ZingTruyen.Asia

[CAO H, EDIT] Tiểu Thư Ký | Tế Nam

Chương 8

diorcloudies

Tay anh lưu luyến một hồi mới rời khỏi bầu ngực mềm mại, trước khi rút ra, anh ác ý cào cấu đầu vú vô cùng nhạy cảm của cô.

Tô Nguyệt run lên như dự đoán, hai má đỏ bừng, như thể đoá hoa bị giày vò cả đêm.

Tống Duyên Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi nhìn cô.

Một tiếng lách cách, cánh cửa đã được mở ra.

Trong phòng tối đen như mực, Tống Duyên Kỳ sờ soạng một hồi, tuy rằng không đụng vào công tắc đèn, nhưng vẫn không quên bóp nhẹ tay Tô Nguyệt một cái.

"Ừm ... nóng quá ...." cô rên rỉ.

Đèn bật sáng.

Tống Duyên Kỳ liếc nhìn lối vào phát hiện một đôi dép lê nam, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên có người đi tới, vô thức đưa tay lên giữ lấy thân thể mềm mại kia, mới phát hiện ...

Không biết từ lúc nào, Tô Nguyệt đã cởi bỏ váy ra.

Bây giờ cô ấy chỉ có bộ đồ lót ôm lấy bầu ngực ... à .... và chiếc quần lót màu be ôm sát hông.

Trên người Tống Duyên Kỳ lạnh lẽo, mát mẻ như vậy dường như làm giảm bớt sức nóng trên người Tô Nguyệt, cô đưa tay ôm eo anh, xoa xoa cánh tay của anh.

Trông cô như thể một con mèo con, vẻ mặt đầy sự hưởng thụ.

"Ừm ... thật thoải mái ..." Tô Nguyệt không ngừng chọt chọt vào khuôn ngực rắn chắc của anh, tựa hồ đang tự hỏi tại sao lại có cơ bắp cường tráng như vậy, sau đó tò mò mở miệng, xẹt qua áo sơ mi, cắn nhẹ một cái.

Lực cắn của cô có lẽ yếu hơn mèo, nhưng cô vô tình cắn vào đầu vú của Tống Diên Kỳ, không đau nhưng lại rất ngứa.

Anh bất giác khịt mũi, cảm thấy lửa giận ở bụng dưới bắt đầu leo ​​dần lên.

"A ... khó chịu quá ..." Tô Nguyệt che miệng, cảm giác được nửa hàm răng đã bị va vào. Cô choáng váng, vừa mất đi chỗ dựa, hai chân mềm nhũn, lại giống như con bạch tuộc dính chặt vào người Tống Duyên Kỳ: "Ưuuuuu, khó chịu quá, muốn nôn ..."

Tống Duyên Kỳ nhấc tay nới lỏng cà vạt. Cau mày, nhưng không chút do dự, anh nhìn ngang dọc rồi bế cô vào phòng tắm. Tô Nguyệt cố gắng nôn, nhưng không thể nôn ra bất cứ thứ gì. 

"Có khó chịu không?" Tống Duyên Kỳ ngồi xổm nửa người trước mặt cô. "Anh rót nước cho em uống, uống xong thì ngủ đi."

Anh đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đun nước trước, nhưng Tô Nguyệt lại trực tiếp quấn lấy cổ Tống Duyên Kỳ, "Em không muốn, anh dỗ em, anh mỗi lần đều dỗ em như thế này, được một thời gian, và sau đó anh lại ... em không muốn ... thời gian này, anh sẽ ở cạnh em chứ?"

Mỗi lần sao ...

Mặt Tống Duyên Kỳ hơi tối, chắc chắn là Tô Nguyệt đang nhầm anh với một người khác ...

Anh bóp nhẹ cằm cô, ép cô nhìn anh, "Nhìn cho kỹ, người trước mặt em là ai?"

Tô Nguyệt chớp mắt, là anh. Nhưng cô lại không hiểu những gì anh ấy nói. Khó hiểu quá.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của đối phương hồi lâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh ấy thật đẹp trai mà ...

Tại sao lại có một người ưa nhìn như vậy?

Cô thực sự muốn ăn anh một miếng xem anh có vị gì...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia