ZingTruyen.Info

Nhung Ke Ban Nang


          Anh sững sờ nhìn Phong mấy vài giây không thốt nên lời, rồi sực tỉnh, kéo xác con Thoái Hóa ra. Ban đầu thấy phản ứng của cô lúc chạy khỏi lũ Thoái Hóa, anh cũng chỉ nghĩ rằng cô là kiểu người mạnh mẽ, có lẽ cũng giúp chút gì cho anh. Ai ngờ đâu, Phong khiến mọi chuyện giết chóc trở nên đơn giản thế, khiến anh cũng hơi chút rùng mình. Vả lại anh cũng không muốn dựa dẫm vào một đứa con gái nên ngay khi bọn tiếp theo đánh hơi dò đường tới, anh bám tay lên rào dây thép gai, nhảy lên phía trên rào như ban nãy.

- Ê... - Anh đưa tay về phía An Phong, ra hiệu bảo cô nắm lấy. Phong tháo một đoạn dây dù rồi buộc cả hai con dao vào cổ tay, xong xuôi đâu đấy mới nghe lời anh.

Thật ra, có vũ khí trong tay thì An Phong chẳng còn gì phải sợ nữa, nhưng trong khoảng hẹp thế này mà tấn công, cô không bị ăn cũng sẽ bị dây thép gai làm cho toác thịt. Thế nên trèo lên rào đi vẫn hơn, nhất là khi rào lần này dựng sát đan lưới kẽ to bao bên ngoài mê cung, nếu Phong không giữ được thăng bằng, vẫn có thể bám tay vào đó mà đi ven.

Phong tóm lấy tay người cộng sự. Đôi tay anh không quá to, nhưng gân cứng nổi dọc và phần bắp thật săn chắc. Chỉ nhờ một cái kéo tay, An Phong đã lên ngay được rào, chứng tỏ người này cũng rất khỏe chứ chẳng phải vừa. Lần này anh để cô đi đằng trước, cứ men theo đường vuông góc này, ắt rồi cũng ra được khoảng trống ở giữa; hoặc ít nhất thì cũng giữ được an toàn cho bản thân.

- Này... cô học cách đánh như thế ở đâu vậy? – Anh vừa nói, vừa nhìn chăm chăm vào dáng đi lập bập của cô trên gờ rào. Anh, dù sao cũng là con trai, nhìn thấy Phong khủng khiếp vậy, cũng thấy xấu hổ phần nào.

- Cha tôi. – Cô đáp cụt lủn. Phần vì căng thẳng, phần cũng vì không muốn tiếp truyện với người lạ. Nhưng trong một vài giây quay lại nhìn anh, cô lại không thể giấu nổi tò mò – Còn anh...Sao anh giữ thăng bằng tốt vậy được?

- Trường tạp kỹ... nhưng mọi chuyện không suôn sẻ lắm. – Anh vừa nói vừa cười. Có vẻ như nó gợi anh nhớ tới câu chuyện gì đó hài hước.

Rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng. An Phong mặt toát mồ hôi. Dường như việc giết mấy con Thoái Hóa kia còn dễ dàng hơn đi thăng bằng trên cái rào sắt này. Càng đi, cô càng thấy nhiều người bị tấn công: cũng đã tầm năm, sáu cái thây người nằm đất với đầy máu. Vài kẻ trong đó vẫn còn ngoi ngóp, nhưng chắc chắn cũng chẳng sống nổi qua hôm nay. Song điều đó không có nghĩa rằng bọn Thoái Hóa chiếm thế thượng phong.

Ở mê cung phía bên kia, đám tù đã nhanh chóng lấy được vũ khí. Cũng như An Phong, chúng lao vào những con thú mãnh liệt hết sức. Tuy rằng nhiều người bị cắn nhưng cái gì đông hơn cũng có lợi thế của nó. Thoái Hóa nhìn thấy đám đông tay ai cũng cầm vật sắc lẻm, cũng thấy sợ mà lui về đường cũ. Dần dần, chúng dồn lại ra giữa sân chính, bị bao vây bởi nhóm người.

Vài tiếng rú vang lên rồi im bặt, tiếp đến là âm thanh hò reo của nhóm người. Đúng. Ở đằng ấy, 5 con Thoái Hóa đã bị giết chết bởi hơn bốn chục con người. Mê cung bên này, An Phong cũng đã giết được 3 con, Chỉ còn hai con vẫn đang bám theo cô ngay bên dưới.

- Cũng nhanh đấy chứ...- Viên sĩ quan nhìn cảnh tượng ấy mà cười lớn – Để thưởng cho bọn mày, tao sẽ cho bọn mày biết một điều rất quan trọng đây. Năm mươi người bọn mày là hai mươi lăm cặp số. Và chúng mày biết rồi đấy...chúng mày có thể tạo đồng minh.

Hội tù vếch tai lên nghe, Có lẽ chúng đã nghĩ trò chơi kết thúc rồi cho tới khi lướt mắt thấy tình cảnh của An Phong và anh con trai trường Tạp Kĩ kia.

- Ê...Có cần giúp không, cô gái? – Một thằng mặt vuông với chiếc mũi khoằm vừa nói lại vừa ra vẻ cợt nhả An Phong. – Nói cho tao cái số xem có phải số tao thích không để đây vào giúp nào!

Bên An Phong còn chưa có động tĩnh gì, đã có người hỏi thằng kia:

- Thế mày số bao nhiêu?

- 2153. – Thằng mặt vuông quên luôn chuyện giúp đỡ, tươi cười quay lại phía đám người. – Mày thì sao?

- 2153. – Lần này người đáp là một ả con gái cao lêu nghêu với tóc tém xoăn xù. Nó chẳng nói gì thêm, chỉ vung mạnh cái que sắt nhọn trong tay, xuyên ngay yết hầu tên mũi khoằm tốt bụng.

Đám tù tõe cả ra, do bất ngờ kinh hãi hoặc cũng chỉ bởi muốn hòa đồng. Những đôi mắt lạnh...đôi mắt của Kowaski, đôi mắt của An phong nữa...sao chúng thật quen thuộc.

- Nào... Hãy thành thật nói cho nhau nghe về cặp số của mình đi.- Ả vừa nói, vừa cười khúc khích – Nói sớm thì xong sớm, đằng nào chẳng phải việc cần làm.

Trong thoáng chốc nhìn thấy cảnh đấy, An Phong bất giác cau mày. Cô không thích giết choc, cô chỉ buộc phải làm vậy khi tình thế yêu cầu. Nhưng ả kia thì khác: ả không hề chớp mắt khi xuyên cái gậy sắt kia qua cổ gã mũi khoằm, thậm chí còn tỏ ra thích thú. Phong biết những kẻ cùng số với nhau rồi sẽ phải đối đầu, nhưng đâu có thể giết một người khi họ còn chưa sẵn sang đón nhận cái chết? Cô nhớ tới họng súng của Toàn nổ và Phương đổ lên người cô, bất giác thấy lòng hơi xáo động. Giờ thì Phong chẳng biết được trong cái lồng này, ai là thú, ai là người.

- Ta phải giết chúng trước khi họ chuyển sang giết lẫn nhau. – Anh nói. – Tôi không nghĩ khả năng mình có thể.

An Phong nắm chắc vũ khí, máu cô hơi sôi lên, gật đầu. Cô nhảy xuống, xuyên thẳng lưỡi dao ngay ót của cả hai con. Chúng chẳng kịp giãy mà chết ngay lập tức. Trò chơi kết thúc, nhưng ả đã nhìn thấy cô lúc đó. Cả hai khác số, cả hai đều im lặng, nhưng ai cũng biết, một lời tuyên chiến đã bắt đầu.

ps: để tưởng tượng rõ hơn về việc An Phong và anh chàng tạp kỹ có thể đi trên hàng rào thép gai thì đây là ví dụ.

và thay vì ô lưới thường thì là móc như thế này

và chap tiếp các bạn sẽ biết tên anh ấy :)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info