ZingTruyen.Info

Tối Viễn Thị Thân Bàng - Dục Hiểu

94. "Người thân" trong nhà

NN001124

Lê Diễm nhìn tấm chi phiếu bị bóp nát, vẻ mặt ẩn nhẫn thống khổ. Tại sao lại không cầm? Lâm Văn Tịch em là đứa ngốc sao?! Không có tiền em có thể ra ngoài sống được hay sao! Kỳ thực vào khoảnh khắc cuối cùng gần như là Lê Diễm đã có thể khẳng định được, bé con tuyệt đối không phải là vì tiền nên mới tiếp cận anh, trước đây cậu lừa anh, nhất định là có lý do, thế nhưng nếu như lúc đó có thanh tỉnh, anh vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy. Anh cho cậu tiền kỳ thực căn bản là không phải muốn vũ nhục cậu, anh biết rất rõ nếu để bé con ra ngoài sống sẽ rất gian nan, anh đuổi cậu ra ngoài rồi nhưng anh cũng không biết bé con này sẽ sống bằng cách nào nữa, mà tấm chi phiếu này, hiện tại là thứ duy nhất anh có thể cho cậu. Đồng thời cho chi phiếu cũng sẽ không khiến Lê Tông Sinh hoài nghi nhất, dù sao đó cũng là cháu của ông, bị đánh đuổi như thế thì chút bồi thường này cũng không tính là cái gì.

Thế nhưng bé con kia lại trực tiếp rời đi, ngay cả đồ vật cũng không chịu thu thập một chút, ngoại trừ tờ hợp đồng bán thân của em ấy ra, cái gì cũng không mang theo, em ấy có thể đi đâu cơ chứ, trên người em ấy cũng không có tiền mà đúng không? Nhớ tới số tiền mình đã từng đưa cho em ấy kia vẫn luôn được đặt ở trên tủ đầu giường mà chưa hề bị đụng qua. Kỳ thực trong lòng của Lê Diễm rất là khó chịu. Thế nhưng tất cả tâm tình đều bị anh khắc chế xuống.

Quả nhiên, sau khi Lâm Văn Tịch đi mất, Lê Tông Sinh mới đi ra từ bên trong. Thấy biểu tình âm trầm của con trai, tảng đá lớn trong lòng ông đã được tháo xuống, chặt đứt quan hệ với người đó là tốt nhất. Bất quá...

"Con cũng thật đủ ác, nó tốt xấu gì cũng là cháu của ba. Sao cứ để nó đi như vậy a."

Lê Diễm nhíu mày.

"Ba kêu ông Lưu đưa nó đi vậy."

Lê Diễm không nói gì, trực tiếp đi lên lầu.

"Tiểu Diễm, để nó đi là quyết định tốt nhất rồi. Bên phía Uông bá bá của con làm rất dữ, kỳ thực không ngại nói cho con biết, cái vật kia, là mấy hôm trước Uông bá bá của con đã sai người đưa tới đó, ba không quá chắc rằng có phải ông ấy đã nghe được tin đồn gì rồi hay không. Bất quá nếu nó là cháu của con, vậy các con không thể xằng bậy như thế được."

Lê Diễm vẫn không nói chuyện, chỉ là dừng cước bộ lại một chút, dường như là đang nghe Lê Tông Sinh nói chuyện, nhưng lại giống như là không nghe.

"Ngày mai con dẫn Uông Chỉ Tâm đi ra ngoài chọn áo cưới. Còn có, ba cũng biết, cậu ấy là cháu của ba sao." Bỏ lại một câu như thế, Lê Diễm liền biến mất chỗ rẽ nơi cầu thang.

Lê Tông Sinh không nhìn thấy khớp xương ngón tay Lê Diễm đã bị bóp đến trắng bệch, cuối cùng ở phía sau lộ ra một nụ cười hài lòng.

Lâm Văn Tịch mê man nhìn hai hàng đại thụ xanh ngát trước mặt, đến tột cùng thì mình nên đi đâu đây? Cậu phải đến nơi nào bây giờ? Cậu đã đi được nửa tiếng rồi, ngay cả nước mắt đều đã khô lại, thế nhưng con đường này giống như là không có điểm dừng vậy, đi thế nào cũng không tới, hơn nữa trên đường thế mà lại không có một chiếc xe hay người nào cả.

Đúng lúc này một chiếc xe chạy đến bên cạnh Lâm Văn Tịch, sau đó dừng ở trước mặt cậu. Hạ cửa xe xuống, là người vừa rồi mới cầm di vật của mẹ trong phòng khách. Đột nhiên thân thể của Lâm Văn Tịch cứng lại.

"Lão gia bảo tôi đến chở cậu đi."

Lâm Văn Tịch lắc đầu theo bản năng. Nhìn người kia đeo một chiếc kính râm, khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

"Nếu như cậu tự đi, dù có đi tới sáng hôm sau cũng chưa ra được, hơn nữa cũng không có xe khác có thể chở cậu, toàn bộ nơi này đều thuộc về địa bàn của Lê gia."

Rộng như thế sao! Lâm Văn Tịch thầm than một tiếng ở trong lòng. Nhìn về phía trước xác thực giống như là không có điểm cuối, nên cậu vẫn là ngoan ngoãn lên xe. Ông ta vừa mới nói là lão gia... Cũng không phải thiếu gia... Quả nhiên, nam nhân đã triệt để không muốn quan tâm đến mình nữa rồi. Mang theo tâm tình không tốt Lâm Văn Tịch tựa đầu vào cửa, nhìn chiếc xe lướt qua để lại từng hàng cây cối, nghĩ đến chuyện mình đi ra khỏi đây rồi, cũng sẽ không trở lại nữa, khóe mắt khô khốc lại có chút ướt át.

Sao cứ thích khóc thế này chứ! Lâm Văn Tịch tự mắng bản thân một tiếng. Hình như mấy hôm nay cậu rơi nước mắt còn nhiều hơn cả 18 năm trước đây, hồi đó cho dù có phải chịu nhiều khổ cực hơn nữa, cậu cũng sẽ không để cho mình rơi nước mắt một cách dễ dàng như vậy, cho dù là đi mượn tiền cho vay nặng lãi, cậu cũng sẽ không khóc bù lu bù loa như bây giờ đâu, thế mà cuối cùng cậu lại còn cầu xin nam nhân nữa chứ. Dường như toàn bộ tôn nghiêm trong suốt 18 năm đã trao hết cho nam nhân rồi. Không phải đã nói muốn trở thành một nam sinh hay sao? Nam nhân cũng đã nói nếu cậu khóc sẽ không thể trở thành nam tử hán a, cho nên tại sao lại phải khóc vậy nha. Lâm Văn Tịch một bên lau nước mắt, một bên lại khóc càng dữ tợn hơn, như là vĩnh viễn cũng không có cách nào ngừng lại được vậy. Mà tài xế ở bên cạnh nhìn cậu, trong mắt cũng tràn đầy sự đồng tình. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông cũng hiểu được đôi chút về tình huống hiện tại. Mấy mươi năm trước ông đã đi theo Lê Tông Sinh, đương nhiên là biết chuyện Lê Khâm dẫn nữ nhân kia bỏ trốn, dựa theo tình hình này, đây rất có thể là con riêng của đại thiếu gia và nữ nhân kia ở bên ngoài đi. Nghĩ tới chuyện hẳn là từ nhỏ cậu ấy đã phải sống kiểu trốn chui trốn nhủi, kỳ thực cũng rất đáng thương, hiện tại vất vả lắm mới có thể trở về Lê gia, lại bị người ta đuổi ra, dưới đáy lòng vẫn còn có chút đồng tình đứa bé này, haiz, nếu như đại thiếu gia còn sống thì tốt rồi...

"Em trai, chở em đi đâu đây?"

Đột nhiên tài xế ở bên cạnh cất tiếng nói, dọa Lâm Văn Tịch nhảy dựng lên, đồng thời đầu óc cậu cũng trống rỗng, đúng vậy, mình có thể đi đâu chứ? Đột nhiên nhớ tới ngôi nhà trước kia của mình, lần trước Lê Diễm đã giúp mình lấy lại hợp đồng nhà bị bọn cho vay nặng lãi đoạt mất, chỉ là bởi vì vẫn còn ở bên cạnh nam nhân cho nên cậu cũng chưa nhìn tới, trở về đó đi, cậu cũng có một ngôi nhà mà.

Thế là cậu liền đọc địa chỉ của ngôi nhà đó. Lúc đầu còn lo lắng chỗ đó quá bí mật nên nam nhân sẽ không tìm được, kết quả cậu vừa mới dẫn đường rất nhanh liền có thể tìm thấy rồi.

"Không cần chạy vào, tôi xuống ở đây là được rồi."

Cách nhà còn một khoảng đi bộ nữa thì Lâm Văn Tịch lại cất tiếng nói.

Nam nhân lái xe lại không chút để ý tới cậu, bởi vì ông được nhận lệnh là phải đưa đến tận nơi mới thôi. Bất quá rất nhanh nam nhân liền biết tại sao Lâm Văn Tịch lại nói không cần chạy vào rồi. Bởi vì rõ ràng nơi Lâm Văn Tịch ở chính là một xóm nghèo, so với Lê gia ở khu nhà cấp cao đơn giản là khác nhau một trời một vực. Đường cũng rất nhỏ, lái xe vào rồi cơ bản là rất khó lái ra, thế nhưng ông vẫn không lộ ra bất luận biểu tình bất mãn đồng thời cũng không có nói gì cả, cũng may kỹ thuật của người nọ hơn người, cuối cùng cũng bẻ tay lái xe lại được, sau khi Lâm Văn Tịch xuống xe rồi nói lời cám ơn, xe liền nghênh ngang rời đi khỏi đường phố chật hẹp.

Có mấy người hàng xóm thấy Lâm Văn Tịch đã lâu rồi chưa có trở về lại bước ra từ một chiếc xe cực kỳ sang trọng, tất cả đều lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc, thậm chí có người bắt đầu xì xào bàn tán, cũng đúng thôi, sau khi mẹ Lâm Văn Tịch mất, phòng ở bị đoạt lấy, thế nên cậu chưa từng quay lại đây, hiện tại trở về liền bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, khó tránh sẽ khiến người khác suy nghĩ nhiều, đây cũng là nguyên nhân cậu không muốn người nọ đưa mình vào tận nhà.

Bà Vương ở dưới lầu vừa nhìn thấy Lâm Văn Tịch trở về, dường như rất kích động, chống quải trượng đứng dậy từ băng ghế nhỏ, biểu tình có chút bất khả tư nghị, "Tiểu Tịch là con sao? Là con đã quay về rồi sao?"

"Là con. Bà à." Lâm Văn Tịch tiến về phía trước, cầm lấy bàn tay đang đưa ra của lão nhân, nhìn mặt mũi hiền lành cùng rãnh vú sâu hoắm của lão nhân, đột nhiên viền mắt Lâm Văn Tịch ướt át, như là đã lâu rồi chưa gặp lại người thân, trong nháy mắt đó tất cả ủy khuất đều dâng lên, tất cả tâm tình đều sụp đổ, nước mắt lại vỡ đê thêm lần nữa.

"Đứa ngốc này con khóc cái gì." Nhìn bộ dáng đứa nhỏ khóc đến thiên hôn địa ám, mắt của lão nhân cũng trở nên ươn ướt, bà biết từ nhỏ đứa bé này đã phải chịu khổ, vì chữa bệnh cho mẹ mình mà thiếu nợ một số tiền lớn, đoạn thời gian trước phòng ở còn bị người ta đoạt mất, vốn định kêu nó vào nhà mình ở, nó lại nói rằng muốn vào nam làm thuê, sau đó vừa đi chính là lâu thế này đây, "Mới trở về từ phía nam sao? Ở bên đó sống ổn chứ?"

Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới trước đây bản thân mình có nói muốn vào nam, lại chưa từng trở về, khẳng định mọi người đều cho rằng mình đã sang đó đi, thấy có một lão nhân ở bên cạnh lo lắng cho mình như thế, cuối cùng trái tim đang đau đớn của Lâm Văn Tịch cũng chiếm được một tia ấm áp, "Bà ơi, con rất ổn."

"Đến đây, còn chưa có ăn cơm đâu ha? Đến chỗ của bà nào, ở lại cùng ăn cơm với bà? Được chứ?"

"Không cần, bà ơi, phòng của con được chuộc về rồi."

"Đã chuộc lại rồi?"

"Dạ."

"Vậy là tốt rồi." Bà Vương vui mừng sờ sờ đầu bé con, "Con đứa nhỏ này ở bên ngoài vẫn luôn khiến bà lo lắng a, bất quá bây giờ thấy sắc mặt Tiểu Tịch hồng nhuận thế này, dường như cũng đã mập lên được chút rồi nha. Đã quen với cuộc sống ở bên kia chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info