ZingTruyen.Info

The Tu Hung Han Cua Lanh Vuong Phuc Hac



"Ngươi nghĩ có thể khống chế ta rời khỏi đây?" Thiếu Khâm nhướn mày, ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn cây trâm trên cổ kia, không hài lòng, "Trả lại cây trâm cho ngươi, chính là để cho ngươi làm như vậy với ta?"

"Cái gì mà trả cây trâm cho ta? Cây trâm này vốn là của ta, bị ngươi cướp đi, có được hay không?" Hạ Lan Tuyết lạnh lùng phản bác, thấy hắn không hề có ý tứ muốn phối hợp cùng, liền thô lỗ lôi cánh tay của hắn, muốn kéo hắn lên.

"Nhìn một chút, xiêm áo cũng bị ngươi túm đến nhăn nhúm." Thiếu Khâm cau mày, không vui đẩy tay nhỏ bé của nàng ra.

Hạ Lan Tuyết nhẹ cười, "Ngươi cho là lúc tay ta đang cùng ngươi đùa giỡn ư? Ngươi có tin hay không..."

Nàng vừa định lặp lại chiêu cũ, cầm cây trâm đâm hắn, không nghĩ tới, đột nhiên cây trâm trong tay không còn, nơi cổ họng lại cảm giác được bị đâm tới.

"Ngươi?" Hạ Lan Tuyết trợn to hai mắt, liếc mắt nhìn cây trâm sắc bén trên cổ kia, giờ phút này lại bị Thiếu Khâm cầm ở trong tay.

Hắn nhìn nàng, lành lạnh cười, "Vật nhỏ, đừng tưởng rằng thân thể ta khó chịu, mà ngươi có thể muốn làm gì thì làm."

Hạ Lan Tuyết cắn răng, "Nếu có thể muốn làm gì thì làm, vậy hai chúng ta phải điều chỉnh một chút."

"Hừ." Hắn thu hồi cây trâm, lại dùng cây trâm vỗ nhẹ ở trên mặt nàng hai cái, bộ dáng cực kỳ ngả ngớn, "Không phục sao? Coi như ta thật sự không thể động, ngươi cũng không làm gì được ta. Hừ. "

Hạ Lan Tuyết giơ tay lên, muốn đánh hắn, bị hắn cản lại, cổ tay nhỏ bé của nàng bị bóp thật chặt ở lòng bàn tay hắn, chỉ dùng năm phần khí lực, nàng sắp cảm thấy cổ tay mình nát vụn đến nơi rồi.

Nàng cắn môi, hung dữ trừng mắt nhìn hắn, "Ta cũng biết ngươi không phải là người tốt, ngươi bắt ta tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?"

"Không phải là đã nói với ngươi rồi sao? Muốn cùng ngươi sinh con." Sắc mặt Thiếu Khâm lạnh nhạt nói.

Hạ Lan Tuyết da mặt mỏng ửng đỏ, nói không ra lời, chắc là bởi vì hiện tại hai người đang ở trên giường, vô luận là đánh nhau, hay là đấu võ mồm, kết quả cuối cùng, nàng đòi cũng không tốt.

Nàng chỉ có thể thức thời cắn môi không nói.

"Ôi." Thiếu Khâm cười nhẹ một tiếng, lại nói, "Muốn hàng phục ta, cũng có một biện pháp, có muốn nghe một chút hay không?"

Hạ Lan Tuyết vẫn không nói như cũ, chỉ là ánh mắt hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, hắn sẽ tốt bụng nói cho người khác biết nhược điểm của mình thật sao?

Thấy cá đã cắn câu, nụ cười vui vẻ bên khóe môi Thiếu Khâm càng sâu, giọng nói phát ra cũng càng trầm thấp hấp dẫn, "Ta luôn luôn sẽ không bạc đãi nữ nhân của mình, nếu như ngươi thành nữ nhân của ta, dĩ nhiên cái gì ta cũng đều tùy ngươi."

"Không biết xấu hổ." Nói đi nói lại, lại nói tới cái này, Hạ Lan Tuyết thật muốn cắn chết hắn.

Nhìn nàng cắn răng nghiến lợi, Thiếu Khâm cười vui vẻ, "Ôi, đừng có mắng vội, có thời gian thì suy nghĩ thêm lời của ta vừa nói. Làm nữ nhân của ta, cũng không kém so với tên họ Cơ kia. Ít nhất, so với hắn ta đẹp mắt hơn, so với hắn ta hiểu nữ nhân hơn. Quan trọng nhất."

Hắn chợt cúi đầu, ở bên tai nàng nhẹ nhàng cười nói, "Ta cũng biết, làm thế nào để cho nữ nhân sung sướng."

"Cút!" Hạ Lan Tuyết đẩy ra hắn, đứng dậy nhảy xuống dưới giường, bị hắn lôi trở lại.

"Được rồi, không đùa ngươi, nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi ra ngoài."

Thiếu Khâm đứng dậy xuống giường, đứng ở đầu giường, vừa sửa sang lại xiêm áo, vừa liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi nghỉ ngơi một chút, một lúc nữa, chúng ta phải gấp rút lên đường."

"Lại muốn đi?" Hạ Lan Tuyết cả kinh, "Đi chỗ nào?"

"Đi tới một nơi Cơ Hoa Âm không tìm được." Thiếu Khâm ám muội nháy mắt về phía nàng.

Hạ Lan Tuyết tức mà không biết nói sao, nhặt gối đầu lên hướng hắn đập tới, "Cút!"

Ngược lại Thiếu Khâm cười to, tâm tình hết sức vui vẻ, nhặt gối đầu trên đất lên trên, lại quăng lại về phía nàng, "Ngoan ngoãn, không được càn quấy nữa."

"Ta vẫn cứ càn quấy đấy." Hạ Lan Tuyết tức giận lại đập gối đầu lên trên đầu của hắn.

Thiếu Khâm hơi cau mày, ánh mắt lạnh dần xuống, "Vật nhỏ, ngươi đây là không muốn ta đi sao? Vậy ta ở lại cùng ngươi, chơi đùa một lúc nữa"

"..." Hóa ra hắn coi lửa giận của nàng, đều trở thành oán giận của tiểu tình nhân?"Cút!"

Nổi giận gầm lên một tiếng, nàng kéo chăn, trùm kín mình.

Buồn bực muốn chết, nàng không biết hiện tại Cơ Hoa Âm như thế nào, càng không biết mục đích của tên khốn kiếp Thiếu Khâm này Hỗn Cầu, nàng cảm giác mình giống như một cái tượng gỗ, mọi cử động đều bị người khác kềm chế, thật là phiền lòng.

Mà giờ khắc này, Cơ Hoa Âm cũng là tự mình mang theo mấy tên thiếp thân tùy tùng, đang chạy tới một trấn nhỏ giáp biên giới Tây Di.

Đây là nơi bắt buộc phải đi qua để đến Tây Di.

Hắn tin chắc, Hạ Lan Tuyết vẫn còn ở Tây Di, sau khi hắn hạ lệnh phong tỏa chặt chẽ, Thiếu Khâm không thể nào mang Hạ Lan Tuyết rời đi.

Nhưng là, người này nhất định sẽ muốn rời khỏi đây.

Cho nên, hắn liền chọn chỗ trấn nhỏ này, tính toán tới đây ôm cây đợi thỏ.

Tới lúc ăn cơm trưa, Tiết mama bưng thức ăn tới, nhìn Cơ Hoa Âm tựa vào bên cửa sổ, mặt mày âm trầm, không khỏi lên tiếng khuyên nhủ, "Gia, ăn một chút gì đi, tiểu nha đầu kia cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì."

Thân mình Cơ Hoa Âm không động, chỉ nói, "Đặt đó đi."

"Gia." Tiết mama dọn xong thức ăn, thấy hắn vẫn như cũ chăm chú nhìn ra bên ngoài, nói, "Bọn Lâm An đã bố trí xong ở chung quanh, hễ là có một chút khác thường, nhất định sẽ biết được, Gia, từ hôm qua đến bây giờ, ngài chưa hề ăn chút gì, ngủ cũng không có ngon giấc. Lão thân mới cố ý nấu chút canh cá, người thừa dịp còn nóng uống một chút, thân thể ấm áp, sau đó lại ngủ một giấc. Nói không chừng, vừa tỉnh ngủ, tiểu nha đầu sẽ trở lại rồi."

"Ngươi đi xuống đi." Cuối cùng Cơ Hoa Âm xoay người đi tới, Tiết mama vội vàng múc cho hắn chén canh.

Cơ Hoa Âm cầm lên ăn.

Lúc này Tiết mama mới yên lòng lại, xoay người ra cửa.

Bên này, Cơ Hoa Âm ăn vài miếng, nghĩ đến cái gì, lại hướng về phía ám vệ, phân phó, "Lục soát khắp thành, từng nhà, một cái cũng không được bỏ qua."

"Vâng." Người nọ rời đi.

Lúc này Cơ Hoa Âm mới bưng chén cơm lên, lại thong thả ung dung ăn.

Hắn biết rõ, lục soát như vậy cũng không thể tìm được Thiếu Khâm, nhưng là, hắn nhất định làm ra một loạt hành động, hắn không sợ Thiếu Khâm dẫn người âm thầm đi trốn, chỉ sợ là hắn mang người đi ẩn nấp một chỗ, không có chút động tĩnh, càng khó tìm hơn.

Huống chi, bây giờ hắn hoàn toàn không cso quá nhiều thời gian để tìm người.

Tối hôm qua sau khi nhận được phong thư bị người bắt chước bút tích của Hạ Lan Tuyết, hắn lại nhận được mật hàm từ trong cung, là của Hiền phi nương nương.

Trong cung Thái tử xảy ra án mạng, Hoàng thượng giận dữ, chẳng những bắt giam Thái tử, còn một lòng muốn phế truất Thái tử vị.

Hiền phi nương nương không biết nên làm như thế nào cho phải, đành cầu hắn hồi kinh nhanh một chút.

Thái tử có cái tính tình gì, Cơ Hoa Âm rất rõ ràng, giả vờ đần độn một chút, thích làm chút chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt (quan hệ bừa bãi đó các bác.cho phép e chém chút), thỉnh thoảng trừng phạt đám nô tài, cũng không có nặng nhẹ, loại chuyện dồn người đến chết là cũng có.

Nhưng lần này lại khiến Hoàng thượng tức giận đến như vậy, chỉ sợ không đơn giản.

Mà trong thư Hiền phi nương nương cũng không có viết rõ ràng, chân tướng cụ thể hắn cũng không biết rõ.

Ghê tởm hơn chính là, e rằng tin tức này, Thiếu Khâm đã sớm biết được, biết hắn muốn chạy về kinh, liền nhân cơ hội này mang Hạ Lan Tuyết đi.

Khiến cho hắn hai phía đều khó!

Chỉ là, nếu Thiếu Khâm cảm thấy hắn sẽ vì vậy mà buông tha Hạ Lan Tuyết, vậy thì mười phần sai rồi.

Lúc hoàng hôn, Hạ Lan Tuyết đang làm tổ ở trong phòng, liền nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm ở bên ngoài, có vẻ rất hỗn loạn.

Quan binh lục soát sao? Nàng vội vàng muốn đi ra ngoài.

Không nghĩ tới lúc này Thiếu Khâm bước vào trong phòng nàng, một phen ngăn lại nàng, "Thế nào? Muốn đi sao?"

"Bọn họ là tìm ta đi?" Hạ Lan Tuyết nhếch đuôi lông mày, cười một tiếng, "Ta cũng biết là, Hoa Âm nhất định sẽ tìm được ta."

"Hắn đích thân đến cũng thế thôi, ngược lại đều là một đống phế vật mà thôi, tới cũng không nhận ra ngươi,vậy phải làm sao?"

"Người tới, cứu mạng." Hạ Lan Tuyết đột nhiên cao giọng hô to, Thiếu Khâm không việc gì, bản năng đưa tay lên che miệng của nàng lại.

Ở bên ngoài, một đám quan binh lập tức xông vào.

Thiếu Khâm ha hả cười một tiếng, "Ngượng ngùng, tại hạ cùng nhương tử đùa giỡn chút đấy mà."

Khổ nỗi Hạ Lan Tuyết lại bị điểm trúng huyệt đạo, lúc này chỉ có thể mãnh liệt nháy mắt.

Quan bình tới lần này, hiển nhiên thông minh rất nhiều, liền hỏi, "Nàng thế nào chỉ nháy mắt, không nói lời nào?"

"À, nàng bị câm." Thiếu Khâm kéo nàng vào trong ngực.

"Ta thấy các ngươi rất khả nghi, đi theo chúng ta một chuyến." Quan binh kia vung tay lên, những người khác lập tức vây quanh lại.

Thiếu Khâm nhíu mày, "Như Phong."

"Đại nhân, nơi này giao cho thuộc hạ là được." Như Phong xuất hiện giống như quỷ, những người kia kinh hãi, vội vàng hô to, "Người ở chỗ này."

Hai bên rất nhanh ở trong căn phòng nhỏ hẹp đánh nhau thành một đoàn.

Thiếu Khâm bình tĩnh cười, một tay ôm thắt lung Hạ Lan Tuyết, ngược lại không nhanh không chậm đi ra ngoài từ cửa lớn, ở bên ngoài Như Vũ đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi chạy, Hạ Lan Tuyết tức giận một lúc, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy buông lỏng.

Có thể tìm tới nơi này, sớm muộn cũng sẽ tìm được nàng.

Nàng phải nghĩ cách, để lại chút ký hiệu mới được.

Tròng mắt đen láy kia nhìn khắp nơi một chút, tìm kiếm trong xe ngựa một chút, cuối cùng rơi xuống trên người Thiếu Khâm.

"Này, dừng xe lại, ta muốn đi tiểu tiện một cái."

Thiếu Khâm xốc rèm nhìn ra, nơi này là ở trên đường, cho dù người ở không nhiều lắm, nhưng muốn ở trên phố tiểu tiện, cũng không phải tốt.

"Nhịn một chút, nơi này không có chỗ."

"Không nhịn được. Tại buổi trưa ta uống nhiều canh quá." Hạ Lan Tuyết hai chân khoanh ở một chỗ, một bộ dáng rất khó chịu.

Thiếu Khâm đầu đầy hắc tuyến, đứng dậy, xuống xe ngựa trước, sau đó đưa tay về phía nàng, "Xuống."

"Ồ." Hạ Lan Tuyết vội vàng nhảy xuống xe, nhìn khắp nơi, muốn xem một chút nơi nào dễ dàng làm ký hiệu.

"Ai, bên kia không người, ta đi qua bên kia." Nàng chợt liếc về phía chỗ góc tường, nhấc chân liền muốn chạy về bên kia.

Ngược lại Thiếu Khâm không có cản, mà là cất bước đi về phía nàng chỉ.

Hạ Lan Tuyết tới nơi, thấy hắn cũng đi theo tới đây, không khỏi đen mặt, "Ta muốn đi tiểu một chút, ngươi cũng theo tới làm cái gì?"

"Sợ ngươi trốn." Thiếu Khâm dứt khoát đáp một tiếng.

Hạ Lan Tuyết trợn mắt, "Ngươi ở đây, ta đi tiểu thế nào được?"

"Nên đi tiểu thế nào thì đi tiểu như thế? Ta không nhìn là được." Thiếu Khâm nói.

Hạ Lan Tuyết da mặt dù có dầy nữa, cũng tức đến đỏ, "Này, ngươi có biết xấu hổ hay không hả?"

"Không phải là không nhịn nổi sao? Còn nói nhảm nhiều như vậy?" Thiếu Khâm hoài nghi nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hỏi, "Chắc không phải là ngươi muốn ở chỗ này để lại cái ký hiệugì, để cho người tìm được ngươi chứ?"

"..." Hạ Lan Tuyết trong lòng giật mình một cái, tức giận nói "Làm gì có chuyện đó."

"Không có là tốt nhất, nhanh lên một chút." Thiếu Khâm quay lưng đi.

Nhưng thế này cũng không làm được, Hạ Lan Tuyết tức giận nói "Ngươi đi xa thêm một chút nữa đi."

Thiếu Khâm thật sự đi lên vài bước.

Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một chút, mình cũng không phải là muốn đi tiểu thật, cũng lười quản, nhặt lên một cục đá nhỏ trên mặt đất, liền ở đầu tường vẽ mũi tên, vừa kêu, "Không cho phép ngươi quay đầu lại nhìn lén đâu."

"Ừ." Thiếu Khâm đáp ứng, vậy mà, dù ánh mắt không thấy được, lỗ tai cũng là rất nhạy cảm, cho dù không cần nhìn, lại biết được rõ ràng nhất cử nhất động của nàng ở phía sau.

Thế nhưng lại dung cái biện pháp đần như vậy? Ôi, nếu như đối phương không phải là biết chuyện, người khác sao biết được mũi tên này có hàm nghĩa gì? Hay là ai biết được đây là nàng để lại?

Nha đầu này

Nhất định là xem hí kịch quá nhiều, mới có ý định ngu như vậy.

Sau khi vẽ xong, thấy Thiếu Khâm vẫn giữ tư thế đứng như cũ, Hạ Lan Tuyết vỗ vỗ tay, thả lỏng nhẹ nhàng đi tới, cười nói, "Ừ, không tệ, chúng ta quay lại xe ngựa thôi."

"Tốt." Thiếu Khâm quay đầu lại nhìn một cái, nhịn không được có chút buồn cười.

Dọc theo con đường này, số lần Hạ Lan Tuyết muốn đi tiểu so bình thường nhiều hơn nhiều, ngay cả Như Vũ cũng có chút không nhịn được.

Nhưng Thiếu Khâm thì không sao cả, mỗi lần cũng đi ra ngoài cùng nàng, tìm địa phương đi tiểu.

Một nhóm ba người, gần như là đến nửa đêm, mới tới khách điếm Vân Lai trong trấn nhỏ gần biên giới.

Mới vừa vào khách điếm, đám người Lâm An đã nhận thấy khác thường, vội vàng bẩm báo Cơ Hoa Âm.

Mà giờ khắc này, Cơ Hoa Âm tựa vào cửa sổ, lại thu hết tình cảnh ở dưới lầu vào đáy mắt.

Cho dù mấy người này dịch dung thành bộ dáng khác, nhưng là, Hạ Lan Tuyết, coi như biến thành một phụ nhân mặt rõ, hắn cũng có thể nhìn một cái liền nhận ra.

Thân thể của nàng, ánh mắt của nàng, cử chỉ động tác của nàng, mỗi một bộ dạng của nàng cũng đều khắc vào đáy lòng hắn, coi như đổi một trăm loại bộ dáng, hắn cũng có thể nhận ra dễ dàng.

"Gia, muốn làm như thế nào?" Lâm An đè bội kiếm nơi thắt lưng, hận không thể lập tức đi qua, chém chết Thiếu Khâm, dám giành nữ nhân của Gia, không biết sống chết.

Tròng mắt Cơ Hoa Âm híp lại, "Gia tự có chừng mực."

"Vâng." Lâm An gật đầu, đi xuống tự phân phó thuộc hạ, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ.

Một bên khác, Cơ Hoa Âm tựa vào cạnh cửa, cũng là nghe được tiếng bước chân người đi lên lầu, bước sôi nổi đến bước nhỏ, hiển nhiên là Hạ Lan Tuyết.

Nha đầu này cũng không giống với thiên kim bình thường, đi bộ đi bước nhỏ, nhẹ nhàng không lên tiếng, nàng nếu cao hứng lên, sôi nổi, bước chân vô cùng có lực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info