ZingTruyen.Info

Thất Gia

Chương 3: Người xưa còn đó

KwonHuyenAnh

Người xưa còn đó

Thanh âm đó dù có hóa thành tro y cũng chẳng nghe lầm. Một tiếng "Hách Liên Dực" bâng quơ của Bạch Vô Thường bên bờ Vong Xuyên không khuấy động được gì trong lòng y cả, bao nhiêu năm đã trôi qua, cộng thêm việc bản thân cố gắng quên đi, cái tên ấy đã bị chôn vùi ở nơi sâu nhất trong ký ức, thiếu chút nữa không đào được lên. Song, y vẫn nhớ như in thanh âm của người đó, vẫn nhớ những hành động nhỏ của người nọ, vẫn nhớ vài ba thói quen của hắn, như khi đặt ngón tay lên trán y, hắn nhất định sẽ không dằn lòng được mà gạt tóc y sang hai bên. Những thứ ấy dường như đã cắm rễ thật sâu, vào tận trong xương tủy y. Có đôi khi Cảnh Thất nghĩ rằng, kỳ thực nếu không có cuộc dây dưa vướng mắc không chết không thôi cùng Hách Liên Dực ngày đó, chắc cũng sẽ chẳng có một Thất gia ngồi bên đá Tam Sinh ròng rã sáu mươi năm trời.

Nghiệt duyên, cũng giống như ra đường gặp phải phân chim vậy, ngươi tìm đủ trăm phương ngàn kế muốn tránh thoát, vắt óc suy nghĩ cách đề phòng, song nhất định sẽ có một con chim không biết từ nơi nào bay tới, tập kích bất ngờ, một cục phân chim vẫn cứ nhắm chuẩn trúng đầu ngươi, không sớm thì muộn rơi tõm xuống, từ đó trong lòng ngươi sẽ cảm thấy vận xui bám theo mình như hình với bóng. Cảnh Thất thầm thở dài một tiếng trong lòng, y biết ban nãy khi bản thân bị Bình An làm giật mình thức giấc thì nhịp thở đã thay đổi. Y cũng không muốn làm bộ làm tịch nữa, liền mở mắt ra.

Cứ như thế một bóng thiếu niên tràn vào trong mắt. Hắn chỉ mới hơn mười tuổi, thế nhưng vóc người lại tựa cây ngọc cành lan.

Cảnh Thất thầm nghĩ, chỉ là Hách Liên Dực này, quả thực...còn "non" quá.

Thiếu niên kia thấy y đã tỉnh, vẻ tức giận trên gương mặt biến mất trong chớp mắt, vội cúi người xuống, mềm giọng hỏi: "Ngươi sao rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?".

Một kiếp làm người, trông thấy kẻ mà năm xưa mình từng yêu say đắm, cũng từng làm mình tổn thương sâu sắc, trong lòng y nhất định sẽ dâng trào biết bao nỗi niềm, kéo dài không dứt, chỉ hiềm thời gian đã trôi qua đến mấy trăm năm. Giờ này Cảnh Thất gặp lại hắn, cũng chỉ thấy đôi chút bất ngờ, không phản ứng kịp. Y nghĩ, thì ra bộ dạng Hách Liên Dực là thế này ư? Tại sao...y lại thấy xa lạ đến thế. Hách Liên Dực thấy y ngẩn người không nói, cho rằng y đã sốt đến hồ đồ, liền cẩn thận đưa tay sờ trán y lần nữa. Hắn chau mày, quay đầu lại nói với hạ nhân: "Thuốc còn chưa được hay sao? Cứ để hắn sốt thế này thì đầu óc sẽ hỏng mất".

Cảnh Thất nghĩ, đầu óc ta vốn đã có chút vấn đề rồi, lần này đằng nào cũng bị sốt thêm phen nữa, nên cứ để mọi thứ thuận theo lẽ tự nhiên vậy. Y hoàn hồn lại, đột nhiên phát hiện tình cảnh bây giờ là lão đại đang đứng, y lại nằm, tức thì cảm thấy không thoải mái. Y gắng gượng ngồi dậy, nuốt nuốt nước bọt làm trơn cổ họng, sau đó mở miệng nói: "Thái tử điện hạ...".

Hách Liên Dực vội vàng đỡ y nằm trở lại giường, bật cười mà nói: "Lần này ngươi ốm một trận, ngược lại học được thêm nhiều lễ nghi rồi, cứ nằm đó, đừng cử động".

Đương kim hoàng thượng có một vài tật xấu nói lớn không lớn nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, ví như thỉnh thoảng nghĩ ra cái gì là làm luôn cái ấy, ví như dăm ba ngày lên cơn gàn dở, ví như năm ấy hoàng thượng cao hứng mà khăng khăng lập đích không lập trưởng*, con út Hách Liên Dực vừa ra đời liền hạ chỉ, muốn lập cục thịt đỏ hỏn còn chưa đầy tháng ấy làm thái tử, lại ví như vài chục năm sau đó, ngày nào cũng giống ngày nào, hoàng thượng ném vị thái tử mình tự tay lập lên sang một bên, chưa từng đả động đến. Nói một câu bất kính, thì là chỉ sợ sự hiện diện của thái tử điện hạ còn thua cả con sáo lão nhân gia nuôi trong thượng thư phòng.

*Đích tử là con trai do vợ cả sinh ra. Trưởng tử là con lớn tuổi nhất. Lập đích mà không lập trưởng là một trong những cơ chế kế thừa vương vị. Trong đó có quyền ưu tiên thừa kế thuộc về con của hoàng hậu, người con trưởng dù lớn tuổi nhất nhưng nếu là con của tần phi thì không được kế vị.

Hơn nữa ở bên Hách Liên Dực còn có hai vị huynh trưởng như lang như sói, nhị hoàng tử Hách Liên Kỳ lớn hơn hắn đến mười tuổi, lão đại Hách Liên Chiêu lại càng đủ lông đủ cánh từ lâu, chẳng ai để một gã thái tử "hờ" là hắn vào trong mắt, đều nghĩ rằng hắn chỉ là một trò cười hoàng thượng tạo ra sau những giây phút "Chim anh vũ làm đại tướng quân", "Nàng dâu làm thái sư" với "Tiên sinh kể chuyện rong lên làm tể tướng" mà thôi. Chỉ có mình thế tử Nam Ninh vương Cảnh Bắc Uyên được nuôi dưỡng trong cung từ nhỏ là thân thiết với hắn. Cảnh Bắc Uyên tuổi còn nhỏ, không có phụ mẫu chỉ dạy từ bé đã quá quen với những hành vi khác người của hoàng bá phụ, cũng bị tiêm nhiễm không ít tật xấu của con người mặc hoàng bào mà hoang đường bậc nhất thiên hạ ấy. Y cùng Hách Liên Dực tuy rằng thân phận khác biệt tính tình lại càng theo kiểu "kèn thổi ngược, trống đánh xuôi", song lại có điểm chung là đều cùng cảnh có mẹ sinh ra, không cha nuôi dạy.

Hách Liên Dực thở dài một tiếng, giắt lại chăn cẩn thận cho y, nhẹ nhàng vỗ về tựa như dỗ dành trẻ nhỏ: "Những lời này vốn dĩ ta không nên nói. Ngươi cũng đừng thương tâm quá làm gì, lần này lão vương gia đi rồi, đối với ông ấy thực ra cũng là giải thoát, lo liệu xong tang sự thì cùng về cung với ta, cuộc sống vẫn tiếp diễn như xưa thôi".

Cảnh Thất không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của thiếu niên thật kỹ. Lúc này hai người đều trong cảnh bơ vơ, không có ai nương tựa, lớn lên bên nhau từ tấm bé, tình cảm không thể nói là không sâu nặng, thế mà lại rơi vào cảnh sống không thấy mặt chết chẳng gần nhau. Cảnh Thất kinh ngạc phát hiện ra, thứ tình cảm đan xen yêu hận, bỏ thì thương, vương thì tội khi đờ đẫn ngồi chờ người này bên bờ cầu Nại Hà năm đó thình lình chập chờn thoáng chốc rồi biến mất tăm, trong lồng ngực chỉ vương lại một khoảng trống trơn.

Hách Liên Dực thấy y mở to đôi mắt vì sốt cao mà hơi ươn ướt, bộ dạng mê man, không khỏi vươn đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán y: "Bắc Uyên à?".

Cảnh Thất chớp mắt: "A...Ừm, thần biết rồi".

"Ngươi biết cái gì nào?", Hách Liên Dực dở khóc dở cười, đúng lúc này Bình An bưng bát thuốc tiến vào, hắn tiện tay đỡ lấy, bảo Bình An đứng ở một bên, sau đó đích thân đỡ Cảnh Thất dậy, muốn bón thuốc cho y.

Thân thể của thiếu niên nhích lại gần, mang theo một làn hơi ấm, Cảnh Thất còn chưa kịp nghĩ ngợi cẩn thận đã vô thức muốn tránh né, không kìm được mà lùi lại phía sau một chút, toàn thân đổ sụp xuống, giơ một cánh tay lên chắn trước người. Làm xong động tác ấy y mới nhớ ra lúc này bản thân và Hách Liên Dực còn chưa trở mặt, đang trong giai đoạn thiếu niên thân thiết với nhau, tư thế phòng thủ chặt chữ như thế quả thực không ổn. Y chỉ cảm thấy bộ não của bản thân bị cơn sốt làm cho choáng váng, những thứ bên trong cứ nhão nhoẹt cả ra, ký ức kiếp trước và tình huống kiếp này hòa thành một khối hỗn độn.

Hách Liên Dực thấy thế cũng không nghĩ gì nhiều. Hắn thấy mặt y trắng bệch, rụt lùi lại phía sau như thế thì cứ nghĩ là y không muốn uống thuốc, liền cưỡng chế kéo y lại, cười bảo: "Trốn cái gì mà trốn? Đã từng này tuổi rồi còn sợ uống thuốc ư?". Cảnh Thất mau chóng "tát nước theo mưa", vội vàng chưng ra vẻ mặt sợ đắng không muốn uống, mắt liếc nhìn bát thuốc đen sánh, rồi lại ngẩng đầu trông Hách Liên Dực, tiếp tục lùi ra đằng sau.

Hách Liên Dực cúi đầu, nhấp thử một ngụm thuốc nhỏ, sau đó quay sang nói với Bình An: "Đi bưng một ít mứt hoa quả đến đây cho chủ tử nhà ngươi".

Chẳng biết vì sao, Bình An lại thấy sợ vị thái tử điện hạ đối với ai cũng dịu dàng hòa nhã này từ tận đáy lòng. Hắn không dám nói lời thừa, vội vàng thưa một tiếng, sau đó bưng mứt hoa quả đặt trên chiếc bàn nhỏ tới.

Hách Liên Dực dỗ dành Cảnh Thất: "Ta đã nếm thử rồi, không đắng đâu, chỉ có mấy ngụm thôi mà, uống xong sẽ cho ngươi ăn mứt hoa quả, có được không nào?".

Toàn thân Cảnh Thất tức khắc nổi da gà, nhất thời hiểu ra cái gì gọi là "Tâm vì thân mà lụy"*, y lẳng lặng cầm lấy bên còn lại của bát thuốc, kề tay của Hách Liên Dực mà nuốt xuống. Y và Hách Liên Dực nói chuyện với nhau một lát, câu được câu không, hơn phân nửa là Hách Liên Dực khuyên nhủ, bóng gió xa gần, Cảnh Thất thì lòng mang ý khác, ứng phó cho qua. Trong thuốc có một số thành phần giúp người ta ngon giấc, uống xong chẳng bao lâu, y đã cảm thấy mi mắt bắt đầu nặng nặng, Hách Liên Dực ngồi bên giường, nhẹ giọng bảo: "Ngươi ngủ đi, ta nhìn ngươi ngủ rồi sẽ đi sau".

*Nguyên văn là "Tâm vi hình địch": Hình là hình thể, thân thể. Ý câu này có nghĩa là tâm hồn bị cuộc sống, công danh, lợi lộc...thúc ép, trở thành nô lệ cho thân thể. Hình dung một con người không được tự do về mặt tư tưởng, phải làm những chuyện trái với ý muốn của mình. Câu này có xuất xứ từ bài Quy khứ lai từ của Đào Tiềm Đào Uyên Minh đời Tống. Nguyên văn câu này là "Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi" (Tạm dịch: Đã để tâm vì thân mà lụy, cớ sao còn than vãn sầu bi?). Ý ông muốn đề cập đến việc bản thân không muốn ra đời làm quan, thế nhưng vì cảnh cơ hàn đói khổ, đã phải cắn răng phục vụ triều đình.

Thế là Cảnh Thất liền nghe lời mà nhắm mắt, bên tai chỉ nghe được một tiếng thở dài.

Đương nhiên y biết vì sao Hách Liên Dực lại thở dài, hoàng hậu sớm qua đời, hoàng thượng thì cái gì cũng có hứng thú, chỉ trừ việc trị quốc, đại hoàng tử và nhị hoàng tử xem công cuộc "nồi da xáo thịt" là niềm vui và sự nghiệp cả đời, đám đại thần khi đấu đá lẫn nhau thì kẻ nào kẻ nấy tài cán khôn ngoan, đến lúc bắt tay làm việc thì lại một chín một mười về cái sự "bùn nhão không đắp nổi tường", trình độ ăn hại quả thực khiến người ta trăng trối nghẹn lời, không đành lòng nhìn tiếp. Nếu Hách Liên Dực thật sự lễ độ ôn hòa, yếu mềm khiếp nhược như những gì hắn thể hiện bên ngoài thì cũng đành thôi, chỉ hiềm lại không phải vậy. Chẳng có người nào hiểu rõ hơn Cảnh Thất, rằng trong lòng người này chỉ canh cánh nghĩ về giang sơn, hắn là người vừa sinh ra đã định sẽ đăng quang đến những đỉnh cao tột bậc, rung chuyển càn khôn. Thậm chí có khi Cảnh Thất còn nghi hoặc, rằng không biết cái vị hoàng thượng mà sở thích lớn nhất cuộc đời chính là nghe con súc sinh toàn lông với lá trong thượng thư phòng mắng chửi đám quần thần văn võ trong triều một lượt kia đã "ngủ gật điểm tên", nên mới lập được một vị thái tử như thế. Trong phòng lặng yên không tiếng động, thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt tỏ ra từ người Hách Liên Dực, Cảnh Thất mơ màng một chốc, sau đó bất chấp tất cả mà ngủ thiếp đi, đến khi trời nhập nhoạng mới bị Bình An lay tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi, cơn sốt đã hạ, người cũng tỉnh táo hơn một chút. ***
Hôm đó là đêm giỗ đầu của lão vương gia, khách đến thăm đều đã có người lo liệu chu toàn. Lúc này khách khứa đều đã ra về cả, vị nhi tử hiếu thảo phải đi trông coi linh đường, Cảnh Thất tắm rửa qua loa một lượt xong liền lảo đảo đứng dậy, Bình An muốn đưa tay ra đỡ, Cảnh Thất chỉ xua tay: "Không cần, ta không sao, lo việc dẫn đường của ngươi đi".

Trong linh đường phảng phất một luồng khí âm u, ngoài cửa treo đèn lồng trắng lớn, gió thổi ngang qua liền khẽ lung lay, tựa như dẫn thẳng tới cõi âm ty địa ngục, lão quản gia đã chờ trong đó từ sớm, chuẩn bị sẵn những thứ như giấy, hương thơm, nến lớn. Thấy y đến, lão liền gọi người mang áo lông cáo tới, để y khoác ban đêm, Cảnh Thất đã từng đầu thai làm cáo, phải chịu nỗi khổ bị rút gân lột da, vừa trông thấy vật ấy đã chán ghét vô cùng, rồi lại không tiện làm lão quản gia bẽ mặt, y chỉ hơi chau mày lại, vẫn ngay ngắn đứng yên để đôi tay run rẩy của lão quản gia choàng áo lên người. Sau đó y thò bàn tay nhỏ ra, len lén cào mấy cái trên áo, trong lòng nói: Người anh em phải chịu khổ rồi, đêm nay ta sẽ đốt thật nhiều tiền vàng, cho ngươi một phần, nhớ cầm cho cẩn thận, xuống dưới ấy cũng lo lót một phen, kiếp sau đừng sinh ra trong bộ lông này nữa.

Lão quản gia kéo bàn tay nhỏ của Cảnh Thất, dẫn y tới trước linh vị, cúi người nói: "Tiểu vương gia, cậu dập đầu lạy lão vương gia một cái đi, từ nay về sau tòa vương phủ này phải do cậu gánh vác rồi".

Gương mặt lão nhân lộ ra vẻ bất đắc dĩ của người đã bước vào cái tuổi gần đất xa trời. Cảnh Thất nương theo tay của lão mà quỳ xuống, ngoan ngoãn lạy vị phụ vương mà mặt mũi tròn méo ra sao y đã quên bẵng từ lâu. Đầu Thất là ngày mà các linh hồn du đãng trở về từ biệt, Cảnh Bắc Uyên không biết lão già chỉ một lòng đuổi theo hình bóng thê tử mà chẳng nhớ trên nhân gian mình vẫn còn một nhi tử, cũng chẳng biết bản thân hôm nay đã trở lại dương gian, có còn trông thấy được quỷ quái chốn âm ty, trong lòng lại thấy có chút nhớ nhung. Tuy nói không có tình cảm gì, song hôm nay được sống lại một lần, gặp lại một vài người xưa cũ, suy cho cùng...cũng là chuyện tốt.

Đúng vào lúc này, một gã gia đinh bước vào bẩm báo, nói có Bình Tây đại tướng quân đến thăm, lão quản gia liền đưa mắt nhìn Cảnh Thất, Cảnh Thất thoáng ngẩn người, sau đó vội bảo: "Mau mời vào". Trong lời nói lộ rõ vài phần kích động.

Khi còn sống, lão vương gia không có nhiều bằng hữu, vị Bình Tây tướng quân Phùng Nguyên Cát này chính là một trong số đó, tính ra Cảnh Thất còn phải gọi ông ấy một tiếng "sư phụ", mấy đường võ mèo cào của y chính là do Phùng đại tướng quân chỉ bảo cho. Chỉ lát sau, một vị hán tử cường tráng tiến vào, sải bước như bay, Bình An theo sát phía sau, nửa đi nửa chạy. Cảnh Thất biết tính Phùng Nguyên Cát không câu nệ, thấy ông cũng không hành lễ, chỉ nở một nụ cười mang vài phần ảm đạm – y nhớ rất rõ ràng, thọ mệnh của Phùng Nguyên Cát đã sắp tới đoạn kết.

Phùng Nguyên Cát lại cứ nghĩ là do phụ thân y mới mất, ông thở dài một hơi, sau đó vươn bàn tay to tựa phiến quạt hương bồ xoa đầu y, nói: "Khổ cho cháu rồi". Sau đó cũng lạy linh vị của lão vương gia một lạy, Cảnh Thất đáp lễ, sau đó nói với Bình An rằng: "Mang một chiếc đệm cói nữa tới đây cho đại tướng quân".

Lão quản gia hơi há miệng: "Cái này...".

Cảnh Thất xua tay: "Không sao, cứ mang tới đây là được, các ngươi đều lui xuống cả đi, ta có mấy lời muốn nói với đại tướng quân".

Lão quản gia đã tận trung với vương phủ cả một đời người, từ trước tới nay vẫn đặt quy củ lên trước nhất. Tuy rằng Cảnh Thất nay chỉ mới mười tuổi, song trong lòng ông, lão vương gia không còn nữa thì tiểu chủ tử nói sao ông sẽ làm như vậy, rốt cuộc cũng không nhiều lời, khom người lui xuống.

Trong linh đường chỉ còn lại mỗi chậu than và hai người, Phùng Nguyên Cát ngồi phịch xuống đệm cói, ông là người thô kệch, chỉ biết đánh trận, ngẫm nghĩ cả nửa ngày trời vẫn không biết nên nói thế nào, đành vụng về bảo: "Cái lão tiểu tử Minh Triết này, lúc sống đã không được tích sự gì, giờ lại đi rồi, cháu...thân thể cháu mỏng như tờ giấy thế này, vẫn phải chú ý giữ gìn hơn mới được".

Cảnh Thất cong khóe miệng lên cười, duỗi thẳng chân ra, thả lỏng mà ngồi xuống đất, lơ đãng bốc chút vàng mã ném vào trong chậu than: "Cháu vẫn ổn mà, chỉ có điều, tướng quân sắp phải rời kinh đúng không?".

Phùng Nguyên Cát sững người, giương mắt lên nhìn y: "Sao cháu biết?".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info