất nhanh, không mất nhiều thời gian để họ nhận hết những con linh sủng ở đây.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, cho đến khi có người định đem con mèo con trong tay Khương Khả đi, cuối cùng lại gặp phải một vấn đề nhỏ.

Nhân viên tới đem mèo con đi là một cô gái rất trẻ với mái tóc dài, đang ngồi xổm xuống, cố gắng nói chuyện với chú mèo con trong vòng tay của Khương Khả bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất.

"Đừng sợ, bây giờ em đã an toàn rồi. Tôi đến đón em. Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều Bạch Linh Miêu như em. Em đến đó chơi với chúng, được không?"

Đáng tiếc là mặc dù thái độ của cô gái dịu dàng nhưng mèo con xám lại rõ ràng không cảm kích, nó dùng chân đánh vào bàn tay đang dang ra của cô gái, sau đó ngửa đầu ra sau, mếu máo hướng về phía Khương Khả: "Meo meo."

Khương Khả hơi xấu hổ, đặc biệt muốn nói cậu hiện tại không phải mèo, cho nên thật sự sự không hiểu nó đang nói cái gì.

Phát hiện Khương Khả không có phản ứng, mèo con càng kêu thảm thiết: "Meo meo."

Khương Khả đau đầu, không khỏi nhìn về phía Trạch Duy Á cầu cứu.

"Nó không muốn tách khỏi em." Trạch Duy Á liếc nhìn con mèo con màu xám trong vòng tay của Khương Khả, miễn cưỡng đoán.

Chắc là không phải đâu.

Bọn họ mới bên nhau có mấy tiếng, lúc trước cũng chưa từng gặp qua, liền tính chim non liền cành cũng không nhanh như vậy.

Như thể đáp lại những gì Trạch Duy Á vừa nói, con mèo con lại kêu lên một cách nhanh chóng.

Khương Khả: "..." Được rồi.

Tất cả các linh sủng trên cấp độ trung cấp đều có truyền thừa ký ức. Truyền thừa ký ức này sẽ cho phép linh sủng biết rất nhiều kiến ​​thức cần thiết để tồn tại ngay từ khi được sinh ra.

Bạch Linh Miêu là một linh sủng quý hiếm. Cho dù mới là con non, chúng nó cũng có thể hiểu được một phần ngôn ngữ của con người. Khương Khả đưa tay ra và nâng con mèo lên trước mặt và nghiêm túc hỏi: "Người ở trung tâm không giống người ở đây, họ sẽ chăm sóc cho em thật tốt, tôi còn rất nhiều việc phải làm, ngay cả khi em sống với tôi, tôi cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cho em, như vậy, em còn muốn đi với tôi không? "

"Meo meo!" Mèo con hiểu được lời của Khương Khả, mạnh mẽ gật đầu.

"Cái này, cái này có lẽ không hợp quy định cho lắm." Nhìn sự tương tác giữa mèo và Khương Khả, nhân viên của trung tâm nhận nuôi không khỏi lo lắng nói.

Linh sủng quý hiếm khác vật nuôi thông thường. Muốn nuôi một con linh sủng quý hiếm phải đăng ký rất nhiều quá trình. Dù muốn mua hay nhận nuôi cũng cần phải kiểm tra nhiều lần trình độ của người nhận nuôi, không phải muốn mang đi là có thể mang đi.

Trạch Duy Á suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nhớ rằng theo quy định của trung tâm nhận nuôi, tất cả những người đã giải cứu linh sủng đều có thể quyền được ưu tiên nhận nuôi linh sủng mà họ đã giải cứu, đúng không?"

"Đúng, nhưng kể cả là ưu tiên, các anh cũng không thể trực tiếp mang nó về nhà mà không làm bất cứ thủ tục nào."

"Nhưng cô cũng đã nhìn thấy tình hình rồi đấy. Bây giờ con Bạch Linh Miêu này không muốn rời đi người bạn của tôi. Mà cô cũng không có cách nào mang nó đi," Trạch Duy Á nói "Như vậy đi. Tôi sẽ mang người tới làm các thủ tục sau, còn về con Bạch Linh Miêu này, nếu cô đồng ý thì sau này nó vẫn có tên trong trung tâm nhận nuôi, nhưng hiện tại nó sẽ được tôi nuôi dưỡng. Khi tình trạng của nó ổn định hơn một chút, cô có thể đến và lấy lại."

"Em nghĩ thế nào?" Trạch Duy Á quay đầu nhìn về phía Khương Khả.

"Được." Khương Khả vội vàng gật đầu.

Mặc dù cậu đã cứu con mèo con này, nhưng dù sao nó cũng không phải là em mèo nhỏ của cậu, cậu không thể thực sự nuôi nó hết quãng đời còn lại.

Cậu cũng đã từng nghe Hàn Nghiêu nói qua, để đảm bảo cậu và các em mèo không bị người khác bắt mất, Trạch Duy Á đã bỏ rất nhiều công sức, lại để anh nuôi thêm một con Bạch Linh Miêu nữa, thì cơ hồ là không có khả năng.

Các nhân viên dù bực bội, nhưng vì ngại thân phận của người đối diện, chỉ có thể chạy đi tìm cấp trên, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Trạch Duy Á.

Cuối cùng quyết định, chú mèo này vẫn có tên trong trung tâm nhận nuôi vật nuôi linh sủng, trong một tháng cần có nửa thời gian để trung tâm nuôi, thời gian còn lại tạm thời được đặt tại nhà Trạch Duy Á, anh phải chịu hoàn toàn về sự an toàn của mèo con và tất cả các vấn đề về ăn uống.

Biết rằng mình sẽ không bị bắt đi ngay lập tức, con mèo con gục vào lòng bàn tay của Khương Khả như thở phào nhẹ nhõm.

Khương Khả thích thú gãi gãi cằm: "Được rồi, đừng lo lắng, tương lai em sẽ sống cùng tôi, nhà tôi còn có bốn con mèo con. Mong các em hòa thuận đừng tranh giành."

...

Bởi vì Trạch Duy Á vẫn còn có việc tiếp theo phải bận rộn, Khương Khả chỉ có thể về nhà trước với chú mèo con trên tay.

Ban đầu, cậu hơi lo lắng khi gặp mẹ của Trạch Duy Á, cậu thật sự không biết phải giải thích thế nào, kết quả là mẹ của Trạch Duy Á không có ở nhà, mà không biết Hàn Nghiêu tới khi nào lại là người chạy ra trước.

"Tạ ơn trời, coi như các cậu đã trở về," Hàn Nghiêu ban đầu còn bày vẻ mặt may mắn, sau đó phát hiện chỉ có Khương Khả đứng ở bên ngoài, trong lòng không khỏi kinh ngạc nói: "Không đúng, nguyên soái đâu, tại sao không có quay lại với cậu? "

"Anh ấy đi giải quyết chuyện của phòng đấu giá, lát nữa sẽ không về", Khương Khả ôm mèo con vào nhà, "Anh tìm anh ây có chuyện gì?"

Phòng đấu giá?

Hàn Nghiêu ngẩn ra một hồi mới nhận ra phòng đấu giá là chỉ nơi nào: "Không phải, hai người không phải đi xem phim sao? Tại sao lại tới địa điểm đấu giá ngầm."

Khương Khả xấu hổ, đúng là cậu đi xem phim, ai biết sau này lại xảy ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy, cậu vô tình cứu được một đám linh sủng quý hiếm, nhân tiện đánh rớt một nhà đấu giá chợ đen, một ngày hôm nay quả nhiên phong phú.

Nghe Khương Khả nói sơ qua về chuyện này, Hàn Nghiêu lập tức tỏ vẻ hài lòng: "Tốt lắm, địa điểm đấu giá ngầm kiểu này, tôi đã không vừa mắt từ lâu, lúc trước ỷ vào chúng ta là quân đội viễn chinh không nhúng tay vào được, liền vô cùng phách lối làm ra việc vi phạm pháp luật dưới mũi chúng ta, chỉ cần tùy tiện nêu một cái tội danh liên đủ để xử bắn 5 phút, bây giờ thì tốt rồi có thể ném những người này ra tinh hà xa xôi làm bạn với Trùng tộc."

"Đúng vậy," phát hiện đối thoại đã chạy có chút xa, Khương Khả nhanh chóng đem đề tài quay trở lại, "Anh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?"

"Ồ, tôi suýt nữa thì quên mất" Hàn Nghiêu mở cửa chỉ vào phòng "Thực ra không có gì đâu. Bốn con mèo của Nguyên soái đã bị đuổi khỏi Trường Linh Sủng vì chúng nháo quá dữ, bên kia họ bảo sẽ không bao giờ nhận giữ chúng nữa. "

Khương Khả sửng sốt một chút, bị Trường Linh Sủng đuổi về là sao?

Có lẽ cảm nhận được hơi thở của Khương Khả, vừa mở cửa nhà, bốn con mèo nhỏ đều chạy ra ngoài, kêu meo meo bên chân Khương Khả, vô cùng đáng yêu.

Khương Khả: "..." À, có lẽ cậu đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info