ZingTruyen.Info

Tối Viễn Thị Thân Bàng - Dục Hiểu

14. Lúc tỉnh thuốc

NN001124

Đêm đó Lâm Văn Tịch đã bị làm đến bất tỉnh, cậu không biết đến khi nào thì nam nhân mới chịu dừng lại, cũng không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa.

Ngày hôm sau lúc vừa tỉnh lại. Lê Diễm là người đầu tiên thức giấc, sau khi tỉnh táo lại thì anh mới phát hiện ra nơi này không phải là nhà mình, nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó lại nhìn đến người bên cạnh, chuyện tối qua lập tức cứ như đèn kéo quân mà tái hiện toàn bộ lại trong đầu của anh, bộ dáng đứa nhỏ này nằm rên rỉ ở dưới thân mình, sau đó là khóc cầu xin tha thứ thậm chí còn có bộ dáng bất tỉnh của cậu ấy, mình đã thô bạo tiến vào trong cậu ấy như thế nào, sau đó chiếm lấy cậu ấy, hết thảy đều chậm rãi mà lại rõ ràng hiện lên. Lê Diễm có chút ảo não gõ đầu một cái, làm sao ngày hôm qua lại có thể phát sinh loại chuyện này được chứ? Mình cứ như vậy mà thượng Lâm Văn Tịch?!

Vào đúng lúc này, Lâm Văn Tịch cũng dần dần chuyển tỉnh, thân thể khẽ động liền liên lụy đến vết thương, một trận đau đớn khiến đầu óc của cậu trở nên hoàn toàn thanh tỉnh. Vừa mở mắt cậu liền trông thấy ngũ quan tinh tế của Lê Diễm, hiển nhiên cũng đã nhớ đến chuyện tối qua, trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng.

"Tối hôm qua, tôi bị kê đơn. Thật xin lỗi." Trên mặt nam nhân không có bất kỳ một biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói ra một câu. Hoàn toàn tìm không được một tia cuồng loạn của tối qua. Hơn nữa khi anh nói ra lời xin lỗi lại lạnh lùng như vậy, hình như căn bản là bọn họ chưa từng trải qua cái loại chuyện kia.

Biết rõ chắc chắn là anh bị kê đơn, cũng không phải là do thích mình mà anh mới làm như vậy, thế nhưng khi nghe thấy nam nhân nói, trong lòng của Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy có chút đau nhói.

Một câu xin lỗi, cứ như vậy mà giải quyết hết mọi chuyện sao? Giữa bọn họ... Cái gì cũng không có...

Lâm Văn Tịch muốn nói kỳ thực cũng không sao, nhưng lại không thể nào nói nên lời, bởi vì rõ ràng trong lòng rất khó chịu nên cậu cũng không muốn nói dối, cho nên chỉ đành im lặng mà không nói gì. Lê Diễm vén chăn lên muốn đi tắm, một thân dính dấp khiến anh cảm thấy phi thường khó chịu. Nhưng đến khi anh vén chăn lên mới phát hiện khắp giường đều loang lổ vết máu. Không khỏi càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, tối hôm qua, dường như đúng là anh đã rất thô bạo. Mà hiển nhiên, khi Lâm Văn Tịch nhìn đến mấy vết máu này, rõ ràng thân thể của cậu cũng trở nên cứng đờ. Tuy rằng lúc sau cậu cũng cảm nhận được chút thoải mái nhưng anh biết rõ cậu vẫn sẽ bị ám ảnh vì chuyện này.

Lê Diễm muốn nói gì đó để trấn an, thế nhưng lại chỉ có thể gượng gạo mà nói ra một câu, "Xin lỗi." Sau đó anh liền bước vào phòng tắm.

Mà khi Lâm Văn Tịch nghe được tiếng nước truyền tới từ phòng tắm, cậu chỉ sửng sờ mà ngồi ở chỗ kia. Anh chỉ nói được một câu "Xin lỗi" thôi sao... Lâm Văn Tịch đứng dậy khỏi giường, không thèm để ý đến cảm giác xé rách đau đớn dưới thân, cũng không quan tâm đến chuyện vết thương sẽ có thể chảy máu thêm lần thứ hai, cậu cầm lấy quần áo bị vứt trên mặt đất rồi bắt đầu mặc vào người, đường nhìn dần dần không rõ, đến khi Lâm Văn Tịch mặc thật nhiều lần đều không vào, cậu mới phát hiện không biết từ khi nào trên mặt mình đã ướt thành một mảnh rồi. Lấy tay qua loa lau mặt một cái, cậu nhớ rõ tối qua Lê Diễm cũng không có xâm phạm đến phía trước của mình, có cái gì mà phải khóc chứ, cậu cũng đâu phải là nữ sinh. Lâm Văn Tịch khẽ cắn môi, sau đó tiếp tục mặc quần áo vào, lúc bước ra khỏi cửa, Lâm Văn Tịch nhìn thấy tấm danh thiếp của nam nhân nằm trên mặt đất, cậu cũng không có nhặt lên xem, chỉ là thoáng nhìn thấy hai chữ "Lê Diễm", sau đó cậu liền vội vã rời đi.

Mà lúc này trong phòng tắm, Lê Diễm vẫn còn đang không ngừng dùng nước lạnh giội vào người mình, anh muốn bình phục lại cái loại tâm tình kỳ quái này.

Làm sao lại biến thành như vậy? Anh vẫn nhớ rõ đứa nhỏ kia có bao nhiêu đơn thuần, ánh mắt ấy có bao nhiêu trong suốt, thế nhưng dĩ nhiên chính mình lại súc sinh như vậy, mình đã chiếm giữ lấy cậu ấy, hơn nữa anh còn nhớ kỹ thân thể của đứa nhỏ kia có bao nhiêu tuyệt vời, vào lúc đó vẻ mặt cậu ấy có bao nhiêu đáng yêu.

Lê Diễm căm hận đập một cái thật mạnh vào tường.

Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm, Lê Diễm đã khôi phục lại bộ dáng đạm mạc cỉa trước kia, trên mặt vẫn là biểu tình vạn năm không đổi. Choàng khăn tắm đi một vòng, trong căn phòng xa hoa này đã không còn một bóng người, không biết đứa nhỏ kia đã đi từ lúc nào rồi, ngoại trừ quần áo của cậu, hình như cái gì cũng không cầm theo, đột nhiên Lê Diễm cảm thấy may mắn vì vừa rồi anh đã không nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt cậu, nếu không phỏng chừng đứa nhỏ kia sẽ càng thêm ủy khuất đi. Nghĩ tới đây, đột nhiên Lê Diễm có loại cảm giác chẳng biết nên làm như thế nào cho phải.

Đã rất nhiều ngày Lâm Văn Tịch không đến chỗ làm rồi. Mấy ngày nay cậu ngồi ở dưới vòm cầu vượt, dùng hai tay ôm lấy chân, ngay cả đi cũng không dám đi ra ngoài. Lo sợ bọn người đó sẽ tìm được mình, sợ bị người nhìn đến bộ dáng hiện tại của mình, sợ bọn họ lại đánh mình thêm lần nữa. Thân thể cậu đã có chút nóng, chắc là lại phát sốt rồi, thế nhưng cậu không muốn đi khám bệnh một chút nào. Từ hậu huyệt truyền tới từng đợt đau đớn, khiến cậu dần dần chết lặng, cậu biết ngày đó bị thương cũng không có kịp thời xử lý, hẳn là hiện tại đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi, phỏng chừng còn bị nhiễm trùng nữa. Hình như quần cũng dính đầy vết máu, cậu chỉ dám ngồi ở chỗ kia, không dám đi ra ngoài dù chỉ một bước.

Những người đó đều là một bọn lừa đảo, rõ ràng đã nói nếu cậu chịu ký tên sẽ trả di vật lại cho cậu, nhưng bọn chúng lại không làm vậy, vẫn cứ dây dưa mãi, rõ ràng là không muốn trả lại cho mình mà. Còn có, nếu như mình không vào đó làm, cũng sẽ không bị Lê Diễm biến thành như vậy. Đột nhiên cậu phát hiện mình thế mà lại ôm cái loại huyễn tưởng này với nam nhân kia. Khi anh ấy làm những chuyện kia với mình, rõ ràng cậu nên nghĩ biện pháp để chống cự, cho dù anh có mạnh đến đâu đi nữa, có lẽ cậu cũng có thể thức tỉnh anh, nhưng là cậu lại không làm vậy, cứ thế mà để anh xâm phạm mình. Nếu như Lê Diễm biết mình có suy nghĩ như vậy, có khi nào anh  ấy sẽ cảm thấy mình rất ghê tởm hay không, có lẽ hiện tại anh ấy đã cảm thấy ân hận và ghê tởm rồi, lúc bị hạ thuốc thế nhưng lại đụng trúng một tên quái vật...

Thiếu niên âm thầm chảy nước mắt, đầu óc càng thêm hỗn loạn, mấy ngày nay không hề ăn bất cứ thứ gì, dường như bao tử đã không còn biết cảm giác đói bụng là gì luôn rồi. Lúc chạy khỏi chỗ đó cậu không hề mang theo tiền. Cậu không nghĩ tới việc phải trở lại nơi đó nữa, thế nhưng nếu để những người kia biết được nhất định bọn chúng sẽ đi tìm cậu thôi. Đến lúc đó, nhất định sẽ bị bọn họ cho ăn một trận đòn hiểm, có lẽ cậu còn thảm hại hơn bây giờ nữa. Đang lúc mơ mơ màng màng, Lâm Văn Tịch hoảng hốt cảm giác mình nhìn thấy mẹ, mẹ đối diện với cậu nở nụ cười, một lát sau lại chuyển thành khóc, thiếu niên cũng bị kéo theo mà chảy xuống thật nhiều nước mắt, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non "Mẹ, dẫn con đi theo người có được hay không, con không muốn tiếp tục lưu lại ở nơi này nữa. Con muốn được ở cùng mẹ."

"Mẹ, con xin lỗi, có phải con vô dụng lắm phải không... Ngay cả người cũng không cần con luôn rồi phải không..."

"Con biết từ nhỏ đã không có ai thích con rồi... Hiện tại cũng là như vậy... Mẹ... Dẫn con đi đi... Có được hay không..."

"Con muốn đi tìm người... Mẹ ơi..."

"Mẹ... Con nhớ mẹ... Rất nhớ mẹ..."

"Mẹ ơi..."

Tại biệt thự Lê gia.

Nghe được tin tức mà người trước mặt kia hồi báo về, trong lòng Lê Diễm dâng lên một trận giận dữ. Đám ăn hại này! Làm việc như vậy là sao? Một nơi nhỏ như vậy thậm chí ngay cả tìm một người cũng đều tìm không được?!

Thấy bộ dáng này của Lê Diễm, Hạ Quân Dương chỉ biết đây là điềm báo rất nhanh người nào đó liền sẽ bạo phát. Vì vậy mới nhanh chóng nói: "Các người đi xuống trước đi."

"Vâng."

Sau khi bọn người kia đi rồi, Hạ Quân Dương mới lộ ra biểu tình như đang nhìn người ngoài hành tinh để nhìn Lê Diễm, có chút không thể tin mà lắc đầu, "Tớ nói này Lê lão đại, cậu đừng nóng vội a. Chỉ cần em ấy không có chạy ra nước ngoài, nếu muốn tìm được cũng là chuyện rất dễ dàng mà thôi."

"Ừ." Khuôn mặt không có bất cứ biểu tình gì của Lê Diễm lúc này đây càng thêm âm trầm hơn.

Hạ Quân Dương cảm thấy có chút kỳ quái, ngày đó khi cậu ấy trở về từ nơi của Uông Kiếm Quốc, không biết là bị cái gì kích thích, dĩ nhiên lại phái người đi điều tra thân thế của bé dễ thương, biết được em ấy không có ba, mẹ lại mới qua đời cách đây một năm bởi vì bị nhiễm trùng đường tiết niệu, trước đây để chữa trị bệnh cho mẹ đến mức lâm vào đường cùng nên em ấy mới đi mượn nợ của bọn cho vay nặng lãi, bởi vì vẫn chưa có đủ tiền để trả nên mới bị đánh, lần trước lại càng ngốc hồ hồ mà cùng đám người kia ký tên vào hợp đồng bán thân. Thế nhưng khiến cho Hạ Quân Dương kinh ngạc không chỉ bởi vì Lê Diễm dĩ nhiên lại đi điều tra em ấy, mà là cậu ta còn giúp em ấy trả nợ, đoạt lại hợp đồng bán thân của em ấy. Do đó mới nói Hạ Quân Dương phải nhìn Lê Diễm không khác gì đang nhìn người ngoài hành tinh, tuy nói 50 vạn với cậu ấy mà nói chỉ là một con số không đáng kể gì, giống như chiếc xe của tên kia vậy, tùy tiện vung tay ra là cả trăm triệu, thế nhưng Hạ Quân Dương lại tò mò là từ lúc nào mà Lê Diễm lại quá tốt bụng tới mức chõ mõm vào chuyện của người khác như vậy chứ? Buồn cười nhất chính là, khi Lê Diễm nhận được hợp đồng bán thân mới phát hiện không tìm được bé dễ thương kia, ngay cả bọn cho vay nặng lãi cũng tìm không thấy em ấy. Đều đã qua nhiều ngày như vậy rồi, kỳ thực Hạ Quân Dương cũng rất lo lắng, một người đang yên đang lành làm sao lại không thể tìm được? Nghĩ đến thiếu niên nhu nhược kia có khả năng gặp phải nguy hiểm, Hạ Quân Dương cũng cảm thấy rất nóng nảy.

"Đều đã tìm kỹ rồi sao? Trên người bé dễ thương không có điện thoại di động cũng không có chứng minh thư, phỏng chừng ngay cả tiền cũng không mang theo được bao nhiêu, hẳn là sẽ không đi đâu xa lắm đâu."

"Ừ."

"Lại phái thêm nhiều người một chút để tìm đi."

"Ừ."

Nhìn thấy bộ dạng không muốn nói chuyện của Lê Diễm, Hạ Quân Dương cũng chỉ đành ngậm miệng mà thôi.

Hiện tại Lê Diễm phi thường buồn bực, cậu ấy đây là đang có ý gì? Cáu kỉnh nên muốn đùa bỡn người khác? Còn tưởng rằng cậu ấy không phải là loại người tham tiền, bây giờ là đang muốn dùng biện pháp này để trách cứ mình sao? Lê Diễm cũng biết thật sự là ngày đó chính mình đã làm cậu ấy bị thuơng... Nhìn đến trên giường đều là vết máu anh liền biết thương thế của cậu ấy rất là nghiêm trọng, thật ra Lê Diễm vẫn cảm thấy có chút áy náy, nếu không anh cũng sẽ không đi điều tra hơn nữa còn giúp cậu ấy trả nợ. Hiện tại trong tay anh có khế ước bán thân của cậu ấy, có thể nói Lâm Văn Tịch chính là người của anh rồi, hiện tại không nhìn thấy người, tự nhiên là phải tìm trở về rồi. Anh giúp cậu ấy đoạt lại khế ước bán thân thế nhưng đã phải mất không ít khí lực, cái người được gọi là Triệu ca kia hiển nhiên đã coi trọng đứa nhỏ này, nếu không phải biết mình là "con rể tương lai" của Uông Kiếm Quốc, cho nên mới không dám trực tiếp phát sinh xung đột, nếu không phỏng chừng chắc là hắn ta sẽ không ngoan ngoãn mà giao ra hợp đồng bán thân của Lâm Văn Tịch như vậy đâu. Bất quá sau khi trải qua sự kiện đêm hôm đó, giữa anh và Uông Kiếm Quốc cũng đã xảy ra vấn đề rồi. Đêm đó sự kiện Uông Chỉ Tâm bỏ trốn theo tình nhân kia, cùng với việc có một người phục vụ ở trong phòng anh đến sáng hôm sau mới rời khỏi, đã làm cho Uông Kiếm Quốc cực kỳ tức giận, nhanh chóng chạy đi bắt Uông Chỉ Tâm cùng người kia về, đương nhiên là Lê Diễm cũng bị kêu sang đó. Là một người có thói quen ăn to nói lớn thích làm chủ mọi chuyện, ngay cả cái loại chuyện cảm tình này, ông ta cũng mong muốn khống chế trong lòng bàn tay của mình.

Biết rõ việc đêm đó chính mình hạ dược Lê Diễm, Uông Kiếm Quốc cũng không thể nào đi truy cứu anh mà phải tìm những người khác để phát tiết, chỉ là đối với chuyện của Uông Chỉ Tâm, khiến ông có cảm giác toàn bộ mặt mũi của mình đều mất hết rồi, ông trực tiếp đem người giam lỏng, về phần nam nhân kia, Lê Diễm không rõ cho lắm anh ta bị đối xử như thế nào nữa.

Nói khách khí vài câu với Uông lão đầu, Lê Diễm đã được thả trở về. Sau khi trở về chuyện đầu tiên mà anh làm đó chính là phái người đi tìm đứa nhỏ kia.

"Lê Diễm, thật ra tớ vẫn luôn muốn hỏi là, sao cậu lại hảo tâm đến mức muốn trả nợ giúp em ấy vậy?" Sau một khoảng thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng Hạ Quân Dương vẫn quyết định hỏi ra vấn đề mà bản thân mình đã phải cố nhịn từ lâu.

"Chẳng qua chỉ là cảm thấy thương cảm mà thôi, nếu như là cậu, cũng sẽ làm như vậy thôi." Lê Diễm lãnh đạm nói, nhưng lại khiến cho Hạ Quân Dương càng thêm phiền muộn, làm sao có thể so sánh giữa bọn họ chứ? Lê Diễm hoàn toàn khác với mình, cho tới bây giờ cậu ấy vẫn luôn là một người máu lạnh a.

"Cậu có nghĩ tới hay không, bé dễ thương không cần nhận được sự thương hại của người khác. Là tự em ấy ký tên vào hợp đồng bán thân, hẳn là ít nhiều gì em ấy cũng đã minh bạch một vài thứ rồi, thế nhưng em ấy vẫn quyết định ký, đơn giản chính là đã định sẽ đem cả đời buộc lên món nợ ấy, tình nguyện tự mình xoay sở cũng không muốn nhờ vả vào người khác, em ấy là một đứa nhỏ hoàn toàn không giống loại người muốn nhận được sự thương hại từ người khác đâu."

Lê Diễm không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn bích loa xuân (tên một loại trà hảo hạng) màu trắng thượng đẳng ở trong chén, nhìn những chồi non màu xanh biếc nổi nổi chìm chìm trong chén, đột nhiên trong ngực như bị đánh đổ một bình ngũ vị (ngũ vị: mặn, ngọt, chua, cay, đắng. Ý của câu này là trong lòng Lê Diễm đang trải qua đủ loại cảm giác khác nhau)

"Này, cậu đã chiếm nơi ở của tôi mấy ngày nay rồi." Trong mơ mơ màng màng, Lâm Văn Tịch nghe thấy một thanh âm, qua loa lau đi nước mắt trên mặt, sau đó cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên. Phát hiện ra đứng trước mặt mình chính là một người toàn thân bẩn thỉu, không biết quần áo trên người đã chưa được giặt giũ bao lâu rồi mà có thể đen đến mức độ này, tóc cũng bện lại thành một tầng dày, loạn thành một đoàn có thể so ngang với tổ ong, trên người còn truyền ra từng đợt mùi kỳ quái.

"Ặc... Đây là..."

"Nơi ở của tôi, đã để cho cậu ở lại nhiều ngày rồi."

"Xin lỗi. Hiện tại tôi liền rời đi." Lâm Văn Tịch nhanh chóng nói xin lỗi với người ăn mày trước mặt. Có chút chật vật đứng dậy, trong chớp mắt khi cậu đứng lên trước mắt bỗng chốc trở nên tối sầm, phải nhắm mắt lại mới có thể tỉnh táo được hơn một chút.

"Cậu là người mới tới hả?" Người ăn mày mở miệng nói. Mấy ngày nay đều thấy cậu ngồi ở chỗ này, không ăn không uống, lại còn luôn rơi nước mắt, nhìn quần áo trên người cậu rồi thử suy đoán về tuổi tác, không biết có phải là đứa nhỏ này bỏ trốn khỏi nhà hay không, "Nếu như là bỏ nhà mà đi, nhanh chóng quay về đi. Đừng để sau này trở thành một người giống như tôi." Người ăn mày tốt bụng mở miệng khuyên nhủ.

"Dạ... Cảm ơn..." Lâm Văn Tịch nhẹ nhàng gật đầu. Mình còn có một nơi gọi là nhà để trở về sao?

Nhìn thấy cậu đứng đó bất động, hai mắt còn sưng đỏ không khác gì quả hạch đào. Đại khái người ăn mày đã đoán được có thể là cậu không có nơi nào để về.

"Nếu như cậu thực sự không thể về nhà được nữa, tôi cũng không ngại cho cậu ở chung đâu, đó là giường ngủ của tôi." Nói xong, tên khất cái chỉ chỉ vào một đống chăn bông đen thùi ở phía trong. "Ngoài trời rất nhanh sẽ mưa, nếu không có nơi nào để đi cậu có thể ở lại chỗ này cũng được, chỉ là có chút chen chúc mà thôi."

Lâm Văn Tịch cảm thấy trong ngực dâng lên một loại cảm giác quái dị. Tuy rằng bị người khác coi mình thành ăn mày có chút xấu hổ, thế nhưng hôm nay, cậu nhìn vào người trước mặt mình, đột nhiên lại cảm thấy quá đỗi ấm áp, ngay đến một người khất cái cũng có thể tốt bụng như vậy, nhưng mà thế giới bên ngoài kia đâu? Một khi đã bị tiền tài danh lợi chi phối, còn có thể tồn tại lại loại tình cảm gì đây?

"Cám ơn ông. Bất quá hiện tại cháu phải đi rồi. Xin lỗi vì đã quấy rầy." Sau khi Lâm Văn Tịch nói xong, cậu liền vội vã đi ra khỏi vòm cầu. Cậu biết mình không thể cứ lưu lạc như vậy được, nếu không cậu thực sự sẽ trở thành một kẻ ăn mày mất. Cho dù cuộc sống thực sự rất khó khăn, cậu vẫn phải dũng cảm đứng lên mà đối mặt với chính cuộc đời của mình. Thế giới bên ngoài có đen tối đến đâu, cậu tin rằng mình cũng có thể tìm kiếm ánh sáng của riêng mình.

Người kia đối với cậu mà nói cũng chỉ là một nam nhân xa lạ mà thôi, anh ấy yêu cậu cũng tốt, hận cũng được, tất cả đều không sao cả, vốn dĩ bọn họ đã không phải là người của cùng một thế giới, sau này cũng sẽ không có dịp gặp lại nhau đâu ha? Đêm hôm đó, chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi, sau này cũng sẽ chẳng còn chuyện gì ngoài ý muốn nữa, tựa như năm năm trước đây cậu được gặp nam nhân ôn nhu kia, không phải bây giờ cũng chỉ là người lạ thôi sao?

Ra khỏi vòm cầu, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Lâm Văn Tịch mới nhìn thấy lại ánh mặt trời, cảm giác có chút chói mắt, khiến cậu gần như muốn ngất xỉu, xem ra không nên ngây ngốc ở trong bóng tối quá lâu nha.

Ngay khi cậu muốn nâng tay lên che mắt khỏi ánh mặt trời chói chang kia, bỗng nhiên có một bóng đen đã giúp cậu che đi ánh sáng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info