ZingTruyen.Info

[Chaelice] Định Mệnh

Chương 33

ryansunset






Lúc này, hai người hôn nhau. Một nụ hôn vừa triền miên vừa đắm say. Chaeyoung và Lisa đều chìm đắm bên trong nụ hôn, không thể tự thoát ra, cũng không nghĩ đến chuyện phải thoát ra.

Giọt mưa rơi trên mặt đất, vang lên từng tiếng tí tách. Giọt mưa rơi vào vũng nước, tạo nên những chiếc bong bóng lơ lửng, rồi nhanh chóng bị những giọt mưa tiếp theo rơi xuống làm vỡ tan thành những mảnh nhỏ, dung hòa vào dòng nước.

"Em có nhớ đến tôi không?" Lisa thoáng rời đi, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt mang theo sự mê say.

"Nhớ, còn chị?"

"Tôi nhớ."

Thế nhưng chỉ là nhớ, không quan hệ gì đến yêu.

Chaeyoung lướt ngón tay nhè nhẹ quanh vành môi Lisa, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ hôn hai người, chị và Kim Jisoo, đều là hai người phụ nữ. Lisa, sau này mấy chuyện hiếu kỳ kiểu này không nên tiếp tục hiếu kỳ."

Là hiếu kỳ sao? Lisa đứng dậy, đưa mắt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài động, thấp giọng nói: "Tôi cũng không biết rốt cuộc bản thân bị sao nữa? Park Chaeyoung, chúng ta trở thành bạn bè đi, là bạn thân của nhau."

Chaeyoung thản nhiên cười, mang theo chút cay đắng, nói: "Chị có thế giới của chị, tôi có thiên địa của tôi, chúng ta không thể nào có liên quan gì được, vì thế không nên làm bạn với nhau đâu. Hơn nữa, sự tồn tại của tôi nhất định sẽ mang lại phiền phức cho chị."

Chaeyoung cũng cảm thấy bực, nàng đang một lòng suy nghĩ cho Lisa, thế mà Lisa còn nghĩ xấu cho lòng tốt của nàng. Chaeyoung tức giận nói: "Chị có gặp bạn bè nhà ai có thể hôn nhau khi ở một mình hay không?"

"Bạn bè nhà tôi có thể hôn nhau như thế!" Lisa giận dỗi, nói xong liền nhắm đến môi của Chaeyoung hôn xuống.

Chaeyoung bất đắc dĩ, nàng không còn lời nào để nói, hơn nữa lại đang bị nụ hôn của Lisa làm choáng váng hết đầu óc. Vì không để cho mình tiếp tục trầm luân, nàng nỗ lực khống chế lại suy nghĩ, đối với lòng đẩy Lisa ra.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ trở thành bạn, nhưng không thể cứ hôn mãi thế này. Tôi một thân một mình nên dù sao cũng chẳng có gì ràng buộc, nhưng chị thì lại có con gấu nhà chị đó."

Khi nghe nhắc đến con gấu Dong Gun, rõ ràng giống như giới một gáo nước lạnh lên đầu Lisa. Chính bản thân Lisa cũng khó mà tin nổi, người luôn làm việc ổn trọng cẩn thận như cô, cũng có lúc sẽ kích động tùy hứng như vừa nãy.

Tâm tư Lisa rất khó chịu, cô kéo túi của Chaeyoung lại gần, lục lọi bên trong tìm điếu thuốc rồi bật lửa lên, mồi thuốc, đặt lên miệng, rít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra làn khói, không lâu sau, mùi bạc hà dịu nhẹ tràn ngập toàn bộ sơn động.

Chaeyoung kinh ngạc nhìn Lisa, hỏi: "Chị cũng hút thuốc?"

"Lâu lâu cũng hút."

Học cách nói chuyện của mình. Chaeyoung bĩu môi, chăm chú nhìn Lisa, nói: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, sau này nên ít hút thôi."

"Đúng rồi." Lisa nói lời mang theo thâm ý, "Mấy thứ như điếu thuốc này, biết rõ không hề tốt cho sức khỏe, nhưng đôi khi vẫn không thể khống chế được, muốn đi hút một điếu. Không phải em cũng giống vậy?"

Cũng đúng đi! Cách người ta hút thuốc dường như rất giống cách ứng xử với chuyện tình cảm. Biết rõ mình đang là con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn không thể nhịn được mà vươn đầu lao về phía ngọn lửa.

"Bình thường chị hút thuốc hiệu gì?"

"Tôi không hay hút thuốc, cũng không phân biệt được mùi vị của chúng, nên nhãn hiệu nào cũng đã từng thử qua, ví dụ như Sobranie, More, Davidoff đều có hút rồi. Thường khi đi ngang qua tiệm bán thuốc, cảm thấy hộp thuốc lá nào có bao bì đẹp mắt thì mua về nhà, khi nào bị áp lực công việc hay tâm trạng không tốt mới lấy ra hút một điếu. Còn em thì sao?"

"Trước đây là ESSE, sau này chỉ hút của mỗi hiệu 520 thôi."

"Tại sao không hút ESSE nữa?"

"Không thích."

"Từ khi nào em bắt đầu hút thuốc? Kể một chút lịch sử hút thuốc của em đi."

"Từ thời cấp ba, khi đó là khoảng thời gian luyện thi chuẩn bị vào đại học, nên thường phải thức suốt đêm luyện vẽ. Tôi muốn thi đậu Kyung Hee, cũng biết phải cạnh tranh với rất nhiều tài năng hội họa khác trên toàn quốc để đậu được vào đó. Có nhiều người tôi quen thi 4-5 năm mà vẫn không đậu, nên chịu áp lực thế nào thì chị có thể tưởng tượng được nhỉ? Bắt đầu khi đó, tôi làm quen với việc hút thuốc, lúc mới tập tành là hút thuốc của đàn ông ấy, nhưng mà mùi vị của nó nặng quá, không thích nổi, mua một hộp mà mới hút hai điếu đã ho sặc sụa, nên đành phải quăng hết cả hộp không luyến tiếc gì hết. Sau đó, có một cậu bạn học cùng trường luyện thi Kyung Hee đưa cho một điếu ESSE, màu xanh lục, vị bạc hà, từ đó trở đi mới bắt đầu hành trình hút thuốc. Nhưng khi lên đại học, tôi không thích nữa, nên quyết định đổi một nhãn hiệu khác, rồi cứ giữ mãi hiệu đó cho đến tận giờ, không đổi lần nào nữa. Còn chị? Làm sao lại biết hút thuốc?"

"Là sau khi chia tay với mối tình đầu. Khi đó trong quán cà phê, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, trên tay mang theo một điếu thuốc thon dài tinh tế, hình ảnh ấy rất đẹp nhưng cũng thật cô độc. Đột nhiên cảm thấy bản thân mình sao mà giống điếu thuốc ấy quá, cứ một mực yên tĩnh chờ ở nơi đó, chờ người hiểu được và đem nó nhóm lửa lên, để nó được tỏa ra những làn khói mơ màng. À, nhãn thuốc 520 kia..."

Lisa cầm lấy một cành cây, vẽ vài nét trên nền đất: "Là do em gặp và quen với Jisoo rồi mới bắt đầu hút loại này, có phải không?"

"Ừm." Chaeyoung cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chị hút thuốc, có khả năng chỉ vì hiếu kỳ nhất thời hoặc muốn giải tỏa căng thẳng. Chị cũng không quan tâm đến mùi vị của điếu thuốc đang hút thế nào, có thể thấy chị hút cũng được, mà không hút cũng được. Còn tôi thì khác, từ trước đến nay chỉ hút một loại quen thuộc, thích cảm nhận một mùi vị quen thuộc, chưa từng nghĩ đến chuyện muốn thử hút những nhãn hiệu khác. Chị xem đi, chúng ta không hề giống nhau."

Lisa nhìn làn khói như cuộn sương trắng lượn lờ bay lên không trung, rơi vào trầm mặc. Một lát sau, cô hỏi: "Em có thể từ bỏ việc hút thuốc sao?"

"Tôi không nghiện thuốc lá, nếu muốn cai tất nhiên có thể từ bỏ được, nhưng chị nhất định phải từ bỏ ngay."

"Tại sao lại vậy?"

Chaeyoung đăm chiêu nhìn Lisa: "Trước khi chị cảm thấy quen thuộc với mùi vị của một hiệu thuốc lá thì nên từ bỏ đi, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi đã quen với mùi vị đó. Lisa, đừng đùa với lửa."

Chaeyoung cúi đầu trầm tư, Đừng đùa với lửa, ít nhất đừng đùa giỡn lửa với tôi. Trong lòng tôi đã có sự tồn tại của chị, tôi không muốn lại rơi vào đó lần nữa, cũng không muốn nếm trải sự đau lòng tận tâm can đó lần nào nữa. Thật sự tôi chơi không lại chị!

Chaeyoung cầm điếu thuốc đang cháy dở trên tay Lisa, bỏ xuống đất dập tắt mồi lửa, rồi đi đến đống lửa cho vào bên trong thêm chút củi. Làm xong hết mới quay lại nói với Lisa: "Nửa đêm rồi, chị ngủ chút đi. Khi nào trời vừa sáng, chúng ta sẽ xuống núi ngay."

"Ừm."

Lisa dựa người vào Chaeyoung, suy nghĩ phức tạp, nhắm mắt lại. Chaeyoung cũng thật mệt mỏi, nàng dựa vào Lisa, cũng nhắm mắt lại.

Hai người ở trong sơn động, dựa sát vào nhau ngủ.

Không lâu sau đó, cơn mưa tạnh, các vì sao lấp lánh xuất hiện, tô điểm cho màn trời màu xanh lam thẫm. Thật là một buổi tối cực kỳ an lành!

Đúng năm giờ sáng, trời đã sáng rõ.

Chaeyoung mơ màng mở mắt, vươn tay dụi mắt, nhìn thấy Lisa đang dựa bên người vẫn còn ngủ rất say. Gương mặt khi ngủ kia dường như rất giống một đứa nhỏ ngây thơ, làm Chaeyoung không dời nổi mắt.

Chaeyoung nhẹ nhàng đẩy Lisa một cái, nói: "Lisa, tỉnh lại đi. Mưa đã tạnh, có thể về được rồi."

Lisa mơ màng mở mắt, nhìn gương mặt thanh tú của Chaeyoung ngày càng rõ ràng, cũng không biết vì sao có một cảm giác hạnh phúc đang lan tràn trong lòng. Cô cất giọng ngái ngủ: "Có thể nhìn thấy em thật tốt."

Nội tâm Chaeyoung rung động, không thể tự khống chế được nhịp tim của mình. Nàng vòng tay ôm lấy Lisa, nhẹ nhàng nói: "Nếu vẫn còn buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi."

"Ừm." Lisa nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của Chaeyoung, cơn buồn ngủ tự nhiên bay biến mất, nhưng vẫn nhắm lại mắt, chỉ là cô đang lưu luyến phút giây ấm áp và dịu dàng như lúc này.

Một tiếng sau.

Chaeyoung vỗ vai Lisa, nói: "Chúng ta nên về thôi."

"Được rồi." Lisa đứng lên, sửa sang lại quần áo, "Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi qua đêm kiểu này."

"Tôi cũng vậy. Đi thôi."

Hai người giúp đỡ lẫn nhau cùng đi xuống núi. Phong cảnh trên núi buổi sáng nhìn thật mê người. Đường đi ngoằn ngoèo uốn lượn mãi không dứt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây rậm rạp phía trên chiếu những tia nắng bình minh nhân nhạt xuống bãi cỏ xanh mướt, lâu lâu một cơn gió đột ngột thổi qua đem đến sự mát rượi, đằng xa những hòn đá lởm chởm tua tủa dựng lên. Đột nhiên Lisa muốn ở chỗ này sống hết phần đời còn lại, không muốn tiếp tục để ý thế tục hỗn loạn, không muốn cứ mãi đề phòng những minh thương ám tiến đầy rẫy ngoài kia.

Sau khi xuống dưới chân núi cũng gần 7 giờ, những hàng quán buổi sáng ven đường cũng đã sớm bắt đầu đông khách. Cái bụng đói của Chaeyoung cứ lọc cọc kêu lên không ngừng, khi nhìn thấy đồ ăn liền không nói hai lời lôi kéo Lisa chạy tới.

Chaeyoung mau chóng gọi hai chén tàu hũ và hai phần bánh quẩy, rồi tìm chỗ ngồi xuống, quay đầu lại thấy Lisa vẫn còn đứng ở phía sau, liền hỏi: "Sao chị không ngồi?"

"Chỗ này..." Lisa nhìn thấy vết mỡ trăng trắng trên bàn, người mắc bệnh sạch sẽ như cô quả thật không thể ngồi được.

Chaeyoung hiểu ý, rút ra một tờ giấy trắng trong túi để trên ghế, nói: "Ngồi đi."

Lúc này Lisa mới ngồi xuống, đưa mắt nhìn chén tàu hủ có một vết mẻ trên thành miệng, làm sao cũng không thể cầm muỗng ăn.

Chaeyoung thấy cô không ăn, nhíu mày, hỏi: "Chị không đói bụng?"

"Đói chứ, nhưng... cái này thì làm sao ăn? Cái chén này không biết đã bị bao nhiêu người dùng qua rồi nữa?"

Cái bà chị này có phải muốn chết rồi không?

Chaeyoung bực bội nói: "Xin cơm ăn còn chế cơm nguội. Làm sao chị lại có nhiều tật xấu quá vậy?"

Lisa thấy Chaeyoung châm chọc, nổi lên tính hờn dỗi: "Tôi thích! Em quản?"

"Được được được. Tôi không dám quản. Chị thích để bụng đói, vậy thì cứ để chị nhịn đói đi."

Dù sao có chết đói thật thì chị chết chứ chẳng phải tôi chết! Trong lòng Chaeyoung lại thầm bổ sung thêm một câu.

Chaeyoung không để ý nữa, một mình ngồi ăn phần điểm tâm. Lisa vốn đói bụng, giờ lại nhìn thấy Chaeyoung ăn ngon lành, bụng đói càng thêm đói. Cô chọt cánh tay Chaeyoung, nói: "Em đưa chén tàu hũ đang ăn cho tôi đi."

"Để làm gì?"

"Tôi cảm thấy cái chén em đang ăn sạch sẽ hơn, không được?"

Quả thật Chaeyoung muốn bưng cái chén ụp lên đầu Lisa, nhưng nghĩ đến chuyện làm thế có thể làm bể chén phải đền tiền, thấy không có lợi nên đành phải nhịn, cầm cái chén đang ăn đưa sang cho nàng, vươn tay lấy cái chén bên chỗ Lisa cầm qua, tiếp tục ăn.

Lisa không thích ăn bánh quẩy. Buổi sáng này, cô chỉ ăn một nửa chén tàu hũ của Chaeyoung đưa sang. Chaeyoung biết cô mắc bệnh sạch sẽ, nhưng không ngờ cái người mắc bệnh sạch sẽ này thà rằng để bản thân bị đói chứ nhất quyết không ăn những thứ ngoài đường. Chaeyoung ngẩng đầu nhìn thấy đằng xa có một tiệm McDonald's đang mở, trong đầu liền hiện ra một chủ ý, nên quay sang nói với Lisa: "Chị ngồi đây chờ chút."

Nói xong Chaeyoung nhanh chóng chạy vụt đi. Trong lòng Lisa có chút hoảng hốt. Chaeyoung chạy đi đâu? Hôm qua lúc ra khỏi cửa, chỉ cầm theo một thẻ ngân hàng. Khắp toàn thân không mang theo chút tiền nào, tí nữa đến lúc phải trả tiền thì bảo mình làm sao?

Chờ một hồi lâu mới thấy Chaeyoung đang cầm một cái túi chạy về từ đằng xa. Nàng từ trong túi mua từ McDonald's lấy ra một cái burger trứng và ly cà phê, nói: "Ăn đi."

Lisa kinh ngạc, hỏi: "Vừa nãy em chạy đi là để mua cái này cho tôi?"

Chaeyoung tức giận đáp: "Thì cũng không thể để chị bị đói chết được!"

Lisa cảm động trong lòng, nhưng không biểu hiện điều đó ra ngoài mặt, chỉ nói: "Không ngờ em cũng có tiền chất làm bảo mẫu ghê!"

Chaeyoung lườm cô, cũng chẳng muốn nhiều lời, vươn tay lấy mấy cái bánh quẩy tiếp tục ăn. Lisa cũng không nói gì thêm, chỉ đem phần ăn sáng Chaeyoung mua về ăn sạch hết.

Bởi vậy trong buổi sáng hôm nay, các tiểu thương của những hàng quán bên đường lại có thể được nhìn thấy một màn quái dị thế này: hai cô gái xinh đẹp, một ăn bánh quẩy và tàu hũ, một ăn burger và cà phê, thật đúng là một màn thế giới đại đồng, thông hiểu mọi đạo lý, biết cách kết hợp giữa Ta và Tây!

Ăn xong bữa sáng, Lisa đến bãi giữ xe, mở cửa bảo Chaeyoung đi lên ngồi.

Chaeyoung nhìn chiếc xe hơi mới tinh, đứng tròn mắt ngạc nhiên một hồi. Không phải Lisa chạy xe Mercedes Benz màu bạc hả? Tại sao giờ lại thành chiếc Jaguar XJ rồi?

Nàng quay sang hỏi Lisa: "Chị mới mua xe?"

"Đâu có, tôi làm gì sống xa xỉ đến mức tùy tiện thay xe như thay áo?" Lisa đút chìa khóa vào đề máy, nghiêng đầu nhìn Chaeyoung, thấy trong mắt nàng ngoại trừ kinh ngạc cũng không lộ thêm ý gì khác, không biết sao trong lòng liền cảm thấy điềm tĩnh hơn, "Chiếc xe này vốn là của chú tôi. Sau khi mua nó đem đi chạy hai ngày, cảm thấy quá huênh hoang, hơn nữa cũng không quá thích kiểu dáng thiết kế của chiếc xe, nên khi thấy tôi có hứng thú với nó, liền đem tặng cho tôi."

"Chú của chị có vẻ rộng rãi dữ. Chắc ông ấy là ông chủ lớn lắm nhỉ?"

"Không đâu, chỉ là một công chức nho nhỏ thôi."

Chú của Lisa chỉ mới là một công chức nho nhỏ mà đã có thể tặng chiếc xe hơi đắt tiền này cho người khác không chút suy nghĩ. Như thế đã đủ hiểu ông ta nhận hối lộ nhiều cỡ nào mới có được sự hào phóng kiểu này? Chỉ đáng thương cho những người dân đen như chúng tôi phải còng lưng đi đóng thuế. Với tình hình này thì chắc tiền đóng thuế đều chảy hết vào trong bụng của mấy con cẩu hết rồi. Ôi trời, Lisa nè, chiếc xe chị đang chạy này cũng có một phần công lao đóng góp của tôi đó!

Có lẽ do trong người đang cảm thấy mệt mỏi, nên hai người đều có chút phờ phạc. Chaeyoung dặn Lisa: "Lúc lái xe chị nhớ mở lớn hai mắt, ngàn vạn lần đừng thất thần! Trong tay chị bây giờ đang nắm giữ hai sinh mạng lận đó."

Dứt lời, Chaeyoung ngáp một cái, dựa đầu vào chỗ tựa trên ghế rồi ngủ thiếp đi.

Mình tốt bụng đưa em ấy về nhà, đã không nhận được tiếng cám ơn nào, mà còn bị người ta làu bàu lo lắng về sinh mạng của bản thân? Rốt cuộc đây là loại người gì đâu trời!

Lisa trừng mắt nhìn Chaeyoung đang ngủ như heo bên cạnh, thật muốn đá nàng nhưng nhịn xuống được, lên dây cót tinh thần cho tỉnh táo rồi khởi động xe lái đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info