ZingTruyen.Info

Quyển 6: Âm Sơn Cổ Lâu

Chương 46: Quái Vật

ChuHong595

Edit: Earl Panda

Chúc mừng năm mới

*****

Những cái bóng trong vách đá quả thực là tới gần chúng tôi hơn, hơn nữa, ngay cả động tác cũng thay đổi đến kỳ quái, phần đầu duỗi ra phía trước như thể đang cố gắng chui ra khỏi tường đá vậy.

"Di chuyển?" Bàn Tử còn chưa tỉnh ngủ, chẳng hiểu mô tê gì cả.

"Lúc trước chúng ở sâu trong vách đá khoảng ba thước, bây giờ chỉ cách chưa đến một thước." Muộn Du Bình nói, ra hiệu, "Trong năm ngày, chúng đã tiến gần về phía chúng ta hơn hai thước, thêm một ngày rưỡi nữa..."

Hắn dừng lại, không nói tiếp nữa.

Tôi hiểu ý của hắn, chỉ còn có một ngày rưỡi, những cái bóng này có thể chui ra khỏi tường đá.

"Lẽ nào chúng vẫn còn sống?" Tôi không khỏi sởn gai ốc.

Muộn Du Bình lắc đầu, nhìn chằm chằm cái bóng, dáng vẻ đó, trông như đang đối mặt với cái bóng vậy.

Cơn buồn ngủ của tôi biến mất trong chớp mắt, cầm đèn lên chiếu một vòng, thấy bốn phía toàn là các cái bóng khác nhau nổi lên, tôi sởn da gà da vịt. Những cái bóng này rốt cuộc là cái gì? Nếu chúng chui ra khỏi vách đá... nghĩ đến đây mà dựng hết tóc gáy.

Đi một vòng, tôi đột nhiên nhận ra điều gì, lập tức chửi thề: "Đệt! Chả nhẽ đây chính là mục đích của nó?"

"Mục đích gì?" Bàn Tử vẫn mơ mơ màng màng.

"Tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ là một loại nghi lễ, chúng ta là tế phẩm, đây là một kiểu nuôi ăn, chúng ta là thức ăn, hoặc có thể đây là một kiểu đi săn, chúng ta là con mồi... Nói chung, chúng ta là để chuẩn bị cho những cái bóng này."

Bàn Tử nhíu mày, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngẩn ra, mắng một tiếng: "Mẹ kiếp! Không thể nào!"

Tôi nói: "Cái gì mà không thể nào nữa? Nhìn mấy cái bóng này hình dáng quái gở thế, chắc chắn không phải mỹ nữ cup F đâu mà mơ, chúng nó bị tụi mình thu hút, nhất định không phải là chuyện tốt."

Tâm tư tôi rối bời, không biết phải làm sao nữa, quay ra nhìn Muộn Du Bình, đã thấy hắn ngồi như nhập định, chả biết đang nghĩ cái gì.

Bàn Tử bỗng lôi từ trong đống công cụ ra một cái dùi đục đá, quăng cho tôi.

"Để làm gì?" Tôi hỏi.

"Tiên hạ thủ vi cường." Anh ta trầm giọng bảo. "Đánh cho mẹ nó cũng đếch nhận ra con mình luôn." Nói rồi toan đập.

Tôi túm anh ta lại. "Những thứ này là cái gì còn chưa biết, anh đập vài cái chưa chắc đã đập chết, ngược lại còn thả nó chui ra ngoài, xem đến lúc đó anh giải quyết thế nào!"

Bàn Tử mắng: "Đúng là không chịu nổi thằng đần nhà cậu! Không đập một cái ra thử xem thế nào trước đã?"

Tôi vẫn cứ cảm thấy không ổn, lại nhìn Muộn Du Bình, hắn vẫn không thèm để ý bọn tôi.

Bàn Tử cho rằng hắn cũng đồng ý, thế là giơ dùi lên, nhằm vào một bóng người, đập xuống.

Mấy ngày không ăn cơm, thể lực chống đỡ hết nổi, lần đập thứ nhất chỉ vỡ ra một cái hố nông, nhưng đá ở nơi này quá giòn, ngay sau đó đã nứt ra mấy đường bé tí.

Anh ta hừ vài tiếng, ngay sau đó, xuôi theo đường vân xanh lục của mạch ngọc, bỗng nứt ra một vết rất sâu.

Trong nháy mắt, một mùi rất nồng bốc ra từ trong khe đá nứt, nồng đến mức gần như không hít thở nổi, chúng tôi đều bất giác giật lùi về sau mấy bước.

Bàn Tử còn định đập tiếp, tôi lại kéo anh ta lại, bởi vì tôi nhìn thấy, ở sâu trong khe nứt đó lộ ra một cái gì đó.

Chúng tôi bịt mũi miệng, chờ mùi nồng nọ tiêu tán bớt, mới đến gần xem.

Bàn Tử cầm đèn mỏ, chiếu vào trong.

Mới đầu chỉ thấy một đống gì đó màu xanh lục sẫm, hình như cũng là đá, nhưng không thể nhìn rõ là bộ phận nào của cái bóng. Vốn cũng chẳng đáng sợ gì, nhưng đến khi nhìn gần lại, cái đống đó bỗng dưng giật lên một cái, một đôi mắt chỉ toàn tròng trắng đột ngột xuất hiện trong khe nứt, nhìn thẳng về phía tôi.

Ngay lúc đó, tôi gần như nghẹn thở.

Cặp mắt đó không có bất kỳ cảm xúc gì, cũng không có phương hướng cụ thể gì, nhưng bằng cách nào đó mình vẫn biết được nó thực sự đang nhìn mình, tình cảnh này thật là quái gở!

Tôi và Bàn Tử đều không kìm được mà lạnh cả người, sởn gai ốc, đồng thời lập tức xác nhận, thứ này không phải người!

Không dám nhìn nữa, tôi quay phắt đầu đi chỗ khác, Bàn Tử cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Tôi nhìn anh ta, nghĩ bụng không phải anh muốn đánh nó đến mẹ nó cũng đếch nhận ra hay sao? Anh ta lại lắc đầu quầy quậy.

Vừa định nói gì đó, đột nhiên từ trong khe nứt vang lên một tiếng rít chói tai như tiếng trẻ con thét, đồng thời, một cái móng vuốt thò phắt ra ngoài, chộp lấy cổ tôi.

Tốc độ quá nhanh, không ai phản ứng kịp. Tôi bị kéo xềnh xệch đến gần khe nứt, đập vào vách đá đau điếng.

Muộn Du Bình lúc này phản ứng nhanh hơn cả Bàn Tử, lập tức nhào tới túm tôi lại, một tay kia rút dao găm ra xọc thẳng vào khe nứt, đâm trúng vào cổ tay nó, liên tiếp ba lần, thứ kia mới chịu buông tay.

Tôi ngã xuống, ngay tức khắc được Bàn Tử kéo lại về.

Đôi móng vuốt kia lại thò ra ngoài, nhưng chỉ chộp được khoảng không. Bàn Tử xoay chiếc dùi nện vài nhát, cũng không biết có đánh trúng hay không, móng vuốt lại rụt vào.

Chúng tôi còn chưa hoàn hồn, thở hổn hà hổn hển. Bàn Tử nói: "Mẹ kiếp! Con mụ nội nhà nó là một tay đáng gờm đây!"

Muộn Du Bình đi thẳng về phía đống lửa không thèm quay đầu lại một cái, cầm cái rổ lên, vốc vào trong rổ một đống than củi vẫn đang cháy đượm, nói: "Hỗ trợ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info