ZingTruyen.Info

Quyen 6 Am Son Co Lau

Edit: Earl Panda

Ha ha....

*****

Những chuyện sau đó kỳ thực không cần phải ghi chép lại, nhưng nó có chút liên quan đến những việc xảy ra sau này, cho nên cũng đáng để nhắc tới.

Năm ngày sau, chú Hai rời đi, tôi không biết các chú đã tìm được gì ở nơi này, chung quy chú vẫn chẳng nói gì cho tôi biết cả, nhưng chú hẹn khi nào về lại Hàng Châu sẽ nói chuyện nghiêm túc với tôi một phen.

Bàn Tử và Muộn Du Bình không bị quá nhiều vết thương nghiêm trọng, cho nên sau khi cứu chữa xong, chỉ một hai tuần sau là có thể xuất viện. Chúng tôi không về Hàng Châu ngay, mà quay lại Ba Nãi lần nữa. Bàn Tử đã kết luận Muộn Du Bình có mối liên quan gì đó với nơi này, bởi thế, có lẽ chúng tôi còn ở lại đây lâu dài để thu thập thêm nhiều manh mối hơn nữa.

Bốn ngày sau, chúng tôi quay về chỗ hồ nước nọ, tế bái mấy bộ hài cốt giữa hồ, đắp cả một nấm đất vàng.

Lão Bàn Mã không còn xuất hiện nữa, điều này làm tôi vô cùng áy náy, nhưng nghĩ đến tội nghiệt của lão ta, có cảm giác đây cũng là số mệnh. Có các trang thiết bị trục vớt chuyên nghiệp của tôi, chúng tôi bắt đầu trục vớt kỹ lưỡng hơn, hy vọng có thể tìm thêm được nhiều manh mối hơn nữa. Chúng tôi lần lượt vớt được vô số thứ linh tinh, nhưng không có phát hiện gì đặc biệt quan trọng.

Sau đó, chúng tôi chuẩn bị tiến vào ngôi làng cổ nọ, kiểm tra tòa lầu của nhà họ Trương kia kỹ lưỡng hơn. Nhưng có một điều cực kỳ quan trọng, đó là các bình dưỡng khí đều đã tiêu hao hết, phải đi đổi bình mới.

Trùng hợp làm sao, đến ngày cuối cùng khi công việc lặn xuống nước đã xong xuôi, trong lúc chúng tôi lên bờ để chuẩn bị đi về, bên hồ lại xảy ra một biến cố.

Lúc đó chúng tôi còn đang ở giữa hồ, Bàn Tử vừa nổi lên liền lớn tiếng gọi bọn tôi, lau mặt một cái, rồi chỉ lên bờ. Tôi nhìn về phía bờ, thấy ở đó không chỉ có nhóm Vân Thải, mà còn xuất hiện thêm bao nhiêu là người nữa, lại còn đang dựng lều trại.

"Cái đệt! Thế này là thế nào?" Bàn Tử lấy làm lạ hỏi, "Chỗ này biến thành điểm du lịch rồi à? Sao toàn người với người thế này?"

Tôi thở hổn hển mấy hơi, cẩn thận quan sát kỹ lưỡng, phát hiện trong đám người đó có rất nhiều thôn dân trong làng, thấy cả Vân Thải đang trò chuyện với bọn họ, trong số đó còn có mấy người ăn mặc rất thời thượng, không rõ lai lịch. Còn có thêm nhiều người nữa đang đi xuống đây dọc theo con đường mòn, dắt theo rất nhiều la, cõng theo đủ các loại gói, bọc.

Tôi không nhận ra bất cứ ai trong nhóm người này, có lẽ không phải người của chú Hai quay lại.

Từ tốn bơi trở về bờ, tôi phát giác chuyện này có điểm quái lạ, vì những người đó mang theo quá nhiều la, bao nhiêu là đồ đạc túi lớn túi bé chất cả đống. Có mấy căn lều lớn đã được dựng nên, trên bãi đá ai nấy đều bận bịu, có vài người hơi ngạc nhiên liếc nhìn qua đây, nhưng nhìn chung chẳng ai để ý đến mấy thằng mặc quần đùi ngoi lên từ dưới nước bọn tôi.

Chúng tôi chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa, bèn đi đến bên cạnh Vân Thải và A Quý. Tôi bỗng nhìn thấy một người, đó chính là cái gã thân hình ngắn tũn nói giọng Bắc Kinh đặc sệt mà chúng tôi gặp phải trong nhà lão Bàn Mã đây mà. Gã đang sẵng giọng chỉ đạo mấy anh thôn dân bốc vác làm cái này cái kia, vẻ mặt ngông nghênh đắc ý lắm.

Hạng người này tôi gặp nhiều rồi, nhớ lúc đó có nghe được, gã ta hình như theo chân một ông chủ lớn ở Bắc Kinh đến đây, như vậy, có lẽ đám người này cũng đều do ông chủ Bắc Kinh này mang tới. Lẽ nào bọn họ cũng hỏi thăm chuyện của lão Bàn Mã, cũng định tới đây tìm đồ? Như thế cũng quá đông người rồi!

Gã nhìn thấy bọn tôi, coi như là đã từng gặp mặt một lần, bèn lân la tới chào hỏi. Tôi cũng lười suy nghĩ nhiều, khách sáo đôi ba câu, rồi đi vòng qua gã, đến chỗ Vân Thải hỏi chuyện.

Cô bé nhỏ giọng bảo, nghe mấy người làng nói, có một ông chủ cực lớn mướn bọn họ vận chuyển đồ đạc đến nơi này, cụ thể như nào thì cũng không rõ lắm.

Tình huống này tương đối xấu hổ, tôi không hy vọng lại xảy ra chuyện như thế này, nhưng hồ này là của tập thể mà, tôi đâu thể không cho người khác đến đây được. Mục đích của nhóm người này có lẽ là mấy cục sắt kia, tôi không biết bọn họ có biết sự thật đằng sau mấy khối sắt đó hay không, hay chỉ đơn thuần là muốn cứu chuộc mà thôi, đâm ra tôi không nghĩ ra được đối sách nào cả.

Người của bọn họ cứ ùn ùn kéo tới không ngừng, sáu báy căn lều được dựng lên, giọng ai cũng đặc sệt chất Bắc Kinh, làm tôi trong thoáng chốc cứ ngỡ mình đang ở bên bờ hồ Hậu Hải.

Bọn tôi ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa cảnh giác xem bọn họ làm việc. Thực ra thì cũng bực mình thật, giống như mình đang chơi bóng trong sân banh, đang chơi hăng say, bỗng tự dưng có một đống người ùa vào, ai nấy đều cao to lực lưỡng, nhân số còn đông hơn gấp mấy lần, lúc này mình buộc phải ngoan ngoãn ra khỏi sân mà nghỉ ngơi thôi.

Tôi vừa rủa thầm vừa chăm chú quan sát bọn họ đang vận chuyển cái gì đó, bèn theo dõi xem có phát hiện ra điều gì hay không. Không nhìn thì thôi, đã nhìn rồi, trong lòng tôi liền trĩu nặng hẳn xuống. Trong đống bao lớn bao nhỏ này lại có vài cái mặt nạ thở dưới nước, xem ra số vật tư này có lẽ là thiết bị lặn.

"Người ta đến là đã có chuẩn bị." Bàn Tử hừ một tiếng, "Chúng nó biết rõ dưới nước có cái gì."

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói với Bàn Tử: "Có phải có ông lớn nào trên Bắc Kinh tới đây đào hàng không? Mấy người đó anh có quen không?"

Bàn Tử nói: "Ở Bắc Kinh phần đông là thương buôn với mối lái, trong Phan Gia Viên có mấy ai là đích thân xuống đất đâu, tôi nghĩ khả năng này không lớn. Đám người này không phải dân lăn lộn xứ "tứ cửu thành"(*) đâu, tôi thấy có khi không phải người quen của tụi mình. Mấy năm nay, đâu đâu cũng có thế lực mới nổi."

(*) "tứ cửu thành" tức bốn cổng hoàng thành và chín cổng nội thành, chỉ thành Bắc Kinh.

"Anh ở Bắc Kinh quen biết rộng, nhìn xem, có nhận ra được một, hai người nào không?" Tôi hỏi lại.

Bàn Tử lắc đầu, "Tôi nhìn thế nào cũng không có lấy một nhân vật nào nổi cả, cậu để tôi nhìn kỹ xem, có điều, khẩu âm Bắc Kinh của mấy tay này cứ là lạ. Chờ chút, để ông Béo nhà cậu đi nghe ngóng xem sao, để xem có hỏi ra được ông chủ của bọn chúng là ai không."

Bàn Tử bèn đi về phía doanh địa tấp nập người tới kẻ lui, dùng phương ngôn Bắc Kinh chào hỏi với một người trong số đó, nhưng người đó chẳng thèm phản ứng lại với anh ta. Nhưng Bàn Tử là nhân vật nào chứ? Anh ta lập tức đi theo, loáng cái bọn họ đã đi ra tít xa.

Tôi nghĩ xem mình có thể làm những gì, vào trong doanh địa đó đi lượn một vòng, xem xem có cái gì, hay là thẳng thắn đi tìm ông chủ của họ luôn?

Cuối cùng, tôi lại chẳng làm cái gì cả, bởi cơn đau nhức ê ẩm sau khi lặn dưới nước làm tôi không tài nào đứng dậy nổi, hai mắt và hai tai cũng rất khó chịu, đặc biệt là tai, vừa ngứa vừa đau, nghe tiếng động gì cũng thấy quái quái, xem ra lặn dưới nước sâu gây tổn hại cho cơ thể rất lớn.

Trong lúc đang suy tư xem nên làm gì bây giờ, bỗng nhiên, Muộn Du Bình ngồi phía sau nhéo bả vai tôi một cái.

Lại nhéo đúng chỗ thế chứ lỵ, tôi thoải mái đến mức rụt cả cổ lại, nghĩ bụng cái tên này tự dưng có lương tâm, đi xoa bóp mát xa cho tôi cơ đấy. Rồi lại nghe hắn khẽ giọng bảo: "Xem kìa."

Tôi lại quay lại chú ý đến doanh địa kia một lần nữa, cứ nghĩ nơi đó chẳng có gì khác thường, lại phát hiện ở khu rừng bên cạnh lại có thêm một nhóm người nữa đến, có một người đã dỡ đồ trên lưng la xuống. Gã lùn tịt xun xoe chạy đến đón.

Quan sát kỹ, tôi thấy người nọ khá lớn tuổi, xuống khỏi lưng la bước đi cứ lảo đà lảo đảo, đứng cũng không thẳng được lưng lên nữa. Xung quanh người này có thêm mấy tùy tùng, kẻ trước người sau lũ lượt tiến về phía chỗ chúng tôi.

Tôi định đứng lên, thì Muộn Du Bình lại kéo tôi lại. Tôi quay đầu, thấy hắn cúi xuống nấp sau lưng tôi, nhìn chằm chằm người kia, nói với tôi: "Đừng để bọn họ nhìn thấy tôi."

"Sao thế?" Tôi giật mình, ngồi thẳng lên che Muộn Du Bình lại, nhìn đám người kia ngày càng tới gần. Cái người có vẻ như là đại nhân vật được dìu đi kia, hóa ra lại là một ông lão cao lớn nhưng gầy còm, có thể thấy, hồi trẻ nhất định là rất khôi ngô. Ông cụ này được một đám người vây xung quanh, nên tôi không nhìn rõ mặt mũi, chỉ cảm thấy ông cụ này rất già, bước đi hoàn toàn chẳng có tí sức nào, đã gần đất xa trời lắm rồi.

Đám người bên cạnh ông cụ có nam, có nữ, rất hỗn tạp, gã lùn tịt nọ hình như đang giới thiệu nọ kia. Mấy người đó vừa đi vừa nói chuyện, cũng không đến trước mặt bọn tôi, mà quẹo vào trong một căn lều.

Chờ bọn họ vào trong lều rồi, Muộn Du Bình mới buông bàn tay đang ghì chặt vai tôi xuống. Vai tôi bị hắn bóp chặt quá, khí huyết không thông, tôi phải xoa xoa mấy cái, rồi mới hỏi hắn: "Sao thế? Anh quen người này?"

Hắn gật đầu, sắc mặt tái mét: "Cầu Đức Khảo."

"Cầu Đức Khảo?" Tôi sửng sốt, "Ông già này chính là Cầu Đức Khảo?" Tôi suýt thì nhảy dựng lên. Mẹ kiếp! Mấy người này cũng là đội ngũ thuộc công ty của A Ninh, không ngờ ông già này lại tự mình ra trận.

Nhất thời tôi cũng không biết phải phản ứng thế nào nữa. Cầu Đức Khảo trong lòng tôi đã có một hình tượng nhất định, vừa rõ ràng cũng vừa mơ hồ, đó là một nhà truyền giáo có gương mặt nhã nhặn như Sven Hedin, nhưng cũng hơi giống tên bịp bợm Marco Polo. Mà hồi nhỏ, trong những câu chuyện mà ông nội kể cho tôi nghe, Cầu Đức Khảo là một tên xấu xa bại hoại, tôi thậm chí còn từng tưởng tượng lão ta là một con yêu quái đầu to mặt sói. Thật không ngờ, người thật lại là một ông già khô đét như thế.

Sự tưởng tượng này làm tôi thấy vô cùng quái lạ, cảm giác rất không thật. Những câu chuyện của ông nội đối với tôi hồi bé không khác gì truyện cổ tích, mà bây giờ, nhân vật trong truyện cổ tích đó đột nhiên nhảy ra khỏi cuốn sổ của ông nội, trong khoảnh khắc, tôi cứ có cảm giác rối loạn.

Lão ta đến làm gì? Xem tình hình này, có lẽ là đã biết chuyện dưới đáy hồ rồi. Sau vụ ở đầm rắn, cả lão ta lẫn chúng tôi đều không bỏ cuộc, tiếp tục điều tra vụ việc, rồi cũng tra đến tận nơi này?

Nhưng mà, phương hướng điều tra của chúng tôi hoàn toàn là tùy hứng mà làm, nền tảng cơ sở của bọn chúng khác chúng tôi, sao có thể đụng mặt nhau được? Lẽ nào bọn chúng vẫn luôn theo dõi tôi?

Ngẫm lại thấy cũng không đúng, nếu là theo dõi, bọn chúng không thể nào chuẩn bị đồ đạc trang bị còn chu toàn hơn cả bọn tôi được. Chúng tôi hoàn toàn không biết ở nơi đây phải cần đến đồ lặn, mà bọn chúng lại mang đến, chứng tỏ bọn chúng biết nhiều thứ hơn tôi nhiều, mà ít nhất cũng phải biết được từ rất sớm. Tôi có chút hưng phấn, cũng có hơi sợ hãi. Lão già này lại tự mình xuất hiện ở đây, chứng tỏ không phải chuyện đùa nữa rồi. Tuổi lão ta đã không còn thích hợp để bôn ba đường trường, lần này xuất hiện, nhất định phải là một phen được ăn cả ngã về không.

Rốt cuộc phía dưới đó có thứ gì?

Ngẫm nghĩ kỹ lại, cục diện bây giờ thật là phiền phức, quan hệ giữa bọn tôi và bọn chúng lại quá phức tạp. Ông nội tôi với Cầu Đức Khảo xem như là kẻ thù truyền kiếp, mặc dù bây giờ tôi chẳng có suy nghĩ báo thù gì, nhưng mối quan hệ này khiến tôi không thể nào có hảo cảm gì với bọn chúng được. Mà ân oán giữa chú Ba với Cầu Đức Khảo, lại khiến loạn càng thêm loạn.

Hai bên dù không có địch ý, nhưng có sự cạnh tranh rất gay gắt, ở thế địch mạnh ta yếu, phải suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để xử lý mối quan hệ này đây.

Thôi cứ đi bước nào hay bước ấy.

Tôi kìm lại nhịp tim mình xuống, lại nghĩ đến một việc. Không phải Muộn Du Bình bị mất trí nhớ sao? Sao hắn lại nhận ra Cầu Đức Khảo? Hơn nữa, hắn trốn tránh cái gì?

Quay đầu lại, tôi liền hỏi hắn. Hắn về nhìn đăm đăm về phía căn lều nọ, đáp: "Lúc còn ở trong bệnh viện, tôi từng gặp ông ta một lần."

"Bệnh viện? Ở Bắc Kinh hay ở Cách Nhĩ Mộc?" Chúng tôi được người của Cầu Đức Khảo đón ra khỏi Sài Đạt Mộc, có điều tôi không nhớ là đã từng đụng phải lão ta, lúc đó lão ta còn chịu đả kích nhiều hơn cả bọn tôi nữa.

"Bắc Kinh." Hắn trả lời. "Vừa tháng trước nữa."

Đó là lúc hắn ở Bắc Kinh chữa bệnh. Mẹ nó! Cầu Đức Khảo từng gặp Muộn Du Bình rồi à? Sao Bàn Tử không nói tôi biết?

Lại nghĩ đến đó, cái tên Bàn Tử này, nói nghĩa khí thì đúng là đầy nghĩa khí, nhưng bảo anh ta đi chăm sóc người khác thì đúng là không xong. Lúc tôi về Hàng Châu, bảo anh ta trông coi Muộn Du Bình, chắc lại trông một nửa thả một nửa đây mà. Với cả, cái loại người như Muộn Du Bình, một mình hắn mà ở chung với bất cứ ai cũng hết sức khó khăn. Không có tôi ở giữa làm trò mua vui, với tính cách của Bàn Tử, ở chung với hắn ta thì chỉ có nước mắt to trừng mắt nhỏ mà thôi. Lúc Muộn Du Bình gặp Cầu Đức Khảo, chẳng biết anh ta trốn tiệt ở xó nào rồi, cho nên mới không biết tí gì.

Nghĩ đến điều này mà tôi chỉ muốn chửi một trận cho bõ tức, Muộn Du Bình là con bài tẩy trong tay cả đám bọn tôi, thế mà hắn từng gặp Cầu Đức Khảo rồi mà bọn tôi lại chẳng biết tí gì? Nói cách khác, nếu Cầu Đức Khảo ra tay cứng lên một chút, Muộn Du Bình bị lão ta bắt đi cũng có khả năng lắm, lỡ mà thế thật thì bọn tôi đây thắt cổ quách cho rồi. Bàn Tử quá lơ là rồi! Cả Muộn Du Bình nữa, rõ thật là, cái gì cũng chẳng nói ra.

"Lão ta tìm anh làm gì?" Tôi hỏi Muộn Du Bình, "Sao không nói tôi một tiếng, hả anh Hai của tôi ơi?"

Hắn không đáp, rụt lại nấp sau người tôi.

Quay ra, thấy Cầu Đức Khảo được đỡ ra khỏi lều, lão ta nhìn khắp bốn phía, rồi đội mũ lên, đi về phía bóng cây gần đó.

"Anh trốn cái gì?" Tôi lại hỏi, "Bị lão ta nhìn thấy thì sao? Có khi lão biết tỏng anh ở đây từ lâu lắc rồi ấy chứ."

Muộn Du Bình lắc đầu, nói với tôi: "Chúng ta không thể để bọn chúng giành trước, phải kéo dài thời gian của chúng."

"Anh định làm gì?" Tôi hỏi.

Hắn chỉ vào đống trang bị lặn ở một bên, "Chúng ta cướp mặt nạ thở của chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info