ZingTruyen.Info

Phap Su Can Chien Q5 Q10 Ho Diep Lam

Chương 473: Kế hoạch của Phiêu Lưu.

Người ta thường gọi người cùng nghề thành oan gia, mà ở trong game thì cùng chức nghiệp chính là oan gia. Mặc dù đẳng cấp của mọi người sẽ có cao có thấp, nhưng ai ai cũng tin tưởng bản thân sẽ là game thủ chuyên nghiệp có kỹ thuật xuất sắc nhất.

Lúc này Tả Thủ Tả Ái bị Cố Phi khinh bỉ, dù là bị so sánh với Bách Thế Kinh Luân đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng võ gia, vẫn khiến gã cảm thấy rất không phục. Kỳ thực Cố Phi cũng không phải đang so đo tài nghệ của bọn họ trên mặt chức nghiệp, mà ý của Cố Phi, có nghĩa rằng cậu chẳng qua là một người thường thôi, không phải người luyện võ giống Bách Thế Kinh Luân, cho nên dù Cố Phi chịu giảm tốc độ do Băng Toàn Phong, thì với Cố Phi mà nói vẫn dư sức xử gã.

Đương nhiên, tầng nghĩa này vẫn không dễ nghe hơn tí nào, nói chung đều là khinh bỉ năng lực của Tả Thủ Tả Ái. Trong lòng Tả Thủ Tả Ái không cam, quay người đá một cước qua đây.

Người chơi bình thường sử dụng kỹ năng, với Cố Phi giống như một đối thủ chỉ biết mấy chiêu thức cố định thôi, muốn đối phó thì khó cỡ nào được chứ? Dù cho có điểm tâm đắc riêng khi sử dụng kỹ năng đi nữa, nhưng cải biến chút xíu đó căn bản không chạy thoát con mắt chuyên nghiệp của người trong nghề như Cố Phi. Lúc Tả Thủ Tả Ái đá chân tới, Cố Phi thấy rõ, chợt cúi đầu liền khiến cú đá kia không trúng đích.

Theo sau khom thân thể xuống, một tay giữ đùi phải của Tả Thủ Tả Ái, cùng lúc đá ra một chân, rất không phúc hậu quét ngang về phía chân trái đang làm trụ của Tả Thủ Tả Ái.

Một cú quay người đá chân của Tả Thủ Tả Ái nhất thời đạt tới một độ cao mới, cả người ngã ra sau, rồi bẹp một tiếng, đã té chổng vó lên trời.

Nếu Cố Phi thật sự ra tay, thì chém đao từ sau lưng Tả Thủ Tả Ái lần đầu tiên đã dùng Song Viêm Thiểm chém gã ngỏm rồi. Không trực tiếp xử đẹp chủ yếu vì nể là người quen biết mới nương tay. Giờ gạt ngã Tả Thủ Tả Ái xong cũng không tiếp tục nữa, đứng thẳng lưng mà nói: "Thôi, đừng đánh nữa, các cậu nói xem xem mình tột cùng đang làm gì đi."

Kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, cửa phòng hệ thống vốn thiết kế để mặc cho người ta ra vào, nếu không có tình huống đặc biệt gì, là sẽ không bị khóa, Cố Phi thuận tay đóng lại chẳng qua chỉ để giúp cản lại một lớp công kích từ mũi tên và pháp thuật. Bây giờ Phiêu Lưu và Hữu Thủ Tả Soái cũng chỉ đẩy nhẹ, đương nhiên cũng sẽ mở ra.

Hai người nhảy vào, liền thấy Tả Thủ Tả Ái ngã chổng vó trên mặt đất, Cố Phi quay người nhún vai đầy vô tội với hai người họ: "Đến cùng các cậu muốn làm gì hả?"

Tuy bị ba người kẹp giữa phòng, nhưng Cố Phi vẫn không sợ chút nào, bởi vì hiệu quả đóng băng đã qua. Trạng thái ấy vốn chỉ có mấy giây, kéo dài hơn thì có vẻ quá biến thái rồi.

Phiêu Lưu đương nhiên biết rõ hiệu quả pháp thuật của minh là bao nhiêu, gã dám khẳng định lúc Tả Thủ Tả Ái ra tay thì trạng thái ấy chưa biến mất. Nhưng lúc này nhìn thấy Tả Thủ Tả Ái chật vật ngã lăn quay, lẽ nào cậu ta ở dưới trạng thái bị đóng băng giảm tốc độ liền hạ gục Tả Thủ Tả Ái ư? Phiêu Lưu hít vào ngụm khí lạnh, gã phát hiện kẻ đánh giá thấp Cố Phi không chỉ có người xa lạ, mà bản thân gã cho rằng đã nắm rõ thực lực của cậu ta rồi, không nghĩ tới vẫn là nhìn sai. Đến cùng thì người này có giới hạn thực lực hay không vậy?

Cố Phi hơi lùi về bên tường, đứng ở vị trí rất thuận tiện có thể chém về bất luận ai trong ba người, sau đó mới cười híp mắt: "Nói coi, sao không ai nói gì hết vậy?"

Phiêu Lưu liếc mắt nhìn hắn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: "Nhiệm vụ, cũng là làm nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì?" Cố Phi hỏi.

"Nhiệm vụ bình thường thôi, không so với cậu được, lại to gan muốn ám sát Danor George cơ." Phiêu Lưu nói.

"Nhưng cố ý bày mưu làm nhiều người trở thành tốt thí, có phải hơi quá hèn hạ không?" Cố Phi nói. Cho tới nay ấn tượng của hắn về Phiêu Lưu vẫn còn được. Giờ thấy gã làm ra chuyện này, không khỏi thấy tiếc hận thay.

Phiêu Lưu chỉ thờ ơ nhún vai: "Xem ra cậu có chút hiểu lầm, từ trước tới nay tôi không phải là người tốt gì cả."

"Ừ, đúng là có hiểu lầm." Cố Phi gật đầu. Trong lòng hắn thấy hơi tiếc. Vì ấn tượng trước giờ với Phiêu Lưu cũng không tệ lắm, cho nên khi phát hiện kẻ kế hoạch đằng sau vụ này là gã, liền hy vọng gã có thể giải thích. Đáng tiếc Phiêu Lưu trực tiếp thừa nhận mình là kẻ âm mưu như Cố Phi thấy, làm cho Cố Phi không có cách nương tay với gã nữa. Phiêu Lưu không phải người tốt gì, Cố Phi càng không phải hạng người nhân từ nương tay, vì tình cảm mà bỏ qua.

"Muốn động thủ rồi?" Phiêu Lưu cười cười nhìn cử động của Cố Phi: "Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ban nãy cậu đánh chết đạo tặc hình như không tăng thêm điểm PK? Hoặc là chưa đủ 20 điểm? Nhưng dù sao đi nữa, nếu giờ cậu ra tay với bất kì ai trong bọn tôi thì điểm PK của cậu nhất định sẽ lên 20. Tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân cậu đánh ngã Tả Thủ, nhưng lại không giết đi?"

Cố Phi cũng cười: "Xem ra cậu cũng có chút hiểu lầm đấy. Tôi không giết Tả Thủ, chẳng qua vì vẫn coi mọi người là bạn bè, cho nên muốn nghe xem các cậu có giải thích gì không. Về vấn đề điểm PK thì cậu không cần quan tâm thay tôi đâu, tôi có kinh nghiệm rất phong phú ứng phó vụ này."

"Hóa ra vậy, thế thì giờ chúng ta có còn được coi là bạn nữa không?" Phiêu Lưu hỏi.

"Vẫn có thể coi là bạn đi, nhưng đã làm sai thì phải chịu trừng phạt, điều này không liên quan gì tới việc bạn bè hay không." Cố Phi đáp.

"Chỉ là một trò chơi thôi. Cần để ý như thế ư?" Phiêu Lưu nói.

"Ha hả. Cũng bởi vì chỉ là trò chơi, cho nên tôi cũng không quá nghiêm túc. Cho nên tôi nói vẫn coi là bạn. Nếu chỉ là trò chơi, tôi chém rớt một cấp của cậu, cậu sẽ không để tâm đi?" Cố Phi nói.

"Chém tôi xong, cậu chuẩn bị rời khỏi đây ra sao?" Phiêu Lưu đi tới bên cửa sổ, chỉ chỉ phía dưới mà nói: "Không phải cậu không biết tình huống phía dưới kia là thế nào chứ?"

"Tình huống phía dưới, hình như sẽ không cải biến gì khi tôi chém hay không chém cậu cả." Cố Phi đáp.

"Thế thì chưa chắc..." Nụ cười của Phiêu Lưu rất gian trá.

Cố Phi đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn vỗ đầu một cái kêu lên: "Thì ra là vậy!"

"Cậu hiểu rồi?"

Cố Phi gật đầu: "Cậu cố ý tụ tập một đám người, hóa ra không phải để họ thành con cờ thí, mà thật lòng chuẩn bị tìm cách dẫn họ vào trong tòa thị chính. Hiện nay cậu đang là một thành viên của Ngắm Hoa Trong Màn Sương, giơ cờ hiệu đi vào tiêu diệt bọn họ, có thể tiến vào tòa thị chính đường hoàng. Hoàn mỹ hơn là, đang khi tiêu diệt bọn họ xong thì cậu lại có thể ra ngoài đường hoàng, đám Ngắm Hoa Trong Màn Sương bên ngoài kia, từ đầu tới đuôi không phải uy hiếp với cậu."

"Không sai." Phiêu Lưu gật đầu, "Những tên kia có thể hoàn thành nhiệm của mình, chỉ là bỏ ra cái giá mất một cấp; thân làm đồng bạn của bọn họ, tôi trợ giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ; mà thân làm thành viên của Ngắm Hoa Trong Màn Sương, tôi giúp họ diệt trừ phần tử quấy rối; về phần tôi, tôi cũng mượn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của mình, tất cả mọi người đều đạt được thứ bản thân cần."

"Uầy, cậu chỉ là muốn vào làm nhiệm vụ, có cần bày trò phức tạp thế không?" Cố Phi nói.

"Nếu như cậu gia nhập Ngắm Hoa Trong Màn Sương, liền biết có cần thiết hay không. Công hội này trừ vài thành viên trung tâm cố định ra, đều không có tí cảm giác tin tưởng nào với người khác hết. Cho nên dù tôi gia nhập vào đó, ở trước mặt thời điểm nhiệm vụ quan trọng của họ, cũng sẽ không được phép vào trong tòa thị chính. Vì vậy tôi chỉ có thể chế tạo ra một cục diện giúp mình." Phiêu Lưu nói.

"Chẳng qua cậu tới đây thực sự làm tôi bất ngờ." Phiêu Lưu chợt cười bảo, "Nếu không có cậu, đột phá vào tòa thị chính không thể dễ dàng như thế được."

"Nếu như chúng ta không thể đột nhập vào tòa thị chính, cậu đương nhiên sẽ không có cách lẫn vào được." Cố Phi nói.

"Đúng vậy."

"Thế nhưng cậu lại có quyền hạn vào tòa thị chính, điểm ấy không khiến hội trưởng các cậu nghi ngờ sao?" Cố Phi hỏi.

Phiêu Lưu cười cười: "Bởi vì tôi vốn có quyền hạn tiến vào bất cứ tòa thị chính ở thành nào." Phiêu Lưu chỉ chỉ huy chương đeo trước ngực mình: "Số nhiệm vụ tôi hoàn thành, ở hơn hai mươi tòa thành, chiếm được phần thưởng đặc biệt này. Tôi có quyền hạn tiến vào bất cứ tòa thị chính ở thành nào."

"Ồ. Nói thế thì, Tả Thủ và Hữu Thủ đương nhiên cũng có nhỉ." Cố Phi nhìn trước ngực hai người kia, quả nhiên cũng có huy chương giống nhau.

Phiêu Lưu gật đầu: "Cho nên vào thời điểm này, chúng tôi tranh thủ cơ hội được tiến vào tòa thị chính không phải là việc khó."

"Các cậu? Chẳng lẽ Tả Thủ và Hữu Thủ không phải đi theo bọn tôi cùng giết vào ư?" Cố Phi khó hiểu.

"Đúng là thế, nhưng trong giải thích của tôi tự nhiên sẽ bao quát thêm bọn họ. Cho nên khi tiêu diệt tất cả mọi người trong tòa thị chính, hai người họ chỉ cần trở về dáng vẻ sẵn có, theo tôi cùng ra khỏi đây là không có vấn đề gì cả." Phiêu Lưu nói.

"Hai người họ có vào tòa thị chính không, lẽ nào không ai thấy được?" Cố Phi hỏi.

"Dưới kia hỗn loạn vượt xa suy nghĩ của cậu đấy. Cậu nghĩ kiên trì làm một nhiệm vụ lâu như vậy, đột nhiên bị đả kích nặng nề thế này. Cảnh tượng nhiều người cùng phát điên là thế nào." Phiêu Lưu nói.

"Thì ra là thế, hết thảy đều đã bị ngươi tính trước đến rồi." Cố Phi cảm thán.

"Trừ cậu ra..." Phiêu Lưu nhìn Cố Phi, "Mời cậu gia nhập, là một nước cờ hiểm. Có cậu ở đây, xác suất thành công giết vào tòa thị chính cao hơn nhiều, thế nhưng, sau đó làm sao thanh trừ hết người tham gia kể cả cậu, thật đúng là hóc búa."

"Có phải hóc búa hay không, chẳng mấy chốc sẽ biết." Cố Phi nắm chặt kiếm.

"Nếu đổi thành người khác, tôi muốn thử bàn một điều kiện." Phiêu Lưu nói.

"Điều kiện gì?" Cố Phi hỏi.

"Những người tiến vào trong này, ngoại trừ bốn người chúng ta hình như chỉ còn lại một..."

"Không cần uổng công, một người cũng không còn đâu." Cố Phi biết Phiêu Lưu đang nói tới số 2, vẫn nấp sau cửa, thẳng đến khi bị số 4 giết chết, đám Phiêu Lưu có thể chưa biết chuyện.

"Hửm?" Quả nhiên Phiêu Lưu còn chưa biết, lúc này sau khi biết được liền gật đầu: "Thế thì. Chỉ còn bốn người chúng ta. Ba người bọn tôi có thể ra ngoài nói cho công hội biết đã rửa sạch toàn bộ mục tiêu. Có thể bọn họ không tin tiếp tục đóng giữ, nhưng chỉ cần cậu kiên nhẫn chờ một lát. Chung quy bọn họ sẽ tản đi, đến lúc đó bằng thực lực của cậu, muốn xông ra ngoài thoát khỏi tuyệt đối không khó."

"Nhưng tôi luôn cảm thấy, có vẻ cậu sẽ không thỏa hiệp." Phiêu Lưu nói.

"Đúng đó." Cố Phi nói, "Con người tôi ánh mắt thiển cận, không nhìn xa trông rộng, không nghĩ sâu xa như vậy. Tôi chỉ muốn dạy dỗ ba cậu một phen, còn làm sao thoát ra thì là chuyện về sau mà?"

"Nếu vậy thì..." Phiêu Lưu bất đắc dĩ, đột nhiên giơ pháp trượng của mình lên.

---------------

ps: Cuối tuần này có 2 chương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info