THE SWEETNESS YOU BRING [JENSOO]
CHAP 42
[…]
Đúng bảy giờ tối, Jennie ăn mặc nổi bật từ trong nhà bước ra, bên ngoài đã có Kim Jongin chờ sẵn, thầy ta cũng ăn mặc rất lịch lãm, ga lăng mở cửa xe cho Jennie vào, sau đó cả hai cùng lăn bánh rời đi.
Thần sắc Jennie không hề tươi tắn, dù là người chủ động nhận lời, thế nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến người kia, chỉ vì một phút bốc đồng muốn trả thù, nên đã gây ra một chuyện khiến bản thân vô cùng hối hận.
Jennie cảm thấy khó thở vô cùng khi ở chung một bầu không khí với Kim Jongin, trả lời một cách nhạt nhẽo với những chuyện thầy ta nói, cười giã lã cho qua chứ thực chất không hề cảm thấy vui vẻ gì, tâm trạng như một bầu trời đầy mây đen bão tố, không ngừng nhớ đến hình ảnh đau thương hồi chiều.
-" Jennie, món này không vừa miệng em sao? "
Kim Jongin nhìn thấy Jennie cứ thất thần, mặt mày ủ rũ không có nét gì tươi tỉnh, cũng có chút không vui khẽ lay người cô.
-" À...không...không phải...rất ngon ạ..."
Jennie nhận thấy ánh mắt đầy sự khó chịu của Kim Jongin lập tức há miệng ăn trọn miếng ăn trên nĩa, cười tươi rói một cái.
-" Vậy em ăn nhiều một chút, hôm nay là thầy bao đó, em đừng có nói là em chê thầy không có tiền nha ~ "
Kim Jongin cười cười trêu chọc, đến bây giờ Jennie mới công nhận rằng thầy ta cũng ưa nhìn, thế nhưng bây giờ cô chỉ toàn thấy hình ảnh mình cùng Jisoo đi ăn lúc trước, Jisoo cũng thường trêu cô như thế để cô ăn thật nhiều, thế nhưng cô vì tiết kiệm cho chị mà một miếng cũng không thể nuốt trôi.
Đúng là...kỉ niệm mãi mãi là kỉ niệm...
Bây giờ Jisoo có đang ăn cùng cô gái đó không? Có ân cần cắt thịt, đút từng miếng cho cô ấy không? Có cẩn thận vớt từng miếng hành có mùi khó chịu khi cô ấy không ăn được không?
Có không...?
Jennie xin phép đi vào nhà vệ sinh, lén lút lau đi những giọt nước mắt ấm nóng đang chảy dài xuống, nuốt đi cơn nghẹn ngào ở cổ, bình tĩnh và bước ra ngoài.
Bọn họ rời khỏi nơi ăn uống và bắt đầu đi dạo chơi, dù Kim Jongin gạt bỏ đi hình tượng thầy giáo phong độ nghiêm túc để đùa nghịch cho Jennie vui lên nhưng cô vẫn không thể nào vui nổi, chỉ cố gắng cười một cái cho qua chuyện mà thôi.
-" Jennie, kẹo bông kìa! Em ăn chứ? Chú ơi, bán cho tôi hai cái kẹo bông! "
Kim Jongin hồ hởi chỉ tay về phía người bán kẹo bông, chưa kịp để Jennie nói đã nhanh nhẹn đi mua hai cái về, một cái cho anh và một cái cho Jennie.-" Em...cảm ơn thầy..."-" Không có gì, em ăn đi! " Jennie nhìn cái kẹo rồi lại nhìn Kim Jongin, thấy nụ cười rạng rỡ của thầy ấy cũng ráng mà bỏ cái kẹo vào miệng, vị ngọt thanh cùng cảm giác kẹo tan ra trong miệng khiến Jennie dễ chịu hơn, lại khiến cô nghĩ về một thứ gì đó. -" Soo! Kẹo bông kìa! " -" Lớn rồi, kẹo kẹo cái gì? "-" Ơ, nhưng mà nó ngon mà..."-" Lớn mà ăn kẹo, em làm như em 6 tuổi không bằng. Ông chủ, bán hết xe cho con. Ờ...thì mua đi làm từ thiện thôi...ghệ con ăn hết ủa...mấy đứa nhỏ ăn hết mà ông khỏi lo..."Nhớ lại Jennie khẽ bật cười, Kim Jisoo đó rõ là cưng cô như trứng hứng cô như hoa, cô đòi cái gì một chút là chị ấy liền xách cẳng đi mua ngay, dù miệng lèm bèm mấy câu vớ vẩn nhưng một hồi lại mua cả đóng khiến cô ăn tới ngán thì thôi, rõ là chiều cô nhưng lại làm giá. Có ai thương cô như Jisoo đâu chứ...Nhưng mà...-" Jennie, em ăn nhanh đi nếu không kẹo sẽ tan đó!! " Kim Jongin khẽ lay người Jennie, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái cứ lơ đễnh khi ở cạnh mình, có chút bức bối trong người. -" À...vâng...em ăn ngay ạ..."-" Em không khỏe sao? Vậy mình đi về?! "-" À không...không sao đâu ạ..."-" Vậy mình qua kia ngồi một tí được chứ? " -" À...vâng..."-" Được, đi thôi. "" Kim Jennie, rốt cuộc đi với tôi nhưng em vẫn luôn đặt tâm trí về phía Jisoo sao? "Kim Jongin thoáng buồn rầu qua đôi mắt màu đen láy tinh anh, nhìn bóng dáng Jennie đi phía trước khiến anh không thể nào không đau lòng, thật sự vô cùng tự trách bản thân vì đã để vuột mất người mà mình yêu thương nhất. " Jennie, em thật sự quên anh sao? "[…]
Jennie về nhà sau một chuyến đi chơi không mấy gì hào hứng, cô nàng vẫn luôn giữ cho mình bộ mặt giả tạo và nụ cười gượng ép nhất, dù sao thì cũng chỉ dùng Kim Jongin như một liều thuốc để bản thân ngừng nhớ đến Jisoo, thế nhưng đi đến nơi nào làm gì cũng nhớ đến chị, không biết bây giờ chị đang làm gì? Có nhớ cô hay không? Có nhớ hôm nay là sinh nhật cô hay không?
Cô nhớ chị quá...Nhớ Jisoo của ngày trước quá...-" Jennie, đã đến nhà em rồi..."Jongin nhỏ nhẹ gọi Jennie, còn cẩn thận bỏ dây an toàn ra giúp cô. -" À...em cảm ơn thầy vì ngày hôm nay, thầy về cẩn thận ạ..."Jennie gật đầu chào Kim Jongin một cái rồi không luyến tiếc gì quay đi bỏ vào nhà, nhưng rồi lại nghe thấy thầy ta gọi mình lại một lần nữa. -" Thầy quên mất tặng quà cho em. "-" À thôi ạ...hôm nay thầy bao em đi chơi như vậy đã là tuyệt vời rồi, không cần quà cáp gì đâu ạ. "-" Thầy đã chuẩn bị rồi, em đợi chút..."Kim Jongin vòng ra sau cóp xe mở ra, lấy ra một hộp quà và một bó hoa to tuyệt đẹp, đến trước mặt Jennie đưa cho cô ấy. -" Sinh nhật vui vẻ nhé. "Kim Jongin cười thật tươi, nụ cười lãng tử làm xiêu lòng biết bao người, thế nhưng qua mắt Jennie thì cô lại thấy Jisoo đang cười với mình. Jennie rụt rè nhận lấy hộp quà và bó hoa, mím môi lại, cảm giác cực kì tội lỗi, không biết là tội cho Jisoo hay là cho Jongin, chỉ biết là cô vô cùng khó xử. -" Em cảm ơn thầy nhiều lắm thầy Kim. Em xin phép vào nhà..."Jennie cố gắng cười tự nhiên nhất có thể sau đó quay lưng bỏ vào nhà, thái độ có chút không trân trọng hai thứ mà Jongin trao cho khiến anh ta cáu bẳn ở phía sau, không biết suy nghĩ gì lại chạy đến ôm Jennie vào lòng. Jennie có hơi hốt hoảng giãy nảy ra, xoay người lại cố gắng đẩy Kim Jongin mạnh nhất có thể, nhưng chưa kịp làm gì đã bị anh ta giữ lại, hôn vào đôi môi cô một cách đắm đuối...Jisoo chết trân, đôi tay cầm bánh kem run lên bần bật, đôi mắt đỏ ngầu ẩn ức, chết lặng.Cậu cầm chặt cái bánh kem trên tay, nhìn hai người kia một lúc rồi quay đầu bỏ chạy, chạy thật xa...Kim Jisoo...Lại nữa rồi...Jisoo chạy đi đâu không hay biết, đôi mắt vô hồn đến kinh sợ, gương mặt bình tĩnh khiến người ta nhìn vào cứ tưởng cậu đang vui vẻ cầm bánh kem đi chúc mừng sinh nhật người yêu, thế nhưng đâu ai biết được tâm hồn cậu đã vỡ toang ra ngay cái khoảnh khắc nhìn bạn gái mình hôn người khác.
Jisoo ngồi thụp xuống trên một cái ghế đá ở đâu đó, cậu không rõ, nói đúng ra là thất thần đến độ không nhận thức được.
Môi mím chặt như chỉ cần một cái nghiến răng đã có thể bật máu, đôi mắt Jisoo đỏ ngầu, một lúc sau liền ằng ặc nước.
-" Mày thấy chưa Jisoo mày thấy chưa...?!! Khi mày mở lòng ra đâu có gì ngoài đau khổ đâu...?!!?? "
Jisoo réo gọi bản thân trong vô vọng, khóc ngất lên, lần đầu tiên cảm thấy bản thân quá mức thương tâm như vậy, cố gắng nuốt từng cơn uất nghẹn vào người nhưng lại không thể, Jisoo đưa tay bịt chặt miệng lại, nước mắt rơi lã chã làm loang lổ đi những dòng chữ nghuệch ngoạc trên bánh kem.
" Chúc mừng sinh nhật, mai đẹt ti ni <3 "
Uất ức nghẹn ngào, đôi tay cậu vô lực thả ra cho bản thân tự do mà khóc, đặt bánh kem về phía bên cạnh, vẫn là không muốn nó bị hư tổn gì.
Bánh kem đó chính là bánh kem cậu tự tay làm cho Jennie, suốt những ngày thứ bảy chủ nhật đều chăm chỉ đến lớp dạy làm bánh kem để học, rốt cuộc làm được chiếc bánh đơn giản này thế nhưng lại không thể nào có một cái kết trọn vẹn.
Jisoo ngưng khóc, cơ thể mệt mỏi vì sương lạnh, cậu vẫn ngồi trầm tư ở đó, không than vãn hay tránh móc, không một lời chửi rủa nào, chỉ ngồi đó lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn của chính bản thân, cảm giác tuyệt vọng bủa vây khắp cả cơ thể.
Sau một hồi lạnh run người, Jisoo đứng dậy, quay đầu nhìn cái bánh kem một lúc, đưa tay cố gắng phủi đi mấy giọt nước mắt của mình trên những dòng chữ, mỉm cười ngây dại, lẳng lặng ra về...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info