ZingTruyen.Info

Phat Mon Ac The Phan Tiep

Thần Sử nghi hoặc nhìn thôn trưởng, rồi lại ngó sang Âm Tế Thiên, nhíu nhíu mày:

Bộ ta và Khối băng quen biết nhau sẽ rất kỳ quái hay sao?

Âm Tế Thiên lạnh lùng nhếch miệng: Không phải kỳ quái! Mà là vô cùng kỳ quái!

Hắn biết Thần Sử sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho hắn. Hơn nữa hắn thừa tự tin rằng mình có thể an toàn thoát khỏi đây, cho nên mới không chút sợ hãi mà đứng trước mặt hai người bọn họ, hỏi rõ căn nguyên. Đại thôn trưởng không được tự nhiên ho khan một tiếng:

Tuy ta không có nói cho ngươi chuyện ta và Thần Sử có quen biết nhau, thế nhưng thực sự Thần Sử đã giết hết mọi người ở Duyên sơn hôm đó! Tiếp theo lại nhìn về phía Thần Sử: Phong Diệp, ngươi có dám nói ngươi không hề làm thế không?

Thần Sử nheo mắt: Hừ! Ta thừa biết ngươi sẽ thêm mắm dặm muối nói xấu sau lưng ta mà!

Đại thôn trưởng trừng mắt liếc y: Ngươi cứ nói thử xem, có đúng hay không?

Thần Sử thực sự không biết gã muốn cái gì, đành phải đáp: Đúng thế!

Đại thôn trưởng cười cười với Âm Tế Thiên: Ngươi xem! Ta đâu có lừa ngươi!

Âm Tế Thiên lại nhìn Thần Sử hỏi: Ta không biết vì sao ngươi lại giết đám sứ giả, không biết vì sao ngươi lại giết đám người cầu duyên. GGiờ ta chỉ muốn biết, ngươi có ý định giết ta và Bắc Minh hay không thôi?.

Ta định giết ngươi và Bắc Minh?

Thần Sử sửng sốt, lập tức hiểu được Đại thôn trưởng đã nói xấu sau lưng mình những gì. Y tức giận đạp cho Đại thôn trưởng một cái, mắng: Cho ngươi chừa cái tật nói lung tung!

Đại thôn trưởng ôm mông, oan ức nói: Ta làm sao? Tất cả cũng vì vụ cá cược năm xưa thôi mà?

Thần Sử giật mình, sau đó lườm gã một cái, mặt đỏ như cháy: Mẹ nó! Cá cược từ cái hồi còn trẻ trâu vắt mũi chưa sạch, vậy mà còn nhớ đến giờ!!!

Nói xong, dường như còn chưa bõ tức, y lại đạp thôn trưởng thêm một cái nữa. Đại thôn trưởng vội vàng lóe ra một ý:

Ngươi còn đá nữa là mông ta nát bét luôn đó! Hơn nữa, vụ cá cược này cũng là ngươi đề nghị mà ra, bây giờ sao tự dưng đổ lỗi tại ta? Ta đã nói với ngươi, cá cược là phải chấp nhận chịu thua. Bây giờ ngươi cứ ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường chờ ta đi.

Âm Tế Thiên không khỏi cũng cảm thấy tò mò, chẳng biết trước đó bọn họ cá cược cái gì, mà đến cả mình cũng bị lôi vào. Vừa nghe thế, khuôn mặt tuấn tú của Thần Sử liền ửng hồng lên:

Mẹ nó, ngươi nói cái gì? Ta không chấp nhận chuyện này!

Âm Tế Thiên nheo nheo mắt: Trước tiên trả lời câu hỏi của ta đã, rồi các ngươi liếc mắt đưa tình sau có được không?

Thần Sử lườm thôn trưởng: Ai liếc mắt đưa tình với gã? Sau đó y nhìn về phía Âm Tế Thiên: Ngươi đừng có nghe tên Khối băng này nói bậy! Gã chỉ muốn châm ngòi ly gián giữa ta và ngươi thôi! Nếu như ta muốn giết ngươi và Bắc Minh thì đã sớm giết rồi. Đợi ngươi Độ Kiếp xong thì còn giết chóc cái gì nữa.

Âm Tế Thiên im lặng nhìn Thần Sử. Mình và y quen nhau sao? Cớ gì Đại thôn trưởng lại muốn châm ngòi ly gián hai người bọn họ? Đại thôn trưởng cười khà khà:

Lúc ấy, ta nói như vậy là muốn để cho Tịch Thiên có lòng phòng bị ngươi.

Thần Sử hừ một tiếng. Âm Tế Thiên lại hỏi:

Đại thôn trưởng, chuyện ngươi và đạo lữ lên Duyên sơn cầu duyên là giả sao?

Đại thôn trưởng liếc nhìn sắc mặt Thần Sử rồi vội vàng phủ nhận:

Giả! Giả! Ta đã làm gì có đạo lữ! Ngày đó là ta một mình lên Duyên sơn, mục đính chính là để tìm Phong Diệp chứ không phải là cầu duyên!

Âm Tế Thiên tức giận trừng Đại thôn trưởng, thực muốn đá cho gã mấy cái như Thần Sử vừa làm.

Nếu đã rõ ràng rồi, vậy chuyện hôm nay chấm dứt tại đây. Giờ ta tới là để mua đồ ăn cho Yêu thú. Không biết Đại thôn trưởng đã chuẩn bị xong hết chưa?

Nếu không phải do Đại thôn trưởng thì hắn cũng không cần phòng bị Thần Sử như thế. Đại thôn trưởng vội nói:

Xong! Xong hết rồi! Chúng ta đi lấy đồ ăn luôn.

Âm Tế Thiên gật đầu, cùng với Đại thôn trưởng đi ra đại sảnh. Lúc này, hắn bỗng dưng dừng chân lại, nhìn Thần Sử hỏi:

Đúng rồi! Ta và Hiên Viên Duật thực sự có Thần duyên sao? Đương nhiên ngươi không muốn trả lời cũng được.

Hắn chẳng hề thích Hiên Viên Duật, sao có thể có Thần duyên với y được chứ? Thần Sử nghĩ đến chuyện lần đó, sắc mặt trầm xuống:

Thay vì nói Thần duyên, thà nói Nghiệt duyên đi còn đúng hơn. Tóm lại Thần duyên này, tuyệt đối không phải là Thần duyên mà ngươi vẫn tưởng đâu.

Âm Tế Thiên thấy mặt y trở nên khó coi, cũng không định hỏi nữa. Ra đến sân, Đại thôn trưởng nói:

Kỳ thực Duyên sơn không phải là nơi để cầu nhân duyên.

Âm Tế Thiên ngẩn người, quay đầu nhìn gã: Không phải cầu duyên, vậy sao có nhiều đôi đạo lữ đi Duyên sơn như vậy?

Đại thôn trưởng nhíu mày: Này cũng khó nói, trước đó quả đúng là Duyên sơn dùng để cầu nhân duyên. Thế nhưng về sau thì không phải nữa rồi!

Nếu không phải để cầu nhân duyên thì cầu cái gì?

Âm Tế Thiên cảm thấy, Đại thôn trưởng có quen biết Thần Sử, vậy chắc thân phận cũng không phải là bình thường. Hắn còn nhớ cái ngày bị Lăng gia đuổi giết, gã đã từng nói rằng, nếu không phải bị Chủ tử Phong Ấn thì gã cũng sẽ không chật vật như vậy. Nói cách khác, tu vi thực sự của thôn trưởng cũng không phải là Hóa Thần kỳ đỉnh cao.

Thần duyên!

Đại thôn trưởng vừa nói vừa bí ẩn cười cười. Gã không bàn gì thêm, chỉ im lặng dẫn Âm Tế Thiên ra sau lấy thức ăn, kế đó có chút vội vã mà chạy ngược trở về. Âm Tế Thiên thấy bộ dạng gấp gáp kia của gã, liền đoán được kế tiếp, gã muốn cùng Thần Sử, làm cái gì.

Quay trở lại Bắc gia, Âm Tế Thiên liền tới Phòng thu chi để nhận linh thạch, kế đó chậm rì rì đi về phía Thú Viên. Trên đường, hắn vẫn không ngừng nhớ tới vẻ mặt của thôn trưởng khi nhắc đến hai chữ Thần duyên. Thần duyên mà gã nói, có gì khác với Thần duyên mà các đạo lữ vẫn cầu? Âm Tế Thiên vừa nghĩ vừa nhíu mày. Nếu theo như mặt chữ, vậy có nghĩa là Nhân duyên của Thần.

Thần đạo

Âm Tế Thiên ngốc rớt.

Nhưng ngay lập tức, hắn cảm thấy là mình nghĩ nhiều rồi!

Nếu Thần Sử không giết bọn họ, vậy việc này coi như xong, không cần phải đoán già đoán non mục đích của Thần Sử làm gì. Rất nhanh, Âm Tế Thiên đã đem chuyện giữa Thần Sử và Đại thôn trưởng quên sạch.

Nháy mắt hai ngày đã trôi qua, cũng tới ngày Bắc Minh xuất quan. Âm Tế Thiên chẳng rảnh để ý xem sau khi Độ Kiếp mình có thêm năng lực gì mới, hắn đang phải bận rộn nhắc nhở đầu bếp chuẩn bị đủ loại điểm tâm để mang đến Minh Ngục ăn.

Bắc Minh vừa xuất quan, liền sẽ đáp ứng lời mời của Hạ Hầu Lân, cùng đến Minh Ngục. Sáng sớm ngày hôm sau, Âm Tế Thiên, Bắc Minh, Hiên Viên Duật, Hạ Hầu cùng với hơn 20 trưởng lão Bắc gia đều tụ tập trong rừng trúc ở Minh Thăng Viện.

Minh nhi, cha không nói nhiều, nhưng ngươi nhất định phải đặt sức khỏe của mình lên trên hết, đừng cố gắng quá. Biết chưa? Bắc Vũ Hoành lo lắng dặn. Kế đó lại quay sang Âm Tế Thiên: Tịch Thiên, ngươi cũng thế! Hai người các ngươi làm gì cũng phải cẩn thận đấy!

Âm Tế Thiên liếc sang Huyền Ngọc trưởng lão không ngừng nhìn lén bọn họ. Bắc Vũ Hoành nói với Bắc Minh: Ngươi có muốn nói vài câu với mẹ ngươi không?

Bắc Minh nhìn sắc mặt hồng hào của Huyền Ngọc trưởng lão, lành lạnh nói:

Không có!

Bắc Vũ Hoành thở dài: Được rồi!

Khúc mắc trong lòng Minh nhi, tồn tại không chỉ ngày một ngày hai, chỉ trong thời gian ngắn, muốn xóa bỏ là không thể nào. Trước đó vài ngày, y có chủ động tới nhìn Huyền Ngọc, đã đủ hiểu là y tha thứ cho bà rồi. Bắc Vũ Hoành nhìn về phía Hạ Hầu Lân, ôn hòa cười:

Lần này, phải cảm ơn Hạ Hầu công tử nhiều lắm. Sau khi đến Minh Ngục, còn phiền Hạ Hầu công tử để mắt tới nhiều hơn.

Hạ Hầu Lân mỉm cười: Hoành trưởng lão khách khí rồi!

Lúc này Hiên Viên Duật cũng đã tới, trực tiếp nói với Bắc Minh: Minh sư đệ, ngươi không muốn chào từ biệt sư phụ sao?

Bắc Minh liếc mắt nhìn y: Có ngươi chào bà là được rồi.

Hiên Viên Duật nhăn mày. Y thật không biết nên nói Bắc Minh như thế nào đây nữa. Thế nhưng, cũng không thể nói Bắc Minh lạnh lùng vô tình được

Bắc Vũ Hoành hô: Các ngươi ở đây chờ một lát, để ta xem các trưởng lão chuẩn bị như thế nào rồi.

Âm Tế Thiên nhìn nhóm trưởng lão cách đó không xa, thấp giọng hỏi: Không nghĩ tới mở đường thông sang Minh Ngục lại cần nhiều trưởng lão như vậy. Hơn nữa, mỗi trưởng lão đều là ở Độ Kiếp kỳ.

Hiên Viên Duật cười cười nói: Đây chính là mở cửa thông sang Minh Ngục đó, chẳng phải mở cửa lớn của Bắc phủ. Đương nhiên là cần nhiều tu sĩ cao giai rồi!

Âm Tế Thiên trừng mắt lườm y, kế đó xoay qua Hạ Hầu Lân: Hạ Hầu huynh, cái người mời ngươi tới Minh Ngục làm khách kia có nói cho ngươi biết làm như thế nào để đi Minh Ngục không? Hay là y sẽ đến tận Phàm giới đón ngưoi?

Hạ Hầu Lân lấy một cái phù chú màu vàng từ trong cái Nhẫn không gian mà Hiên Viên Duật đã đưa cho hắn ta ra:

Y nói, lúc nào muốn tới Minh Ngục, thì đốt cái này đi.

Hiên Viên Duật và Bắc Minh liếc mắt nhìn nhau, tiếp nhận cái phù chú kia, quan sát một hồi rồi lắc đầu:

Xem không hiểu! Phù chú của Quỷ Tiên quả nhiên khác hẳn với của Tu Chân giới!

Âm Tế Thiên lườm y: Không hiểu đã làm sao? Đâu ai bắt ngươi phải xem hiểu. Ngươi nhìn cho biết là được rồi!

Hiên Viên Duật hỏi Hạ Hầu Lân: Hạ Hầu huynh, ta đốt cái này nha

Đốt đi!

Từ đầu ngón tay Hiên Viên Duật hiện ra một ngọn lửa nhỏ, nhanh chóng dính vào phù chú màu vành. Lúc phù chú cháy hết, trong rừng trúc liền bất chợt nổi gió lớn. Nhóm trưởng lão đang đứng nói chuyện gần đó vội vàng vươn tay áo che lại bão cát thổi tới, liền thấy phía trước không xa, bỗng dưng xuất hiện một cái động lớn màu đen.

Có chuyện gì? Kia là cái gì vậy?

Hình như là con đường thông sang Minh Ngục!

Hả! Chẳng phải chúng ta còn chưa bày trận pháp à? Vì sao nó đã mở ra rồi?

Hiên Viên Duật nhếch môi:

Tiện quá đi! Tới Minh Ngục rồi ta sẽ mua vài cái phù này về.

Bắc Minh xoay người nói với Bắc Vũ Hoành: Cha! Chúng ta đi đây.

Trước khi quay người lại, khóe mắt của y vô tình đụng phải Huyền Ngọc trưởng lão, bất quá ý phớt lờ, kéo Âm Tế Thiên đi vào trong động đen kia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info