ZingTruyen.Info

( Np-caoH ) Kiều Dưỡng

Chương 37: Hộ lý riêng

tiemnhachanh


.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh

.Được đăng tại: wattpad Tiệm nhà Chanh


P/s: hello mọi người, Chanh đã comeback rồi đây. Có ai còn nhớ truyện còn nhớ Chanh không nè?

Dạo trước bận quá nên không có thời gian edit bộ Kiều Dưỡng. Bây giờ rảnh hơn được một chút, sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ của bộ này. Mong được mọi người ủng hộ.


.

.

Đương nhiên Kỷ Trường Cố không nói cho Thẩm Linh Chi biết--------- đây chỉ là thủ đoạn thiết yếu để lưu cô lại.

Ánh mắt Kỷ Trường Cố sâu thẳm, không nói một câu.

Nháy mắt Thẩm Linh Chi liền hiểu, không nói thì không nói, cô tự mình điều tra là được.

Cô không tin, cô ở bên cạnh Kỷ Trường Cố không lẽ lại không tìm thấy dấu vết.

"Vậy em ở....."

"Ở lại nhà của anh đi." Ngữ khí của Kỷ Trường Cố quả quyết, "Phòng rất nhiều, em có thể tùy ý chọn."

Thẩm Linh Chi nuốt lại ý vừa định nói ra.

Vốn dĩ cô định năn nỉ Kỷ Trường Cố để cô tạm thời ở cạnh anh một thời gian ngắn, sau đó cô có thể đường đường chính chính đến công ty của anh làm để trả nợ, thuận tiện hỏi thăm tin tức. Không nghĩ tới Kỷ Trường Cố lại sảng khoái như vậy.

"Nhưng em cũng không thể ăn không uống không......."

"Đương nhiên em có thể làm việc cho anh để trả lại." Ngón tay của Kỷ Trường Cố vuốt sợi tóc cô, ở nơi cô không nhìn thấy khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, "Từ hôm nay trở đi, em sẽ là hộ lý riêng của anh."

Kỷ Trường Cố quả nhiên không có khách khí với cô.

Cứ như vậy Thẩm Linh Chi bắt đầu những chuỗi ngày sinh hoạt ở hai địa điểm: bệnh viện và biệt thự.

Mỗi ngày cô đều giúp anh lau mình, dáng người của Kỷ Trường Cố rất đẹp, mặc dù đau bệnh phải nằm trên giường nhưng đường cong cơ bắp vẫn rất căng chắc đến không thể tưởng tượng được, giống như một con dã thú đang ngủ đông. Mỗi một lần nhìn thấy cơ thể của anh mũi cô đều nóng cả lên, Thẩm Linh Chi chỉ có thể một mặt thầm niệm "Phi lễ chớ nhìn", một mặt nhanh chóng tăng tốc độ lau người. Đến cuối cùng, giữa hai chân anh lại nhô lên một khối thật to.

Hai ngày trước, Kỷ Trường Cố còn được coi là thân sĩ*, để cho cô vội vàng lau sạch côn thịt của mình xong liền thả người.

*Thân sĩ: người có học thức, có địa vị trong xã hội.

Nhưng hôm nay, anh hiển nhiên lại không dễ dàng bỏ qua như vậy.

"Phiên Phiên, em vẫn chưa lau khô."

"Hả?"

Thẩm Linh Chi nhìn khăn lông ấm trong tay mình, rồi lại nhìn cây côn thịt đang đứng thẳng ngạo nghễ, vẻ mặt mê mang.

Ngày hôm qua cô cũng lau như vậy mà?

"Trên đỉnh." Kỷ Trường Cố nhắc nhở cô.

Mới vừa rồi mới lau qua quy đầu, tựa hồ bởi vì do cô nhìn chăm chú nên mới phá lệ mà hưng phấn. Trên mã mắt* lại lần nữa tràn ra một lượng tinh dịch trong suốt. Thẩm Linh Chi lại phải nắm lấy côn thịt, lau lại, chất nhầy lại lần nữa tràn ra tựa như vòi nước bị rò rỉ.

*Mã mắt: lỗ nhỏ trên dương vật hay còn gọi là niệu đạo. Dùng để bắn tinh hoặc đi tiểu.

Vài lần lau đi lau lại, đôi mắt cô bắt đầu trợn tròn lên.

"Lau không xong được, anh có phải hay không............có vấn đề gì đó chứ?"

"Đàn ông nếu cứ cương cứng không bắn, đương nhiên sẽ có vấn đề."

Kỷ Trường Cố nhìn thấy Thẩm Linh Chi trong nháy mắt liền thẹn thùng đỏ hết cả mặt, có chút buồn cười. Thời điểm cô ấy câu dẫn anh lên giường để anh bắn vào trong, vậy mà lại không thấy cô xấu hổ đến như vậy. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngượng ngùng của cô, giọng nói khàn khàn, "Em làm nó cương, em phải phụ trách."

Phụ trách thế nào chứ? Đương nhiên là để côn thịt bắn ra.

Thẩm Linh Chi nhẹ nhàng nắm lấy côn thịt của anh, chuyển động lên xuống, trong lòng đem Kỷ Trường Cố mắng đến vạn lần.

Cầm thú làm ra vẻ đứng đắn!

Nếu không phải là vì để anh sớm ngày khỏe mạnh, trở về làm việc, cô còn lâu mới để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Tay của cô mềm mại giống như đậu hủ, biểu cảm lại sinh động, là người thật xinh đẹp sờ sờ trước mặt anh, không phải mơ. Hầu kết lăn lộn, đường cong trên người căng chặt, đôi mắt dần dần nhiễm màu sắc dục. Thẩm Linh Chi quay đầu nhìn anh, vốn định từ biểu cảm của Kỷ Trường Cố để xác nhận lực đạo tay của mình có vừa hay không, lại ngoài ý muốn phát hiện khí nóng quanh thân của anh, Kỷ Trường Cố đã ngồi thẳng thân người, mắt sáng như đuốc, khoảng cách cách cô chỉ có nửa thước.

"Anh........Ngô........."

Kỷ Trường Cố chặn miệng cô bằng một nụ hôn, một tay giữ ót của cô, một tay nắm lấy tay cô, kéo tay cô tăng tốc độ cọ xát côn thịt.

Thẩm Linh Chi mở to hai mắt, nhìn người đàn ông gần sát mình, không hiểu vì sao rõ ràng cô đang giúp anh phát tiết dục vọng, chả hiểu thế nào đột nhiên lại hôn nhau. Kỷ Trường Cố ngậm lấy môi cô, vừa liếm vừa hút, tràn đầy sắc khí.

Lần trước hôn nhau, đầu lưỡi của cô bị hút đến tê rần cả lên, lần này cô cắn răng không cho Kỷ Trường Cố tiến vào trong.

Kỷ Trường Cố ngậm lấy môi cô: "Phiên Phiên, há miệng."

"Không cần, đau a.........."

Bị lừa rồi, Thẩm Linh Chi trơ mắt nhìn lưỡi của Lỷ Trường Cố tiến vào trong miệng của mình, đầu lưỡi bị mút lấy.

Kỷ Trường Cố quấn lấy lưỡi cô, giọng nói mơ hồ không rõ nhưng lại mê người: "Anh sẽ nhẹ nhàng."

Anh thật sự dùng lực nhẹ lại, nhưng so với vừa rồi hôn như sói như hổ lại càng làm cô khó lòng chống đỡ hơn, nhiệt độ nóng từ lưỡi ôn nhu lại có lực mà đảo qua mỗi một chỗ mềm mại trong khoang miệng cô, không khí ở phổi hầu như bị hút ra hết, trong miệng cô hiện giờ đều là hơi thở của Kỷ Trường Cố truyền tới, lưng từng đợt phát run, tựa như bị anh dẫn điện sang người. Chờ Thẩm Linh Chi phản ứng lại, Kỷ Trường Cố đã bắn một lần, dính vào một tay của cô, còn cô lại không biết từ khi nào đã ngồi yên trên người anh, cùng với côn thịt của anh chỉ cách một lớp quần lót mỏng, cọ sát thẳng vào hoa huyệt.

ĐM, nam sắc hại người.

Thẩm Linh Chi bị kinh sợ: "Anh đừng có xằng bậy, miệng vết thương của anh còn chưa lành!"

"Anh chỉ cọ cọ thôi."

Kỷ Trường Cố nói cọ, đúng thật chỉ là cọ thôi.

Một tay của Kỷ Trường Cố để sẵn ở mông cô, cọ sát qua lại với côn thịt cương cứng, quần lót quá nhỏ lại quá mỏng, vài lần côn thịt cọ qua khe nhỏ hẹp của vải dệt, liền có mật dịch trơn trượt, cơ hồ muốn tiến vào bên trong hoa huyệt. Thẩm Linh Chi ôm lấy cổ anh, sóng lưng run rẩy, hai chân nhũn cả ra, quần lót sớm đã ướt đẫm một mảng.

"Ô, a....A...."

Thẩm Linh Chi ở trong ngực anh, hai lần bị cọ đến cao trào, da thịt trắng nõn dễ dàng bị cọ đến hồng cả lên.

Kỷ Trường Cố cực kỳ thích bộ dạng xinh đẹp quyến rũ của cô, eo tê rần, lại lần nữa bắn ra một lượng tinh dịch trắng đục.

Qua nửa ngày, Kỷ Trường Cố hôn hôn môi cô, "Thoải mái không."

Thẩm Linh Chi trừng anh, "Quần áo đều đã bẩn." Váy, quần lót, đùi, cánh tay, tất cả đều dính tinh dịch của Kỷ Trường Cố.

"Em đi toilet tắm rửa trước đi, anh sẽ kêu người mang quần áo đến."

Phòng bệnh đều có buồng vệ sinh riêng, Thẩm Linh Chi đi vào, thuận tay đóng cửa lại.

Tay để trước mũi ngửi, tất cả đều là hương vị của Kỷ Trường Cố, quá là tình sắc rồi, a a a, cô dùng sức mà xoa rồi xoa.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Thẩm Linh Chi mặc dù đã hóa thành hình ngươi, nhưng thính giác vẫn duy trì trình độ nhanh nhạy của mèo.

Cô nghĩ là hộ sĩ, cũng không quá để ý.

Thẳng đến khi tiếng nói quen thuộc của người đàn ông bên ngoài không nhanh không chậm vang lên. Thẩm Linh Chi mới như bị sét đánh, lập tức ngây dại.

Giọng nói kia trầm thấp đôn hậu, tựa như đàn tranh, thâm trầm dễ nghe.

Cả đời cô cũng sẽ không quên.

"Anh trai....."

Vành mắt Thẩm Linh Chi lập tức đỏ lên, cô che miệng, lỗ tai dán lên trên cửa.

Giọng của Thẩm Vọng Bạch không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại chui hết vào tai cô.

Thẩm Linh Chi nhắm mắt lại, an tĩnh mà nghe. Trong cổ họng nảy lên một vị chua chat, trong lòng bi ai vạn phần.

Rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không nghe được giọng của anh trai rồi.

Cô thậm chí sinh ra một cổ xúc động, nghĩ muốn lao ra gặp mặt anh trai, cô hiện giờ đã thay đổi rất nhiều, còn mang theo khẩu trang, anh trai sẽ không nhận ra đâu. Nhưng cố tình hiện giờ trên người cô đều là tinh dịch của Kỷ Trường Cố, làm thế nào cũng không ra khỏi cửa này được.

Nếu không phải không biết Kỷ Trường Cố không biết được thân phận thật sự của cô, cô liền sẽ cho rằng anh cố ý bắn tinh ở trên người cô, đem cô nhốt ở toilet.

Hai người đàn ông cũng không có nói chuyện chính sự gì, đơn giản chỉ là hàn huyên hai câu. Thẩm Vọng Bạch dò hỏi tình huống hồi phục của thân thể Kỷ Trường Cố, Kỷ Trường Cố lại đối với việc Thẩm Vọng Bạch ra tay cứu giúp tỏ vẻ cảm tạ.

Thẩm Vọng Bạch dừng một chút, "Lần trước cậu muốn cùng tôi nói việc........."

"Lần sau, tôi sẽ lại tìm anh nói."

Kỷ Trường Cố tìm Thẩm Vọng Bạch đơn giản chỉ là muốn nói về chuyện của hung phạm. Bộ sưu tập tương cá vàng độc quyền của đội Thơ Vũ (???)

**Bộ sưu tập tương cá vàng độc quyền của đội Thơ Vũ: 诗雨团队金鱼酱独家整理 (câu này Chanh không hiểu ý tác giả muốn nói gì hết TT^TT. Bạn nào biết cmt giúp Chanh với nha.)

Thẩm Linh Chi có chút thất vọng, còn tưởng có thể nghe được chút manh mối gì đó.

Sau khi Thẩm Vọng Bạch rời đi, quần áo mới được đưa vào toilet, Thẩm Linh Chi thay quần áo, rửa sạch mặt rồi mới đi ra ngoài.

Kỷ Trường Cố vừa liếc mắt một cái liền chú ý tới đôi mắt của cô, ánh mắt sâu xa mà nhìn chằm chằm vào cô một giây, sau đó một tay đem cô ôm vào lòng.

"Làm sao vậy, anh không cắm vào bên trong nên khó chịu sao?"

Thẩm Linh Chi sửng sốt, rõ ràng cô đã soi gương cẩn thận, thấy mắt không có đỏ mới ra ngoài, anh cư nhiên vừa liếc mắt một cái liền phát hiện.

"Em, em nghĩ đến mèo của mình." Thẩm Linh Chi thuận miệng bịa chuyện.

Tất nhiên Kỷ Trường Cố cũng có nghe được tin mèo con lại lần nữa trốn đi mất, cúi đầu nhìn lông mi của cô gái trong lòng đang rũ xuống, trầm ngâm một lát, "Vừa rồi có một vị Thẩm tiên sinh đến, anh nghe nói anh ta mấy ngày trước nhặt được một con mèo đen mắt xanh lam, nếu không anh cho người mua con mèo đó đến cho em?"

HẾT CHƯƠNG 37.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info