23. em khó chịu
cậu ta cũng căng thẳng không kém, cảm xúc nhất thời làm cậu ta hồ đồ rồi, giờ liên quan tới cả đoàn phim, nếu kim taehyung nói ra, cậu ta chết chắc
nhưng sự việc diễn ra một cách tự nhiên, như việc cậu ta ngáng chân hắn không tồn tại vậy, hắn diễn những cảnh đời thường không cần quá vận động tay, mọi việc diễn ra thuận lợi sau khi cánh tay hắn được nắn lại
tối hôm đó, cậu nói với hắn muốn đi gặp quản lí, hắn cũng không nghi ngờ gì mà ở lại khách sạn
cậu xuống dưới phòng jisung gõ cửa
"jungkook, tối rồi cậu xuống đây làm gì?"
"đi ra ngoài kia một chút, tớ muốn nói chuyện với cậu"
jisung khó hiểu nhưng cũng gật đầu đi theo, ra một góc khuất của khách sạn, cậu hỏi
"có phải cậu đẩy ngã anh tae không?"
jisung ngạc nhiên, lấp liếm
"đâu có, tiền bối bất cẩn mà, nếu tớ ngáng thì anh ấy đã nói rồi"
jungkook không hề hài lòng với câu nói dối lộ liễu của cậu ta
"jisung, tớ cũng muốn tin cậu vô tình, nhưng tớ đứng ở lan can đấy, và rõ ràng là khi anh ấy vừa xuống gần chỗ cậu, cậu thấy mà vẫn hất chân ra, có thể máy quay không quay rõ cảnh đó, nhưng mắt tớ thấy rõ lắm"
"và thêm nữa, taehyung không nhỏ mọn để vạch trần sự xấu tính của cậu, anh ấy có thể làm thế, nhưng anh ấy vẫn nghĩ đến bộ phim và tập thể"
jisung cười
"vậy ý cậu, tớ trong mắt cậu bât giờ là một kẻ xấu tính và dối trá sao? buồn cười thật đấy, kim taehyung cũng chẳng tốt đẹp như cậu nghĩ đâu jungkook à, anh ta có thể đưa người lên thiên đàng cũng có thể dìm người xuống địa ngục"
"taehyung chưa bao giờ hành xử một cách bốc đồng cả, những thứ anh ấy làm đều có mục đích, tớ không nói rằng anh ấy hoàn hảo không có mặt xấu, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ vì đố kị mà tổn thương người khác"
jisung vỗ vai cậu
"nhưng jungkook à, sự đố kị đó xuất phát từ cậu, tớ thích cậu, không thì tớ cũng chẳng dây vào taehyung, cậu nghĩ kĩ đi, ở cùng với ảnh đế ư? thật áp lực, và chắc gì? anh ta yêu cậu thật lòng"
cậu đánh vào vai cậu ta, đẩy ra
"đừng có nói xấu taehyung, cậu có thể nghi ngờ tớ xấu xa, có thể nghi ngờ tất cả mọi thứ của tớ, trừ taehyung"
"jungkook, cậu điên rồi, chờ đến lúc anh ta bỏ cậu, cậu mới thấy tớ thật sáng suốt"
"mày ngu thì đúng"
"taehyung?"
"em đi gặp quản lí hơi bị lâu đấy, đồ ngốc"
taehyung tặc lưỡi, cái thằng ranh này mà chơi anh á? giỏi gớm, anh có thể tha một lần, dù sao cậu ta tuổi đời trẻ, nhưng mà nghe đến đoạn hội thoại vừa nãy, là hắn muốn cho ra ngô ra khoai rồi đấy
"mày, nói lại tao nghe? mày vừa nói gì với jungkook? tao đây? không cần nói sau lưng, nói đi nào, tai tao điếc lắm nên nói to lên nhé"
jisung cười đểu
"rồi sao? tôi nói anh đấy? anh là con quỷ, anh tưởng mưu sinh như chúng tôi dễ lắm sao? chị dayeon đã bị anh phá tan nát sự nghiệp"
"mày chưa từng hỏi chị mày, chị mày đàn áp staff, chị mày chảnh choẹ và quát tháo đoàn phim? tao nói thật, tao không vạch trần rồi cũng sẽ đến lúc có người đào xới vụ việc lên? nếu mày muốn yên thân thì đừng làm mấy trò thiếu đạo đức như chị mày"
"thế nào là thiếu đạo đức? jungkook, cậu thấy chưa, sự ngu ngốc của cậu, đặt tình yêu vào một con người như thế này sao?"
"jisung, cậu quá đáng rồi đó, tớ hiền nhưng không có nghĩa là tớ không tức giận, nếu tớ không gặp taehyung đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không yêu cậu"
"được, tớ xấu xa, tớ luôn là kẻ xấu xa trong câu chuyện của cậu mà"
cậu ta định xô vào jungkook nhưng kim taehyung đã nhanh hơn một bước
"đừng chơi bẩn chứ, tao còn đứng đây mà"
hắn ngáng chân khiến jisung ngã nhào ra
"tốt nhất mày nên ngoan ngoãn, vì tao chưa chơi đủ đâu"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info