ZingTruyen.Info

Tiền đồ vô lượng ( edit)

Chương 50

BinhPham_137

Lăng Phượng thở sâu, hồi phục tâm tình, hắn buông Tiểu Lăng, lại liếc mắt nhìn Bùi Dật Viễn một cái, rồi mới chậm rãi đứng dậy.

"Trẫm phải đi về......"

"Đi nhìn đám phi tử chứ gì?" Tiểu Lăng vội vàng hỏi.

Lăng Phượng gõ gõ lên cái trán be bé của nó cười khổ, "Tiểu quỷ, nhà mẹ đẻ các nàng đều là quý tộc hiển hách, trẫm cần phải cấp cho bọn họ cái công đạo."

Tiểu Lăng sờ sờ đầu, le lưỡi, "Đi thôi, đi thôi, ta cũng không thích cha ở đây, sư phụ có ta bồi là đủ rồi!"

" Tiểu bất điểm, có tà tâm nhưng không đủ lực làm kẻ trộm, ngươi cần phải hảo hảo bồi sư phụ ngươi, trẫm còn có thể lại đến." Nói xong, Lăng Phượng liền đi về hướng cửa cung.

Nhìn hắn dần dần đi xa, Tiểu Lăng nghi hoặc nhíu mày, đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, Kiều Dương cùng Tiểu An Tử vẫn âm thầm quan sát lúc này mới đi ra.

"Kiều Dương tỷ tỷ, ta nói với cha ta như thế, hắn có thể hiểu được ý tứ gì không?" Tiểu Lăng hỏi.

Những lời này đều là Kiều Dương tỷ tỷ dạy nó, Tiểu Lăng nguyện ý giúp nàng nói ra, bởi vì nàng nói với nó chỉ cần làm như thế là có thể vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ, hơn nữa bằng sự nhạy bén của đứa nhỏ, nó cũng đã nhận ra không khí tế nhị lúc đó giữa cha cùng sư phụ.

Kiều Dương mỉm cười, rồi mới nói: "Điện hạ chỉ cần gọi nô tỳ là Kiều Dương, còn những lời kia thật sự có hiệu quả......"

Nàng che mặt cười khẽ, bộ dáng kinh ngạc mới vừa rồi của Hoàng Thượng hoàn toàn rơi vào trong tầm mắt của nàng.

"Không lâu sau, đương nhiên có thể thấy kết quả sau cùng."

Xem bộ dáng nàng thần bí, Tiểu Lăng cùng Tiểu An Tử đều lắc đầu buông tay.

Nữ nhân a, thật sự là khó hiểu!

......

Ở một nơi khác, Thục phi hôm nay bị đuổi về cũng không nhàn rỗi, tuy rằng Hoàng Thượng có lệnh giam lỏng nàng, nhưng nàng không hề lo sợ chút nào, qua ngọ liền gọi thị nữ tùy thân đến, bảo đến tìm Lý đại nhân ở thái y viện, bảo rằng nàng khó chịu trong người.

Mặc dù nàng làm sai chuyện, nhưng chưa có mệnh lệnh của hoàng thượng bọn thị vệ cũng không dám đem tính mệnh của phi tử ra làm trò đùa, thế là vội vàng để thị nữ kia đi ra ngoài, không lâu sau liền thấy Lý đại nhân mang hòm thuốc gấp gáp đi vào.

Vị Lý đại nhân này đã qua tuổi 50, cằm có một dúm râu 'sơn dương', trên người cũng nồng đậm vị dược liệu như các vị ngự y khác, hắn đứng ở trước mặt Thục phi, còn chưa kịp điều hoà nhịp thở đã bị nụ cười quỷ dị của Thục phi đoạt đi tầm mắt.

Lý đại nhân nuốt nuốt nước miếng, mới hành lễ nói: "Vi thần...... Tham kiến Thục phi nương nương."

" Được rồi, lúc này mà còn câu nệ cái gì?" Thục phi bất mãn nói, "Hồng Ngọc, đi ra ngoài, ta có việc muốn nói cùng Lý đại nhân."

"Vâng".

Lý đại nhân thấy Thục phi chỉ để lại thị nữ tâm phúc, đối với chuyện sắp nói trong lòng cũng có vài phần đáp án, nhưng nếu có thể, hắn thật sự không muốn nhúng tay vào chỗ nước đục này, thế nhưng trong lòng hắn biết rõ ràng con đường làm quan phía trước, đã sớm phóng lao thì phải theo lao.

Thục phi thấy bộ dáng uất ức của hắn có chút không vừa lòng, nếu việc này không cần hắn hỗ trợ cũng thành công, nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn!

Ngồi trở lại thượng vị, Thục phi đùa nghịch bàn tay mình, nhìn thì có vẻ như không yên lòng, lời nói lại sắc bén trực tiếp, "Lý đại nhân, thân thể Thần phi gần đây thế nào?"

Lý đại nhân nghe vậy, thầm nghĩ quả nhiên cùng vị kia có quan hệ, không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh, "Hồi bẩm nương nương, mặc dù thân thể Thần phi nương nương không có gì trở ngại, thế nhưng đôi mắt...... ngài cũng biết đấy..."

"Bản cung biết a, bản cung chính là hỏi ngươi, Thần phi có phải mỗi ngày đều uống thuốc hay không?"

"...... Quả thật như thế."

Vấn đề này lai giả bất thiện a!

Ngay lúc Lý đại nhân nghĩ như thế, Thục phi cười khẽ lại nói: "Tốt lắm!"

Rồi sau đó nàng đứng lên đi đến bên cạnh Lý đại nhân dựa sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Như vậy bản cung muốn ngươi cho vào thêm một vị ' dược liệu'."

"....!" Lý đại nhân vừa nghe, nhất thời luống cuống vội vàng quỳ xuống xin tha: "Nương nương trăm triệu không được, nương nương, mưu hại phi tần hậu cung, nếu như bị Hoàng Thượng biết......"

"Câm miệng!" Thục phi quát, " Ngươi không cho hoàng thượng biết là được rồi không phải sao?"

" Nhưng đây là giết người, trái với y đức..."

Lời còn chưa nói xong liền rước lấy một tiếng cười nhạo của Thục phi, "Y đức cái gì chứ? Ngươi nếu muốn nói y đức, thì thứ đó đã sớm không có..... Ngươi cũng không nên quên, từ khi ngươi chẩn bản cung hoài long thai, ngươi đã ở cùng một con thuyền với bản cung..."

"......!" Lý đại nhân sợ tới mức cả người phát run, gạt mồ hôi lạnh, cái gì cũng không phản bác.

Nếu trách chỉ trách hắn lúc ấy nhất thời hồ đồ, hiện tại mới 'biết vậy chẳng làm' thì đã muộn...... Đã quá muộn!

" Hiện giờ không phải Thần phi chết thì chính là ngươi chết." Thục phi liếc hắn một cái mang theo trào phúng cùng khinh miệt, "Bất quá bản cung tin tưởng, trên thế giới không có loại người ngu xuẩn như vậy, nguyện ý vì người không có liên quan với nhau mà chết?"

Lý đại nhân nghe vậy, không thể nề hà nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu mới nói: "...... Nương nương là muốn vi thần thêm cho Thần phi nương nương......?"

Có được câu trả lời vừa lòng, Thục phi liền khôi phục thái độ trước sau như một trả lời: "Bản cung không hiểu dược tính, ngươi tuỳ tiện đi, nhưng mà bản cung không muốn hắn chết lập tức, vậy sẽ rất tiện nghi cho nam nhân này! Bản cung muốn độc dược mạn tính gặm nhấm sinh mệnh hắn từng chút, đoạt đi dung nhan tuyệt lệ của hắn, muốn hắn ở trước mặt hoàng thượng không còn mặt mũi nào, muốn hắn hiểu rõ, dám cùng bản cung đối nghịch sẽ có kết cục như thế nào!"

Lý đại nhân vừa nghe, lưng không kềm nổi phát lạnh, Thục phi nương nương này sao lại ác độc như vậy?

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, sau đó truyền đến tiếng thông báo của tiểu thị nữ: "Nương nương, Thừa tướng đại nhân tới."

"Ân, đã biết, để cha vào đây." Thục phi thu lại bộ dáng mới vừa rồi trả lời, rồi mới quay sang nói với Lý đại nhân, "Việc này chỉ có ngươi ta biết, nếu có người thứ ba biết, ngươi biết hậu quả chứ?"

" Vi thần hiểu được, thỉnh nương nương yên tâm, vi thần tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu!" Lý đại nhân trả lời.

"Ân, vậy hôm nay ngươi hãy đi về trước, bản cung đợi tin tốt lành."

Nàng tin tưởng, vì bảo toàn sinh mệnh, gia khỏa vô năng này tuyệt đối không dám nói lung tung.

"Vi thần cáo lui."

Lý đại nhân vẻ mặt gấp ga gấp gáp cáo lui, trên đường cùng Triệu thừa tướng gặp thoáng qua.

Triệu thừa tướng không nghi ngờ hắn, coi như nữ nhân thân thể thật sự không khoẻ, bước vào, chỉ thấy nữ nhân một mình ngồi ở thượng vị, không khỏi lo lắng cho nàng.

" Tư Dung, đây là chuyện gì?"

Hắn mới từ Dương Châu trở về không lâu, sáng sớm hôm nay còn hoàn hảo, qua ngọ chợt nghe nói nữ nhân bởi vì ngược đãi tiểu hoàng tử mà bị giam lỏng ở trong cung. Nhận được tin tức, hắn không chần chờ nửa bước, tức khắc tiến cung diện thánh, mất một phen võ mồm mới có thể nhận được đặc quyền đến thăm nữ nhi, nhưng hiện tại nhìn nữ nhi bộ dáng thản nhiên vênh váo, có vẻ gì là lo lắng cho bản thân đâu chứ?

Thục phi đi đến bên cạnh Triệu thừa tướng, ôm cánh tay hắn làm nũng nói: "Cha, nữ nhi trong lòng không cam lòng đó thôi."

" Hoàng nhi của ta không còn, không biết chỗ nào đột nhiên nhảy ra một tiểu dã loại trở thành đại hoàng tử, cha muốn ta nghĩ như thế nào?"

Triệu thừa tướng không phát hiện nữ nhi đang che dấu sự ác độc trong lòng, chỉ có thể cảm thán nói: "Ai...... tốt xấu gì đứa nhỏ cũng là con của Hoàng Thượng, ngươi lo lắng như thế làm gì!"

"Cha, không phải ta cố ý...... Cha nói vài câu với hoàng thượng đi, Hoàng Thượng kính trọng cha nhất."

Mọi thứ đã có cha nàng, Thục phi cũng không sợ Hoàng Thượng làm gì với nàng.

"Tốt lắm tốt lắm, cha sẽ giúp ngươi nói, nhưng ngươi phải bớt phóng túng chút đi, bằng không Hoàng Thượng sẽ chán ghét ngươi, lúc đó ai cũng không cứu nổi."

Triệu thừa tướng không có biện pháp với nàng, nàng là nữ nhi của hắn, hắn có thể làm được gì đây.

Nhận được câu trả lời thuyết phục, Thục phi hết sức vui vẻ, "Cám ơn cha, ta chỉ biết cha đối ta tốt nhất." Nói xong vô cùng thân thiết kéo hắn đi tới.

Triệu thừa tướng nhìn ái nữ không khỏi lộ ra ý cười hiền lành, hắn vươn tay vừa muốn vuốt ve sợi tóc của nữ nhi, bỗng nhiên lời nói lạnh tanh của Bùi phu nhân lại xuất hiện ở trong đầu hắn.

"...... Ngươi, còn có nữ nhân ngươi cùng kỹ nữ kia sinh ra sẽ không có ngày bình an!"

"......!"

Hắn cả người ngẩn ra, nhìn bộ dáng ái nữ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Trầm Tư Dung tựa hồ chậm rãi tái hiện ở trước mắt.

Nhiều năm qua như thế, hắn vẫn nhớ rõ như trước, nữ tử uyển chuyển động lòng người như thế nào, một nụ cười một cái nhăn mày của nàng có bao nhiêu xuất trần, ký ức hãy còn mới mẻ, một nữ nhân tốt đẹp như thế, vì sao Bùi phu nhân nói nàng như vậy?

Nghi vấn chậm rãi khuếch trương trong lòng, nhưng hắn không cách nào tìm được đáp án....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info