ZingTruyen.Info

Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.

Chương 127: Xấu hổ

chi_chie




"Dẫn ta đi gặp đại nhân của các ngươi." Trong lòng Hạ Lan Tuyết không dấu được chuyện, hơn nữa còn có chuyện muốn nói rõ ràng với yêu nhân này.

"Tuyết Nhi." Tiết ma ma cũng cảm thấy cái đại nhân kia đối với nha đầu quan tâm và ân cần quá mức "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Nói rõ ràng." Hạ Lan Tuyết nói, xoay người nói với Loan Nguyệt, "Ngươi dẫn đường đi."

Loan Nguyệt thấy sắc mặt nàng không được tốt, khóe môi không tự giác quyến rũ ra thoáng cái giọng mỉa mai, cũng không lên tiếng, xoay người rời đi.

Hạ Lan Tuyết đi theo ở phía sau.

Bên ngoài, xe ngựa còn chưa chuyển động, Loan Nguyệt dẫn nàng đến trước xe ngựa xa hoa kia lớn tiếng bẩm báo, "Đại nhân, Hạ Lan cô nương cầu kiến."

"Để cho nàng đi vào." Trong xe, truyền ra thanh âm réo rắt của Thiếu Khâm.

Hạ Lan Tuyết chưa phát giác ra nghiêm túc, đi vào? Hắn không thể đi ra ngoài sao hừ?

"Cô nương, mời." Loan Nguyệt vén màn xe lên.

Hạ Lan Tuyết bĩu môi một cái, cũng được, bên ngoài trời đang lạnh, bên trong xe cũng ấm áp hơn đôi chút.

Vừa cúi đầu chui vào trong xe, hơi ấm trong xe lập tức bao phủ lấy nàng.

"Ngươi ở đây thật thoải mái nha ?" Nàng đặt mông ngồi xuống trên ghế đẩu, rất hâm mộ hỏi, đôi mắt không chú ý đến yêu nhân hoa lệ trước mắt mà tò mò quan sát khắp trong xe.

Xe ngựa nàng cũng có , nhưng mà nàng cũng không mấy thích, mùa hè ngồi ở bên trong nóng bức, mùa đông ngồi ở bên trong lạnh và cứng, hơn nữa di chuyển cũng chậm, chỉ có một câu để hình dung - không thoải mái chút nào.

Nhưng mà, xe ngựa của Thiếu Khâm ngồi rất thoải mái, không cần nói là yêu nhân này đã tốn bao nhiêu tiền để bố trí trong xe ngựa giống như một phòng ngủ xa hoa thu nhỏ mà không biết hắn dùng cách nào để làm xe ngựa ấm áp ?

"Không phải ở bên trong ngươi kê thêm giường đấy chứ?"

"Lạnh sao?" Thiếu Khâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng lên, đưa lò sưởi nhỏ trong tay cho nàng, "Dùng cái này đi?"

Hạ Lan Tuyết vẫn nhận lấy, lò sưởi nho nhỏ làm bằng đồng mạ vàng, tinh xảo hơn nữa khéo léo, giống như là vì lượng tay của nàng mà chế ra vậy, nâng niu trong lòng bàn tay, ấm áp, chỉ một chút thôi mà hơi ấm từ lò sưởi trong tay lan ra.

Rất là thoải mái...

Nàng từ từ quay mặt, ngó hắn, trong xe không gian không lớn, khoảng cách gần như vậy nhìn hắn, càng cảm thấy yêu nhân này vui vẻ giống như yêu quái vậy, sóng biếc nhộn nhạo đôi mắt, nhìn rất vui vẻ, thật giống như rơi đầy ánh sao, sáng chói, cơ hồ muốn đoạt ánh sáng của trăng sao vậy, dưới cánh mũi kia, đôi môi khẽ mở như mỹ nhân vậy.

Mặc dù đã sống qua hai đời nhưng nàng chưa thấy qua ai đẹp như yêu nhân này, dù là nữ nhân hay nam nhân.

Đáng tiếc, người đẹp như vậy, lại thành rồi...

Môi mỏng xinh đẹp kia nhẹ nhàng mở ra, thanh âm khàn khàn, "Đang suy nghĩ gì?"

Tà mị hơi thở làm cho Hạ Lan Tuyết không tự giác dựa vào phía sau, lưng dán vào vách xe.

"Thiếu Khâm." Nàng nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc muốn nói chuyện chính sự với hắn.

Thiếu Khâm lại níu cánh tay nàng lại, lôi nàng lên trên giường nhỏ không cho phản kháng, nhân tiện nói, "Trên băng ghế lạnh."

Hạ Lan Tuyết thấy cũng đúng, trên giường mềm mại ấm áp vô cùng.

"Khụ, Thiếu Khâm đại nhân." Hắng giọng một cái, vẻ mặt Hạ Lan Tuyết chăm chú nhìn hắn, "Ngươi không thấy là hành vi gần đây của ngươi rất quái dị sao?"

"Hửm?" Đuôi mắt Thiếu Khâm chau lên, vểnh môi khẽ cười, "Quái dị chỗ nào?"

Hạ Lan Tuyết mị con mắt, tinh tế nhìn hắn, hừ một tiếng, "Theo như ta thấy, lần nào hai chúng ta gặp mặt cũng không vui vẻ gì. Nhưng mà, hôm qua ngươi không những cho chúng ta ở nhờ lại còn đưa thức ăn, sáng nay lại đưa xe ngựa..."

"Ngươi thích Bản Đốc thô bạo một chút đối với ngươi?" Thân thể hắn hơi nghiêng về trước, đến gần nàng, ánh mắt màu hổ phách như phát sáng.

Phản ứng đầu tiên của là Hạ Lan Tuyết cực kỳ hâm mộ nhìn ánh mắt của hắn, quả thực câu hồn, phản ứng tiếp theo là đưa tay lên đầu hắn vỗ một cái.

"Thích cái rắm á." Nàng thấp khiển trách, "Nếu không phải là sợ đánh không lại ngươi, lão tử sớm muốn đánh chết ngươi."

Ngay ở đêm đó lúc bị hắn ném vào hồ tắm, nàng đã muốn đánh chết hắn.

"A." Thiếu Khâm cúi đầu cười ra, thanh âm nghe tựa hồ còn rất sung sướng.

Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn hắn, người này quả thực không bình thường, nghe người ta nói muốn giết chết mình, ngược lại cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ hắn thật muốn chết?

"Này, cười đủ chưa? Cười đủ rồi thì nghe lão tử hỏi đây."

"Ừm" Thiếu Khâm hơi nhếch môi, nhưng trên mặt vẫn treo vui vẻ như cũ, cái loại vui vẻ này không giống như khuôn mẫu giả giối vui vẻ thường thấy trên mặt hắn, nhưng không giống ở chỗ nào Hạ Lan Tuyết cũng lười tìm hiểu.

Nàng chỉ nói, "Chính là ta muốn hỏi vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"

"Cho nên? Ngươi thích Bản Đốc đối với ngươi xấu một chút?" Thiếu Khâm cười hỏi ngược lại.

"Đứng đắn chút." Hạ Lan Tuyết không vui liếc nhìn hắn, "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi có ý đồ bất chính với ta không?"

"Tại sao thích làm loạn như vậy?" Thiếu Khâm nhướn mày, đáy mắt lóng lánh không có tức giận.

Hạ Lan Tuyết nhẹ xuy, "Đừng cùng ta giả vờ hồ đồ, chính là khi một nam nhân muốn nữ nhân các loại ân cần đều bày ra"

"Ý của ngươi là, Bản Đốc muốn có được ngươi?" Thiếu Khâm bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên nở rộ một nụ cười quyến rũ, làm cho người khác nhì thấy lòng không khỏi hoảng hốt .

Đột nhiên, hắn vươn ngón tay thon dài đến cằm của nàng, "Bản Đốc muốn có được ngươi, mà phải khó khăn như vậy sao?"

"Nói như vậy, ngươi đối với ta không có ý gì rồi?" Hạ Lan Tuyết vuốt ve tay của hắn, thở phào nhẹ nhõm.

"Ôi." Thiếu Khâm đột nhiên lui về phía sau khẽ dựa, trên mặt lại treo quen có cái kia loại giống như cười mà như không vẻ mặt, ánh mắt sâu kín nhìn qua nàng, cũng không phủ nhận.

Nhưng Hạ Lan Tuyết lại kết luận, ít nhất yêu nhân này đối với nàng không có hứng thú, nên tâm tư buông lỏng không ít.

"Vậy được rồi, ta đi trước, tạ xe ngựa của ngươi." Đem tiểu lò sưởi ném cho hắn, Hạ Lan Tuyết xoay người định đi xuống.

Thiếu Khâm vươn tay lên, bắt được cổ tay của nàng, đem lò sưởi nhét vào trong lòng bàn tay nàng, "Cầm lấy đi, ngươi cần dùng đến."

Hạ Lan Tuyết nhìn hắn một cái, cong môi cười, "Cám ơn."

Mặc kệ người này ở trong mắt người khác là độc ác hay đáng chết, nhưng tự dưng, Hạ Lan Tuyết lại đối hắn có hảo cảm, nàng cầm lò sưới, ra khỏi xe, lập tức bị gió rét bên ngoài đánh cho một kích, đầu óc nàng tỉnh táo hơn, nàng trách cứ tại sao mình không có tiết khí như vậy lại cầm đồ của hắn?

Loan Nguyệt dẫn nàng đến một cửa xe ngựa, Hạ Lan Tuyết chỉ thấy ba tiểu nha đầu ôm gói đồ nhỏ, đáng thương đứng trong gió rét.

Đúng rồi, Thiếu Khâm bọn họ cũng không biết sẽ gặp phải nàng, cho nên, cũng không có chuẩn bị thừa một xe ngựa cho nàng, như vậy, ngoại trừ cỗ xe của chính hắn, cũng chỉ có thể là cái của mấy nha hoàn dùng.

"Không biết cô nương muốn dùng, xe ngựa này đơn sơ chút ít, kính xin cô nương bỏ qua cho." Loan Nguyệt nói khách khí, thế nhưng đôi mắt xinh đẹp lại lạnh lùng giống như khí trời lúc này vậy.

Hạ Lan Tuyết nhìn các nàng, "Vậy các ngươi phải làm sao?"

"Bọn nô tỳ cưỡi ngựa là được." Loan Nguyệt nói.

Cưỡi ngựa? Cũng không phải không được, chỉ là, bị gió lạnh thổi, nhất định là các nàng không muốn.

"Bên trong cũng rộng , mọi người cùng nhau chen lấn chút là được." Hạ Lan Tuyết cười đề nghị, nhưng Loan Nguyệt và mấy nha hoàn khác, vẻ mặt đờ đẫn, hiển nhiên không chấp nhận.

Lúc này Tiết ma ma ôm hai cái bọc đi tới, "Nha đầu, dứt khoát quyết định chưa? Có cần ma ma động thủ không?"

Thôi đi, người ta đã đưa đến tận nơi rồi, còn định cướp đoạt nữa sao?

"Cái kia, ma ma, chúng ta ở cùng với bọn họ trong xe ngựa này đi." Hạ Lan Tuyết đỡ Tiết ma ma lên xe ngựa.

Kỳ thật, bên trong không gian không lớn, nhưng mà, ngồi nhiều hơn hai người cũng không thành vấn đề.

Nhìn thấy dưới xe mấy vị cô nương vẫn bất động, Hạ Lan Tuyết đứng dậy đi đến cửa xe nói, "Các ngươi còn lo lắng cái gì? Mau lên đây đi."

"Cô nương, mời ngài ngồi, bọn nô tỳ cưỡi ngựa là được rồi." Loan Nguyệt kiên trì nói.

Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, rõ ràng mặc dù các nàng cung kính, nhưng là không nể mặt mũi nàng chút nào.

Cũng đúng, chiếm xe ngựa của các nàng, các nàng không vui là phải rồi.

Nhưng mà, nàng cũng không phải là cái loại để không làm mất lòng người khác mà chính mình phải chịu thiệt, huống chi, nàng trên người bây giờ có việc, dễ dàng không thể bị tội, nàng càng sẽ không bạc đãi chính mình.

"Vậy thôi, ta cũng không miễn cưỡng nữa, các ngươi thích cưỡi ngựa liền đi cưỡi đi, nhưng, nếu lạnh chịu không nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể lên xe ngựa." Hạ Lan Tuyết cười nói xong, liền buông màn xe xuống, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiết ma ma.

Cạnh xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn của vài tiểu nha hoàn bị gió thổi trắng bệch, giờ phút này, nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi, mặt càng trắng hơn rồi.

"Loan Nguyệt tỷ tỷ, thật sự chúng ta phải cưỡi ngựa sao?"

Các nàng tuy là nha đầu, đều là thị tỳ thân cận của Thiếu Khâm đại nhân, bình thường cũng không phải chịu khổ bao giờ, so với tiểu thư của gia đình bình thường sống còn thoải mái hơn.

Bình thường khi đi ra ngoài đều rất tốt, chỉ có lần này lại phải chịu tội.

Ánh mắt Loan Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm xe ngựa đằng trước, giọng nói không được tốt, "Cưỡi ngựa thì làm sao? Người khác có thể cưỡi, các ngươi lại cưỡi không được sao?"

Nghe thấy giọng của nàng không được tốt, những tiểu nha hoàn khác vội vàng làm dịu , "Loan Nguyệt tỷ tỷ, không phải chúng ta cưỡi không được, mà là chúng ta đau lòng tỷ tỷ thôi. Trời đông giá rét thế này , cưỡi ngựa rất lạnh nha, tỷ tỷ thể cốt yếu, bình thường đại nhân thương tỷ tỷ nhất, hôm nay lại vì một ngoại nhân mà..."

"Im miệng." Loan Nguyệt lạnh lùng quát khiển trách, "Đại nhân làm việc há lại để các ngươi chỉ trích?"

Thu Nguyệt vội vàng ngậm miệng, Loan Nguyệt tỷ tỷ luôn bảo vệ đại nhân, trong lòng bọn họ đều biết.

"Đều lên ngựa cho ta." Loan Nguyệt tiếp nhận một con ngựa từ tay thị vệ, nhảy lên trước.

Vài nha hoàn khác cũng nhảy lên theo.

- -

Xe ngựa chậm rãi hành sử, trong xe, Tiết ma ma nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Lan Tuyết trên người không có tí sức lực nào, miễn cưỡng dựa vào trên giường .

Giữa trưa, Hạ Lan Tuyết có chút đói bụng, nhưng là vén rèm xe, nhìn xem bên ngoài gió rét khắp nơi, nơi nơi hoang vu, lại ngay cả một gia đình cũng không gặp.

Hiển nhiên, hiện tại bọn họ đang ở vùng đất hoang vu.

Ui, xem ra phải đợi đến thôn trấn mới tìm được đồ ăn, Hạ Lan Tuyết buồn bực nghĩ, ôm lò sưởi nhỏ vào trong ngực, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rất nhanh, cũng không biết trải qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Tiết ma ma đưa tay đẩy nàng hai cái, "Nha đầu, dậy dùng cơm."

"Hả?" Hạ Lan Tuyết khẽ hít mũi, quả nhiên có mùi thơm nức của thức ăn, vui vẻ mở mắt, đã thấy trên bàn nhỏ bày biện thức ăn nóng hổi.

"Cái này là?" Nàng cầm lấy chiếc đũa, vui mừng gắp miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, "Ừm, hương vị cũng không tệ."

Tiết ma ma tức giận liếc nàng một cái, "Cái gì cũng dám ăn, cũng không sợ người hạ độc?"

"Không sợ a, ma ma, ngươi chẳng lẽ không biết, bổn tiểu thư chính là cao thủ hạ độc giải độc?" Hạ Lan Tuyết cười tủm tỉm nói, lại gắp khối thịt cá cho Tiết ma ma, "Nếm thử, mùi vị thật thơm."

Tiết ma ma không có lên tiếng nữa, chỉ là, vô cùng đau lòng ăn cơm.

Hạ Lan Tuyết thật sự đói bụng, cũng lười nói nhiều, ăn cho no bụng đã.

Sau khi ăn xong, nàng ôm bụng, nhẹ nhàng thở dài, "A, Thiếu Khâm người nọ khoan hãy nói, thật sự là thói quen biết hưởng thụ , đi ra ngoài mà còn có thể thoải mái như vậy, thật là tốt."

"Hắn so với gia tốt hơn?" Ánh mắt Tiết ma ma không vui nhìn nàng chằm chằm.

Thấy dáng vẻ như gà mẹ của bà, Hạ Lan Tuyết ha ha cười, "Sao có thể so sánh như vậy?"

"Là sao?" Tiết ma ma càng muốn đuổi theo hỏi đến cùng.

Hạ Lan Tuyết một cái nháy mắt, giảo hoạt cười nói, "Hoa Âm hắn là nam nhân của ta, hắn như thế nào trong mắt ta đều là tốt. Thiếu Khâm sao..."

Nhắc tới người này, nàng thật đúng là nói không ra.

Nhưng, hiển nhiên, vài lần đưa đồ ăn ngon đã mua chuộc được nàng, tựa hồ, bỏ qua những chuyện..kia không vui qua lại, hắn đối người xác thực săn sóc tinh tế, hơn nữa, lớn lên lại đẹp như vậy, tạm thời liền không ghét đi.

"Hừ." Nhìn ánh mắt đắm đuối của nàng, Tiết ma ma hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi, không nói với nàng.

Không lâu sau, Loan Nguyệt chui vào trong xe, thu thập bát đũa, từ đầu tới đuôi, cũng không có nói chuyện với Hạ Lan Tuyết, sau đó liền xuống xe.

Cơm tối cũng như thế.

Bởi vì đi Tây Di trên đường hoang vu vô cùng, rất khó gặp được thôn trấn, cho nên, muốn tìm khách sạn cái gì , thật khó khăn.

Kết quả là, một đêm này, bọn họ chỉ có thể ngủ ngoài trời rồi.

Đang lúc hoàng hôn, Hạ Lan Tuyết xuống xe hoạt động, liền nhìn thấy người hầu của Thiếu Khâm đang bận rộn dựng lều.

"Ai, xem ra là hạ trại." Hạ Lan Tuyết ai thán một tiếng, nhưng, cũng rất may mắn, chính mình thức thời đi theo Thiếu Khâm một chuyến.

Nếu không, việc dựng lều cũng là do nàng làm , dù sao, Tiết ma ma lớn tuổi như vậy, cũng không thể làm loại việc tốn sức như vậy rồi.

"Hạ Lan cô nương, bên ngoài gió lớn, ngài nên vào xe nghỉ ngơi đi." Loan Nguyệt đột nhiên đi đến trước mặt nàng, không lạnh không nhạt nói.

Hạ Lan Tuyết nhìn thấy nàng, một gương mặt phù dung cả ngày bị gió lạnh thổi tựa hồ có chút thâm da, "Không có việc gì, ngồi một ngày, mông đều đau mỏi, ta muốn ra ngoài vận động chút ít" Nàng cười nói.

Nhưng Loan Nguyệt lại nhẹ nhẹ nhíu mày, một cô nương gia, cái mông cũng có thể nói ra miệng sao? Thật không biết vì sao đại nhân lại có vài phần kính trọng với cô nương như vậy?

"Vậy cô nương xin tùy ý, nô tỳ đi trước." Loan Nguyệt xoay người rời đi.

Hạ Lan Tuyết kéo lấy nàng, "Đợi chút, ta có thứ đồ tốt cho ngươi."

Nói xong, nàng vội vàng quay lại xe, từ trong bọc quần áo lấy hộ phu cao mình dùng hàng ngày, đưa cho nàng, "Cầm lấy, bôi ở trên mặt, có thể làm cho da mặt trơn mịn."

Loan Nguyệt sững sờ, chợt, đem hộ phu cao nhét trở lại tay Hạ Lan Tuyết, "Tạ ý tốt của cô nương, nô tỳ người thô kệch, không dùng được những thứ này."

Cự tuyệt hết, nàng xoay người hướng về mấy cái khác cô nương bên kia đi, cùng nhau giúp đỡ làm việc.

"Ôi, vỗ mông ngựa lại bị vó ngựa làm bị thương sao?" Màn xe bị xốc một góc, truyền đến tiếng cười trào phúng của Tiết ma ma.

Hạ Lan Tuyết chẳng hề để ý, mở ra hộ phu cao, dùng móng tay chọn lấy một chút, đột nhiên xoay người xoa vào mặt Tiết ma ma , "Muốn nịnh hót cũng phải chụp ngài a."

"Nha đầu chết tiệt kia." Tiết ma ma phun một tiếng, vội vàng lau hộ phu cao trên mặt.

Hạ Lan Tuyết đem hộ phu cao ném cho bà, "Ma ma, ta đi tiểu tiện một tý, ngài ở trên xe nghỉ ngơi thêm đi, một hồi chờ bọn họ làm lều xong, ta lại đi dụ dỗ một gian đến, hắc hắc, buổi tối, hai ta ngủ."

"Đi, ai muốn ngủ cùng nha đầu ngươi." Tiết ma ma kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, quẳng rèm xuống.

Hạ Lan Tuyết ha ha nở nụ cười, lấy một miếng vải bông để vào trong ngực, muốn tìm một chỗ không người để thay đổi.

Nhìn khắp nơi, mọi người đều tập trung làm việc ở bãi rộng, nàng liền lặng lẽ đi về mảnh rừng bên cạnh.

Tìm mảnh cành khô lá héo úa, núp ở phía sau, nhìn những người ở đằng trước kia, thấy không ai chú ý bên này, mà dù có nhìn qua, cũng không thấy nàng.

Lúc này nàng mới cởi bỏ đai lưng, cởi quần ra...

Con mẹ nó, có kinh lần đầu tựa như hồng thủy? Mùi máu tươi rất nồng, túi vải bông đã ướt đẫm từ lâu không thể dùng lại nữa, vội vàng thay cái mới.

Vừa mới chuẩn bị kéo quần, chỉ nghe thấy một trận tiếng xột xoạt, sợ nàng gấp rút lại ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thoáng cái bạch sắc nhân ảnh tựa hồ đi tới bên này.

Thích mặc đồ trắng như vậy, ở trong đội ngũ bọn họ ngoài Thiếu Khâm ra thì không còn người thứ hai.

Đáng chết, hắn chạy bên này làm cái gì? Chẳng lẽ cũng là xuỵt xuỵt...

Nghĩ đến cái này, trong đầu Hạ Lan Tuyết lại xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, yêu nhân này không phải nam nhân bình thường, như vậy lúc hắn xuỵt xuỵt không biết là đứng giống nam nhân, hay ngồi giống nữ nhân đây ?

"Ngươi trốn ở đây làm cái gì?" Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến thanh âm mát lạnh như tuyết của Thiếu Khâm, sợ Hạ Lan Tuyết lại ngồi xuống, đáng thương quần nàng còn chưa kéo lên đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info