ZingTruyen.Info

TIỆM ĂN VẶT CỦA TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN [MỸ THỰC]

CHƯƠNG 60: Quán rượu Tri Ý

autumnnolove

--Dịch : Autumnnolove--

🍉🍉🍉🍉🍉

CHƯƠNG 60

Một cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ thổi tung quần áo trên người Tần Tu Dật. Sắc mặt của hắn không đổi, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn bằng vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại xa cách.

Đường Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt trong khoảnh khắc, sau đó lập tức mỉm cười, "Nhị ca, những lời này muội nói không được". Vẻ mặt của nàng hòa nhã, giọng điệu lại kiên định: "Nhị ca muốn nói thì tự mình đi nói đi!".

Đôi mày dài của Tần Tu Dật nhíu lại, giống như không ngờ nàng sẽ từ chối. Hắn nói: "Nhưng mà công thức nấu ăn muội tặng cho nàng ấy, nàng ấy hết sức nghiêm túc học tập, tốn rất nhiều công sức mới làm ra và đưa tới...".

Đường Nguyễn Nguyễn đã hiểu, bản thân Tần Tu Dật không đành lòng từ chối phải không?

Đường Nguyễn Nguyễn hơi hé môi cười, nói: "Muội và Chi Tâm tỷ tỷ là bạn bè, muội tặng công thức nấu ăn cho tỷ ấy cũng vậy, muội tặng son phấn cho tỷ ấy cũng vậy, đều là chuyện giữa con gái với nhau...Tỷ ấy thích làm cho ai ăn, trang điểm cho ai xem, muội không quản được đâu".

Tần Tu Dật giống như nghẹn họng, vẻ mặt lúng túng.

Đường Nguyễn Nguyễn tự nhủ, quả nhiên chính mình không thấy xấu hổ...người khác mới phải xấu hổ. Nàng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó xoay người rời đi, còn lại một mình Tần Tu Dật đứng lặng tại chỗ, âm thầm thở dài.

Thân tín Tần Túc của Tần Tu Dật đứng bên cạnh chứng kiến, trong lòng cũng rất hụt hẫng, lập tức tiến lên và nói: "Công tử, nếu không thể từ chối ý tốt của tiểu thư Chi Tâm...sao không dứt khoát đón nhận? Tiểu thư Chi Tâm một lòng si tình với ngài, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được".

Tần Tu Dật cười khổ, nói: "Sao ta lại không biết chứ? Bởi vì nàng ấy quá tốt đẹp...Ta bây giờ mới càng không xứng với nàng ấy, chưa kể ta còn chuyện riêng chưa hoàn thành". Hắn quay lại một cách hững hờ, nói sang chuyện khác, hỏi: "Người nọ đã tới chưa?".

Tần Túc nhỏ giọng: "Đã đến quán rượu rồi, công tử muốn gặp hắn ta lúc nào?".

Ánh mắt Tần Tu Dật trở nên lạnh lẽo: "Đến quán rượu, gặp ngay bây giờ!".

-Editor: Autumnnolove-

Trên con đường nhỏ ở ngoại ô kinh thành, có một biệt viện xung quanh tĩnh mịch, ít có người biết đến. Trên bảng hiệu ở cửa được viết mấy chữ "Quán rượu Tri Ý" vô cùng nổi bật. Tần Tu Dật bước xuống xe ngựa, rồi bước vào quán rượu cùng với Tần Túc. Họ xuyên qua hành lang gấp khúc, đi đến trước một căn phòng rất khuất và đẩy cửa bước vào. Tần Túc lại quan sát bốn phía, chắc chắn không có ai mới yên tâm đóng cửa. Tần Tu Dật ngồi trước bàn, Tần Túc đứng bên cạnh hắn, người đang quỳ ở trước mặt là mật thám Vương Điền.

"Ra mắt công tử!", Vương Điền chắp tay và nói.

Tần Tu Dật phất tay, nói: "Không cần đa lễ. Trước đó ngươi gửi thư về nói rằng đã tra ra được chuyện Vương Nhiên cấu kết với Bắc Tề, bây giờ sao rồi? Sao lại đột ngột trở về?".

Vương Điền đáp lời: "Công tử, gần đây Ích Châu có biến, nhà Vương Nhiên trong một đêm không còn ai cả, tất cả manh mối đều bị cắt đứt".

Tần Tu Dật nhíu mày: "Tại sao lại như vậy?".

Vương Điền nói: "Từ năm ngoái công tử cử thuộc hạ đến Ích Châu tìm hiểu tin tức, thuộc hạ đã theo dõi Vương Nhiên, tên này ngày thường ra vẻ đạo mạo, rất có tiếng trong lòng bá tánh. Nhưng trên thực tế, sau lưng hắn vẫn luôn cấu kết với Lục vương tử Bắc Tề. Giống như những gì công tử suy đoán, tuy trước mắt không có chứng cứ chứng minh hắn tham gia hãm hại Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân, nhưng hắn biết được ít nhiều trong chuyện này".

Tần Tu Dật hỏi: "Làm sao ngươi biết được?".

Vương Điền trả lời: "Từ lúc thuộc hạ tiến vào phủ đệ của Vương Nhiên, bề ngoài thuộc hạ là gã sai vặt trong phủ, nhưng thực ra hắn lại phân bổ thuộc hạ và những người khác giống như sát thủ. Mấy ngày trước, không biết vì sao hắn đột nhiên ra lệnh chúng thuộc hạ đuổi bắt và giết chết Tần tướng quân và phu nhân. Lúc ở bên cạnh vách đá, chính miệng hắn đã nói ra chuyện của Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân...chứng thực suy đoán của chúng ta".

Tần Tu Dật kinh ngạc đứng bật dậy: "Cái gì? Ý của ngươi là Tam đệ bị đuổi giết sao? Đệ ấy cũng biết được...chuyện phụ thân và huynh trưởng bỏ mạng bởi âm mưu của nội thần Đại Mẫn và Bắc Tề?".

Vương Điền thấy cảm xúc của Tần Tu Dật kích động, lập tức gật đầu trong sự thấp thỏm. Vẻ mặt Tần Tu Dật suy sụp. Nhưng Tam đệ bình an trở về là tốt rồi, dù sao chuyện của cha và đại ca cũng không thể giấu được. Cả người của hắn cứng ngắt, suy nghĩ bay trở lại ba năm trước.

...

Vô Nhân Cốc ba năm trước, đó được xem là mùa đông lạnh nhất trong hai mươi năm trở lại đây. Gió rét căm căm, thổi tung những căn lều bên trong doanh trại. Bên trong doanh trướng, đèn đêm hiu hắt, lão Trấn Quốc Công cầm lá thư được Tả tướng gửi tới, cân nhắc hết lần này đến lần khác.

"Phụ thân, có chuyện gì không ổn sao?". Tần Tu Dật thấy cha cau mày, không khỏi có chút lo lắng.

Tần Tu Thệ ngồi một bên lau chùi trường kiếm của hắn và nói: "A Dật, đừng gấp, để phụ thân suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nói".

Trấn Quốc Công trầm giọng: "Tin tức của Tả tướng từ triều đình Bắc Tề, nói rằng đã thương lượng xong điều kiện nghị hòa, ngày mai tiến hành ký kết thư nghị hòa giữa hai nước. Sau khi vua Bắc Tề đóng dấu...chuyện này sẽ chấm dứt".

Tần Tu Dật nhướng mi, nói: "Phụ thân, hai nước nghị hòa chẳng phải là chuyện tốt sao? Vì sao phụ thân còn mặt ủ mày chau?".

Trấn Quốc Công nói: "Nếu thật sự đình chiến thì tất nhiên là chuyện tốt rồi, nhưng vì sao Bắc Tề có thể dễ dàng đồng ý với những điều kiện của chúng ta như thế? Xét về binh lực, họ hoàn toàn có thể đánh một trận sòng phẳng cùng chúng ta, không cần phải thỏa thuận vào lúc này".

Trấn Quốc Công trải qua trăm trận chiến, trực giác nói cho ông ấy biết rằng khác thường chính là kỳ lạ.

Tần Tu Thệ nói: "Nghe nói bây giờ sức khỏe của vua Bắc Tề không còn được như một năm trước, trước mắt chính là giai đoạn quan trọng để tranh giành ngai vàng giữa Tứ vương tử và Lục vương tử. Tứ vương tử là con của sủng phi của vua Bắc Tề, lại được lòng dân, tất nhiên được sủng ái hơn. Ngài ấy vẫn luôn hy vọng có thể học tập kỹ thuật làm ruộng và chiến lược trị quốc của Đại Mẫn chúng ta, cho nên càng có xu hướng hợp tác với chúng ta...Thế thì xem ra chuyện nghị hòa này có lẽ do ngài ấy thúc đẩy".

Tần Tu Dật tán thành, nói: "Nếu thật như thế thì quả thật là may mắn lớn của bá tánh hai nước".

Trấn Quốc Công nói: "Cho dù thật sự có lòng nghị hòa, vì sao chúng ta phải đến biên giới Bắc Tề đón Tả tướng và quốc thư*?".

(*Quốc thư: Văn kiện ngoại giao mang chữ ký của nguyên thủ một nước, trao quyền thay mặt chính phủ cho một đại sứ và do đại sứ trình nguyên thủ của nước tại đó mình đến thực hiện nhiệm vụ, khi bắt đầu nhận chức.)

Đội quân tiến vào lãnh thổ của các quốc gia khác rất dễ bị nói là khiêu khích, trong tình huống đó, đối phương xuất binh tấn công chính là xuất binh hợp tình hợp lý. Lần này văn thần võ tướng cùng nhau đi đến biên quan, theo kế hoạch sẽ là Tả tướng và các sứ thần đi nghị hòa trước, nghị hòa không thành công mới ứng chiến. Vì vậy sau khi Tả tướng tiến vào triều đình Bắc Tề, đám người Trấn Quốc Công án binh bất động ở phía sau, chờ kết quả nghị hòa truyền về sẽ quyết định khai chiến hay không. Dựa trên nội dung lá thư này, nghị hòa thuận lợi đến tám phần, họ chỉ cần làm theo những gì trong thư yêu cầu, đến Vô Nhân Cốc đón Tả tướng và quốc thư là được.

Tần Tu Thệ nói: "Rõ ràng đám người Bắc Tề vừa thô lỗ vừa không có nguyên tắc, sao đột nhiên lại xem trọng nghi lễ trao trả quốc thư như vậy? Còn yêu cầu đích thân phụ thân đi nhận, Coi trọng như thế...chẳng lẽ là cái bẫy?".

Trấn Quốc Công nhíu mày không đáp.

Tần Tu Dật nói: "Con cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Thế này đi, ngày mai con sẽ dẫn theo một đội đi trước dò đường, sau đó sẽ cử người quay lại báo tin cho phụ thân và đại ca. Nếu như không có vấn đề gì thì hai người lại dẫn người vào cốc".

Trấn Quốc Công gật đầu, nói: "Như vậy cũng được, nếu có người mai phục thì lập tức trở về, tuyệt đối không được đánh nhau!".

Vô Nhân Cốc núi non trùng điệp, địa hình phức tạp, đỉnh núi chênh vênh và có sương mù dày đặc che khuất. Người ở ngoài cốc hoàn toàn không nhìn thấy những gì đang xảy ra trong cốc...Nhưng vào hôm đó, mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự đoán trước đó của họ. Cha và ca ca chết thảm, bản thân Tần Tu Dật cũng sắp mất đi nửa cái mạng. Hắn bò ra khỏi đống xác chết, hơi thở thoi thóp. Tuyết rơi đầy trời, phủ lên cơ thể toàn là máu của hắn. Hắn đau đớn ngẩng đầu, âm thầm thề rằng nhất định phải báo thù cho cha và đại ca!

--Wattpad: Autumnnolove-

"Công tử?". Tần Túc nhẹ giọng nhắc nhở.

Suy nghĩ của Tần Tu Dật bị kéo trở về, hắn ngẩn ngơ ngồi xuống. Cha, đại ca và những huynh đệ đó đã chết oan trong một âm mưu triều chính, họ vô tội đến nhường nào cơ chứ? Trong lòng Tần Tu Dật rất rõ ràng, đời này bản thân đã trở thành một kẻ tàn phế, hắn tồn tại chỉ vì báo thù! Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, nếu thất bại thì e rằng sẽ phải trả một cái giá thật lớn...Hắn không thể để Tam đệ bị cuốn vào.

Tần Tu Dật trầm giọng lên tiếng: "Ngươi vừa mới nói Vương Nhiên đuổi giết A Viễn sao? Đệ ấy có bị thương không?".

Hắn sực nhớ ra vừa mới gặp Đường Nguyễn Nguyễn ở cửa, thoạt nhìn nàng bình yên vô sự, chắc là Tam đệ cũng không có gì nghiêm trọng nhỉ?

Vương Điền bẩm báo: "Tần tướng quân và phu nhân tự nhảy xuống vách đá bên cạnh, Vương Nhiên vô cùng tức giận nên đã bắn mấy mũi tên xuống dưới, thuộc hạ không biết có làm tướng quân bị thương hay không...Sau đó thuộc hạ chờ đợi ở chân núi, phát hiện trời còn chưa sáng đã có người đến tiếp ứng tướng quân, cho rằng không có việc gì nữa".

Cuối cùng Tần Tu Dật cũng yên tâm.

Vương Điền nói tiếp: "Vương Nhiên lục soát cả đêm không tìm được tướng quân nên đã chạy trốn ngay trong đêm tối...Thuộc hạ trở về phủ của hắn xem xét, phát hiện phu nhân của hắn cũng chẳng thấy đâu".

Tần Tu Dật híp đôi mắt phượng, vẻ mặt rất giống Tần Tu Viễn, nói: "E rằng đã bị A Viễn cướp đi rồi...chắc chắn đệ ấy muốn câu dính con cá lớn Vương Nhiên này".

Tần Túc cũng nói: "Thuộc hạ cũng cảm thấy rất có khả năng này...Nhưng mà không biết bây giờ tướng quân biết được bao nhiêu trong chuyện này...".

Tần Tu Dật nghĩ gì nói đó: "Có lẽ A Viễn còn chưa biết được Vương Nhiên chính là một trong những nhân chứng đi truyền tin năm đó. Nếu đệ ấy biết chuyện, sẽ lập tức giam giữ hắn ở Ích Châu rồi, không thể nào cho hắn có cơ hội chạy trốn".

Vương Điền tiếp lời: "Sau khi trở về từ Bắc Tề, những binh lính hộ tống đoàn người Tả tướng hoặc ra đi hoặc chết hết, còn có một số trở lại Cụ Phong Doanh...Có lẽ Vương Nhiên đã dùng một số thủ đoạn, được điều đến Ích Châu, từ đó mới bò đến vị trí hiện tại. Nhưng lần này hắn lại trốn thoát, không biết Tần tướng quân sẽ giải thích với hoàng thượng như thế nào?".

Tần Tu Dật nói: "Yên tâm đi, A Viễn sẽ không làm chuyện đệ ấy không nắm chắc đâu. Chắc chắn đệ ấy sẽ không bẩm báo lại với hoàng thượng chuyện giữa Vương Nhiên và Bắc Tề".

Có một điểm Tần Tu Dật và Tần Tu Viễn rất giống nhau...đều sẽ không rút dây động rừng, cần phải một phát trúng đích.

Tần Túc nói: "Công tử, ban đầu công tử không muốn tướng quân tham gia vào chuyện này...nhưng bây giờ ngài ấy đã biết được rồi, có nên cho ngài ấy biết chúng ta cũng đang điều tra chuyện này hay không?".

Tần Tu Dật lắc đầu, nói: "Chuyện này tạm thời không nói...để ta xử lý thôi. Đệ ấy còn tương lai xán lạn, tình cảm viên mãn, tuyệt đối không thể bị cuốn vào những thứ này".

Chuyện báo thù môt khi không may bị lộ sẽ mang đến họa sát thân. Hắn là người bò ra từ địa ngục, hãy để cho hắn kéo hết những kẻ đáng chết xuống địa ngục đi!

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng-

Ngoại ô kinh thành, Cụ Phong Doanh.

"Tướng quân đã về?". Tần Dũng mang vẻ mặt phấn khởi đi vào doanh trướng của chủ soái, Tần Tu Viễn đang ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương từ biên quan.

Tần Tu Viễn ngước mắt lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Hiệu úy Tần, nghe nói dạo này mọi chuyện suôn sẻ lắm sao?".

Tần Dũng gãi đầu, nói: "Tướng quân đừng trêu chọc thuộc hạ! Chẳng qua dạo này thuộc hạ thân thiết với những tân binh đó hơn, cho nên mới nhận ra thật ra trong số họ cũng có vài người rất dễ hòa thuận".

Tần Tu Viễn thuận miệng hỏi: "Ai?".

Tần Dũng nghiêm túc nói: "Chính là Văn Kiên lúc trước đó, từ sau khi khôi phục thương thế đã ngoan ngoãn hơn nhiều, còn chủ động hàn gắn với thuộc hạ...".

Tần Trung ở một bên bật cười thành tiếng, nói: "Chẳng lẽ bị ngươi đánh tới sợ rồi?".

Tần Dũng nói: "Thôi đừng nhắc tới chuyện này...nói tới đúng là xấu hổ...".

Bản thân hắn là hiệu úy, lúc trước ra tay đánh tân binh, cuối cùng còn bị phạt, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Tần Tu Viễn hỏi tiếp: "Mấy ngày chúng ta không đến, mọi chuyện trong quân doanh vẫn bình thường sao?".

Tần Dũng gật đầu: "Tất cả đều được triển khai và kiểm tra dựa theo căn dặn của tướng quân, tân binh và lão binh không có xả ra chuyện gì. Có điều người trước đó tướng quân muốn điều tra vẫn chưa tìm được manh mối".

Tần Tu Viễn nói: "Tiếp tục điều tra".

Trước mắt hắn cũng phái người đi bắt giữ Vương Nhiên, chờ sau khi bắt được Vương Nhiên, tự nhiên người ở Cụ Phong Doanh cũng sẽ hiện nguyên hình. Ba người họ đang nói chuyện, bỗng nhiên có người vén rèm lên.

"Tướng quân, ngài vẫn khoẻ chứ?".

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa thô lỗ vang lên, Tần Tu Viễn không khỏi khẽ cười: "Lão Tiền!".

"Còn thuộc hạ nữa!". Theo sau phó tướng Tiền tiến vào, còn có phó tướng Vi. Hai vị này trước giờ vẫn luôn canh giữ ở Bắc cương, mới vừa được chuyển về kinh thành mấy ngày gần đây. Trước đó đúng lúc Tần Tu Viễn đi Ích Châu, nên vẫn luôn không gặp được.

Trên khuôn mặt vốn bình thản của Tần Tu Viễn cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Hai người đã về, sắp náo nhiệt rồi đây".

Vóc dáng phó tướng Tiền cao lớn thô kệch, mày rậm mắt to, sáng ngời có thần, nổi tiếng hào sảng, tiếp lời ngay lập tức: "Tướng quân! Đã lâu rồi chúng ra không uống rượu cùng nhau, đêm nay không say không về!".

Phó tướng Vi khẽ cười, hắn có vẻ nhã nhặn hơn phó tướng Tiền rất nhiều, không nhanh không chậm nói: "Lão Tiền! Tần tướng quân người ta vừa mới thành hôn, nói không chừng người ta còn phải về với phu nhân đấy!".

Hai người họ vừa đến, bầu không khí đột nhiên sinh động hẳn lên.

Phó tướng Tiền không để bụng, nói: "Ta không tin! Tính cách của tướng quân có chỗ nào giống sẽ bị quản thúc đâu?".

Phó tướng Vi vốn dĩ trêu chọc Tần Tu Viễn, ai ngờ vẻ mặt Tần Tu Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vi Kiếm nói không sai, buổi tối bản tướng quân còn phải về nhà với phu nhân".

Phó tướng Tiền nghe xong suýt nữa thì đứng không vững, vội nói: "Cái gì? Đường đường là Ngọc Diện Tu La* lại phải về nhà với phu nhân đúng giờ? Thuộc hạ thật sự muốn xem thử phu nhân là thần thánh phương nào mà có thể quản được tướng quân!".

(*Ngọc diện tu la: Tu La là quỷ thần hiếu chiến hay ác thần. "Ngọc Diện Tu La" có nghĩa là Tu La khuôn mặt xinh đẹp như ngọc.)

Phó tướng Vi cười nhạo một tiếng, nói: "Lão Tiền, cái này ngươi không hiểu rồi! Phu nhân của Tần tướng quân là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, chẳng những dung mạo xuất chúng mà còn vô cùng tài hoa. Nếu ngươi cũng có một phu nhân như vậy, mỗi ngày còn không nôn nóng trở về nhìn nàng sao?".

Lúc này Tần Tu Viễn cũng đang nghĩ đến Đường Nguyễn Nguyễn, không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện toàn là cảnh tượng nàng đang nấu ăn, không khỏi cảm thấy buồn cười. Tối nay nàng sẽ nấu những món gì đây?

"Tướng quân?". Phó tướng Tiền thấy Tần Tu Viễn thất thần, bèn gọi hồn phách hắn trở về, nói: "Rốt cuộc tối nay tướng quân có muốn đi uống rượu hay không đây? Nghe nói ở thành Đông có một quán ăn mới mở...Thuộc hạ trở về kinh thành tới giờ mà còn chưa từng đến đó!".

Tần Trung bên cạnh bĩu môi, tiếp lời: "Chắc chắn không ngon bằng thức ăn phu nhân nấu rồi...".

Phó tướng Tiền nghe xong, nhịn không được trợn tròn mắt: "Sao? Đệ nhất mỹ nhân còn biết nấu món ngon sao?".

Tần Trung bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Tất nhiên! Tài nấu nướng của phu nhân chúng tôi là thiên hạ đệ nhất! Phu nhân mà ra tay đảm bảo các vị chưa từng được ăn!".

Phó tướng Vi nghe xong, hai mắt lập tức sáng rực. Hắn là một kẻ háu ăn, tuy đã ở biên quan lâu rồi nhưng vẫn vô cùng yêu thích món ngon và gái đẹp. Hắn vừa định nói: "Một khi đã như vậy, hay là làm phiền phu nhân...".

Tần Tu Viễn khẽ ho một tiếng, nói: "Tối nay cứ đến quán ăn đó đi, nhưng ta đang bị thương, không nên uống rượu".

Sao có thể để nàng làm thức ăn cho những kẻ háu ăn này? Nàng mệt thì phải làm sao bây giờ?

Phó tướng Vi vốn dĩ hào hứng thì bị nghẹn lại, vẻ mặt uất ức nhìn Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn nhướng mày, nói: "Lần sau có cơ hội thì đến phủ của ta!".

-Editor: Autumnnolove-

Bên trong quán ăn Quân Duyệt trang nhã, Tần Tu Viễn ngồi nghiêm chỉnh và lộ ra vẻ mặt bài xích. Phó tướng Tiền ngấu nghiến ăn chân giò chưng tương, hắn mút đến phát ra tiếng "chụt chụt", trên mặt dính đầy nước sốt.

Phó tướng Vi bên cạnh cũng nhíu mày: "Lão Tiền, nhìn xem dáng vẻ này của ngươi có khác gì tám trăm năm chưa được ăn thịt không cơ chứ!".

Phó tướng Tiền lau miệng, nói: "Biên quan thiếu thốn, làm gì có thịt thơm như vậy mà ăn? Biết bao lâu ngươi mới được trở về, chẳng lẽ không muốn ăn đồ ăn kinh thành chút nào sao? Hương vị này ngon lành hơn Bắc Cương bên kia nhiều!".

Bắc Cương cằn cỗi, nguyên liệu nấu ăn và gia vị hết sức khan hiếm. Sư phụ nấu ăn ở quân doanh có thể nấu chín thức ăn đã đủ lắm rồi, huống hồ gì là hương vị.

Phó tướng Vi nói: "Đó là lý do vì sao ta thà giảm cân còn hơn ăn vào những món không ngon...Vả lại chân giò này vừa béo vừa nhiều dầu mỡ, sao có thể ngon được".

Tần Trung nghe thế, đưa mắt đánh giá hắn một cái: quả nhiên là đã gầy đi rất nhiều. Trong lúc Tần Trung suy tư, Tần Tu Viễn phân phó: "Người đi trước báo tin cho phu nhân, nói rằng tối nay ta tụ họp cùng đồng liêu* có thể trở về hơi trễ, bảo nàng đừng chờ ta...".

(*Đồng liêu: bạn cùng làm quan ngày xưa, hoặc cùng chiến đấu.)

Tần Trung lẳng lặng nhận lệnh và đi ra ngoài.

Phó tướng Vi trêu chọc: "Bây giờ Tần đại tướng quân phải đi báo bình an sao?".

Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn hắn: "Chân giò này cũng không lấp nổi cái miệng của ngươi sao?".

Phó tướng Vi xấu hổ cười cười, nói lảng sang chuyện khác: "Nói đến lần này trở về...cả thuộc hạ và lão Tiền đều phụng mệnh hồi kinh báo cáo công tác, chuyện này làm cho thuộc hạ hơi lo lắng tình hình Bắc Cương hiện tại".

Phó tướng Tiền uống một ngụm rượu, nói: "Bọn chúng quấy phá biên cương đâu phải mới ngày một ngày hai. Yên tâm đi, bọn chúng cũng không dám manh động đâu".

Tần Tu Viễn nói: "Sao có thể nói như vậy?".

Phó tướng Tiền trả lời: "Hiện tại Lục vương tử Bắc Tề trở thành giám binh, cả ngày thao luyện binh mã, thỉnh thoảng lại tới gây rối ở biên cương nước ta cho phụ vương của hắn xem". Hắn ngừng một chút mới nói tiếp: "Vua Bắc Tề chậm chạp không quyết định Thái tử hay người kế vị, bây giờ chính là cơ hội tốt để tranh giành ngai vàng, sao hắn lại có thể mạo hiểm cho được? Trận chiến này thật sự rất khó nói, đánh thắng thì tốt, nếu như bại trận thì chẳng phải thua cả cuộc chiến tranh giành ngôi vua hay sao? Hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức đó đâu".

Phó tướng Vi nói: "Nói là nói vậy, nhưng không đảm bảo được hắn sẽ không nhân cơ hội nắm giữ binh quyền mà cướp đoạt ngôi vua. Ngươi cũng đừng quên, đôi mắt của hắn...".

Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng, cũng trầm giọng nói: "Đúng vậy, đôi mắt của hắn đã bị nhị ca của ta bắn mua một con. Vua Bắc Tề...theo lý thuyết sẽ không lựa chọn một đứa con khiếm khuyết kế thừa ngôi vị. Trong tín ngưỡng của họ, Lục vương tử đã không toàn vẹn rồi".

Phó tướng Tiền sửng sốt: "Sao thuộc hạ lại quên mất chuyện này...Một khi chắc chắn bản thân không có cơ hội kế thừa ngôi vua, rất có thể sẽ trực tiếp dẫn binh bức vua thoái vị!".

Tần Tu Viễn tiếp tục phân tích: "Vì vậy, nếu người nối ngôi là Tứ vương tử thì có lẽ Lục vương tử sẽ khởi binh ngay lập tức, hoặc chờ Tứ vương tử đoạt lại binh quyền trong tay hắn, cuối cùng hắn sẽ không còn cơ hội nữa. Nhưng nhỡ đâu người kế vị là Lục vương tử thì sao, một khi hắn đã không kiêng dè bất cứ điều gì nữa, hắn sẽ lập tức xâm chiếm Đại Mẫn chúng ta".

Lời này nói xong, cả ba người họ liền rơi vào trầm mặc. Mãi một lúc sau, phó tướng Tiền mới lên tiếng: "Ăn nhiều một chút...ăn no mới có sức đánh giặc!".

-Wattpad: Autumnnolove-

Mọi người uống rượu và trò chuyện ở phòng riêng, Tần Trung ra khỏi quán ăn, thúc ngựa chạy về phía Phủ trấn quốc tướng quân. Hắn sờ món đồ trong lồng ngực, vẫn còn nóng hầm hập, trong lòng bỗng nhiên có chút háo hức.

Quán ăn vốn dĩ cách Phủ trấn quốc tướng quân không xa, hắn nóng lòng về phủ nên đánh ngựa chạy như bay, còn chưa hết thời gian một chén trà nhỏ đã tới nơi rồi.

"Phu nhân!".

Tần Trung tiến vào Phi Diêm Các, đến phòng bếp nhỏ...quả nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn đang cúi người làm thức ăn.

"Tần Trung?". Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, mỉm cười: "Đã về rồi sao?".

Tần Trung lắc đầu, nói: "Hôm nay có đồng liêu từ Bắc Cương về, nằng nặc muốn cùng tướng quân ôn lại chuyện xưa. Ngài ấy bảo thuộc hạ trở về báo cho phu nhân một tiếng, không cần chờ ngài ấy".

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, vẻ mặt lộ ra một chút thất vọng. Tần Trung không đành lòng bèn nói: "Phu nhân, bản thân tướng quân thì muốn về sớm một chút, đều tại họ cả...".

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: "Không sao, chàng ấy muốn đi thì cứ đi thôi. Chẳng qua ta có làm một chút đồ ngọt, nếu chàng ấy không về thì e rằng ăn không hết đâu".

Lúc này Tần Trung mới kịp nhận ra có một chèn màu trắng được đặt trên cái bàn trước mặt hắn...sữa bò à?

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: "Tướng quân đi uống rượu sao? Vết thương của chàng ấy còn chưa lành...".

Tần Trung khó xử gật đầu, phu nhân sẽ không tức giận chứ?

Tần Trung nói: "Tướng quân nói ngài ấy không uống...Lát nữa thuộc hạ quay lại trông chừng tướng quân, chắc chắn không cho ngài ấy uống rượu".

Đường Nguyễn Nguyễn ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Người chờ ta một chút".

Dứt lời, nàng đi tìm một cái ấm trà cao, rồi cầm thêm vài cái muỗng, từ từ rót "sữa bò" vào trong ấm trà. Tần Trung xem mà tò mò, hỏi: "Phu nhân, đây là món gì?".

Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng giải thích: "Đây là sữa chuối. Nghiền nát chuối ra, ép lấy nước và hoà cùng sữa bò. Chuối dễ tiêu, còn sữa bò bảo vệ dạ dày. Lát nữa ngươi mang đến cho chàng ấy, người ta uống rượu mà chàng ấy ngồi nhìn cũng không được lắm".

Đường Nguyễn Nguyễn cho rằng, không uống rượu cũng nên uống thứ gì đó!

Tần Trung nghe xong, liên tục gật gù: "Phu nhân đúng là chu đáo".

Tần Trung thấy tình cảm của hai người họ dần dần thăng hoa, hắn cũng rất vui mừng. Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười nhẹ. Tần Trung chờ nàng chuẩn bị xong hết, cứ mãi do dự...cuối cùng mới hỏi: "Phu nhân, Thải Vi đâu rồi?".

Đường Nguyễn Nguyễn trả lời: "Thải Vi mang sữa chuối đến Mục Di Trai rồi, còn chưa trở về. Ngươi tìm Thải Vi có chuyện gì sao?".

Tần Trung ho nhẹ, sờ sờ chóp mũi và nói: "Không...không có gì...trước đó nàng ấy đã từng nói nàng ấy thích ăn bánh hạnh nhân. Thuộc hạ thấy bên cạnh quán ăn có bán...nên tiện đường mua mấy cái về".

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi thật có lòng", nói xong cũng đưa sữa chuối đã rót xong cho TầnTrung.

Sắc mặt Tần Trung đỏ ửng, mỉm cười xấu hổ. Hắn lấy bánh hạnh nhân còn nóng trong lồng ngực ra và đặt lên bàn, nói: "Nếu phu nhân không chê thì mời nếm thử".

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: "Nếu muốn cho Thải Vi thì cứ chờ Thải Vi trở lại mới mở ra được, sao ta có thể đoạt mất món ăn yêu thích của người khác chứ!".

Khuôn mặt Tần Trung càng đỏ hơn nữa, trên khuôn mặt chất phác của hắn có một chút ngượng ngùng, nói với vẻ mặt mất tự nhiên: "Cảm ơn phu nhân....thuộc hạ quay lại quán ăn trước vậy".

Nói xong, hắn cầm theo sữa chuối và sải bước ra khỏi Phi Diêm Các. Hắn mới vừa đi, Thải Vi và Thải Bình cũng mới về tới. Đường Nguyễn Nguyễn thấy các nàng quay lại, trêu chọc: "Các muội trở về quá đúng lúc! Có người vừa mới tặng món ngon".

"Món ngon?". Thải Vi và Thải Bình còn chưa lên tiếng, Minh Sương đã từ ngoài cửa tiến vào hỏi thăm. Nàng ta nhìn thấy bao bì gói bánh trên bàn, vui mừng thốt lên: "Đây là bánh hạnh nhân Vương Ký!".

Thải Bình gật đầu: "Nô tỳ nghe nói người muốn mua bánh hạnh nhân Vương Ký rất nhiều, lần nào cũng phải xếp hàng".

Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Thì ra là thế. Đây là Tần Trung đưa tới, muốn tặng Thải Vi...Hắn đang dùng bữa ở quán ăn Quân Duyệt, trên đường về phủ, hắn có đi ngang qua cửa hàng này nên sẵn tiện mua một ít...".

Vẻ mặt Minh Sương đầy nghi hoặc: "Đi ngang qua kiểu gì? Rõ ràng cách tận bốn năm con đường!".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info