ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong


Dịch, Edit, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

“Hm hm. Hm. Hm.”

Một tiếng ngân nga tự nhiên tuôn ra.
Nắng đẹp và gió mát.

‘Thật sự là thư thả sau một thời gian dài ……’

Không có cái mũ bảo giáp đè xuống đầu cậu ta, cũng không có bộ giáp đè lên toàn bộ cơ thể cậu ấy.

"Uah."

Chàng trai trẻ tuổi đang cười rạng rỡ và ưỡn vai không ai khác chính là Roan Lancephil.
Thay cho bộ giáp đỏ rực, cậu mặc một bộ quần áo du hành cũ kỹ, khiêm tốn nhưng sạch sẽ.
Trường Giáo Travias đã được thu nhỏ lại bằng kích thước chiều dài móng tay và được đặt trong túi áo của cậu ấy.
Dáng vẻ từ từ di chuyển những bước chân của cậu ta trên con đường hẹp và gập ghềnh thoải mái giống như đang đi tản bộ.

'Quê nhà...'

Cậu thậm chí không thể nhớ được lần cuối cùng về thăm quê hương là khi nào.
Cậu ấy chạy khỏi Làng Lare quê hương của mình vào thời điểm cậu ta mười tám tuổi và trong khi lang thang như một kẻ ăn xin, đã vào Trại Huấn Luyện Peton.
Sau đó, cậu đã chết khi lang thang trên chiến trường trong hai mươi năm với tư cách là một đội trưởnc đội giáo sĩ và sau đó trở về quá khứ.
Sau đó, một số năm lại trôi qua.
Roan, một tay thương sĩ tán binh giờ đã trở thành vua của Vương Quốc Amaranth.

'Mọi người đều mong mình trở lại một cách vinh quang, nhưng …… '

Đó là kiến của nhiều tùy tùng bao gồm Austin và Ian.
Tuy nhiên, Roan đặc biệt không muốn làm như vậy.

'Vì mình sẽ không thể chia sẻ những câu chuyện chân thành với người dân trong làng nếu đó là chuyến thăm của một vị vua…'

Và Sau đó, cơ hội cùng nhau chia sẻ đồ uống và trò chuyện về cuộc sống của nhau sẽ biến mất.

"Vì họ sẽ tự nhiên biết rằng mình đã trở thành một vị vua khi thời gian trôi qua."

Cho đến lúc đó, cậu ước chỉ là Roan từ một ngôi làng trên núi.
Mặc dù đó chỉ là sự trở lại sau vài năm so với vị trí của người khác, nhưng đó là sự trở lại sau gần ba mươi năm ở vị trí của Roan.
Cảm giác mà câụ ấy cảm thấy vào lúc này không phải là một thứ gì đó quá nhẹ nhàng.
Cuối cùng, ngay cả những tùy tùng đó cũng không thể không nhượng bộ.
Tuy nhiên, như một sự thỏa hiệp, Đội Quân Amaranth, không, đội quân cá nhân của Roan mới được cải tổ với tên Đội Quân Amaranth Taemusa đã cùng đồng hành với chuyến trở về quê hương của cậu.
Roan và Đội Quân Amaranth Taemusa, ngay sau khi đến Lâu Đài Brunner, thủ phủ của Nam Tước Aps, đã nhận được sự hướng dẫn của Nam Tước Chuck Aps và một lần nữa đi về phía Lâu Đài Vally của Vùng Westend.
Tại đây, Roan lặng lẽ bắt đầu hướng tới Dãy Núi Western Grain trong khi chỉ đồng hành cùng một trăm thành viên giỏi nhất nhất từ ​​các thành viên của Đội Quân Amaranth Taemusa.
Với chín trăm thành viên Đội Quân Taemusa và Nam Tước Chuck Aps, cậu ta ra lệnh đợi ở Lâu Đài Vally.
Nhờ vậy, cậu ấy mới có thể tận hưởng trọn vẹn hành trình thư thả như bây giờ.

'Tất cả mọi người đều đang đi theo mình rất tốt.'

Roan nâng cao giác quan của mình và cảm nhận được sự hiện diện gần đó.
Mặc dù chỉ nhìn thấy đám cỏ dày lắc lư trong gió, nhưng trên thực tế, một trăm taemusa đang lén lút hộ tống và theo sau Roan.
Nếu có thể, Roan cũng muốn để họ ở lại Lâu Đài Vally, nhưng giờ cậu không còn là một vị tướng đơn lẻ mà là một vị vua của một vương quốc.
Đó là lúc cậu ta phải bảo vệ bản thân của mình kỹ lưỡng.

'Mình sẽ phải nhìn thấy những người dân quê hương trong giây lát, sau đó nhanh chóng trở lại sau khi ở lại một đêm.'

Cậu ấy không thể tận hưởng sự thong thả như vậy trong một thời gian dài.
Vẫn còn quá nhiều việc phải làm.
Roan từ từ bước nhanh chân.
Con đường hẹp và gập ghềnh cứ tiếp tục đi vào sâu trong Dãy Núi Grain.
Làng Lare ở sau một khu rừng ở giữa những ngọn núi.
Nó được nằm tại một nơi mà người ta sẽ đặt câu hỏi liệu có ai sẽ sinh sống ở một nơi như vậy không.
Dù vậy, đó không phải là một ngôi làng nghèo.
Nhờ có các loại thảo dược trên núi chất lượng tốt, da động vật được mua bán với giá cao và nhiều loại gỗ tốt, nên nó là một làng khá giả về kinh tế.
Chỉ có điều.

'Đó là một nơi rừng rậm và nằm sâu trong Dãy Núi Grain nên việc đưa tin ra bên ngoài rất chậm, và ……'

Trên hết tất cả.

'Nó luôn luôn phải hứng chịu sự tấn công của những con quái vật.'

Roan nở một nụ cười cay đắng.
Một quá khứ mà cậu không muốn nhớ đến lại hiện lên

'Cha mẹ mình cũng đã qua đời vì bị quái vật tấn công…'

Đó là một sự kiện khủng khiếp xảy ra khi Roan mười tuổi.
Sau ngày hôm đó, Roan ở lại nhà của trưởng làng Bas.
Bas và vợ Melly chăm sóc Roan như con ruột.
Hai người cũng có một kỷ niệm buồn khi mất đứa con của họ trong một cuộc tấn công của quái vật.
Họ ước Roan trở thành một nhà thảo dược như họ.
Tuy nhiên, ước mơ của Roan đã được lựa chọn kể từ ngày cha mẹ cậu qua đời.

'Mình đã ước trở thành một vị tướng vĩ đại và khuất phục những con quái vật.'

Cậu ấy mong muốn chinh phục những con quái vật và bảo vệ ngôi làng của mình và người dân trong làng.
Tuy nhiên, trở thành một vị tướng vĩ đại không phải là một kỳ công dễ dàng.
Cuối cùng, Roan gặp phải cái chết mà chưa thực hiện được ước mơ của mình.
Đó là kết quả của kiếp trước của cậu ta.

'Nhưng ở kiếp này...'

Ngay lúc suy nghĩ của cậu đến điểm đó, bước chân của Roan dừng lại.
Cơ thể cậu ấy đông cứng như tượng đá.
Đôi mắt cậu ta rung động mạnh.
Có thể nhìn thấy một con suối nhỏ chảy bên ngoài khu rừng rậm.
Một con suối không tên, nhỏ và không có giá trị.
Nhưng một nơi mà mọi ký ức tràn về và tuôn trào.
Đó là con suối chảy trước Làng Lare.

'Cuối cùng thì mình cũng đã đến.'

Quê hương của cậu đã ở ngay trước mắt.
Roan hít thật sâu và từ từ di chuyển các bước chân.
Khi cậu ấy đến gần con suối nhỏ, cậu ta nhìn thấy những người phụ nữ tụ tập bên bờ suối để lấy nước hoặc giặt quần áo.

“Anh ấy lại uống đến chết đêm qua và ……”

“Nhưng nơi đó là ……”

“Đêm qua mẹ tôi ……”

Những người phụ nữ từng người lên tiếng trò chuyện xôn xao.
Roan lơ đễnh đứng xuống con suối nhỏ và lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó.
Một cảnh tượng làm ấm lòng cậu ấy.
Đôi mắt của cậu ta càng thêm sắc sảo.
Đúng lúc đó, người phụ nữ trung niên có giọng nói to nhất đã chú ý đến Roan ở phía sau một lúc.

“Hả? Đó là ai?"

Bà ta nhăn trán và nghiêng đầu.
Ngoại hình của Roan, từ vô số cuộc chiến và trận chiến và cả việc huấn luyện Kỹ Thuật Mana Flamdor, đã có một chút khác biệt so với những ngày cậu mới mười tám tuổi.
Người ta có thể nói rằng cậu ta đã trở nên nam tính hơn.
Tất nhiên, đó không phải ở một mức độ mà người ta sẽ không nhận ra cậu, nhưng không ai có thể nghĩ rằng Roan, người đã không liên lạc trong nhiều năm, đã đột ngột trở lại.
Roan nở một nụ cười rạng rỡ về phía người phụ nữ trung niên đang nghiêng đầu khi bà ấy nhìn chằm chằm vào cậu.

"Cô Melly."

Một Tiếng gọi thân thiết.
Trên thực tế, người phụ nữ trung niên là Melly, vợ của trưởng làng, người đã chăm sóc Roan, người đã mất cha mẹ, xem như con của bà ấy.

"Hmm."

Melly lặng lẽ nhìn Roan, người đột ngột gọi tên bà, rồi từ từ đứng dậy.
Đầu ngón tay ba rung rẩy.

Cạch.

Cuối cùng, bà ấy không thể bình tĩnh và đánh rơi cái thùng mà ba ấy cầm.
Đôi mắt tròn xoe, đôi môi hơi hé mở.
Đó là một biểu hiện vô cùng sốc, một biểu hiện nửa mê nửa tỉnh.

"Chị Melly. Có chuyện gì vậy?

"Chị bị sao vậy, Melly?"

Những người phụ nữ khác nhìn Melly và nghiêng đầu.

"Cậu ấy có phải là người mà chị biết không?"

"Cậu ta trông cũng quen mặt với tôi, mặc dù ……”

Họ cũng nhìn Roan và nhăn trán.
Vào lúc đó, Roan hơi cúi đầu xuống và hét lớn.

"CON ĐÃ TRỞ VỀ."

Ngay khi nói xong, Melly băng qua con suối và bắt đầu chạy nhanh.

Tõm! Tõm!

Nước bắn ra khắp nơi.
Quần áo của bà trở nên ướt sũng, nhưng bà ấy không bận tâm.
Melly giang rộng hai tay và hét lên trong nước mắt.

"ROAN!"

****

"Hahaha. Tốt lắm. Chúng ta đã nhận đủ cho ngày hôm nay."

"Từng này da có thể bán được với giá kha khá."

“Hôm nay hãy uống một ly hay gì đó.”

Năm thanh niên có thân hình vạm vỡ bước xuống con đường núi dốc và cười sảng khoái.
Trên tay họ là những com chồn vàng nổi tiếng với bộ lông mềm mại và quyến rũ.

"Chắc chắn, Bekeil là người giỏi nhất trong việc săn bắn."

“Tôi đang nói với anh rằng chúng ta có thể dễ dàng bắt được ba hoặc bốn con chồn nếu nghe theo Bekeil.”

“Anh là tay săn bắt giỏi nhất của Làng Lare.”

Các chàng trai đều luyên thuyên nói lớn.
Một người trong số họ là người có vẻ ngoài vạm vỡ và nam tính nhất mỉm cười lộ cả hàm răng.

"Tôi sẽ trả tiền cho đêm nay để các người có thể ngừng tôn vinh tôi."

Anh ta là Bekeil, người được mệnh danh là thợ săn giỏi nhất ở Làng Lare.

"Kukuku. Không hổ danh là Bekeil. Một người đàn ông ở giữa mọi người.”

"Anh ấy là một người đàn ông quá vĩ đại để thối rữa trong một ngôi làng sau khu rừng như thế này."

Nghe những lời đó, Bekeil, người đang đi phía trước nắm chặt tay.

"Chắc chắn. Khi tôi có đủ tiền, tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi ngôi làng ốm yếu này. Tôi đang đi ra thế giới và sẽ trở thành một vị tướng vĩ đại làm rung chuyển thế giới ”.

“Một vị tướng tuyệt vời …… chỉ có thể là anh.”

"Tất nhiên rồi. Nó có thể dễ dàng đạt được. Hãy dắt chúng tôi theo khi anh rời đi."

“Yeah. Chúng ta cũng không thể thối rữa ở một nơi như thế này."

Những người chàng trai trẻ tuổi nịnh bợ anh ta.
Vào lúc đó, một người trong số họ đã tạo ra một biểu hiện đặc biệt.

"Nói về một vị tướng vĩ đại, anh có nhớ đến ai không ?"

"Ai ?"

Những chàng trai trẻ nhíu mày.
Người vừa lên tiếng nhếch môi
Một cái nhìn chế giễu hiện lên.

"Chàng trai đó là Roan. Roan."

"À! Thằng khốn kiếp đó..."

"Một thằng còi cọc và yếu ớt, hắn là một thằng nhóc được sinh ra để trở thành một người hái thảo dược."

Chàng thanh niên trẻ tặc lưỡi lắc đầu.

"Không có tin tức gì kể từ khi hắn rời làng, phải không? ”

"Đúng vậy. Dù sao thì sự lo lắng của trưởng làng cũng không phải là điều đáng buồn cười."

“Chậc chậc chậc. Hắn ta đang ở đâu và như thế nào ……"

Nghe những lời đó, Bekeil người đang đi phía trước thì thầm với một giọng nhỏ.

"Hắn ta chắc phải đang đi ăn xin hay đại loại thế."

Quả nhiên, những lời chế nhạo đã tuôn ra.
Cảm xúc của mọi người đối với Roan không tốt.
Mặc dù vậy, không phải là mối quan hệ giữa những thanh niên trong làng bao gồm Bekeil với Roan là tệ.
Vấn đề là niềm tự hào của họ rất mạnh.
Ban đầu, những người thợ săn của Làng Lare có niềm tự hào mạnh mẽ hơn những người hái thảo mộc và những người đốn củi.

"Ngay cả chúng ta, những thợ săn giỏi nhất trong làng cũng không thể dễ dàng ra ngoài thế giới, nhưng ……"

Màu sắc trên  k mặt của mọi người trở nên không tốt.

"Tên Roan ốm yếu đó đã nhảy ra ngoài và rời khỏi làng ngay khi hắn ta vừa tròn mười tám tuổi."

Niềm tự hào của họ đã bị tổn thương.
Do đó, những lời chế nhạo là thói quen mỗi khi tên của Roan xuất hiện.
Nếu ít nhất họ không làm điều đó, cảm giác như thể họ đã trở thành một người đàn ông thậm chí còn thấp bé hơn Roan.

"Tôi sẽ rời đi khi đã chắc chắn được chuẩn bị sẵn sàng hơn một ch……"

Khoảnh khắc mà những lời của Bekeil nói đến đó.

"Bekeil."

Một thanh niên đang đi lại ngoài hàng rào của ngôi làng vẫy tay và chạy đến.
Một biểu hiện và giọng nói khẩn cấp.

"Ello. Có chuyện gì ?"

Bekeil nhíu mày.
Ello thở ra một hơi ngắn và nhanh chóng trả lời.

"T, tên đó đã quay về."

Nghe những lời đó, những chàng trai trẻ tuổi nghiêng đầu.

"Tên nào?"

" 'Tên đó' là ai?"

"Mày đang nói đến ai?"

Bekeil cũng gật đầu và lặp lại câu hỏi.
Ello thở ra một hơi dài một lần nữa rồi lớn tiếng trả lời.

"ROAN!"

****

Ông ấy đã bị trừng phạt trong một thời gian dài.
Trưởng làng Bas và bà vợ Melly cũng như vô số người lớn đã chứng kiến Roan sinh ra và lớn lên cùng nhau đã bị giày vò và trừng phạt khi cậu rời đi.
Không, đó không chỉ là người lớn.
Ngay cả những người bạn cùng trang lứa của cậu ta, những người nay đã bước sang tuổi đôi mươi, đều tràn ra ngoài để la hét và cất cao giọng nói của họ.
Roan, ngay cả khi các lời la rày đổ xuống, đã nở một nụ cười tươi.
Một nụ cười tự nhiên nở ra.
Người trong làng vẫn như mọi khi.
Họ thực lòng lo lắng cho Roan.

"Hừ! Hãy nhìn anh chàng này. Có phải con đang mỉm cười ngay cả khi chúng ta đang la mắng con không? Hm."

Bas nhìn biểu cảm của Roan và bật ra một tràng cười tự nhiên như thể thấy điều đó thật nực cười.

"Ông ấy vẫn chưa la mắng đủ."

"Chúng ta có nên đánh đòn nó một lần không?"

Những người lớn đứng xung quanh họ lên tiếng.
Đúng lúc đó, Melly bước lên và vẫy tay.

"Thế là đủ rồi. Roan có lẽ đã hiểu khi chúng ta nói nhiều thế này. Đúng không, Roan?"

Một giọng hỏi nhẹ nhàng.
Roan chậm rãi gật đầu.
Melly nhìn cảnh tượng đó và vuốt đầu của Roan.

“Sẽ ổn thôi nếu con trở về an toàn. Chỉ vậy là đủ. Ta nghĩ rằng con có thể bị thương hoặc ……"

Bà ấy không thể nói hết lời.
Nước mắt tuôn rơi trên đôi mắt nhăn nheo của bà ta.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Bas tặc lưỡi.

"Chậc, chậc, chậc. Đừng khóc trước mặt thằng bé chứ!"

Ông ấy nói nhỏ với một giọng nói trầm, rồi nhìn thẳng vào mặt Roan.

“Dù sao thì cũng không sao nếu con khỏe mạnh và không bị thương.”

Ông kéo ra một chiếc ghế ở đối diện và ngồi xuống.

"Bây giờ, chúng ta hãy nghe câu chuyện của con, con cảm thấy thế nào. Con đã như thế nào cho đến bây giờ? Con làm gì vào thời gian qua? Con thực sự ném mình vào quân đội sao? ”

Những câu hỏi đổ xuống.
Những người lớn đang bận rộn la mắng cậu ấy, báy giờ đều nhìn vào Roan.
Những người khác đã tập trung lại khi biết tin Roan trở lại cũng làm như vậy.

"Đó là……"

Roan cẩn thận mở miệng.
Tại thời điểm đó.

"Nhìn mày xem, mày chắc hẳn đã làm những việc kỳ quặc hay gì đó."

Một giọng nói khinh bỉ vang lên.
Một số người trong số những người đứng Nhưngvòng quanh Roan di chuyển sang hai bên.
Qua lối mở hơi hé ra, những chàng trai trẻ với gương mặt thân quen xuất hiện.
Ngay lập tức, nụ cười nhẹ nhàng và hạnh phúc trên miệng Roan biến thành một nụ cười chua chát.
Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đưa tay về phía người thanh niên đầu tiên xuất hiện.

"Đã lâu không gặp."

Một giọng nói điềm tĩnh.
Tuy nhiên, đôi mắt của cậu ta lóe lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.

"Bekeil."

Chàng trai với giọng khinh bỉ, hắn ta thực ra là Bekeil.
Ngay khi nghe câu chuyện của Ello, hắn đã tức giận chạy đến tìm Roan.
Bekeil nắm tay của Roan và gật đầu.

"Tao biết cuối cùng thì màu sẽ quay về đây thôi, Roan.”

Một cái nhìn chế nhạo công khai.
Roan bật ra một tràng cười không kiểm soát trước cảnh tượng đó.

'Thật trẻ con.'

Hắn ta như là trẻ con.
Mục tiêu của Bekeil đã được nhìn thấy rõ ràng.

'Mình, kiếp trước của mình...'

Tiếng cười không ngừng tuôn ra.

‘Bị một tên như thế này phá hỏng cả cuộc đời sao?'

Bekeil.
Hắn ta là chính người bạn, không, người đã phản bội Roan và đánh cắp Trường Giáo Travias của cậu ấy ở kiếp trước.

**HẾT**

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info