ZingTruyen.Info

Quyen 6 Am Son Co Lau

Edit: Earl Panda

...

*****

Tôi gật đầu. Chú Hai châm một điếu thuốc nữa, nói: "Cháu đọc sách không ít hơn chú là bao, Tần Thủy Hoàng bản kỷ chắc đọc rồi chứ?"

Tôi gật đầu, làm nghề đồ cổ ai mà chẳng phải đọc "Sử ký", đương nhiên là đọc rồi. Chú nói tiếp: "Còn "Hán thư" thì sao?"

Tôi cũng gật đầu. Chú nói: "Cháu có nhận ra không? Những vị hoàng đế cổ đại này đều có một thông lệ, dù là hoàng đế lớn hay hoàng đế nhỏ, hoàng đế chính tông hay hoàng đế xuất thân hèn mọn, hễ một khi công thành danh toại, tận hưởng thái bình, bọn họ thế nào cũng đều có chung một hành động, đó là cầu trường sinh."

"Truy cầu trường sinh là mộng tưởng cuối cùng của mỗi bậc đế vương, cũng không có gì là lạ. Cả đời cháu nếu mà không phải lo tiền tiêu, thích giết ai thì giết, thích cưới cô nào thì cưới cô đó, vậy thì điều duy nhất mà cháu theo đuổi, chỉ e cũng chỉ là muốn tiếp tục cuộc sống như thế vĩnh viễn." Tôi hùa theo nói.

Chú Hai không để ý, chỉ tiếp tục nói: "Nếu mở sử sách ra, cháu sẽ phát hiện, thật sự, cái lệ này rất khó phá vỡ, hơn nữa, càng là khai quốc hoàng đế thì lại càng trầm trọng hơn, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông..." Chú dừng lại một làn, "Từng đời từng đời truyền xuống, quốc hiệu thay đổi mấy chục lần, tước hiệu cũng thay đổi, thậm chí, ngay cả danh hiệu hoàng đế cũng không còn nữa, thì thông lệ ấy vẫn không hề bị phá vỡ."

Tôi gật đầu, đúng là như vậy. Bản tính con người cứ thế truyền thừa không thay đổi, dù anh đứng ở vị trí nào, đến một lúc nhất định, đều sẽ cảm thấy cái chết đang tới gần.

"Thế nhưng, cái gọi là bí quyết trường sinh và truyền thuyết về nó, càng đến thời hiện đại lại càng mơ hồ. Rất nhiên bậc đế vương cho rằng, manh mối của thuật trường sinh nằm trong mộ táng của các phương sĩ thời cổ, cho nên, đương nhiên sẽ xuất hiện một vài đội ngũ trợ giúp bậc đế vương tiến hành khảo sát thực địa. Những đội ngũ này thường treo đầu dê bán thịt chó, được che đậy dưới một lớp vỏ bọc biên chế hiện có." Chú nhìn tôi, cười cười, "Những người thuộc đội ngũ này đều là những cao thủ dân gian lợi hại nhất đương thời. Từ xưa thổ phu tử, thổ địa khắp Nam Bắc, Mô kim hiệu úy, không ít người được chiêu hàng rồi ăn thuế nhân dân. Có đôi khi, dưới áp bức của cường quyền, cũng không phải là thuần phục, mà là vì già trẻ lớn bé trong nhà, buộc phải cúi đầu."

"Có điều, những chuyện này không bao giờ được lôi ra ngoài ánh sáng, bởi vậy suốt nhiều thế hệ, những người này đều không có kết cục gì tốt đẹp. Ngoài ra, trong những đội ngũ này, lúc nào cũng có người khao khát thoát khỏi sự kìm kẹp khống chế mọi nơi mọi lúc này, chưa kể, trường sinh không chỉ hấp dẫn đối với các bậc đế vương, mà còn vô cùng mê hoặc đối với những kẻ tìm kiếm này nữa. Đến khi bọn họ thực sự phát hiện được một vài manh mối, trong lòng ắt sinh ra tư tâm."

"Những tư tâm này, bọn họ thường kể cho anh em hoặc người nhà của mình, thành viên của những gia tộc này đều là những kẻ đã trải qua nhiều sóng gió, lăn lộn trên mũi đao, gan to tày trời. Vì vậy, một số kế hoạch sẽ được sắp đặt nên, để thực hiện tư tâm này. Một số kế hoạch thất bại, một số kế hoạch lại thành công, còn một số cũng không biết là thất bại hay thành công nữa, nhưng có thể khẳng định một điều, một khi bị phát hiện, tức là, ngày diệt vong của những người này cũng đến."

Chú ngừng lại, ôm vai tôi nói: "Nhưng mà, có một số kế hoạch được giấu diếm suốt một thời gian rất dài, thậm chí còn thay đổi cả triều đại. Đến lúc này, hai bên đã đạt được một nhận thức chung nào đó, không ai muốn nó bị chọc ra nữa." Nói đoạn, chú nhìn tôi, "Đặc biệt là "nó"."

Tôi không dám nói là tôi nghe hiểu được toàn bộ câu chuyện của chú Hai, nhưng tôi hiểu rõ chú muốn nói điều gì.

Nói thật, tôi cũng hoàn toàn không ngờ, bối cảnh đằng sau sự việc này lại ở phạm vi như thế, thảo nào Sở ca nói với tôi, chuyện này không thể tra thêm được nữa. Tôi im lặng, liên kết lại những điều chú Hai nói cùng những suy đoán trước đây của tôi, mới phát hiện ra, rất nhiều chuyện đã trở nên hợp lý hơn rồi.

Tôi hỏi: "Như vậy, chuyện ở đây, cũng là một phần trong hoạt động của "nó"?"

Chú Hai gật đầu: "Chỉ e là thế, cho nên chú đã sớm biết đến sự tồn tại của ngôi làng này từ lâu rồi, vừa nghe Phan Tử nói cháu đến đây, liền thấy không ổn ngay, mới lập tức bảo anh ta đưa cháu về. Hễ là những nơi mà nhóm người kia từng đi qua, đương nhiên là hung hiểm vô cùng."

"Chú có biết rõ tình hình ở đây không? Cái thứ trong đó rốt cuộc là cái giống gì?" Tôi hỏi.

Chú suy nghĩ một lát, nói: "Cái này, có thể là Mật Lạc Đà."

"Mật Lạc Đà? Là cái gì cơ?"

"Mật Lạc Đà là tổ tiên người Dao, trong thần thoại, đó là nữ thần đầu tiên sinh ra từ trong núi. Chú đoán, lũ quái vật đó là nguyên mẫu của Mật Lạc Đà." Chú móc từ trong túi ra một cục sắt, "Lần đầu tiên nữ thần này tạo ra người, lại là người sắt. Nhưng hộp sắt lại tương khắc với sức mạnh của nữ thần, nên không thành công. Năm xưa thợ mỏ dùng sắt để phong ấn người trong đá vào đó, hiển nhiên là đã nghe đến truyền thuyết này của tộc Dao, cũng gần giống với suy đoán của cháu."

Tôi gật đầu. Chú Hai nói tiếp: "Về phần vật này sinh ra như thế nào, chỉ e không ai biết được. Nghe cháu miêu tả thì, chuyện này rất giống một nghi thức tôn giáo nào đó, các cháu trở thành tế phẩm, bị nhốt ở trong đó. Vật kia nằm ở rất sâu trong lòng núi, muốn đào xuống đó phải tốn rất nhiều thời gian, chú có cảm giác, chuyện mấy đứa gặp phải có thể là do có người đã sắp xếp."

Chú cũng có cảm giác như thế, chứng tỏ trực giác của tôi không hề sai. Nhưng tôi nói: "Nhưng mà, cháu nói chú nghe, trong cái hầm mỏ đó lại không có bất kỳ lối ra nào."

Chú suy nghĩ một chút, vỗ vỗ tôi bảo: "Trước đây chú đã nói rồi mà, phàm là việc đã xảy ra, cho dù cháu có thấy hiện tượng gì đi nữa, thì nó vẫn đã xảy ra rồi. Nếu cháu đã vào trong, thì đương nhiên phải có lối vào, không tìm thấy không thể nói là không có, lối vào chắc chắn vẫn ở đó thôi."

Tôi cười khổ, lúc trước khi Bàn Tử nói, tôi cũng nghĩ như thế, nhưng không tìm thấy chính là không tìm thấy.

Bộ đàm của chú Hai đột nhiên vang lên, chú bật lên, chỉ ậm ừ vài tiếng rồi tắt. Tôi hỏi tiếp, chú tới tìm tôi sao mà phải đem theo nhiều người thế? Như vậy cũng quá khoa trương rồi! Bây giờ bọn họ đang ở bên hồ làm cái gì?

Mặt chú Hai tái mét, chỉ bảo: "Có một việc, lần này, may mà nhờ có cháu, bằng không bọn chú đã không tìm được đến đây. Về mục đích đến đây, bây giờ chú không nói cho cháu biết được, bao giờ xác thực được việc này, tự nhiên cháu sẽ biết." Chú nhìn đồng hồ, "Chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi, hơn nữa, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa."

"Có liên quan tới chú Ba phải không? Có lẽ, cả "nó" nữa?" Tôi hỏi.

Chú Hai cười, "Đừng sốt ruột, đến lúc đó tự cháu sẽ biết, những gì cháu trải qua thật ra lại nhỏ bé đến mức nào. Bây giờ đừng hỏi nữa, cũng đừng đi nghe ngóng hỏi thăm thêm gì, cháu muốn tìm kiếm quá khứ của Tiểu Ca thì cứ cố gắng mà đi tìm, nhưng ở chỗ chú đây, thì bớt giở cái trò ấy ra. Chú khác lão Tam, không để cháu làm loạn đâu."

Chú Hai không nói gì với tôi nữa. Mà tôi, khác với khi ở cùng chú Ba, cũng không khua môi múa mép cái gì nữa. Bởi có làm cũng vô ích, chú Hai tôi nói được là làm được, chú đã bảo bao giờ chứng thực được sự việc thì sẽ nói cho tôi biết, thì tuyệt đối không bao giờ nuốt lời.

Chú nói chú vẫn phải ở lại đây một thời gian nữa, tôi có thể ở lại mà chờ, hoặc đi chơi chỗ khác cũng được. Có điều, sau đó phải báo cáo lại hành tung của mình, không được chạy lung tung.

Vì nhớ Bàn Tử với Muộn Du Bình, nên chỉ một tuần sau, tôi rời khỏi thôn làng này, đến bệnh viện ở cảng Phòng Thành. Vân Thải và A Quý đưa tôi vào phòng bệnh của họ, hai người họ vẫn ổn cả.

Thực ra mà nói, vết thương của hai người bọn họ không đến nỗi trí mạng, chỉ là mất quá nhiều máu và còn bị nhiễm trùng nữa. Cũng may thể chất của bọn họ rất tốt, tôi dùng tro hương cầm máu cũng có tác dụng ngăn được vi khuẩn, cho nên chỉ truyền thêm máu là cứu được rồi. Số tro hương này cực kỳ quan trọng, nếu như bọn họ mất thêm chút máu nữa thôi, chỉ e Đại La thần tiên cũng không cứu nổi nữa.

Phương thức dùng tro hương cầm máu là do tôi nghe Bình thư của Đan Điền Phương mà biết đấy, không ngờ lại thực sự có ích như thế, xem ra đúng là phải nghe Bình thư nhiều lên một chút mới được.

Vừa nhìn thấy Bàn Tử, suýt nữa là tôi nước mắt ngắn dài. Chỉ mới vài ngày không gặp, cơ thể anh ta đã tròn quay trở lại như cũ, không giống như lúc vừa mới thoát ra khỏi điện Diêm La.

Bàn Tử thấy Vân Thải tới, đã không biết trời trăng gì nữa, lập tức nhảy xuống giường khoe khoang mình bất tử.

Bọn họ hỏi chuyện sau đó thế nào, tôi kể mình đã nhét ruột vào bụng Bàn Tử ra làm sao, rồi kéo bọn họ từ đó ra đến tận bên ngoài như thế nào.

Bàn Tử nghe xong mà sửng sốt, bảo chẳng trách gần đây cứ có cảm giác ruột mình lộn tùng phèo thế nào ấy, hễ cứ buồn đại tiện là lại ợ một cái, nói tôi đừng có mà bỏ ngược ruột đấy nhé.

Nói đến đây, chúng tôi bắt đầu bàn bạc về toàn bộ sự việc đã xảy ra. Tôi bèn lấy ra một tờ giấy cho bọn họ xem. Lúc còn ở trong nhà A Quý, tôi đã dựa vào trí nhớ, vẽ phác lại sơ đồ của ngôi làng cổ dưới đáy nước.

Nhưng cứ bàn bạc suông như vậy cũng chẳng ra được kết quả gì, Bàn Tử ầm ĩ muốn dẫn cả đám đi ăn cơm bệnh viện.

Một lát sau, lại chẳng thấy Vân Thải động đậy gì, nhìn lại, mới phát hiện cô bé đang nhìn tấm sơ đồ ngôi làng cổ dưới đáy hồ mà ngẩn người. Không phản ứng gì cả, như thể bị cái gì thu hút.

Tôi hơi ngạc nhiên, tấm sơ đồ này vẽ phác ra thôi, chẳng có gì đẹp đẽ cho cam. Tôi với Bàn Tử liếc mắt nhìn nhau, Bàn Tử hỏi: "Có chuyện gì thế, em gái?"

Vân Thải há miệng, ngẩng đầu lên nói: "Hai ông chủ, cái ngôi làng dưới đáy hồ mà anh vẽ này sao trông giống Ba Nãi thế."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info