ZingTruyen.Info

[Dropped] Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 65-68: Thái Tử

Emily_Ton

Chương 65: Thái tử (1)

Editor: Emily Ton

Nàng cứ ngồi lẳng lặng như vậy, hai tròng mắt buông xuống, trong đôi mắt không có bất luận bóng dáng một người nào, phảng phất bên trong đại điện ồn ào không có quan hệ cùng nàng, nàng chỉ sống ở chính thế giới của mình.

Thanh lệ, xuất trần, cao ngạo......

Từ ngữ này vốn nên là được đặt ở trên người Bạch Vân Tiên, hiện giờ lại làm mọi người cảm thấy, càng thích hợp dùng ở trên người Quân Vô Tà.

Đẩy lui một Quân Vô Tà nôn nóng, tuyệt mỹ làm người kinh diễm, tóc dài xinh đẹp động lòng người, càng hơn Bạch Vân Tiên một bậc, tự nhiên như vậy, khiến người không dám tới gần, làm phiền nàng thanh tịnh, chỉ dám đứng xa xa nhìn nàng.

Vuốt lương tâm mà nói, an tĩnh nhìn lại Quân Vô Tà, bất luận là khí chất hay là mị lực, đều bay lên mười mấy cấp bậc.

Quân Vô Tà cho tới nay đều không quá sôi nổi, làm mọi người cơ hồ xem nhẹ nàng, nhưng lúc sau mọi người chú ý tới, cũng đã bị biến hoá của nàng hấp dẫn.

Nhìn nhìn Quân Vô Tà, lại nhìn nhìn Bạch Vân Tiên......

Bạch Vân Tiên, tựa hồ cũng không giống như hình ảnh thanh lệ động lòng người trong lòng bọn họ.

Giống như vị trí nữ thần cao lãnh thật sự là Quân Vô Tà, cũng đã tới lúc Bạch Vân Tiên phải xuống đài.

"Thiển Uyên ngươi say." Hoàng đế cau mày, không rõ Thái tử ngày thường không nói nhiều lời lắm, hôm nay như thế nào lại đột nhiên xuất đầu vì Quân Vô Tà, hắn rõ ràng nhớ rõ, Mặc Thiển Uyên cùng Quân Vô Tà chỉ gặp lần này là lần thứ hai, hơn nữa khi lần đầu tiên gặp nhau, Mặc Thiển Uyên đối Quân Vô Tà cũng không có ấn tượng tốt gì.

"Đúng vậy, ta say. Nhi thần không thắng lại rượu, khiến phụ hoàng chê cười, xin cho phép nhi thần đi trước nghỉ ngơi." Mặc Thiển Uyên kéo kéo khóe miệng, gượng gạo cười.

"Đi thôi." Hoàng đế trầm giọng nói.

Mặc Thiển Uyên không hề chần chờ, lập tức đứng dậy rời đi, cung nhân giơ tay muốn tiến đến dìu hắn, hắn bực mình nói: "Ta còn đi được, ai cũng đừng tới phiền ta."

Cách Thái tử phất tay áo bỏ đi, lại làm mọi người sinh ra bất mãn.

Quân Vô Tà nhìn bóng dáng Mặc Thiển Uyên rời đi, trong lúc mọi người đang nâng chén nói chuyện, tiến đến bên người Quân Khanh thấp giọng nói: "Tiểu thúc, ta nghĩ đi ra ngoài một chút."

Quân Khanh sửng sốt, cho rằng Quân Vô Tà là bởi vì thương tâm nhìn thấy Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên chi gian ân ái, hắn khẽ thở dài một tiếng nói: "Vậy hãy đi lại một chút đi, đừng ra khỏi Lâm Uyên Điện, nhanh chút trở về."

"Ân."

"Vô Tà."

"Ân?"

"Mặc Huyền Phi cái loại người này, không xứng với ngươi, ngươi chớ có lại vì loại người này mà thương tâm."

"......" Quân Vô Tà đang bước chân đi ra bỗng nhiên cứng đờ.

Tiểu thúc rốt cuộc là con mắt nào nhìn đến nàng thương tâm vì tên cặn bã kia?

Trăng đã lên cao, trong hoa viên hậu viện Lâm Uyên Điện, Mặc Thiển Uyên xách theo bầu rượu ngồi trước bàn đá trong đình hóng gió, khóe môi treo lên nụ cười khổ, cầm bầu rượu một ngụm một ngụm rót xuống, đột nhiên có giọng nói hướng đến.

"Ngươi nếu như muốn chết sớm, không ngại uống nhiều thêm một chút." Thanh âm có chút non nớt mang theo một tia lạnh lẽo, phá vỡ sự yên tĩnh trong viện.

Mặc Thiển Uyên kinh ngạc theo tiếng nhìn lại. Ở dưới ánh trăng, một tiểu nữ hài ăn mặc váy sam sắc vàng nhạt, trong ngực đang ôm một con mèo đen đứng ở bụi hoa gần đó. Ánh trăng nhàn nhạt sái lạc ở trên người nàng, đem ngũ quan tinh xảo của nàng làm nổi bật rõ ràng.

"Quân Vô Tà?" Mặc Thiển Uyên gợi lên khóe môi, say khướt nhìn Quân Vô Tà.

"Ta tưởng là ai, lá gan của ngươi thật sự là càng lúc càng lớn, cư nhiên dám quở đương kim Thái tử sớm chết?"

Quân Vô Tà hướng đình hóng gió đi tới, hương rượu nhàn nhạt lượn lờ trên người Mặc Thiển Uyên, bước chân nàng dừng lại, cũng không đi vào đình hóng gió.

"Ta không nói, ngươi cũng sẽ chết, còn nữa...... Thái tử này của ngươi, còn có thể tại vị được bao lâu?"

Chương 66: Thái tử (2)

Biểu tình của Mặc Thiển Uyên đột nhiên biến đổi, hai mắt mê ly trở nên sắc bén dị thường, khí thế bức người không tiếng động lan tràn, nôn nóng cùng ngu ngốc đảo qua trong đại điện, lúc này Mặc Thiển Uyên, như là hắc báo phủ phục trong bóng đêm chờ đợi mục tiêu săn giết.

"Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó." Ánh mắt Mặc Thiển Uyên trở nên thập phần nguy hiểm.

Quân Vô Tà không chút để ý vuốt ve mèo đen trong lòng ngực, khóe mắt đều không nâng lên, chỉ dùng thanh âm tràn ngập lạnh lẽo, lại chui thẳng đến nhân tâm mà nói: "Có người không nghĩ để ngươi tiếp tục làm Thái tử, hy vọng ngươi sớm chết sớm siêu sinh. Chính ngươi nếu như cũng muốn sớm giải thoát một chút, liền một đầu đâm chết ở chỗ này, đỡ lãng phí thời gian."

Mặc Thiển Uyên khóe miệng hơi run rẩy, hắn vốn dĩ chỉ là cảm thấy Quân Vô Tà có chút ngang ngược vô lý, hiện giờ, lại phải cho nàng thêm một cái danh hiệu độc miệng nữa.

Tiểu nha đầu này, nói chuyện tử tế sẽ chết hay sao?

"Loại lời nói này chớ có nói bậy, ta coi như chưa từng nghe qua." Mặc Thiển Uyên nhíu chặt mày xoa xoa ấn đường.

"Nói bậy phải không? Như vậy ta không ngại ở đây nhiều lời một chút, ngươi nếu như còn muốn sống, còn muốn vì mẫu thân cùng nhà ngoại ngươi báo thù, vậy nghĩ cách bảo toàn mệnh của ngươi, bảo toàn vị trí Thái tử của ngươi." Quân Vô Tà chậm rãi giương mắt, đôi mắt sáng ngời làm trong lòng Mặc Thiển Uyên chấn động.

"Ngươi đã biết cái gì!" Mặc Thiển Uyên thần sắc có chút kinh hoảng.

"Ta biết ngươi là người nhu nhược, là một phế vật." Quân Vô Tà nhướng mày.

"Ngươi!" Mặc Thiển Uyên quả thực là bị nha đầu này tức chết rồi, hắn không nên xuất đầu giúp nàng ở trong yến hội!

"Nếu như không cam lòng, vậy hãy tìm mọi cách sống sót, nếu như không nhận mệnh, vậy hãy tiện tay nắm lấy càn khôn." Quân Vô Tà nói.

Mặc Thiển Uyên hít sâu một hơi, Quân Vô Tà nói một câu so một câu chọc vào tâm oa của người, hơn nữa hắn đã uống vào không ít rượu, đầu óc có chút nóng, hắn nhịn không được đứng lên, một tay đem bầu rượu trong tay nện ở trên mặt đất.

Chạm vào mặt đất một tiếng giòn vang, bầu rượu tạc nứt, hương rượu tỏa ra bốn phía.

"Ngươi cho rằng ta muốn như vậy? Ngươi cho rằng ta muốn? Danh hiệu Thái tử gì chứ! Ha! Ta căn bản cái gì cũng đều không phải! Mệnh của ta, thân phận của ta đều không phải là của chính ta, thân sinh phụ thân ta muốn sát hại ta! Đệ đệ ta muốn hại chết ta! Tất cả mọi người đều cho rằng ta là một Thái tử vô năng! Thiên hạ này thế gian còn có ai có thể cứu ta? Ta như thế nào không nhận mệnh? Ta như thế nào không cam lòng? Ta lại có thể thay đổi được điều gì?"

Mặc Thiển Uyên hai mắt sung huyết, áp lực nội tâm lâu dài tới nay tại một khắc này phát tiết cảm xúc.

"Ngươi nói không sai, ta lập tức sẽ chết! Sẽ chết! Ta còn có thể làm gì? Một người sắp chết, ta còn có thể làm gì?"

Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn Mặc Thiển Uyên điên cuồng phát tiết.

"Nếu, ngươi có thể không chết thì sao?"

"Cái gì?" Mặc Thiển Uyên ngốc lăng nhìn Quân Vô Tà.

"Ân, chuẩn xác mà nói, không phải không chết, mà là, tương lai trong mấy năm hoặc là vài thập niên, ngươi có thể không chết." Quân Vô Tà sửa đúng lời nói của mình.

"Ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì?" Mặc Thiển Uyên có chút khẩn trương nhìn Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà không nóng lòng giải thích vấn đề của hắn, ngược lại mở miệng hỏi: "Ngươi bị trúng độc?"

"Ngươi làm sao biết?" Mặc Thiển Uyên sửng sốt.

Quân Vô Tà nhướng mày, nàng cảm thấy chính mình đều không phải là một người am hiểu giải thích, cùng với nói chuyện, nàng càng vui với cách dùng hành động chứng minh hết thảy.

"Tiểu hắc, đè hắn lại." Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng, đồng thời đem tiểu hắc miêu trong lòng ngực ném ra ngoài.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, bàn tay lớn của tiểu hắc miêu đột nhiên biến đổi, thân ảnh nhỏ kéo dài, nháy mắt trở nên vô cùng lớn, thân hình cường tráng giống như một hắc báo, nó đột nhiên đánh về phía Mặc Thiển Uyên.

Mặc Thiển Uyên không hề phòng bị , bị hắc báo đánh gục trên mặt đất, hắn trừng lớn đôi mắt khó có thể tin, không thể tin được, chính mình nhìn đến hết thảy.

Chương 67: Thái tử (3)

Editor: Emily Ton

Một con mèo đen, thế nhưng trong nháy mắt, biến thành một con hắc báo?

Thân thể khổng lồ của Hắc báo bao phủ ở trên người Mặc Thiển Uyên, khóe mắt hắn nhìn đến, Quân Vô Tà đã chạy tới bên người hắn.

"Ta không có thói quen vô nghĩa, nếu nói ngươi không phải ngu ngốc, ngươi rất nhanh liền biết là tại sao lại thế này." Quân Vô Tà ngồi xổm thân mình xuống, tay nhỏ trắng nõn chợt đặt ở hàm dưới của Mặc Thiển Uyên, ngón tay nhìn như không có lực, nhưng lại lấy một phương thức phi thường xảo diệu, cường ngạnh mở hàm dưới của Mặc Thiển Uyên ra.

Một viên đan dược nho nhỏ, bị Quân Vô Tà cho vào trong miệng Mặc Thiển Uyên, tiếp theo nàng đột nhiên khép hàm dưới của hắn lại, ở trước ngực hắn đánh một quyền.

Mặc Thiển Uyên kêu lên một tiếng, đan dược trong miệng theo lực đạo ở cổ trôi xuống yết hầu.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì......" Mặc Thiển Uyên hai mắt đỏ đậm trừng mắt nhìn Quân Vô Tà, Quân Vô Tà trước mắt làm hắn cảm thấy có chút đáng sợ.

"Tiểu hắc, coi chừng hắn." Quân Vô Tà không đáp lại lời nói của Mặc Thiển Uyên, nàng tùy ý ngồi ở một bên trên ghế đá.

Mặc Thiển Uyên còn muốn giãy giụa, hắc báo lại mở to mồm ra, rít gào phát ra cảnh cáo, nó tuỳ ý cúi đầu, mở miệng ra cắn ở trên yết hầu Mặc Thiển Uyên, hàm răng sắc bén gắt gao chống cổ Mặc Thiển Uyên.

"Dám lên tiếng, liền cắn chết hắn." Quân Vô Tà không mang theo một tia cảm tình hạ xuống mệnh lệnh với tiểu hắc báo.

Hắc báo không chút sứt mẻ đem Mặc Thiển Uyên xem như đã chết.

Mặc Thiển Uyên cảm thấy, đêm nay tuyệt đối là hắn nhất định sẽ buồn bực cả đêm, hắn thế nhưng lại bị một tiểu nha đầu đùa giỡn một phen.

Dưới sự uy hiếp của hắc báo, Mặc Thiển Uyên không dám lộn xộn, hắn nhắm chặt con mắt, bất đắc dĩ tiếp nhận chính vận mệnh của mình.

Quả nhiên, hắn thật đúng là một phế vật, cư nhiên dễ như trở bàn tay, đã bị nha đầu Quân Vô Tà bày một đạo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh Mặc Thiển Uyên liền nhận ra trong thân thể mình xảy ra điều khác thường, bực bội nhiều năm đi cùng với hắn phảng phất bị một luồng mát lạnh quét tới, cảm giác đau nhức chiếm cứ ở trong thân thể hắn, đang một chút một chút biến mất.

Hắn thình lình mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Quân Vô Tà.

"Ngươi......"

"Rống!" Hắc báo phát ra cảnh cáo, răng nhọn cắn ở trên cổ hắn xé rách sinh ra đau đớn.

Quân Vô Tà thấy vậy quét mắt lại đây, "Tiểu hắc, buông hắn ra."

Lúc giọng nói rơi xuống, hắc báo đang đè ở trên người Mặc Thiển Uyên lập tức nhảy ra, thân ảnh khổng lồ phi nhanh hướng về phía Quân Vô Tà, khoảnh khắc rơi vào trong lòng ngực Quân Vô Tà, lại một lần nữa hóa thành một con tiểu hắc miêu không hề có chút uy hiếp nào.

"Miêu ~"

'Một thân mùi rượu, hù chết ta.'

Quân Vô Tà giơ tay vuốt yêu trên lông tiểu hắc miêu.

"Nó...... Không, ngươi cho ta ăn cái gì? Vì cái gì ta......" Mặc Thiển Uyên đầu óc chưa bao giờ thanh tỉnh giống như bây giờ, chính là hết thảy phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên, làm hắn trong khoảng thời gian ngắn không biết muốn hỏi cái gì mới tốt.

"Vật có thể cứu mạng ngươi." Quân Vô Tà cảm thấy phương thức xử lý như vậy, quả nhiên thuận tiện rất nhiều.

Mặc Thiển Uyên ngốc lăng nhìn Quân Vô Tà, đầu ngón tay hơi có chút run rẩy, "Ngươi vì cái gì, muốn giúp ta?"

Quân Vô Tà nói: "Ta muốn ngươi đi đấu với hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ, ta muốn ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế, bảo đảm bình an cho Quân gia ta."

Đế vị này đã sớm nên thay đổi người, hoàng đế hiện tại sẽ chết, Mặc Huyền Phỉ cũng sẽ chết, Thích Quốc cần có một người thống trị mới, một người có thể bảo vệ Quân gia bọn suốt đời.

"Ngươi muốn ta soán vị?" Mặc Thiển Uyên hoàn toàn chấn kinh rồi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ được nói ra từ trong miệng Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà nhướng mày, "Ngươi không muốn?"

Chương 68: Thái tử (4)

Mặc Thiển Uyên nhìn Quân Vô Tà, trên mặt khiếp sợ dần dần hóa thành một mạt ý cười điên cuồng.

"Muốn! Vì cái gì không muốn? Đối với người muốn đưa ta vào chỗ chết, ta vì cái gì không muốn giết bọn họ? Ngươi thật sự có thể cứu mệnh của ta?" Mặc Thiển Uyên nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, lúc này hắn đã không thể đem nàng cùng đại tiểu thư ngang ngược vô dụng ở trong trí nhớ giống nhau.

"Có thể." Quân Vô Tà trả lời thực ngắn gọn, cũng thực kiên quyết.

"Chính là còn chưa đủ." Mặc Thiển Uyên cau mày, "Hiện tại ta không có thế lực có thể nâng đỡ, liền tính nếu ta tốt lên, ta cũng không có biện pháp từ trong tay cướp lấy vương vị của người kia, hắn muốn giết chết ta, có rất nhiều phương pháp."

"Sẽ có." Quân Vô Tà nhàn nhạt nói.

"Quân gia sẽ là hậu thuẫn của ngươi, Thụy Lân Quân sẽ nâng đỡ ngươi bước lên đế vị, nhưng là ngươi cần nhớ kỹ, ta có thể cứu mệnh ngươi, cũng có thể muốn mệnh ngươi, Quân gia có thể nâng đỡ ngươi bước lên đế vị, cũng có thể làm ngươi lăn xuống vương tọa." Thích Quốc, nên là thời điểm thay đổi triều đại, nàng yêu cầu một người có huyết mạch hoàng thất chính thống, làm hết thảy này, Lân Vương phủ, vĩnh viễn đều chỉ là phía sau màn đẩy tay, không có ô danh Lân Vương phủ.

"Thụy Lân Quân...... Chính là......" Mặc Thiển Uyên rối rắm nhìn Quân Vô Tà, thế nhưng tình trạng của Quân Khanh đã muốn không xong rồi, hiện giờ Quân gia còn có thể bảo toàn được lực lượng?

"Những điều đó không cần ngươi phải nhọc lòng, ngươi nếu như muốn sống, muốn báo thù, liền tiếp thu. Nếu như muốn chết, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, vừa rồi cho ngươi ăn đan dược, chỉ là tạm thời thanh trừ độc tố trong cơ thể ngươi, muốn trị tận gốc không đơn giản như vậy." Quân Vô Tà nói.

Mặc Thiển Uyên hít sâu một hơi, hắn đã không có lựa chọn nào khác, hắn không muốn chết, hắn còn có huyết hải thâm thù muốn báo, chẳng sợ Quân Vô Tà cho hắn chính là một con đường đi thông điện Diêm Vương, liền tính muốn hắn quỳ xuống hắn cũng sẽ quỳ.

"Ta đồng ý." Mặc Thiển Uyên đưa ra quyết định thay đổi cả đời hắn.

"Thực tốt, ngày sau ngươi nghĩ cách gặp mặt cùng ta, ta sẽ làm ngươi thoát thai hoán cốt." Quân Vô Tà nửa híp mắt, ôm mèo đen chậm rãi xoay người, "Mặc Thiển Uyên, ngươi rất may mắn với sự lựa chọn hôm nay của ngươi."

Dứt lời, Quân Vô Tà liền rời đi.

Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà, Mặc Thiển Uyên nắm chặt nắm tay, áp lực cuồng nhiệt hồi lâu, linh hồn đang ở chỗ sâu trong hắn từng chút sống lại.

Quân Vô Tà, bất luận ngươi muốn chính là cái gì, chỉ cần ngươi giúp ta làm sự tình ta muốn làm, mệnh này của ta, liền bồi cho ngươi!

Bị Quân Vô Tà ôm vào trong ngực, tiểu hắc miêu vẫy vẫy cái đuôi.

"Đã lâu không được biến thân, thật là không quen thói. Nói, chủ nhân, ngươi như thế nào biết, là hoàng đế giết Hoàng Hậu, lại như thế nào biết, là hoàng đế huỷ hoại nhà ngoại của Mặc Thiển Uyên?" Tiểu hắc miêu thực xác định, Quân Vô Tà không có từ trong miệng Quân gia phụ tử biết được tin tức bí ẩn như vậy.

"Ta không biết."

"A?"

"Ta thuận miệng nói." Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh.

Quân Vô Tà trở lại yến hội, cũng không có người phát hiện nàng đã từng rời đi.

Hoàng đế ngồi ở vị trí trên cao, không ngừng đường hoàng nói chuyện cùng các đại thần, một hồi tiệc mừng thọ Thái tử, nghiễm nhiên đã trở thành không biết cái gọi là yến hội.

Vai chính Mặc Thiển Uyên nửa đường thoát ly, nhưng thật ra đem nơi này hết thảy, nhường cho Mặc Huyền Phỉ biểu hiện, nhìn Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên mặt mày đưa tình không coi ai ra gì, Quân Vô Tà không có nửa điểm cảm giác, nhưng thật ra Quân Khanh thường xuyên quay qua nàng nhìn lại, phảng phất như là lo lắng nàng có thể sẽ bị kích thích.

Sự thật chứng minh, Quân Khanh lo lắng là dư thừa.

Quân Vô Tà thẳng đến khi tiệc mừng thọ kết thúc, cũng không để mắt đến hai người, cho dù là một cái liếc mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info