ZingTruyen.Info

Pháp Sư Cận Chiến (Q1-Q4) - Hồ Điệp Lam

Quyển 01 - Chương 025

Akiko_Official

Chương 25: Nghiệp đoàn.

"Xoạt xoạt xoạt!" Mọi ánh mắt đều chuyển qua.

"Sưu sưu sưu sưu!" Mấy cô gái vô cùng mau lẹ vọt tới.

"Răng rắc rắc!" Mấy cô nàng đã hoàn toàn vây quanh Cố Phi.

"Này tên kia, muốn làm gì hả?" Một cô gái ngang nhiên vỗ bàn, trừng mắt mà thét lên với Cố Phi.

Cố Phi nhìn cô mà kích động. Lại là một cách đấu gia, đây là lần đầu tiên gặp cô. Cô gái này dung mạo khá xinh, còn có làn da màu chocolate khỏe mạnh. Nhưng cái mà Cố Phi chú ý nhất là trong bọn con gái này lại có đến hai người lựa chọn nghề nghiệp cách đấu gia. Cho nên Cố Phi đảo mắt nhìn quanh xem còn có người thứ ba nào lựa chọn cách đấu gia nữa không.

Cô gái này thấy mình nói vậy mà Cố Phi không phản ứng, ánh mắt dừng trên người mình một lát, rồi lập tức chuyển sang mục tiêu khác. Cái ánh mắt đó, y chang như ánh mắt của kẻ háo sắc tìm kiếm con mồi phù hợp, mà rõ ràng cô lại bị kẻ háo sắc này quẳng qua một bên. Bất luận từ góc độ nào thì cũng vô cùng tức giận, lúc này mới tùy tiện bước tới trước mặt Cố Phi, ngăn cản tầm nhìn của hắn, rồi lại quát lên: "Tên kia, muốn nhìn đi đâu?"

Cố Phi nhíu nhíu mày, bây giờ là thời đại gì mà một cô gái lại mở miệng ra là thô lỗ như trên phim truyền hình thế, Game Online thật sự là một mảnh đất thần kỳ. Cố Phi cảm khái, rồi lắc đầu: "Không nhìn gì cả."

Cô gái này đã bị chọc tức lên tới đỉnh điểm rồi, chuẩn bị vung nắm đấm ra PK, mà bị Thất Nguyệt ngăn lại: "Liệt Liệt, không có gì đâu, hắn nói hắn muốn rời khỏi nghiệp đoàn mà thôi."

"Hả?" Cô gái gọi là Liệt Liệt này ngẩn người, nắm đấm vung lên đã hạ xuống. Mấy cô gái cũng xúm lại nhìn Cố Phi với vẻ kinh ngạc.

"Sao thế?" Cố Phi nhìn qua biểu lộ của mọi người, "Tôi có hiểu lầm chuyện sao? Mấy người không phải muốn tôi rồi khỏi nghiệp đoàn?"

Nghe câu này, trên mặt mấy cô gái đều có chút không tự nhiên, còn toát ra một tia áy náy. Thất Nguyệt nhìn biểu hiện của mọi người, đành phải nói: "Anh không có hiểu lầm, bọn tôi chính xác là muốn anh rời khỏi nghiệp đoàn, nhưng mà không phải bây giờ."

"Là sao?" Cố Phi khó hiểu.

"Anh giả vờ hay thật sự không biết?" Liệt Liệt lớn tiếng nói: "Nhân số nhỏ nhất của nghiệp đoàn là hai mươi người, một khi ít hơn số này sẽ tự động giải tán!"

"À, vậy là phải đợi các người tìm được người mới để gia nhập, tôi mới có thể rời khỏi?" Cố Phi nói xong, không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Hàn Gia Công Tử, tên kia mà tới tham gia nghiệp đoàn này thì không biết sẽ xuất hiện tình cảnh nào nhỉ.

Mấy cô gái hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thất Nguyệt nói: "Bọn tôi sẽ mau chóng tìm người thích hợp, thời gian này không tiện cho anh rồi."

"Có gì đâu mà không tiện." Cố Phi nở nụ cười, rồi đứng dậy, "Chờ mấy cô tìm được người, cứ trực tiếp đá tôi ra là được rồi. Còn gì không? Không thì tôi đi."

Đứng dậy bước vài bước tới cửa ra, lại cảm giác yên tĩnh quá thì phải. Cố Phi quay đầu lại nhìn nhìn, cảm thấy không khí có vẻ lẳng lặng, đúng lúc lại thấy Liệt Liệt đang nhìn mình, thế là gật đầu nói: "Liệt Liệt, ừm, đặt tên tốt đấy."

"Anh có ý gì!?" Liệt Liệt quả nhiên tính tình như chằn lửa, nghe câu nói Cố Phi giống như có ẩn ý, lập tức bước dài một bước, vọt đến áp sát phía sau Cố Phi, thân thể nghiêng một cái, nắm tay phải đã vung tới.

Kết quả Cố Phi vô thanh vô tức, nhẹ nhàng kéo cửa phòng một phát, thân thể đã vọt ra ngoài, còn quay đầu lại cười cười: "Đi nha." Sau đó đóng cửa lại.

Sách Mã Lưu Tinh! Sau khi ra khỏi phòng thì Cố Phi nghĩ đến. Đây là một kỹ năng công kích của cách đấu gia, có tốc độ cùng uy lực rất cao, bao gồm cả áp sát hữu hiệu.

"Càng nhìn càng thấy cách đấu gia ngầu vô cùng..." Cố Phi cúi đầu nhìn nhìn áo choàng Pháp sư của mình, cảm thấy vô cùng đau thương.

Sau khi Cố Phi bỏ đi, trong phòng giữ trạng thái im lặng nửa phút. Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Thất Nguyệt, chậm rãi bước đến Liệt Liệt còn đang đứng như trời trồng, lắc tay của cô nói: "Lần sau đừng xúc động như thế. Tuy hắn cấp cao, nhưng cũng chỉ là một pháp sư, mà trang bị toàn thân rác rưởi ấy, lỡ như đánh trúng người ta thì chết luôn đấy."

Liệt Liệt quay đầu, nhìn qua Thất Nguyệt, kinh ngạc nói: "Hắn né được."

"Hả? Bà nói sao cơ?"

"Tui nói là, một quyền vừa nãy của tui bị hắn tránh được." Liệt Liệt nói.

Mấy cô gái lập tức nhào tới, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, có người hỏi một câu: "Bà không phải chỉ hù dọa hắn thôi sao?"

Liệt Liệt cười khổ: "Tui nhìn hắn càng thấy tức giận, muốn thật sự đánh hắn một quyền, nhưng dường như hắn chỉ cần nhẹ nhàng là có thể tránh né được."

Mấy cô gái đều có chút kinh ngạc. Bọn họ đã chơi chung với nhau một thời gian không ngắn, vẫn có chút hiểu biết về nhau. Liệt Liệt này không chỉ chọn nghề nghiệp cách đấu gia đơn giản, cô gái này dường như từ nhỏ đã rất thích đấu đá, đối với các loại quyền cước đấm đá yêu cầu rất cao, nghe nói còn lén lén chạy tới võ quán học nữa. Sự thật cũng chứng minh, quyền cước của cô gái này người thường không thể so sánh được. Trong Thế Giới Song Song hoàn toàn mô phỏng thực tế, tốc độ tung quyền của cô là nhanh nhất đấy. Lúc mà mọi người đang cầm vũ khí không biết làm sao để đánh quái, cô đã sớm tung quyền cước đánh cho gà bay chó chạy, một bên còn kêu ra thật đã nghiền nữa.

Cấp độ của Liệt Liệt không phải cao nhất trong chúng nữ, trước mắt chỉ mới cấp 26, nhưng nếu bàn về PK, một mình cô đánh với bốn năm cô khác cũng không thành vấn đề. Đối với điểm này thì cô cũng có chút đắc ý. Cao thủ ở những game online trước đây chuyển qua Thế Giới Song Song đều có vẻ xuống tay, ngược lại cô học vài ngày quyền cước liền biến thành cao thủ, hơn nữa lại chọn nghề nghiệp cách đấu gia vô cùng chuẩn xác, y như cá gặp nước.

Hơn nữa với tính cách đam mê này của cô, mặc dù là con gái thì cũng không thiếu chuyện PK. Càng trâu bò hơn là chưa thấy thất bại, cho dù gặp đối thủ cấp cao hơn mình. Trải qua chuyện này cũng có chút cảm giác lâng lâng, nghiễm nhiên cảm giác mình là thiên hạ vô địch thủ.

So với Cố Phi, cái loại nghề pháp sư này, chỉ cần cô tung ra một quyền thì hắn răng rơi đầy đất. Nào biết người ta chỉ nhẹ nhàng lướt một cái, liền tránh thoát được, loại cử chỉ nhẹ nhàng này đích thực mang phong thái của cao thủ.

"Liệt Liệt, có thể hắn cũng có tập võ đó?" Một cô gái nói lên nghi vấn.

"Không phải." Liệt Liệt khẳng định nói.

"Bà sao biết rõ vậy?"

"Nếu vậy hắn phải chọn cách đấu gia như tui rồi, nếu không cũng có thể chọn chiến sĩ, đạo tặc, các loại nghề nghiệp cận chiến. Còn hắn thì chọn cái gì? pháp sư? Hắn bị ngu hay sao?" Liệt Liệt nói.

"Có thể là người ta chỉ muốn chơi trò chơi thôi, còn bà thì giống như là chạy vào trò chơi để đánh nhau vậy."

Liệt Liệt nhếch miệng, biểu thị khinh thường.

"Liệt Liệt, bà nói như vậy, thì có biết tại sao hắn né được không?" Thất Nguyệt hỏi.

"Là ảo giác." Liệt Liệt nghiêm túc nháy mắt nói, "Nhất định là ảo giác."

Chúng nữ tán đi.

"Móa, coi rẻ tui hả?" Trong phòng hoàn toàn không đủ chỗ, một người rồi một người lần lượt lao ra ngoài, chạy ra đường. Thất Nguyệt nhìn qua mấy cô gái này truy đuổi, chỉ biết cười khổ.

"Người nọ hình như cũng vừa mắt mà." Một thanh âm vang lên phía sau cô.

"Tiểu Lạc, bà cũng đừng thấy người ta có chút đẹp trai rồi mê đấy." Thất Nguyệt không quay đầu lại cũng biết là ai.

"Không, tui nói nghiêm túc, bà không cảm thấy sao?" Tiểu Lạc trả lời.

"À, cũng được, cũng không phải dạng người đáng ghét, hiền lành vui vẻ nữa." Thất Nguyệt nói.

"Cho nên không cần phải bài xích hắn. Lúc này cũng đang tìm người mới, thôi thì để hắn tham dự hoạt động của chúng ta đi."

"Ừ..." Thất Nguyệt lập lờ mà lên tiếng.

"Để tui đem cái này cho hắn." Tiểu Lạc đi qua chỗ Thất Nguyệt vừa ngồi, cầm lên một cái huy chương.

"Hừ, còn không nhận là mê trai?" Thất Nguyệt cười.

"Tui đi một chút rồi nói sau." Tiểu Lạc cũng cười, bước ra cửa.

Trong phòng chỉ còn lại mình Thất Nguyệt cười khổ lắc đầu, quét mắt qua phòng, cũng chuẩn bị đi ra. Còn chưa kịp đóng cửa đã nghe trên đầu truyền tới giọng nói: "Sao thế, người nọ cũng được chứ?"

"Tiểu Thiên, bà cứ như thế thì sớm muộn tui cũng bị hù chết." Thất Nguyệt thở dài.

"Không biết. Bà quen rồi mà." Tịch Tiểu Thiên ngồi trên nóc nhà, thò cái đầu xuống nói chuyện với Thất Nguyệt.

"Bà có muốn xuống không?" Thất Nguyệt hỏi.

"Muốn!" Tịch Tiểu Thiên nói xong, nhẹ nhàng nhảy xuống. Cái nhà này cũng khá cao, Tịch Tiểu Thiên lúc chạm đất đau đến nhếch nhếch miệng, có điều cũng rất nhanh hồi phục bình thường, quay đầu lại nhìn qua cái bảng hiệu, cười cười nói: "Bà đem nghiệp đoàn đặt ở chỗ này à, coi như không tệ." Nói xong đã chen vào cửa phòng. Thất Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ đành theo cô vào, nhẹ tay đóng cửa lại.

Tịch Tiểu Thiên cũng không ngồi, đứng ở kế bên cửa sổ, dựa tường hỏi: "Thế nào? Người nọ thế nào? Tui cố ý sang đây xem tình huống."

"Được rồi, đừng giả bộ, bà làm gì có hảo tâm như vậy. Lại lừa đồ đạc của người ta rồi chạy trốn à?" Thất Nguyệt thản nhiên nói thản nhiên nói.

Tịch Tiểu Thiên nhẹ cười khẽ một tiếng, tay trái hất lên: "Cái này cho bà."

Thất Nguyệt duỗi tay ra bắt lấy, mở ra xem xét, là một chiếc nhẫn đơn giản – Phong Chi Mộc Giới. Một vật phẩm trang sức song thuộc tính nhanh nhẹn và sức mạnh, chỉ cần là nghề nghiệp chiến đấu sẽ không bỏ qua. Thật ra gần đây người chơi phát hiện sau khi tăng lên cấp 30 thì muốn thăng cấp tiếp cần một khoảng thời gian rất dài, cho nên giá cả của trang bị cộng thuộc tính cũng lên theo. Thất Nguyệt đương nhiên biết rõ giá trị của chiếc nhẫn này, có điều chỉ nhàn nhạt cười cười, tiện tay ném trả lại cho Tịch Tiểu Thiên.

"Sao vậy, không dùng được?" Tịch Tiểu Thiên biểu hiện không ngoài ý muốn.

Thất Nguyệt không đáp, chỉ là cười cười.

Tịch Tiểu Thiên cũng không có nói gì, đem chiếc nhẫn bỏ trở lại túi, nhìn nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ rồi nói: "Tui biết rõ, nếu so sánh tui cùng một người bất kỳ nào đó, bà cũng sẽ không nguyện ý để tui gia nhập phải không?"

"Chúng ta là bạn bè." Thất Nguyệt nói, "Nhưng nghiệp đoàn không phải chỉ có mình tui."

"Tui hiểu." Tịch Tiểu Thiên cười, "Tui thích bà ở điểm này."

"Thiên Lý Nhất Túy này bà biết hắn?" Thất Nguyệt nói.

"Đó là một người tui không thể lừa gạt được." Tịch Tiểu Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

"Ý của bà là?"

"Còn nhớ tui với bà đã từng nói qua không? Chúng ta là lừa đảo chuyên nghiệp, mánh khoé bịp người chính là lợi dụng lòng tham của mỗi người. Bất kì là người có chỉ số thông minh cao, chỉ cần có lòng tham, tui sẽ cho người đó mắc câu. Nhưng mà đối với hắn thì... không được." Tịch Tiểu Thiên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info