ZingTruyen.Info

Phu quân, kiềm chế chút! - Tô Hành Nhạc

Chương 24: Canh hai, quân thịt đã xong

SacLang_123

  Edit: Bất Niệm 

  Bùi Cẩn nhìn vẻ mặt phẫn nộ cùng ủy khuất của Nhan Thế Ninh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đến khi hắn nhìn xuống phía dưới người nàng thì dưới bụng lập tức buộc chặt.

Áo lót kia làm từ lụa trắng, vừa mỏng vừa cóthể nhìn xuyên qua, cảnh vật bên trong lung linh như ẩn như hiện, thậm chí hắn có thể nhìn thấy hai trái đào khẽ nhếch lên. Vai trơn bóng, xương quai xanh mịn màng, làm cho người ta hận không thể cắn một cái.

Bùi Cẩn không nhịn được nữa, xuống giường đi tới bên cạnh nàng, một tay kéo eo thon của nàng dán sát lên người mình, không đợi nàng mở miệng liền cúi đầu hôn xuống.

Nhan Thế Ninh vì muốn tránh mà liên tiếp lùi về phía sau, Bùi Cẩn lại đuổi sát không buông, mút đôi môi của nàng một cách nhiệt tình. Phía sau lưng là bàn, không thể lùi lại được nữa,khiến cho nụ hôn của Bùi Cẩn càng ngày càng bá đạo, Nhan Thế Ninh ngửa cổ, đứng không vững, chỉ có thể đưa hai tay ra sau chống vào cạnh bàn, vì thế nàng cùng Bùi Cẩn càng dính sát hơn, thậm chí nàng có thể cảm nhận được cứng rắn của Bùi Cẩn.

Bùi Cẩn hôn môi của nàng thỏa thê xong liền chuyển xuống đầu vai vừa tròn vừa bóng loáng khiến máu nóng trong người hắn phun trào, không nhịn được liền cắn một ngụm.

Nhan Thế Ninh bị hôn đến đầu óc choáng váng, lại bị cắn mạnh như thế, lập tức kêu lên, "Đau!"

Bùi Cẩn cười hắc hắc, đưa lưỡi liếm liếm dấu răng trên vai nàng, dịu dàng nói, "Nàng cũng biết cắn người là đau à?"

Nhan Thế Ninh vừa định đáp, chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, nhìn lại đã thấy bản thân bị hắn bế lên. Thấy Bùi Cẩn ôm mình đi tới giường, nàng lại bắt đầu khẩn trương, "Thiếp, thiếp, nguyệt sự của thiếp còn chưa hết mà!"

Bùi Cẩn hí mắt cười, "Thật không, để phu quân kiểm tra một chút."

Nhan Thế Ninh thấy tay của hắn dò xét đi xuống, liền vội vàng kéo lại. Trời mới biết nguyệt sự của nàng hôm qua đã hết rồi, nàng chính là đang lừa gạt hắn mà thôi!

"Ái phi làm cái gì vậy?" Bùi Cẩn nhìn nàng giữ chặt tay của mình, lộ ra ánh mắt nguy hiểm hỏi.

Nhan Thế Ninh cười gượng không lên tiếng.

Bùi Cẩn cắn răng, "Nàng gạt ta! Xem ta thu thập nàng như thế nào!"

Nói xong liền đè Nhan Thế Ninh nằm xuống, một tay cởi áo lót trên người nàng, sau đó khẽ cắn lên lưng của nàng.

Nhiều ngày lăn qua lộn lại trên giường, Bùi Cẩn đã sớm phát hiện ra những vị trí nhạy cảm trên người Nhan Thế Ninh, phần sóng lưng chính là nơi nhạy cảm nhất của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào cũng có thể làm cho nàng khẽ run. Bùi Cẩn vốn muốn tiến hành theo trình tự, nhưng nàng lại dám lừa gạt hắn, khiến hắn phải nhẫn nhịn lâu như vậy, hắn cũng không quan tâm trình tự gì nữa!

Nhan Thế Ninh bị đè, không nhúc nhích gì được, chỉ cảm thấy tóc đen bị đẩy về phía trước, sau đó đôi môi ấm áp của Bùi Cẩn liền hôn một đường từ đầu vai của nàng đi xuống. Bởi vì nàng quay lưng về phía hắn nên không nhìn thấy mọi chuyện phía sau, chỉ có thể cảm giác được lưng của mình được người khác vuốt ve và cắn nhè nhẹ, điều này càng làm cho Nhan Thế Ninh thêm khẩn trương và bất an. Bùi Cẩn không ngừng liếm hôn, cảm giác tê dại nhanh chóng truyền đến toàn thân, Nhan Thế Ninh không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ, đồng thời không tự chủ được mà ngóc đầu lên, sống lưng cong lên thành một tư thế rất đẹp mắt.

Bùi Cẩn nghe được tiếng than nhẹ, hé miệng cười một tiếng, lại khẽ cắn lên cổ của nàng, tay trái nâng eo của nàng lên cách giường một khoảng nhỏ, còn tay kia chậm rãi chạm tiến vào da thịt bóng loáng, từ cổ đi xuống eo, lại đi lên tìm chỗ mềm mại trước ngực, bao quanh, xoa nắn, dùng một ngón tay khẽ gẩy hai trái anh đào đã sớm nhếch lên. Nhan Thế Ninh lập tức phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.

Cảm thấy người trong ngực mềm xuống, Bùi Cẩn xoay người nàng lại, thấy mặt nàng đỏ như gấc, hai tròng mắt mê ly như lạc trong sương mù, hắn cười ranh mãnh, nhẹ nhàng véo mặt nàng, nói, "Hiện tại, chúng ta bắt đầu động phòng." Nói xong liền bắt đầu cởi quần áo của chính mình.

Tim Nhan Thế Ninh đập loạn xạ, cảm giác choáng váng khi nãy còn chưa hết, lúc này nàng vừa thở phì phò vừa nhìn Bùi Cẩn lần lượt cởi xuống từng món quần áo trên người xuống.

Lúc tắm uyên ương, Nhan Thế Ninh đã nhìn thấy bộ dạng không mặc quần áo của Bùi Cẩn rồi, có điều khi đó nàng không nhìn kỹ, mà lúc này lại ở ngay trước mặt mình, trong khoảng thời gian ngắn, Nhan Thế Ninh có cảm giác run sợ. Thân hình của hắn thật sự quá tốt, cân xứng mà rắn chắc, cực kỳ hấp dẫn.

Nhan Thế Ninh không ngờ vóc người của Bùi Cẩn lại tốt như vậy, mặc dù khi hắn mặc quần áo cũng đủ khiến hắn đẹp trai hơn người rồi, nhưng bộ dạng khi hắn không mặc quần áo lại càng thêm mê người.

"Ái phi si mê phu quân như vậy, thật khiến phu quân cảm thấy ngượng ngùng." Bùi Cẩn cởi hết y phục, thấy Nhan Thế Ninh sững sờ nhìn chằm chằm mình, không khỏi trêu đùa.

Nhan Thế Ninh nghe vậy liền hoàn hồn, phát hiện mình và Bùi Cẩn đều đang trần truồng,mặt đỏ gất, "Thiếp... thiếp.." Giờ khắc này, những gì muốn nói, nàng lại không thể nói rõ ràng thành lời được.

Nàng lại bắt đầu khẩn trương rồi.

Bùi Cẩn cúi người đè thân thể mình lên thân thể của nàng, mười ngón tay đan chặt vào tay nàng, nhẹ nhàng mổ một cái vào môi đỏ mộng,thâm tình nói, "Không cần khẩn trương, giao cho ta."

Nói xong, lập tức cúi đầu ngậm lấy chỗ mềm mại khiến hắn yêu thích không buông tay kia.

"A.." Cảm giác được đầu lưỡi anh quét thật nhẹ, truyền đến cảm giác tê dại, Nhan Thế Ninh ưỡn người, tay khẽ rung lên. Bùi Cẩn thấy được phản ứng của nàng lại càng thêm dùng sức mút vào.

Cảm giác choáng váng một lần nữa truyền đến, trong mê ly, Nhan Thế Ninh cảm thấy có thứ gì đo đang chạm bên dưới. Cái chỗ kia xấu hổ muốn chết, nàng khép hai chân lại, bắt đầu giãy dụa.

"Đừng động, trước hết để ta làm cho nàng vui vẻ một lần, như vậy lát nữa ta đi vào, nàng mới không đau." Bùi Cẩn chịu đựng dục vọng kêu gào, nhẹ giọng trấn an.

Vì không để cho nàng quá đau, Bùi Cẩn chỉ có thể cố kìm nén.

Ngón tay xoa nhẹ vào u động thần bí, Nhan Thế Ninh cảm giác như có ngàn vạn con sâu nhỏ đang gặm cắn trong người, hết lần này đến lần khác, miệng của nàng đều bị che lại, khiến nàng không có cách nào kêu lên.

Nụ hôn này quá mức mạnh mẽ, Nhan Thế Ninh có cảm giác Bùi Cẩn như muốn đem nàng nuốt trọn.

Tất cả các bộ phận trên người đều bị tấn công, trong người Nhan Thế Ninh dâng lên từng đợt sóng, càng ngày càng cao, càng ngày càng dữ dội, sau đó tại thời điểm Bùi Cẩn dùng sức ở ngón tay, thủy triều bùng phát, bao phủ lên hết thảy mọi thứ.

Chân tay Nhan Thế Ninh cứng ngắc, sau đó xụi lơ xuống giường.

Bùi Cẩn nhìn ngón tay ướt át của mình, biết rõ thời điểm thích hợp đã đến, mang theo tình yêu, nghiêng thân đi vào.

"Đau!" Cảm giác được sự xâm chiếm, Nhan Thế Ninh nhíu mày ngăn cản, nước mắt cũng rơi xuống.

Sắc mặt Bùi Cẩn cũng ửng đỏ, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng, nói, "Chịu đựngmột chút."

Khẽ tiến vào một chút, thỉnh thoảng Bùi Cẩn lại nhìn phản ứng của Nhan Thế Ninh, thấy nàng rơi nước mắt không ngừng, muốn dừng nhưng lại rất muốn tiếp tục, nội tâm cực kỳ mâu thuẫn!!

"Ô ô, đau quá!" Nhan Thế Ninh không còn biết cái gì là hiền lương thục đức nữa, khóc lên giống hệt như một đứa bé.

Trong lòng Bùi Cẩn cảm thấy xót thương cho cô, khẽ hôn một cái "Rất nhanh sẽ không đau nữa."

"Ồ, ồ, có thể dừng lại được không?" Cảm giác đau đớn xé rách khiến Nhan Thế Ninh khóc càng lớn tiếng.

Ngừng...

Bùi Cẩn rất buồn bực, hắn lau những giọt nước mắt trên khóe mắt của Nhan Thế Ninh, nắm chặt tay của nàng, sau đó chân thành nói, "Thế Ninh, vì ngày này chúng ta đã đợi quá lâu rồi, đừng bắt ta phải đợi thêm nữa."

Nói xong, nhân lúc nàng không để ý liền mạnh mẽ đâm vào..

Nhan Thế Ninh không biết mình ngủ vào lúc nào, nàng chỉ biết khi nàng tỉnh lại thì toàn thân đều đau nhức, mà bên cạnh, Bùi Cẩn ôm nàng ngủ ngon lành.

Trên thân cả hai đều trống trơn, chỉ có một cái áo ngủ bằng gấm đắp lên trên.

Hồi tưởng lại chuyện tối qua, mặt Nhan Thế Ninh bắt đầu đỏ lên, nàng nhìn Bùi Cẩn, đột nhiên cảm thấy tất cả đều tốt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi – nàng và hắn thật sự đã trở thành phu thê rồi sao?

Tốt đẹp đến hoang đường!

Nhan Thế Ninh từng tưởng tượng ra phu quân sau này của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện người đó sẽ là Bùi Cẩn. Thậm Chí nàng còn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày nàng cùng tên hỗn đản này kết thành phu thê. Mặc dù khi còn nhỏ, Bùi Cẩn thường nói giỡn với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ xem là thật, mà khi hắn nói hắn muốn thành thân với nữ nhân khác, nàng lại vô cùng cao hứng, cảm thấy như thể mình được giải thoát. Thật không nghĩ đến xoay một vòng, hắn lại thật sự chạy tới cưới nàng!

Sau đó, thật sự là động phòng!

Nhan Thế Ninh nháy mắt suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có điểm kì lạ. Người này dường như vẫn luôn muốn ăn nàng, như thế nào lại không ăn luôn vào hôm thành thân mà lại chờ tới bây giờ?

Hiện tại nàng cũng không tính là cam tâm tình nguyện!

Nhan Thế Ninh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thoáng cái lại nhếch miệng, có lẽ là người này cố ý đùa cợt nàng! Nghĩ như vậy, nàng liền nghiến răng cắn cánh tay hắn một cái.

Bùi Cẩn bừng tỉnh, thấy Nhan Thế Ninh giở trò quỷ, cười một tiếng, "Sao ái phi lại nổi giận đùng đùng vậy? Là do không hài lòng với biểu hiện của phu quân sao?"

Sắc mặt Nhan Thế Ninh đột biến, vội vàng lắc đầu.

Bùi Cẩn ôm nàng vào trong ngực, hôn trán nàng, nói, "Hôm nay không thể chạm vào nàng được, nếu không nàng sẽ đau."

Nhan Thế Ninh đỏ mặt, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Hay là chờ đến đêm mai đi." Một hồi lâu sau, Bùi Cẩn ung dung lên tiếng.

Nhan Thế Ninh trừng lớn hai mắt.

Bùi Cẩn nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, lắc đầu thở dài, trời mới biết hắn còn chưa thỏa mãn dục vọng đâu!

Rõ ràng là một nha đầu hung hãn, không thể bắt cô chấp nhận trong một sớm một chiều được, cần từ từ thích ứng! Haizzz!!  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info