ZingTruyen.Info

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu

(10) Cưỡi ngựa

vivusmile

Hà Anh biết mình ở cùng với Dan mãi thì không hay. Vả lại có vẻ Dan đang muốn ở một mình.

Nàng lững thững đi về phía gian nhà của mình. Vừa về đến đã thấy Nguyễn Hoàng đứng chắp tay sau lưng, nhìn ra khoảng sân rộng.

-Sáng thế này mà anh cũng đứng đây ngắm sao à?

Nguyễn Hoàng chẳng nói gì, chỉ nhìn Hà Anh bằng cặp mắt có phần dịu dàng hơn trước.

-Cô vừa từ chỗ tên Tây phương đó về?

-Anh ấy có tên, là Daniel!

Y hơi khó chịu, nghênh mặt quay đi.

-Tôn trọng nhau là nền tảng đầu tiên của bạn bè, nếu anh muốn có bạn, anh hãy tôn trọng những người xung quanh anh.

Y chẳng đến đây để nghe Hà Anh trách móc, y chỉ muốn tìm người trò chuyện thôi. Sắp tới y lại phải lên đường đánh Mạc rồi.

-Hà Anh.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hoàng gọi Hà Anh mà không gầm gừ. Nàng giấu kinh ngạc nhìn y.

-Ta muốn cô đi theo ta đến một nơi.

-Trước giờ chẳng phải là anh vẫn cứ lôi xồng xộc tôi đi sao? Hôm nay lại hỏi ý kiến tôi vậy?

Nguyễn Hoàng hừ lạnh, y quay lưng đi trước. Hà Anh vội chạy theo.

-Này! Đi nhanh thế làm gì?

Đi một hồi thì Hà Anh đuổi kịp Nguyễn Hoàng. Nàng thở hổn hển vịn lấy cánh tay y.

-Đủ rồi...đừng chạy nữa..tôi không đủ hơi đuổi theo anh nữa đâu.

Nguyễn Hoàng nhìn Hà Anh bám lấy cánh tay mình, y đằng hắng rồi lắc lắc tay để nàng biết mà đứng thẳng dậy. Y dắt một con ngựa khỏi chuồng, trao dây cương cho nàng.

-Làm gì?

Hà Anh mắt tròn mắt dẹt hết nhìn con ngựa rồi lại nhìn Nguyễn Hoàng.

-Không phải hôm ấy trên đường cô sốt sắng cưỡi ngựa lắm sao? Bây giờ cho cưỡi lại hỏi?

Hà Anh nuốt cục tức vào trong, đẩy dây cương về phía y.

-Thôi được rồi, anh hứng thú thì tự cưỡi đi. Tôi về đây.

Chưa kịp đi được nửa bước thì Hà Anh đã thấy mình bị kéo xộc lại. Nàng chới với ngã nhào vào lòng Nguyễn Hoàng. Y cũng thất kinh nhìn Hà Anh nằm trọn trong vòng tay mình. Nàng giương cặp mắt ngỡ ngàng nhìn y rồi mạnh tay đẩy y ra.

-Anh làm gì thế hả?

-Người cô không có chút thăng bằng nào sao? Mới kéo chút đã ngã nhào rồi.

Nàng giận dỗi lùi mấy bước cách xa y.

-Leo lên ngựa đi.

Hà Anh trừng mắt nhìn Nguyễn Hoàng rồi khảng khái.

-Không! Anh không nhớ sự kiện hôm trước à?

-Nhanh lên!

Cái tên này... Hắn muốn gì là được đó hay sao?

Nguyễn Hoàng nhảy phóc lên yên, nghiêng người bế thốc Hà Anh lên ngựa. Nàng bị bất ngờ, luống cuống bám lấy cánh tay to lớn của y. Hà Anh kinh ngạc nhìn mình đã vắt vẻo trên lưng ngựa từ lúc nào. Hai chân nàng chới với trong không trung.

-Này! Ngồi một bên thế này dễ mất thăng bằng ngã lắm! Ngồi xe máy còn ngã huống hồ gì là ngồi ngựa!

Nàng cuống cuồng bám lấy tay y, vỗ thùm thụp lên ngực y.

-Ăn nói hàm hồ. Bám chắc vào.

Hà Anh lúc này mới phát hiện mình đang bám riết lấy tay y. Nàng hốt hoảng đẩy ra, người loạng choạng.

-Này!

Nguyễn Hoàng vòng một tay ôm lấy eo Hà Anh, nàng đỏ mặt nhìn mình đã lọt thỏm trong lòng y từ lúc nào. Cảnh tượng này thật sự rất không trong sáng! Nếu để người nhà họ Nguyễn thấy được nàng chết chắc!

-Ta bảo cô bám vào yên ngựa.

Câu nói lạnh như hàn băng vạn năm của Nguyễn Hoàng làm Hà Anh đỏ mặt, nàng bối rối rời tay khỏi lồng ngực y, nắm lấy chiếc yên ngựa. Mất mặt quá đi mà!

Hà Anh vô tình bỏ qua nụ cười khẽ trên khóe môi Nguyễn Hoàng.

Con ngựa phi nước đại dọc qua những con phố. Hà Anh mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cảnh vật cách nơi nàng sống gần nửa thiên niên kỉ. Thanh Hóa từ xưa đã luôn mộc mạc, mộc mạc nhưng vẫn nhẹ nhàng. Ôi trời, đó chẳng phải là sông Mã sao? Mấy trăm năm sau sẽ có cầu Hàm Rồng bắc qua, chứng nhân lịch sử những cuộc kháng chiến chống Mỹ. Giữa lòng Tây Đô cổ kính này chỉ có thể là sông Mã thôi! Nàng bồi hồi nhìn nó, đã mấy năm nàng chưa về Hà Nội, Việt Nam, cảnh quê hương dù là mấy trăm năm trước vẫn khiến người ta bồi hồi.

Những con đường quanh co uốn quanh sông. Thế kỉ 21 hội nhập phát triển, có ai nhớ đến vẻ đẹp thanh tĩnh cố hữu của vùng quê này hay không? Nắng xuyên qua những tán cây dọc bờ sông, phảng phất trong đáy mắt Hà Anh, nàng giang tay đón ngọn gió thuần khiết không chút pha tạp. Chính là hương đồng cỏ nội. Hương thơm dẫu có đi xa cách mấy vẫn không trộn lẫn vào đâu được, hương thơm đất quê hương.

Nguyễn Hoàng nhìn đôi mắt lấp lánh của Hà Anh. Mái tóc nàng phất phơ bay trước mặt y, để lộ làn da sau gáy trắng nõn mê hoặc. Đôi mắt Hà Anh rất đẹp, phủ bởi hàng mi dài và điểm xuyến bởi cặp chân mày ngang thanh thoát. Từng nét trên gương mặt Hà Anh đều nhẹ nhàng, thuần khiết và trong sáng đến ngất ngây. Chẳng phải là vẻ đẹp kiều diễm sắc sảo, nàng đơn thuần và mộc mạc kia.

Con ngựa dừng lại ở một vùng ngoại ô Tây Đô, từ đây nàng có thể ngửi được mùi của khô cá. Chắc là gần biển Sầm Sơn đấy.

Nơi đây là một đồng cỏ rộng lớn, chưa từng có bàn tay con người động đến. Xa xa kia có núi có sông, cảnh vật ở đây quả là đẹp đến ngất ngây lòng người. Hà Anh thấy lòng mình dâng trào niềm tự hào. Người Việt Nam ơi, người có biết quê hương ta đẹp thế nào không?

Nguyễn Hoàng nhảy xuống ngựa, y đưa hai tay đỡ lấy Hà Anh. Nàng vẫn tự mình nhảy xuống.

-Không phải anh thấy tôi chán quá nên đưa đến đây ngắm cảnh đó chứ?

-Không!

Đúng Nguyễn Hoàng rồi đấy! Nàng còn tưởng ai đó bắt cóc tên Nguyễn Hoàng hống hách kia đi rồi.

-Vậy là anh muốn phóng thích tôi?

Y hơi trầm ngâm. Hình như y thoáng buồn.

-Này này! Tôi đùa đấy. Rốt cuộc có chuyện gì anh nói mau đi.

-Leo lên ngựa đi.

Hà Anh như bị hắn ném một tảng đá vào đầu vậy. Tên này bệnh à? Nàng vừa mới leo xuống.

-Tự mình leo lên ngựa thử xem.

Hà Anh nhớ lại cảnh tượng hôm trước, nàng hơi rùng mình. Nguyễn Hoàng hạ giọng, quay đi chỗ khác.

-Con ngựa này hiền lành, không như ngày hôm đó đâu.

Hà Anh im lìm nhìn lưng Nguyễn Hoàng. Chắc là y vẫn còn nhức lắm. Nàng thở dài, chẳng biết rốt cuộc y muốn nàng làm gì.

Hà Anh vén tà áo, đặt một chân lên bàn đạp.

-Cô leo từ bên trái ngựa thì phải đặt chân trái lên trước.

Phải rồi nhỉ, nàng định ngồi một bên như ban nãy à?

Hà Anh gật đầu lia lịa rồi đặt chân trái lên bàn đạp. Nàng dồn sức đỡ thân mình vắt trên lưng ngựa. Con ngựa khẽ trở mình. Hà Anh sợ hãi túm lấy dây cương ghì lấy. Nguyễn Hoàng vuốt ve con ngựa, giữ nó bình tĩnh rồi nhìn Hà Anh.

-Phải bình tĩnh.

Hà Anh cố điều hòa nhịp thở run rẩy, nàng gật đầu. Thì ra, Nguyễn Hoàng dạy nàng cưỡi ngựa.

Nàng mừng rỡ nhìn con ngựa ngoan ngoãn nghe lời nàng, nó đi lững thững dọc con đồi nhỏ. Nguyễn Hoàng đi ngay bên cạnh, từng li từng tí chỉ dẫn cho nàng.

Hà Anh khoái chí lắm, nàng phi ngựa trên những đọt cỏ xanh mới. Nguyễn Hoàng đứng cạnh gốc gạo, khoanh tay nhìn ra. Y thấy mình bình yên trong tiếng cười hồn nhiên của Hà Anh.

-Được rồi, cô thử leo xuống ngựa xem.

Lúc này Hà Anh mới thấy nan giải. Xuống thế nào bây giờ.

-Xuống bên trái thì thu chân phải về trước.

Hà Anh gật gù rồi giật mạnh chân phải về. Nhưng thay vì người ta phải quay mặt vào ngựa để xuống, nàng lại ngã nhào ra trước để xuống. Hà Anh chưa kịp hét lên. Nguyễn Hoàng đã hốt hoảng ào đến đỡ lấy người nàng. Hà Anh vòng tay qua cổ y. Nàng nghe được tiếng rên đau của Nguyễn Hoàng. Lưng y vẫn chưa khỏi kia mà. Hai người ngã phịch xuống cỏ. Tay Nguyễn Hoàng vẫn giữ chặt lấy Hà Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info