ZingTruyen.Info

Ta thân ái Pháp Y Tiểu thư [GL - Hiện đại]•[Editing]

Chương O55: Tỏ tường

WuMouu

Đúng y như lời Cảnh sát trưởng, rời khỏi Trấn Du Linh toàn là đường đất.

Mười tám khúc cua quanh sườn núi, bên cạnh là con sông chảy siết, bên phải là ngọn núi cao ngất, người phụ trách lái xe là một cảnh sát thuộc đồn cảnh sát Trấn Du Linh, vì phòng hờ nguy hiểm có thể xảy ra trên đường đi nên hắn lái xe rất chậm.

Phong cảnh hai bên bờ sông đẹp thì có đẹp, nhưng không ai có tâm tình nhìn ngắm, xe xốc nảy khiến mọi người cũng thất điên bát đảo.

Lâm Yêm vỗ vỗ cửa xe, bảo tài xế dừng lại.

Xe vừa dừng ổn ven đường, nàng kéo cửa lập tức nhảy xuống, Tống Dư Hàng theo sát sau lưng nàng, đưa cho nàng khăn giấy cùng một chai nước khoáng.

Buổi sáng nàng vốn không ăn nhiều lắm cũng nôn ra sạch sẽ, Tống Dư Hàng nhìn nàng ngồi xổm sát đường, sắc mặt tái nhợt nên nhẹ vỗ về lưng nàng, có chút đau lòng.

"Nước, em uống đi, cố chịu một lúc sắp đến nơi rồi."

Lâm Yêm tiếp nhận chai nước, nắp bình đã được nới lỏng, môi vô thức mỉm cười lại thật nhanh dập tắt.

"Không sao, đi thôi."

Đoàn người cứ vậy chạy được một chút lại dừng, lúc đến thôn Tiêu Hà sắc trời đã chuyển đen, vị cảnh sát địa phương cho xe nằm ở ven đường, chỉ vào khoảng lưng chừng dốc núi.

"Tống đội, nơi đó chính là thôn Tiêu Hà."

Thôn trang nằm giữa sườn núi lấp loé mấy ngọn đèn dầu, từ xa nhìn đến giống như bầu trời đầy sao rơi xuống dốc núi.

Đoạn Thành trợn mắt há mồm: "Làm sao có thể tạo ra một thôn nhỏ trên núi như thế được?"

Vị cảnh sát hút điếu thuốc nói: "Tội nghiệp họ lắm, những người trẻ tuổi còn sức đều ra ngoài làm công cả, những người còn lại ở nhà bám víu vào mảnh đất canh tác mà sống qua ngày, hằng năm còn có thể thu hoạch được chút ít thì còn gì bằng, không ở trên núi thì có thể ở đâu được? Vài thập niên trước quặng thiếc một thời huy hoàng, đột nhiên xảy ra tai nạn thảm khốc, chuyên gia được mời đến đánh giá không phù hợp với quy định về an toàn lao động, đến cả việc cấp điện cho thôn cũng chỉ vừa mới được thông qua hồi năm ngoái."

Con đường núi nhỏ hẹp, xe cảnh sát không cách nào tiến lên được đoàn người mới bước xuống xe, chân thấp chân cao theo hắn đi bộ lên trên.

Tống Dư Hàng giơ tay đẩy ra nhánh cây bạch đằng đang cản trước tầm mắt, thuận tay hái một quả dại, lột vỏ xoay người đưa cho Lâm Yêm: "Em ăn thử đi, tên khoa học gọi là Kim Anh Tử, có vị ngọt thanh."

"Thứ này.... có thể ăn sao?" Lâm Yêm có chút ghét bỏ nhìn quả dại tầm thường trên tay mình, chần chừ không dám ăn.

Tống Dư Hàng không quay đầu tiếp tục đi lên trên, cũng hái thêm một ít cho những người khác.

"Có thể, trước đây mẹ tôi thường hái chúng để ngâm rượu, cũng có thể làm thuốc."

Vị cảnh sát đi phía trước cười cười: "Không ngờ Tống đội cũng hiểu biết rất rộng a."

Lâm Yêm nghe xong, lúc này mới cẩn thận cắn một ít, hương vị chua ngọt nháy mắt nở hoa trên đầu lưỡi, cảm giác không khoẻ vì say xe cũng giảm đi rất nhiều.

Cơ mặt nàng giãn ra, cắn hết toàn bộ, miệng lưỡi bớt nhạt đi, đuôi mày khoé mắt đều hiện rõ thích thú.

Tống Dư Hàng đúng lúc lại đưa cho nàng một nắm quả đã được lột vỏ sẵn: "Đừng ăn nhiều, phân cho mọi người cùng ăn."

Lâm Yêm Ah một tiếng, miễn cưỡng chia cho mọi người.

Tống Dư Hàng đi lên trên, vừa thấy quả ngon hái cho mọi người vừa cùng vị cảnh sát địa phương nói chuyện phiếm.

"Nơi này hẻo lánh như vậy, các người tầm bao lâu thì đến một lần?"

Câu hỏi khiến vị cảnh sát có chút ngượng ngùng: "Một.... một tháng.... không phải chúng tôi không muốn.... nhưng Ngài thấy đó, đường đi rất khó khăn, trong thôn chỉ còn lại vài người, mỗi lần đến giải quyết cũng chỉ toàn mấy vụ trộm cắp vặt, tháng trước vừa phá xong vụ mất trộm con gà, Ngài đoán xem, tên trộm là ai."

Tống Dư Hàng cũng không có ý trách móc gì hắn, cười cười nói: "Con chồn đi."

"Ngài thật thông minh!"

Vị cảnh sát vỗ đùi, nhìn vẻ ngoài của cậu ta tuổi đời chắc nhỏ hơn cô vài tuổi, tính cách tương đối hoạt bát, lúc bò lên trên sườn núi liền nghĩ đến quay lại đỡ cô, nhưng Tống Dư Hàng căn bản không cần hắn nhọc lòng, một tay nắm thân cây nhảy lên, sau đó còn xoay người tự thân kéo từng thành viên của đội lên phía trên.

"Tự tôi có thể...." Lâm Yêm còn chưa nói xong, Tống Dư Hàng đã bắt lấy cánh tay nàng, một bàn tay hơi hướng xuống bên hông, tư thế nửa đỡ nửa ôm kéo nàng lên.

Lâm Yêm nghiến răng thấp giọng thì thào: "Tống Dư Hàng, chị nghiện ôm vậy hả?"

Tống Dư Hàng chớp đôi mắt vô tội, trưng ra vẻ mặt tôi không hiểu em nói gì, sau đó cô tiếp tục giơ tay đỡ Phương Tân, nhưng rất thành thật quy cũ đỡ cánh tay, chưa hề chạm vào tay cô.

"Đã lên trên hết chưa?" Mọi người tụ họp đông đủ, Tống Dư Hàng thoáng hướng nhìn bên dưới, tán cây tùng thấp che khuất tầm mắt, xoay người muốn đi.

"Tống đội, Tống đội, còn em...." Trịnh Thành Duệ ở phía dưới ôm cây, dùng sức múa may cánh tay to béo, thở hồng hộc, như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào..

Tống Dư Hàng lại nhảy xuống: "Đến hỗ trợ."

Một nam cảnh sát cũng nhảy xuống.

Lâm Yêm đứng trên mõm đất bằng phẳng, nhìn bọn họ vài người túm túm, đẩy đẩy, kéo kéo, ngạnh sinh lôi một cái người mập mạp gần 200 cân lên như bị tra tấn sống không bằng chết.

Phương Tân: "Trời ơi, ai đã cho lão Trịnh dũng khí đi theo chúng ta vậy hả?"

Huyện Khánh An.

Đêm khuya, trên đường phố không người qua lại, hai ba con ma men khoác tay khoác chân lảo đảo đi trên đường lớn.

Gió thổi xào xạc lon nước rỗng nơi góc tường, bị người giẫm lên đá đá văng chỗ khác.

Một phòng khám tư nhân trong con hẻm nhỏ cũng chuẩn bị đóng cửa, vị Bác sĩ trẻ tuổi ngáp ngắn ngáp dài, mới vừa bấm cánh cửa cuốn xuống, sau eo liền xuất hiện một đồ vật cứng bằng kim loại.

Hắn nuốt nước miếng: "'Ai vậy? Cướp.... cướp sao? Tôi.... tôi không có tiền...."

Người đàn ông đeo mặt nạ che đi gần 2 phần 3 gương mặt, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, gọng nói cực kỳ trầm đục ra lệnh: "Mở cửa."

Bác sĩ trẻ tuổi run rẩy lấy chìa khoá từ trong túi ra, trong lúc sợ hãi vô tình nhìn thấy món đồ vật bằng kim loại mà người đàn ông dí vào người mình, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, tiếng thét còn nghẹn trong cổ họng, đã bị người dùng bán súng đánh hôn mê bất tỉnh.

Người đàn ông kéo lên cánh cửa cuốn, lôi vị bác sĩ vào trong trói lên ghế, lại bước trở ra đỡ người vào phòng khám, cánh cửa cuốn lần nữa đóng lại, bóng đêm bao trùm.

Mặc dù thể lực của Lâm Yêm tốt hơn đại đa số nữ nhân nhưng việc bị say xe rồi phải leo lên núi cao vẫn khiến nàng có chút choáng váng chứ đừng nói đến những người ở phía sau.

"Còn bao lâu nữa?" Nàng đỡ gốc cây thở dốc.

"Nhanh, nhanh lắm, còn khoảng 1km nữa là đến rồi." Vị cảnh sát đi phía trước bật đèn pin, nhìn vào tấm bản đồ.

Tống Dư Hàng xoay người, cầm rương khám tra của nàng đặt trên người mình, duỗi tay đỡ nàng.

"Còn đi được không?"

Lâm Yêm nắm chặt tay cô, giẫm lên cành lá cây khô leo lên một con dốc.

"Có thể, đi thôi."

Tống Dư Hàng siết chặt tay nàng, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.

"Không khoẻ phải nói, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi."

"Không cần...." Lâm Yêm rút tay ra, muốn giật lại rương khám tra trên vai cô: "Để tôi tự cầm."

Tống Dư Hàng tránh thoát, kéo những người khác cùng lên, Lâm Yêm dần mím chặt môi, vẻ mặt có chút không vui nhưng đáy lòng lại chảy xuôi tia ấm áp.

Ai không thích được người khác săn sóc đâu, đến một nữ nhân cường đại như nàng cũng không ngoại lệ.

"Kỳ quái, nhớ lần trước đến đây rõ ràng là chỗ này mà." Vị cảnh sát cầm tấm bản đồ cùng la bàn đứng trong rừng xoay lòng vòng, lẩm bẩm.

Tống Dư Hàng bước lên: "Chuyện gì?"

"La bàn hỏng rồi."

Hắn vỗ vỗ lắc lắc nhưng la bàn vẫn không hoạt động.

"Lão Trịnh." Tống Dư Hàng gọi, Trịnh Thành Duệ sảng khoái trả lời nhưng một hồi lâu mới thở hổn hển bò tới nơi.

"Định vị chỗ chúng ta đang đứng."

Trước khi đến đây, chính là vì sợ núi sâu rừng già dễ lạc đường, cô cố tình chọn thêm một phương án để đảm bảo, bản đồ giấy cùng toạ độ GPS.

Trịnh Thành Duệ ngồi xếp bằng xuống, mở laptop, định vị vị trí hiện tại, trên bản đồ lập tức chớp nháy một điểm đỏ chính là vị trị hiện tại mà mọi người đang đứng, địa điểm muốn đến nằm ở phía Tây Nam, không xa lắm.

Tống Dư Hàng nhìn tán cây trong rừng tìm phương hướng, lại chạm nhẹ vào vỏ cây đại thụ bên cạnh, suy ngẫm một hồi quyết định: "Đi hướng đó."

Lâm Yêm giơ tay lau giọt nước trên trán: "Gì vậy--- "

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong rừng cây cối um tùm không thấy sao trời, đã vậy màu trời lại tối đen, một trận gió thoảng qua tán cây lay động làm rơi những hạt mưa lách tách.

Đứng ở độ cao nhất định so với mực nước biển thì gió sẽ là mưa, quá bất ngờ mọi người không kịp chuẩn bị, trước mắt mọi dụng cụ đều bị nước bắn vào, Trịnh Thành Duệ nhanh lẹ ôm chúng vào trong lòng, tụi nó chính là huyết mạch của cậu ta a.

Đoạn Thành cũng tháo gỡ camera dùng bao nilon bọc lại, đứng dưới trời mưa to tầm tã hô: "Tống đội, chúng ta có đi tiếp không?"

Tống Dư Hàng bò lên phía trên thêm mấy mét, vuốt gương mặt d đầy nước mưa, tìm được một hõm núi nhô ra.

"Không đi nữa, đến đây trú mưa đợi mưa tạnh."

Đoàn người từng người một đi vào, 5 nam 3 nữ, bốn mắt nhìn nhau không khỏi buồn cười.

Cảnh sát địa phương: "Công việc thường xuyên của chúng tôi là đến đây giải cứu mấy du khách lạc đường, hôm nay lại biến thành du khách luôn rồi, haha."

"Ah, thuốc vẫn còn hút được, không hút bị thấm nước là bỏ luôn." Một cảnh sát khác lấy bao thuốc ra mời từng người.

Đoạn Thành là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, lúc đến lượt cậu ta, vị cảnh sát chợt thu lại: "Cậu, cậu thì không được, trẻ vị thành niên."

Một trận cười vang, vị cảnh sát dẫn đường tiếp nhận bật lửa châm thuốc, hít sâu phà ra một làn khói: "Lúc bắt đầu làm việc tôi cũng cỡ tuổi cậu, hơn nửa đời rồi vẫn còn ở lại cái nơi thâm sơn xó xỉnh này...."

.....

Bên ngoài mưa thật lớn, vài người chụm lại tán gẫu, Lâm Yêm co đầu gối ngồi trong khe núi, không hút thuốc cũng không nói lời nào, bình thường nàng luôn là tiêu điểm ồn ào trong mọi đám đông.

Tống Dư Hàng biết, Lý Bân chết đi thì manh mối của nàng bị đứt đoạn, lòng nàng hiện tại rất khó chịu nhưng không thể phát, nàng không nói gì cả.

Cô nhích qua một chút, cởi áo khoác khoác lên người nàng: "Lạnh không?"

"Không." Lâm Yêm nói, kéo áo khoác xuống lại nhích ra một khoảng.

Nước mưa theo nhánh cây nhỏ giọt, Tống Dư Hàng kéo nàng ôm lại.

Các nàng cách nhóm người đang nói chuyện khá xa, Lâm Yêm giãy dụa, thấp giọng nói: "Tống Dư Hàng, chị đến cùng làm sao vậy?"

Tống Dư Hàng lại phủ áo khoác lên cho nàng: "Quan tâm em, em không cần lúc nào cũng cự tuyệt ý tốt của tôi."

"Tôi, không, cần." Lâm Yêm trầm giọng gằn từng chữ.

Tống Dư Hàng thoáng quay đầu, không ai để ý đến các nàng mới giơ tay nhéo nhéo cái mũi của Lâm Yêm: "Khẩu thị tâm phi."

Hành vi quá mức thân mật khiến gương mặt Lâm Yêm nhất thời nóng ran, càng thêm mất tự nhiên.

May là có người giúp nàng giải vây.

"Tống đội còn chưa kết hôn phải không?" Vị cảnh sát dẫn đường có chút tò mò đối với nữ lãnh đạo đến từ Thành phố này.

Tống Dư Hàng trở về vị trí: "Phải."

Người nọ cười: "Tôi cũng đoán vậy, kết hôn, chăm sóc trẻ nhỏ có mấy ai nguyện ý bôn ba bên ngoài."

"Pháp y Lâm thì sao?"

Không hiểu sao đề tài lại chỉa đến nàng, trên đường đi vị Nữ Pháp y này tuy rằng khó tiếp cận nhưng với diện mạo nhường ấy thì vô pháp bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Vị cảnh sát nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được một từ ngữ chính xác để hình dung nàng, tia chớp xoẹt qua, hắn đột nhiên nghĩ đến mấy câu từ trong võ hiệp: Lãnh mỹ nhân

Có điều, Lâm Yêm lại niềm nở cong môi mỉm cười, mang theo chút hương vị minh diễm động lòng người.

"Không a, nhưng bạn trai thì có vài người, mỗi ngày đều hỏi han ân cần, ba năm bảy đến nhà một người, hai tư sáu lại đổi một người khác, cũng rất phiền."

Nàng vừa nói xong, nhánh cây dùng để vẽ vời trong tay Tống Dư Hàng đột nhiên crack một tiếng gãy làm đôi.

Vị cảnh sát cười gượng: "Ha ha.... ha ha.... Pháp y Lâm thật là.... thật là...."

Thật là cái gì hắn nghĩ cả buổi cũng không ra.

Đoạn Thành dỏng tai nghe ngóng: "Mọi người nghe xem, có tiếng gì đó?"

Mọi người chợt nín thở, mọi âm thanh đều trở nên im bặt, chỉ có tiếng nước mưa tí tách rơi trên phiến lá.

Nhóm người trú trong khe núi, bên ngoài sắc trời tối đen không thấy năm ngón tay.

Phương Tân có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô phải ngủ lại một nơi hoang dã thế này.

"Gì.... âm thanh gì? Sao tôi lại không nghe thấy?"

Cô lắp bắp nói xong, trong rừng bỗng nhiên vang lên tiếng sói tru lảnh lót, hết đợt này đến đợt khác, khiến người sởn gai ốc.

Đoạn Thành lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này là trong một chương trình động vật chiếu trên TV, da gà có nhiêu nổi hết cả lên.

Kèm theo tiếng sói tru là một trận sột soạt trong khu rừng cách đó không xa.

Lâm Yêm cảnh giác sờ vào roi sắt bên hông.

Tống Dư Hàng kéo nàng ra phía sau mình, lên cò súng, dẫn đầu đi ra ngoài: "Tôi đi xem."

Lâm Yêm muốn kéo cô lại nhưng không giữ được, vừa lo vừa tức: "Tống Dư Hàng!"

Tống Dư Hàng cầm đèn pin không hề quay đầu lại đi vào rừng.

Những người còn lại nôn nóng chờ đợi, mưa càng lúc càng lớn, Lâm Yêm đứng ngồi không yên, duỗi tay lau sạch nước mưa trên mặt, nắm chặt roi sắt trong tay, ánh đèn pin thúc thủ lúc ấn lúc hiện, đã đi xa khoảng tầm mấy chục mét, cây cối um tùm thoáng chốc đã không nhìn thấy bóng dáng của cô, bất thình lình nghe được cô nói gì đó, ánh đèn pin sau đó cũng mất hút.

Lâm Yêm lập tức chạy ra ngoài như mũi tên lao khỏi dây cung.

"Tống Dư Hàng!" Nàng cao giọng gọi với.

Tống Dư Hàng bị nước mưa cùng nhánh cây ngán chân ngã xuống, cô lau đi lớp bùn đất dính trên mặt, ánh đèn pin chiếu lên gương mặt nôn nóng sốt ruột của cô.

Cô cầm lấy cục đá ném lên cây, phát ra tiếng động hấp dẫn sự chú ý của nàng: "Tôi ở đây, có người bị sập bẫy, mau gọi người tới."

Lâm Yêm cầm đèn pin bước xuống phụ giúp một tay, trong ngực cô là một bà lão bảy tám chục tuổi đang nắm đầu con sơn dương.

Động tĩnh vừa rồi là do một người một thú này làm ra, vậy mà bọn họ tưởng đâu có sói chứ.

Lâm Yêm thực muốn mắng cô: "Không lo chuyện bao đồng chị sống không nổi có phải không vậy?"

Sườn núi nhỏ hẹp, chỉ cần lui một bước chính là vực sâu vạn trượng.

Tống Dư Hàng chỉ biết cười: "Được mà, tôi không sao, mau đi thôi."

Dây thừng nhanh chóng được đưa đến, bà lão được treo người kéo lên trước, sau đó đến lượt con sơn dương, cuối cùng mới là Tống Dư Hàng.

Lâm Yêm vốn không định đưa tay đỡ, nhưng nhìn bộ dạng cố sức nắm chặt sợi dây thừng của cô, vẫn là không nỡ vươn tay ra.

Tống Dư Hàng mượn lực xoay người nhảy lên, gia tốc khiến hai người cùng lui về phía sau vài bước, đồng nghĩa với việc nàng ôm Tống Dư Hàng hay nói cách khác, Tống Dư Hàng lao thẳng vào trong ngực nàng.

Tim đập thình thịch như mưa.

Hai tay Lâm Yêm đẩy cô ra, lập tức quay đầu đi.

"Ah--- Lâm Yêm, em nghe tôi nói." Tống Dư Hàng kiểm tra súng vẫn còn, thở dài nhẹ nhõm, nhìn thấy nàng đi xa liền nhấc chân đuổi theo.

Miệng bà lão liên tục nói thổ ngữ, đoàn người nghe không hiểu gì, đến vị cảnh sát dẫn đường cũng chưa từng nghe qua, gãi gãi đầu.

Bà ta lại tìm đến Tống Dư Hàng, đem sợi dây trói con sơn dương đặt vào trong tay cô, huyên thuyên nói vài câu.

Tống Dư Hàng hiểu được: "Bà muốn chúng tôi đi cùng bà?"

Lão nhân nhìn bộ cảnh phục trên người cô, gật đầu, giơ lên ngón tay cái. Tống Dư Hàng nhấc chân ra hiệu mọi người đi theo mình.

Vẫn là dân bản xứ thông thạo đường đi, đoàn người dầm mưa không bao lâu con đường phía trước trở nên thông thoáng bằng phẳng hơn rất nhiều, xuyên qua cánh rừng trúc thì tới nhà của bà lão, là một căn nhà tranh đơn sơ.

Bọn họ nhiều người, bà lão có chút ngượng ngừng, lại nói gì đó, sau đó khom lưng chấp tay thi lễ, Tống Dư Hàng vội đỡ bà lên.

"Cảm ơn bà cho chúng tôi ở lại, nếu không tối nay chúng tôi phải qua đêm dưới mưa rồi."

Tống Dư Hàng dắt con sơn dương vào trong rào tre, đóng cổng lại.

Bà lão đã lớn tuổi, bước chân không còn mấy linh hoạt, khập khiểng bước vào trong lấy khăn lau đưa cho mọi người, ý bảo mọi người lau mặt trước đi.

Khăn lông đã xỉn màu không nhìn ra được màu sắc vốn có, Tống Dư Hàng cũng không chê bai, nhận lấy định lau mặt nhưng đột nhiên như nghĩ đến gì đó lại đưa khăn lông cho Lâm Yêm.

Lâm Yêm lui về sau một bước, khinh thường miệt thị: "Tự chị lau đi."

Cô cũng không tức giận, lúc này mới lau mặt, vò vò mái tóc ngắn, vuốt ngược đầu tóc ướt sủng ra sau vành tai, bộ cảnh phục áp sát vào người càng lộ rõ muốn đường cong có đường cong, muốn cơ bắp có cơ bắp.

Bà lão đem ra cây đèn dầu đốt lên, mời mọi người ngồi.

Phòng không lớn, bốn phía gió lùa, bàn ăn cơm ở bên ngoài cũng nhỏ, đen xì, vài người ngồi xuống, không còn nhiều ghế trống nên bà lão lấy thêm ít rơm rạ đi vào.

Một đám người cứ thế ngồi xuống đất sưởi ấm.

Bà lão lại ấp úng một hồi đi ra ngoài, mọi người không hiểu gì, Phương Tân không yên tâm theo bà ra ngoài, sau một lát trở lại nói: "Mọi người đến nhóm lửa phụ đi."

Bọn họ lúc này mới bừng tỉnh, Đoạn Thành vén tay áo lên: "Được, tôi tới."

Ngày ngồi xe mệt nhọc, tối lại dầm mưa leo núi, mọi người đã sớm mệt lã nhưng nghe nói có đồ ăn liền kích động, đến cả Lâm Yêm cũng có chút mong đợi nho nhỏ.

Nhưng đến khi thức ăn được mang ra nàng mới trợn tròn mắt, lấy cái thìa khoáy khoáy món cháo nhão toẹt, bên trong có vài ba lá cải cùng thứ gì đó mà nàng không biết tên.

"Cơm heo?"

Đoạn Thành dùng ánh mắt không nói nổi nhìn nàng, bưng chén cháo lên.

Tống Dư Hàng nhấm một ngụm: "Nếm thử, mùi vị cũng không tệ lắm."

Lâm Yêm lại ngồi xuống: "Không, các người ăn đi."

Vừa nói xong bụng nàng đã kháng nghị kêu rột rột.

Lâm Yêm quay mặt đi, Tống Dư Hàng bất lực lắc đầu.

Bà lão nhìn thấy nàng không ăn có hơi bối rối, đứng bên cạnh nàng huyên thuyên không biết nói gì.

Lâm Yêm ngoảnh mặt làm ngơ.

Bà lão lại cầm một chén cháo đưa cho nàng, lớn tuổi nên tay cũng có chút run rẩy.

Lâm Yêm hơi mất kiên nhẫn, dùng tay phất đi: "Đã nói không ăn là không ăn, bà mang đi đi!"

Tống Dư Hàng giơ tay cầm chén cháo của bà lão, đỡ bà: "Lâm Yêm, em lại giở tính đại tiểu thư nữa à, không ăn thì không ăn, có cần quá đáng vậy không?!"

Lâm Yêm nghẹn tức không chỗ bộc phát, bà lão ngược lại khuyên Tống Dư Hàng: "A.... a....."

Lúc này cô mới chịu ngồi xuống ăn cháo.

Lâm Yêm tức giận mang theo roi sắt ra ngoài cửa nghe mưa rơi.

Qua một lúc, Tống Dư Hàng giúp bà lão vào bếp rửa chén đũa, hai người đứng ở cửa không biết nói gì, bà lão duỗi tay chỉ chỉ sau núi, Tống Dư Hàng liền mang theo lưỡi hái đi ra ngoài.

Lâm Yêm cầm roi sắt xoay người tựa cửa, không thèm để ý cô, cũng không quan tâm cô khi nào sẽ về.

Khoảng chừng nửa giờ, nhóm cảnh sát nam đã vào phòng củi trải ổ nghỉ ngơi, Lâm Yêm đưa tay vô túi tìm được bao thuốc đã thấm nước, đốt không cháy, nàng thờ ơ vứt luôn bật lửa.

Tống Dư Hàng đi đến kéo tay nàng: "Đi với tôi."

Vào nhà bếp, nhiệt khí ấm áp dễ chịu, bà lão ngồi xổm trước bệ bếp, lấy kéo gắp than đút vô trong lò gắp ra hai củ khoai lang vàng óng.

Mùi hương ngọt dịu thoang thoảng lan toả.

Lâm Yêm nuốt nước bọt, chần chừ không đi lại.

Gương mặt bà lão ửng đỏ do nhiều năm phơi dưới cái nắng gắt, đầu tóc bạc được bới bằng một chiếc khăn, da mặt nhăn nhúm, thân mình gầy guộc da bọc xương, hàm răng thì thưa thớt. Rõ ràng dung mạo bình thường, nhưng khi cười lại cực kỳ chân thành tốt đẹp, dưới ánh lửa giống như một trưởng bối hiền từ ngắm nhìn tiểu hài tử.

Lâm Yêm càng thêm xấu hổ.

Bà lão thấy nàng đứng yên, cầm lên củ khoai lang nướng làm động tác lột vỏ, miệng nói hô " ăn " " ăn "

Tống Dư Hàng đẩy nàng qua, cầm củ khoai nướng trên tay bà lão, lăn qua lăn lại: "Ui.... nóng quá, em tự lột hay để tôi lột cho em?"

Lâm Yêm vừa nghe lập tức đoạt lấy, đầu ngón tay bị nóng làm đỏ liền tức giận dậm chân, Tống Dư Hàng cùng bà lão phì cười nhìn nàng.

Nàng ngồi trong nhà bếp cắn từng mẫu khoai lang nhỏ, Tống Dư Hàng quét dọn đống tro còn thừa, bà lão gom củi còn ướt ôm tới đặt bên bếp lò hong khô.

Tống Dư Hàng liếc nhìn bà lão: "Những gì hôm nay chúng ta được ăn có thể là nửa tháng lương thực của bà lão."

Lâm Yêm như bị nghẹn, khoai lang nướng thơm ngọt cũng có chút khó nuốt xuống: "Vậy củ khoai này từ đâu chị có?"

"Đào ngoài ruộng sau nhà, những thứ có thể bán được tiền bà đều luyến tiếc ăn chúng."

Cô vẫn đang giã tro, Lâm Yêm thoáng nhìn bà lão đang ngồi ở cửa băm cỏ.

"Còn không?"

Tống Dư Hàng lại lấy một củ khoai từ trong bếp lò ra đưa cho nàng: "Còn, ăn không đủ sao?"

Lâm Yêm cầm củ khoai mặc kệ nó có nóng hay không, bọc trong miếng vải bước ra cửa tìm bà lão.

"Ăn."

Nàng chỉ thốt ra một chữ, bà lão không hiểu lắm vội đẫy về phía nàng: "Cô ăn.... cô ăn...."

Lần này thì nàng nghe hiểu.

Nhưng là trước giờ nàng không thích đôi co giảng đạo lý, có chút tức giận.

"Bảo bà ăn thì ăn đi!"

Tống Dư Hàng nhịn không được bật cười.

Lâm Yêm lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, nhưng vẫn nhét củ khoai lang nướng vào trong ngực bà lão, đi được vài bước lại quay đầu, moi hết số tiền trong túi ra nhét vô tay bà.

Bà lão nhìn sấp tiền ướt nước càng thấp thỏm lo lắng, vẻ mặt kinh hãi.

Tống Dư Hàng đứng dậy trấn an bà: "Không sao đâu, bà nhận đi, cô ấy nhiều tiền lắm, đây không có bao nhiêu đâu.'

Lâm Yêm không hé răng, ngồi xổm xuống đất vùi đầu ăn khoai lang, giống y như đứa nhỏ làm sai chuyện lại không chịu thừa nhận.

Tống Dư Hàng buồn cười nhìn nàng, sao lại có người cứng đầu như nàng vậy chứ, miệng thì độc đoán như lòng lại từ bi, thật quá đáng yêu đi.

Chờ bà lão đi rồi, lòng cô nóng ran nhường chiếc ghế đẩu duy nhất trong phòng cho nàng, bảo nàng ngồi xuống còn bản thân cô thì ngồi xổm trước mặt nàng.

Tầm mắt hai người ngang nhau, Tống Dư Hàng ngẩng đầu nhìn nàng, đôi đồng tử màu nâu nhạt tựa như viên thuỷ tinh trong suốt, đầu tóc hơi rối ghé vào trước người nàng, ôn hoà mỉm cười.

Lâm Yêm ngẩn người, cô đã mở miệng trước: "Ăn ngon không?"

Lâm Yêm rũ mắt né tránh việc tiếp xúc ánh mắt: "Ừhm."

"Tôi ăn chưa no." Tống Dư Hàng thành thật nói: "Em đem củ khoai của tôi đưa cho bà lão rồi."

"...."

Lâm Yêm duỗi tay đưa củ khoai mình đã ăn được một nửa cho cô: "Tôi ăn no."

Ánh mắt đó rõ ràng vẫn lưu luyến trên mặt mình.

Tống Dư Hàng bật cười cũng không từ chối hảo ý, Lâm Yêm hơi hé môi, không nói gì, nén giận.

"Vầy nha, phân cho em một nửa, công bằng." Cô vẫn bẻ nửa củ khoai ra làm hai nửa.

Lâm Yêm sửng sốt, môi cong cong, muốn cười lại vẫn cố nhịn.

Tống Dư Hàng nhét phân nửa của nửa củ khoai lang vào tay nàng: "Em đó, khi nào mới có thể thẳng thắn thành khẩn một chút đây?"

Lâm Yêm cắn khối khoai lang mềm mịn, trong màn đêm mưa rét lạnh thân thể lại trở nên khoang khoái vô cùng, mà có lẽ vì cô quá ôn nhu, hiểu mình, bao dung hết thảy tật xấu cùng sự tuỳ hứng của nàng, có một người như vậy ở bên, về mặt tinh thần xem như đã hạnh phúc lắm rồi.

Nàng nhăn nhăn cái mũi, để lộ chút tính nghịch trẻ con, đến nổi khoé môi dính ít vụn khoai cũng không hề hay biết.

"Tôi a, không phải chị nói đó sao? Cuộc đời tôi không hề có 4 chữ thẳng thắn thành khẩn...."

Âm cuối cùng bị tiêu triệt trước hành động bất ngờ của cô.

Trong đôi mắt Lâm Yêm là gương mặt càng lúc càng phóng đại của Tống Dư Hàng, cho đến khi gió lùa qua ánh nến, hết thảy quy về tĩnh lặng.

Cô khẽ chạm vào môi nàng như một tia sét, vụn khoai lang nho nhỏ dính trên khoé miệng nàng cũng theo đó biến mất.

Tống Dư Hàng đỏ mặt, người lưu luyến tình trường nhiều năm như Lâm Yêm cũng đỏ mặt.

"Lâm Yêm, tôi nghĩ kỹ rồi, em thì sao?"

----------------
----------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info