ZingTruyen.Info

[Dropped] Thiên Y Phượng Cửu / Quỷ Y Chí Tôn

Chương 254 - 260

Emily_Ton

Chương 254: Quan sát từ chỗ tối!

Chỉ thấy, trên khuôn mặt máu chảy đầm đìa, có hai lỗ thủng đầy máu khiến người sợ hãi. Không có mặt nạ che lấp, thần sắc điên cuồng trên mặt hắn ta rơi vào trong mắt mọi người, cùng với hai lỗ thủng máu chảy đầm đìa, khiến trái tim mọi người không thể không run rẩy.

Hiện tại may mắn vẫn là ban ngày, nếu là buổi tối, nhất định có thể hù chết người.

Hắn ta đang điên loạn xung quanh, không biết từ nơi nào rút ra một thanh chủy thủ múa may lung tung, giọng nói bén nhọn nghe vào trong tai mọi người có vẻ có chút chói tai.

Chung quanh đều không ai dám động, cũng không ai dám tiến lên, bởi vì bị một màn đẫm máu và bị thủ đoạn của thiếu niên kia chấn kinh.

Đó chính là Quỷ Y! Quỷ Y gần đây thanh danh truyền xa! Hắn... hắn dám đào một đôi mắt của Quỷ Y như vậy!

Tình huống như vậy, căn bản khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ, mà Quỷ Y đã mất đi một đôi mắt, cho dù điều phối dược tề lợi hại, trở thành người mù, vậy hết thảy cũng đều uổng công......

"Ta giết ngươi! Giết ngươi! Giết ngươi......"

Hắn ta la hoảng và vung chuỷ thủ lao loạn đâm loạn, nhưng bị Phượng Cửu gạt ngã trên mặt đất.

"Bịch!"

"A!"

Bị quăng ngã đâm về phía mặt đất, hắn bị đau, kêu thảm, nhưng không người nào dám tiến lên dìu hắn, giúp hắn. Bởi vì mọi người đều biết, dù cho hắn ta là Quỷ Y, giờ khắc này, hắn ta đã không còn giá trị nữa.

Ngay khi hắn ta đang điên cuồng hô to làm bộ muốn bò dậy, một bàn chân đã dẫm lên phía sau lưng hắn ta, đẩy hắn ta quay lại trên mặt đất lần nữa.

"Ngươi không phải là Quỷ Y sao? Như thế nào? Đây là tất cả năng lực ngươi có?"

Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mang theo lạnh lẽo truyền ra từ trong miệng Phượng Cửu, chỉ cần chỉ dùng một chân, đã khiến cho người trên mặt đất không thể đứng dậy.

"A! A a a!"

Hắn ta giãy giụa, thét lên, nhưng trước mắt đen tối. Loại bất lực này khiến hắn ta kinh hoảng, khiến cả người hắn ta lâm vào điên cuồng, triệu hồi tất cả hơi thở linh lực trong cơ thể với ý định kéo theo Phượng Cửu nổ tan xác tử vong.

Nhưng khi linh lực trên người hắn ta bắt đầu khởi động, Phượng Cửu nhận thấy được sự không thích hợp nên đã dùng một tay vận dụng huyền lực, nhấc người trên mặt đất tung lên không trung. Ngay khi hắn ta hết sức bay lên giữa không trung, chỉ nghe một tiếng ầm vang truyền đến, một tiếng nổ theo đó vang lên, cùng với một mảnh huyết nhục mơ hồ rơi xuống......

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Trong khi đó, ẩn trong chỗ tối, Hôi Lang và Ảnh Nhất đã tới một hồi đành phải nuốt nuốt nước miếng, trên mặt không có gì ngoài vẻ khiếp sợ.

Ôi mẹ ơi!

Không nghĩ tới Quỷ Y lại tàn bạo như thế, khi hắn động tay quả thật không hề có một chút hàm hồ nào.

Nhìn thấy Quỷ Y giả bị móc đôi mắt xuống, cuối cùng nổ tan xác mà chết, Hôi Lang vỗ vỗ ngực mình đang nhảy bùm bùm, thầm nghĩ: Thì ra Quỷ Y đã thủ hạ lưu tình với hắn, nếu như thật sự tàn nhẫn, chỉ sợ kết cục của hắn chẳng khác gì Quỷ Y giả.

Lúc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn, vì hắn cũng chưa từng chọc qua 'hắn', bằng không, chỉ sợ lúc ấy không phải chỉ bị suy yếu mấy ngày, mà sợ rằng chỉ một giây đều có khả năng bị cắt đi!

Mà Ảnh Nhất lại có chút lo lắng nhìn về phía chủ tử, người vẫn đang ẩn nấp một bên giống như bọn họ. Thầm nghĩ: Thân thủ Quỷ Y lợi hại như vậy, thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế, nếu chủ tử và 'hắn' ở bên nhau, chỉ sợ không an toàn chút nào!

Huống chi, Quỷ Y dễ bạo lực như vậy, chủ tử sao có ngăn chặn được? Dựa theo tình hình này, bất cứ lúc nào chủ tử đều có khả năng trở thành người phía dưới.

Nghĩ nghĩ, Ảnh Nhất nhìn về phía Diêm Chủ, đè thấp giọng, hỏi: "Chủ tử, chúng ta thật sự không đi ra?" Cứ trốn ở nơi này nhìn, thật sự tốt sao?

"Trước tiên hãy nhìn kỹ rồi hẵng nói."

Ánh mắt Diêm Chủ thâm thúy tùy ý đường hoàng rơi trên thân ảnh màu đỏ. Có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt của nàng như vậy, bởi vậy, hắn muốn hiểu thêm một chút về nàng mà hắn không biết.

Chương 255: Tru sát ngay tại chỗ!

Trước kia hắn chỉ biết nàng xảo trá tai quái, giảo hoạt như hồ ly, hiện tại mới biết, thì ra nàng còn có một mặt tàn nhẫn lạnh lẽo như vậy. Nhưng vì sao, cố tình hắn càng nhìn càng cảm thấy thích?

Trong đôi mắt hắc đồng thâm thúy tràn ra một sự dịu dàng, môi mỏng gợi cảm gợi lên một nụ cười nhỏ đến nỗi rất khó phát hiện. Ánh mắt gắt gao dừng ở trên người thân ảnh màu đỏ, nhìn nàng tùy ý thi triển thân thủ chấn áp địch nhân.

Nàng như vậy, phong hoa vô song, có vẻ tự tin như vậy, tỏa sáng vạn trượng như vậy, khiến hắn khó dời tầm mắt.

Khi Ảnh Nhất mắt sắc chú ý tới chủ tử nhà hắn đang dùng loại ánh mắt dịu dàng nhìn Quỷ Y, cả người hắn nổi lên một thân da gà, không khỏi rùng mình một cái.

Phẩm vị chủ tử nhà hắn thật không giống người thường, đối với một màn như vậy cũng có thể lộ ra ánh mắt như thế, thật sự khiến hắn quá bội phục.

......Edit & Dịch: Emily Ton....

Trong khi đó, trước Dự Vân lâu, mọi người bắt đầu hồi phục lại tinh thần từ trong kinh hãi sau một màn huyết nhục rụng rơi, căm tức nhìn thiếu niên hồng y tùy ý cuồng vọng. Trong đó, gia chủ Liễu gia tức giận quát lên một tiếng chói tai.

"Người này thủ đoạn ác độc, tâm địa tàn nhẫn, không thể lưu! Tru sát hắn ngay tại chỗ cho ta!"

Giọng nói âm trầm ẩn chứa sát khí và uy áp cường đại truyền ra, gần như trong nháy mắt kia, ba gã trưởng lão Liễu gia đều vây quanh thiếu niên hồng y đang đứng. Ba người hình thành một vòng công kích tam giác, hơi thở linh lực hùng hậu bắt đầu khởi động ở trên người bọn họ. Ngay sau đó, khẽ quát một tiếng, không hẹn mà cùng đánh úp về phía thiếu niên hồng y ở giữa.

Ba người hùng hổ ra tay, sát khí tràn ngập tản ra từ trên người bọn họ, tràn ngập bên trong không khí tại đây, dòng khí gào thét tràn ra giống như từng đạo lưỡi dao gió sắc bén, thổi mạnh cắt ngang trong không khí, tất cả đều đánh về phía thiếu niên hồng y.

Phượng Cửu nheo mắt lại, điều động hơi thở linh lực trong cơ thể, đón nhận công kích của ba người. Chuỷ thủ nắm trong tay nàng cắt ra một luồng đao cương sắc bén ở trong không khí, với thân pháp quỷ dị cùng với công kích xảo quyệt xuyên qua bên người ba gã trưởng lão.

Khi nhìn thấy ba vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ của Liễu gia công vây đối phó thiếu niên hồng y, mọi người chung quanh âm thầm nuốt nuốt nước miếng, trái tim đều co lại thật chặt.

Ba gã trưởng lão Trúc Cơ Kỳ chiêu chiêu đều rất tàn nhẫn, từng bước đều là sát khí, chẳng lẽ thiếu niên hồng y vẫn có thể trốn thoát?

Thấy ba gã trưởng lão Liễu gia thật sự đối phó với một mình Quỷ Y, Ảnh Nhất có chút lo lắng nên đè thấp giọng nói: "Chủ tử, người Liễu gia cũng quá không biết xấu hổ, sao có thể ỷ vào người nhiều để khi dễ một mình Quỷ Y, hơn nữa còn là ba lão nhân Trúc Cơ Kỳ, chúng ta có nên đi ra ngoài hỗ trợ hay không? Nếu như còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ Quỷ Y sẽ bị bọn họ đả thương."

Dù sao cũng là người trong tim chủ tử, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn 'hắn' bị người đả thương!

Diêm Chủ híp mắt nhìn một màn phía trước, cũng không mở miệng, cũng không đưa ra bất kỳ dấu hiệu nào.

Nhưng thật ra Hôi Lang đã đè thấp giọng, nói: "Ảnh Nhất, ngươi không cần phải lo lắng, ba lão nhân Trúc Cơ kia không có khả năng là đối thủ của Quỷ Y, ngươi hãy chờ mà xem! Không qua bao lâu, ba người kia nhất định sẽ nằm sấp xuống mặt đất."

Giọng nói hơi dừng lại, hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa, cho dù có nguy hiểm nhưng chủ tử đang ở chỗ này cũng sẽ không để Quỷ Y bị thương. Vì thế vẫn nên nhìn xem sao. Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, thực lực của Quỷ Y rốt cuộc mạnh như thế nào?"

Nếu 'hắn' một lần nữa trốn thoát dưới mí mắt bọn họ, thật sự rất mất mặt. Hắn đang muốn nhân cơ hội này, cẩn thận nhìn xem rốt cuộc cực hạn của Quỷ Y ở đâu, như vậy sau này mới không tiếp tục sẽ bị ăn mệt ở trên tay 'hắn'.

Huống chi, hắn cũng cảm thấy ba lão nhân Trúc Cơ kia không thể khiến 'hắn' bị thương.

Chương 256: Đánh lén sau lưng!

Edit & Dịch: Emily Ton.

Nghe được lời này, Ảnh Nhất nhìn thoáng qua về phía chủ tử, thấy chủ tử cũng không nói chuyện, hiển nhiên là đồng ý với lời Hôi Lang nói. Vì thế, hắn cũng không mở miệng nữa, mà chỉ chú ý tới cuộc giao chiến phía trước.

Vốn lo lắng Quỷ Y sẽ thua ở trên tay ba lão nhân Trúc Cơ, nhưng bây giờ nhìn qua, liền phát hiện nhiều chỗ trên người ba lão nhân kia đã bị chủy thủ của Quỷ Y gây thương tích, càng đánh càng hiện lên sự chật vật. Ngược lại, trên người Quỷ Y ngay cả một miệng vết thương cũng không có.

Mà không chỉ bọn họ đã nhìn ra, ngay cả mọi người trước Dự Vân lâu nhìn xem trận chiến cũng nhìn ra những gì đang xảy ra.

"Tê! Chẳng lẽ thực lực của thiếu niên hồng y không chỉ dừng ở cấp bậc đại linh sư?"

"Không có khả năng! Trên người hắn rõ ràng cũng chỉ là thực lực cấp bậc đại linh sư, hơi thở linh lực của hắn cũng không cường đại, chỉ có thân pháp quá mức quỷ dị. Hơn nữa, võ kỹ của hắn cũng thật sự kỳ lạ, ta thậm chí chưa từng gặp qua võ kỹ có công kích quỷ dị như vậy, phỏng chừng, có thể là võ kỹ giai cấp thượng phẩm."

"Võ kỹ thượng phẩm? Sao có thể? Nghe nói trong Lục Đạo thành chúng ta cũng chỉ có thành chủ mới có được một quyển võ kỹ công pháp thượng phẩm, một thiếu niên như hắn, sao có thể có được đồ vật trân quý như vậy?"

"Ta đã sớm nói thiếu niên này lai lịch không bình thường mà các ngươi không tin? Các ngươi xem đi! Hiện tại nếu người Liễu gia không thu tay, phỏng chừng tất cả đều sẽ chết ở chỗ này."

"Xem ra, lần này Liễu gia đã dẫm lên ván sắt, không thể bắt được thiếu niên này, ngược lại mất đi một vài người trụ cột của gia tộc. Nếu như cả ba trưởng lão đều chết, vậy thì địa vị Liễu gia phỏng chừng sẽ phải thối lui từ một gia tộc trung lưu thành một gia tộc nhỏ."

"A!"

Đột nhiên một tiếng hét thảm truyền ra, trong lòng mọi người đều cả kinh căng thẳng, nhìn về phía mấy người. Chỉ thấy một lão giả bị đá ra sau, đột nhiên ngã xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, hơn nữa trong miệng còn phát ra đau đớn khó nhịn.

"Tê! Đau quá! A......"

Thấy một màn như vậy, Liễu gia chủ kinh nghi bất định, sai người đỡ trưởng lão trở về: "Nhị trưởng lão, ngươi bị thương đến nào?"

Hắn xem xét trên dưới, ngoại trừ trên người bị một chút vết thương nhỏ trên da thịt ra, không hề thấy có chấn thương nào khác, nhưng sắc mặt nhị trưởng lão lại trắng bệch, đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, khiến trong lòng hắn không thể không kinh hãi.

"Ta... cả người... cả người ta đều đau, tê! A......" Nhị trưởng lão cắn răng nói, nhưng không thể cố nén được, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất.

"Tê!"

Ngay lúc này, phía sau lưng Tứ trưởng lão cũng bị chủy thủ cắt một đao, miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy được xương, máu tươi dũng mãnh tràn ra, nhiễm hồng quần áo màu xám của lão.

Nhìn thấy bước chân Tứ trưởng lão lảo đảo lùi lại, sắc mặt Liễu gia chủ rốt cuộc đại biến. Hắn nhìn thấy không chỉ có Tứ trưởng lão bị thương sau lưng, ngay cả trên người Đại trưởng lão cũng phủ kín vết thương, không thể không nhanh chóng đi tới trước mặt thành chủ.

"Thành chủ, tiểu tử này thủ đoạn ác độc, không chỉ giết người Liễu gia ta, còn giết Quỷ Y, chẳng lẽ thành chủ định cứ khoanh tay đứng nhìn không để ý tới như vậy hay sao?"

Nghe được lời này, thành chủ vốn không có ý định nhúng tay vào, nhăn mày lại, sau khi liếc mắt nhìn Liễu gia chủ một cái, lại nhìn về phía thiếu niên hồng y với sức chiến đấu bất phàm và thủ đoạn tàn nhẫn, nói: "Các ngươi đã đấu ba địch một, nếu vẫn không thể bắt được hắn, vậy hãy để hắn đi thôi!"

Quỷ Y đã chết, mà lai lịch thiếu niên này nhất định rất phi phàm, hắn cần gì phải vì một người đã chết mà đắc tội với một thiếu niên có sức chiến đấu kinh người như thế?

Huống chi, người như vậy, sau lưng không có khả năng không có chỗ dựa, nếu như thật sự chết trong Lục Đạo thành, chắc chắn sẽ phiền toái rất lớn!

Nhìn thấy thành chủ không có ý định quản, Liễu gia chủ cắn chặt hàm răng, không cam lòng, thấy thiếu niên hồng y đang đưa lưng về phía hắn và giao thủ cùng với Đại trưởng lão, trong mắt hung ác nham hiểm của hắn hiện lên một tia ánh sáng lạnh. Ngay sau đó, hắn cầm Liễu Diệp kiếm trong tay, với tốc độ lấy che tai không kịp đâm tới từ phía sau lưng thiếu niên hồng y!

"Đi tìm chết đi!"

Chương 257: Thêm một người chết!

Nhìn thấy một màn như vậy, chung quanh không ít người kinh ngạc mở to hai mắt, tựa hồ không nghĩ tới, đường đường là gia chủ Liễu gia thế sẽ làm ra sự tình đánh lén sau lưng. Đối với mọi người ở đây mà nói, bọn họ đều là người có thân phận có địa vị, khinh thường người đánh lén đả thương sau lưng. Cho dù đánh thắng, cũng chỉ là người trơ trẽn.

Nếu như muốn thắng, bọn họ càng hy vọng đường đường chính chính đánh bại đối phương, lấy tính mạng đối phương!

Bởi vậy, khi nhìn thấy Liễu gia chủ thế giở trò thủ đoạn tiểu nhân trước mặt mọi người, một đám còn đang kinh ngạc hoàn toàn lắc đầu thở dài, quả thật rất thất vọng với hắn.

Cũng có những người không nghĩ như thế, cho rằng như vậy cũng không có gì không đúng. Dưới tình huống không thể đánh thắng, chỉ cần có thể giết được đối phương, dùng bất cứ biện pháp gì đều có thể chấp nhận, bọn họ cũng không cảm thấy hành động này của hắn có gì không ổn.

.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Sau khi Diêm Chủ ở trong chỗ tối nhìn thấy một màn này, đôi mắt thâm thúy hơi trầm xuống, ánh mắt ẩn chứa sát khí nhìn chằm chằm Liễu gia chủ đang cầm kiếm đánh lén, môi mỏng hơi nhấp nhưng không nói chuyện.

Tuy nhiên, sát khí trên người hắn, cùng với sắc mặt trầm xuống, đều khiến Ảnh Nhất và Hôi Lang bên người hắn biết, cho dù Liễu gia chủ không chết ở chỗ này, phỏng chừng không thêm được mấy ngày nữa, cũng sẽ chết!

Bọn họ không ra tay giúp vội, bởi vì, bọn họ nhìn thấy Quỷ Y phản ứng rất nhanh, "hắn" thậm chí không thèm quay đầu cũng nhận thấy được sát ý phía sau, nháy mắt phản kích lại.

"Leng keng!"

Đao kiếm va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, những hoa lửa nhè nhẹ bắn ra từ sự ma xát của đao kiếm, đao cương sắc bén cùng với kiếm khí chống lại lẫn nhau, phát ra tiếng sắc bén của dòng khí giống như tiếng huýt sáo.

Hai người giao chiến ở trong đao quang kiếm ảnh, tốc độ cực nhanh, khiến mọi người vây xem chỉ nhìn thấy từng luồng khí xẹt qua ở chung quanh, tước xuống mặt đất, lưu lại từng luồng vết kiếm.

Ngay thời khắc khi hai người đang giao thủ, đại trưởng lão vừa bị đánh lui vừa chuyển hai tay, linh lực bắt đầu khởi động thành lưỡi dao gió, hình thành hai mũi kiếm vô hình với thế hung mãnh chém tới sau lưng Phượng Cửu.

Đã từng chứng kiến Liễu gia chủ vô sỉ, hiện tại lại nhìn thấy đại trưởng lão cũng học theo cử chỉ kia, không ai nói gì thêm nữa.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, Phượng Cửu vận lực lên mũi chân và đá về phía cánh tay của Liễu gia chủ, chỉ nghe một tiếng xương cốt đứt gãy răng rắc rất rõ ràng truyền ra. Liễu Diệp Kiếm nắm trong tay cũng vì một của đá của nàng bay ra khỏi tay, bật lên ở giữa không trung và xoay vòng sau đó rơi xuống mặt đất loảng xoảng một tiếng.

"Tê!"

Liễu gia chủ hít hà một hơi, dưới chân lảo đảo lui về phía sau. Hai tay hắn đều đã bị thương, lần này, muốn tiếp tục chiến đấu là không có khả năng.

Vào thờ điểm đó, Phượng Cửu đá gãy cánh tay Liễu gia bỗng nhảy lên không trung, dáng người duyên dáng mang theo khí thế nhiếp người đứng ở trên không. Hồng y lóa mắt theo gió bay bay ở giữa không trung, dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt ngậm một nụ cười khát máu mị hoặc. Trong nháy mắt phát ra phong hoa loá mắt, lệnh người trước mắt sáng ngời, trong lòng chấn động......

Thật đúng là một mỹ thiếu niên phong hoa tuyệt đại!

Lúc mọi người ở đây không nhịn được thầm khen một tiếng trong lòng, ngay sau đó tình huống nháy mắt biến hoá. Thân ảnh màu đỏ sáng ngời khiến mọi người loá mắt ở giữa không trung, nháy mắt bắn ra chủy thủ trong tay. Chỉ nghe một tiếng hưu của dòng khí cắt qua trong không khí, sau đó vèo một tiếng đâm vào cổ họng của đại trưởng lão!

"Tê!"

Nhìn thấy đại trưởng lão Liễu gia phát không ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể cứng đờ, ánh mắt mở to không cam lòng, mọi người không thể không hít hà một hơi, cuồng phong trong lòng bất chợt nhấc lên, thật lâu cũng không thể nào bình phục lại......

"Đại trưởng lão!"

Liễu gia chủ khó tin kinh hô, không thể nào tiếp nhận kết cục như vậy. Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm vào thiếu niên hồng y, đột nhiên, ngửa mặt lên trời lên tiếng cười điên cuồng.

Chương 258: Thánh thú trấn tộc!

"Ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười của hắn ẩn chứa uy áp cường đại, chấn đến nỗi màng tai mọi người hơi đau, chỉ nghe tiếng cười đột ngột dừng lại, ánh mắt hung ác nham hiểm giống như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên một thân hồng y phất phơ, giọng nói nồng đậm sát khí truyền ra từ trong miệng.

"Có thể bức Liễu gia ta đến nông nỗi như vậy, ngươi xác thật rất có bản lĩnh! Chỉ là, hôm nay ta chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi tại đây! Mới có thể dập tắc mối hận trong lòng ta!"

Giọng nói rơi xuống, hắn bóp nát ấn phù bạch ngọc một chỗ bên hông, quát chói tai một tiếng: "Thôn Vân Thú!"

Gần như ngay khi hắn bóp nát ấn phù bạch ngọc bên hông, một luồng ánh sáng xông thẳng lên không trung. Cũng vào lúc này, ở trước đại môn Liễu gia, một thạch thú (con thú bằng đá) với bộ dáng kỳ lạ rất lớn bất chợt phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn của đá, khiến cho toàn bộ gia tộc Liễu gia khiếp sợ.

"Không tốt! Đã xảy ra chuyện! Thạch thú ngoài cửa phủ chúng ta hình như bị nứt ra rồi!"

Giọng nói một khi truyền khắp Liễu gia, động tĩnh thạch thú giống như bị vỡ ra, chấn nỗi đến toàn bộ Liễu gia đều hơi rung lên. Lão thái gia đang ở trong sân sau khi nghe thấy động tĩnh này, cả người cả kinh, sắc mặt trắng bệch.

"Rốt cuộc sao lại thế này? Trong phủ xảy ra đại sự gì? Gia chủ đâu? Gia chủ đang ở đâu? Mau tìm hắn tới gặp ta!"

Lão vừa hét lên, vừa cầm quải trượng vội vàng chạy tới bên ngoài cửa lớn, có hộ vệ tiến lên bẩm báo.

"Lão thái gia, gia chủ mang theo ba vị trưởng lão tới Dự Vân Lâu, đã đánh nhau với người nơi đó."

"Nghịch tử! Hắn đã chọc phải nhân vật lớn nào rồi? Ngay cả thánh thú trấn tộc của Liễu gia ta cũng kinh động tới, hắn đây là muốn hủy căn cơ trăm năm của Liễu gia ta hay sao?!"

Liễu lão thái gia tức giận đến nỗi dùng quải trượng đập thật mạnh ở trên mặt đất, hô to: "Mau! Mau! Đi mời vài vị thúc công, cùng nhau chạy đến Dự Vân lâu!" Trong khi nói, vội vàng đi ra bên ngoài.

Đi tới bên ngoài, Liễu lão thái gia chỉ nhìn thấy một trong hai con thạch thú thật lớn ở trước đại môn, dường như bắt đầu di chuyển vang lên tiếng động ầm ầm. Thạch thú vốn luôn ngồi ở đó giống đứng dậy, thân thể run lên, trên người đá vụn tan ra đầy đất, lộ ra tướng mạo vốn có của con thạch thú.

"Rống!"

Tiếng gầm lên giận dữ chấn phá trời cao. Uy áp cường đại của thánh thú cùng với hơi thở và tiếng rống giận đẩy ra ở trên bầu trời, khiến cho toàn bộ Lục Đạo thành bắt đầu run rẩy, dẫn tới các gia tộc cùng với bá tánh trong thành đều khiếp sợ.

Khi Liễu gia lão thái gia nhìn thấy thánh thú trấn tộc ngoài cửa hiện lên tướng mạo vốn có, cả người run lên, hai chân mềm nhũn, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất: "Xong rồi...... Xong rồi......"

"Lão thái gia!"

Hai chân hộ vệ đi theo cũng run rẩy, vội vàng đỡ lấy lão, lúc này trong lòng cũng khiếp sợ không thôi. Bọn họ cũng không biết, thạch thú trước đại môn lại cất giấu một con thánh thú lớn uy phong như thế!

Lần đầu tiên nhìn thấy thánh thú, bọn họ chỉ cảm thấy bị uy áp do thánh thú phóng xuất ra chấn nhiếp đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy.

Thánh thú lắc đầu vung vẩy lông tóc và duỗi gân cốt giãn ra, từ trong lỗ mũi phun ra hai luồng hơi thở. Nó hừ thật mạnh một cái, quay đầu liếc mắt nhìn Liễu lão thái gia một cái. Sau đó nhún thân thể xuống một cái, sau lưng vừa giẫm, vọt lên không trung về phía bầu trời đầy ánh sáng.

.....Edit & Dịch: Emily Ton......

Trong lúc này, ở trước Dự Vân lâu, mọi người cũng bị chấn nỗi cực kỳ kinh ngạc.

"Ồ, Thôn Vân Thú? Đó không phải là thánh thú trấn tộc Liễu gia hay sao?"

"Thánh thú trấn tộc Liễu gia? Nghe nói năm đó Liễu gia cũng bởi vì có Thôn Vân thú này mới nhảy lên tới gia tộc trung đẳng, nhưng đã rất nhiều năm nay chưa từng thấy Thôn Vân thú xuất hiện."

"Liễu gia chủ thật sự dám sử dụng thánh thú trấn tộc tới giết thiêu niên hồng y. Xem ra, hôm nay hai người này nếu không bỏ mạng một người tại đây, trận này phong ba này sẽ không bao giờ dừng lại được."

Chương 259: Diêm Chủ chặn giết!

Trong khi đó, Phượng Cửu nhìn luồng ánh sáng phóng lên cao, cùng với giọng nói tự tin của Liễu gia chủ, có chút kinh ngạc.

Nếu như đó là khế ước thú của hắn, vì sao không xuất hiện trực tiếp? Mà phải đang chờ nó xuất hiện? Chẳng lẽ Thôn Vân thú vừa rồi hắn gọi, không phải khế ước thú của hắn?

Nếu không phải là khế ước thú của hắn, vì sao lại nghe hắn triệu hoán?

.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Trong chỗ tối, Hôi Lang nói với Diêm Chủ: "Chủ tử, Thôn Vân thú của Liễu gia là một con thánh thú có cấp bậc linh thú. Đó là khế ước thú do tổ tiên Liễu gia lưu lại. Nếu như đối đầu với Quỷ Y, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

Nghe được lời này, ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn thân ảnh màu đỏ một cái, thấp giọng phân phó: "Các ngươi ở chỗ này trong chừng."

Giọng nói rơi xuống, nháy mắt đã rời đi. Tốc độ cực nhanh giống như một luồng tia chớp, đợi khi Hôi Lang và Ảnh Nhất quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng hắn.

"Ngươi nói với chủ tử sẽ làm gì?" Hôi Lang ngơ ngác hỏi.

Ảnh Nhất nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là nửa đường chặn giết Thôn Vân thú."

Vừa nghe lời này, khóe miệng Hôi Lang có giật, quay đầu không có lời nào để nói. Hắn nhìn về phía thân ảnh màu đỏ trước Dự Vân lâu, thấp giọng thở dài: "Chỉ vì Quỷ Y mà chủ tử thật sự không từ bất cứ việc xấu nào cả!"

Với thực lực của chủ tử bọn họ, đừng nói là chặn giết một con thánh thú, cho dù giết một con thần thú cũng tuyệt đối chỉ cần phẩy tay. Nhưng, khiến hắn không nghĩ tới chính là, chỉ chém đầu thánh thú mà thôi, chủ tử cư nhiên tự mình động thủ. Ngược lại, để cho hai người bọn họ nhàn nhã ở chỗ này nhìn xem náo nhiệt.

Ài! Ai khiến chủ tử coi trọng Quỷ Y đây? Phỏng chừng là sợ bọn họ thất thủ, cho nên mới tự mình ra tay! Chỉ có thể nói, Thôn Vân thú kia gặp được chủ tử, cũng chỉ có xui xẻo mà thôi.

Ai bảo nó không biết xui xẻo làm sao, cố tình trở thành thánh thú trấn tộc của người Liễu gia? Nếu trở thành thánh thú trấn tộc của Liễu gia thì thôi, đằng này Liễu gia chủ không biết sống chết, lại còn dám vận dụng thánh thú tới tru sát Quỷ Y. Quả thực đã phạm vào tối kỵ của chủ tử bọn họ.

Theo thời gian trôi qua, mọi người chợt nhận thấy có chút không thích hợp. Ngay cả Phượng Cửu vốn đang nghĩ muốn nhìn xem Thôn Vân thú trông như thế nào, lúc này cũng không thể không nhíu mày lại.

Ngay sau đó, thân ảnh màu đỏ loé lên, tiếp cận Liễu gia chủ đang bất an lo âu nhìn xung quanh, nắm lấy cổ họng hắn.

"Ân!"

Liễu gia chủ bỗng nhiên cả kinh, khi cổ họng căng thẳng, báo cho hắn biết rằng sống chết của mình đã được quyết định ở trong tay thiếu niên hồng y, sắc mặt trắng bệch.

"Rống!"

Đột nhiên, từ đâu đó trên bầu trời quanh quẩn tiếng gầm lên giận dữ, sau khi âm thanh kia truyền vào trong tai mọi người, nhưng rất nhanh chóng biến mất, phảng phất giống như chỉ là ảo giác của bọn họ, không hề xuất hiện.

"Thôn Vân thú của ngươi đâu? Ta đã đợi nó lâu rồi."

Sau khi nàng liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh một cái, hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng mang theo lạnh lẽo. Trong mắt nửa híp ẩn chứa sát ý nhìn Liễu gia chủ. Chỉ cần đám người thành chủ không ra tay, chỉ cần đối phó với mấy người Liễu gia này, nàng vẫn rất dư dả.

Đối với thánh thú Thôn Vân thú gì đó.... A! Nàng là người có được thượng cổ thần thú, sẽ sợ một con thánh thú quèn hay sao?

"Nghịch tử! Ngươi, đồ nghịch tử! Ngươi đang muốn hại toàn bộ Liễu gia phải không? Ngươi muốn hủy toàn bộ Liễu gia phải không?"

Giọng nói tức giận truyền tới từ nơi xa, mọi người theo ánh mắt nhìn lại, đã thấy lão thái gia Liễu gia cùng với vài tên lão giả vội vàng đi đến. Liễu lão thái gia cầm đầu, trên mặt hoàn toàn tức giận. Nếu không phải có hai gã hộ vệ nâng đỡ, phỏng chừng cũng không thể tới nơi này.

"Phụ, phụ thân......"

Liễu gia chủ ngẩn người, không nghĩ tới phụ thân hắn cũng tới nơi này. Hơn nữa, ngay cả nhóm tộc lão trong tộc cũng đều tới đây......

Chương 260: Họa không liên quan tới tộc!

Hắn ngẩn ngơ nhìn bọn họ mang vẻ mặt tức giận bước nhanh đi đến. Hắn không biết, vì sao Thôn Vân thú không tới? Thay vào đó là phụ thân hắn cùng với vài vị tộc lão tới? Rốt cuộc, Thôn Vân thú đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người chung quanh nhìn thấy Liễu gia nghiền nát ấn phù bạch ngọc triệu hoán Thôn Vân thú nhưng nó không tới, ngược lại là Liễu lão thái gia cùng với vài vị tộc lão tới, không thể không hơi ngẩn người, một đám bắt đầu trầm tư.

Lúc trước tiếng thú rống, rõ ràng chính là thánh thú không thể nghi ngờ, nhưng lâu như vậy vẫn không thấy Thôn Vân thú xuất hiện. Điều gì đang thực sự xảy ra ở đây?

"Vị công tử này, lão phu ở đây xin nhận lỗi với công tử, còn mong công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho con ta một mạng."

Liễu lão thái gia vẫy hai gã hộ vệ đang đỡ lão lui ra phía sau, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Phượng Cửu.

Mộ khi hành động này của lão vừa ra, toàn bộ quý tộc chung quanh đều giật mình trong lòng. Trong khi những nhóm gia chủ cùng với những người lớn tuổi lộ ra ánh mắt trầm tư. Bởi vì bọn họ biết, hành động này của lão chính là muốn bảo vệ Liễu gia.

Tới giờ khắc này rồi, cũng chỉ có Liễu gia chủ vẫn chưa tỉnh táo lại, không biết chính mình đã đặt chân trên ván sắt.

Thiếu niên hồng y này, không chỉ có thực lực tự thân rất cường hãn, sức chiến đấu kinh người, mà thế lực sau lưng, chỉ sợ càng đáng sợ hơn. Nếu Liễu gia đối địch cùng hắn, nhẹ thì Liễu gia chủ khinh địch khiến vài tên trưởng lão bỏ mạng, nặng thì sẽ liên lụy tới toàn bộ Liễu gia, sẽ vì tất cả những gì Liễu gia chủ đã làm hôm nay, đều bị chôn cùng!

"Vị công tử này, xin hãy giơ cao đánh khẽ."

Vài vị tộc lão cũng không nói câu nào lập tức quỳ xuống. Bọn họ không hề giải thích, không tranh luận ai đúng ai sai, cũng không lấy thế áp người, càng không muốn đòi công đạo cho những người đã chết. Bọn họ chỉ nghĩ muốn giữ được Liễu gia, giữ được gia tộc bọn họ.

Một đường tới đây đã có người nói cho bọn họ biết toàn bộ sự tình đã xảy ra, với kinh nghiệm của bọn họ, tất nhiên biết rằng hôm nay Liễu gia đã gặp phải phiền toái rất lớn. Nếu không xử lý được, chỉ sợ, toàn bộ Liễu gia hôm nay vì những chuyện của gia chủ bọn họ làm ra, sẽ bị chôn cùng.

Ở thời khắc như vậy, bọn họ vứt hết thân là tộc lão cao ngạo, vứt hết trưởng giả uy nghi trên người bọn họ, hạ thấp tư thế, không vì lợi ích của những người đã chết, chỉ vì lợi ích của những người còn sống.

Chung quanh yên tĩnh lại một lần nữa, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Phượng Cửu.

Thiếu niên hồng y sẽ xử lý như thế nào? Đối mặt một màn như vậy, hắn sẽ làm thế nào?

......Edit & Dịch: Emily Ton......

Trong chỗ tối, Diêm Chủ lặng yên trở về cũng nhìn một màn này, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người Phượng Cửu. Chỉ cần nàng không muốn Liễu gia tồn tại, như vậy, trước ngày mai hắn sẽ khiến Liễu gia biến mất không còn một mảnh!

Phượng Cửu híp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra trầm tư. Nàng là người ân oán phân minh, người khác lấy lễ đối đãi, nàng sẽ không dùng thế áp người. Nhưng đối phó với những người động sát niệm đối với nàng, nàng cũng tuyệt không hề nương tay.

Những lão giả quỳ gối trước mắt này, biểu tình một đám đều rất thành khẩn, ánh mắt lộ ra cầu xin nhìn nàng, khiến nàng nhất thời có chút lưỡng lự.

Là gia chủ bọn họ muốn giết nàng, chỉ cần gia tộc bọn họ không sử dụng lực lượng tới giết nàng, vậy nàng cũng không cần phải diệt một tộc người bọn họ.

Liễu gia chủ nhìn thấy một màn như vậy, rốt cuộc ý thức được mình rốt cuộc đã làm điều gì. Trong lúc nhất thời, hắn ngơ ngẩn nhìn phụ thân và nhóm tộc lão quỳ trên mặt đất.

Giờ khắc này, hắn mới biết được, bởi vì hắn bốc đồng liều lĩnh, vội vàng hạ sát lệnh lung tung, đã đắc tội với thiếu niên không biết lai lịch này. Hiện giờ, gia tộc không dám chống lại, đám người thành chủ không muốn ra tay tương trợ. Nếu như hắn không chết, gia tộc của hắn, chỉ sợ đều phải trả giá đại giới vì những việc mà hắn đã làm hôm nay......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info