ZingTruyen.Info

Nhanh Xuyen Tinh Thoai Hua Ngu

Mừng sinh nhật, mị đăng nốt chương cuối của phần ma tu. Tung bông nào    \(^^)/*•

Sau này…… Lâm Triệu kỳ thật không nghĩ ra được tương lai sau này.

Tay hắn cầm quân cờ trắng dừng ở trên bàn cờ lưu li, cờ đen đang bị chặn kín đường, chưa có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Vân Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, cho nên ông vì cái gì mà không thích Lâm Triệu, trừ bỏ chuyện Thanh Nhược, mặc dù ông là nhạc phụ khi chơi cờ cùng Lâm Triệu. Lâm Triệu cũng sẽ không nhường ông một bước nào, từng bước ép sát rồi lại từng bước trêu đùa, này đây là thái độ nên đối đãi với nhạc phụ đại nhân sao.

Vân Trạch hừ lạnh một tiếng, ném trong tay quân cờ đang cầm trên tay vào hộp, không được rồi, cuối cùng Lâm Triệu không có kiên nhẫn cho ông một kích trí mạng, còn không bằng hiện tại dừng tay khi thắng bại còn không rõ ràng, ông sẽ đẹp mặt hơn một ít.

Ông khẩu khí không vui, tiếp tục hỏi nghi vấn của chính mình,

“Cho nên? Cho nên cha mẹ ngươi vẫn là người Huyền Tuyệt Môn để lão nhân kia an bài? Liền vì sinh hạ ngươi để thử đan dược cho hắn?”

Vân Trạch đã quẳng bỏ quân cờ, Lâm Triệu cũng theo ông thả quân cờ vào hộp, tùy ý gật gật đầu,

“Ân, ta là dược nhân. Sau bộ công pháp kia không biết mẫu thân nơi nào tìm được tới, vốn muốn làm ta tu luyện xong sẽ mang nàng rời khỏi khống chế của Huyền Tuyệt Môn, không biết như thế nào cuối cùng dẫn tới tất cả mọi người  tranh đoạt, cũng cho nàng phải chịu họa sát sinh.”

Vân Trạch liếc mắt nhìn hắn một cái, khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ, mẫu thân hai chữ nói được ôn nhu nhưng không có nửa điểm tình cảm, Tu Tiên Giới tình cảm đạm bạc, hắn cùng Thanh Nhược như vậy tình cảm cha con trong giới Tu Tiên đã là khó được.

“Sau đó ngươi không chết liền đi Ma giới?”

Vân Trạch hỏi lại, Lâm Triệu đã nâng nhẹ chén trà trên bàn, uống lên hai ngụm trà, hắn buông cái chén đứng dậy hướng Vân Trạch gật đầu,

“Thời gian không còn sớm lắm chúng ta nên đi ăn cơm, ta đi nấu cơm trước.”

Khóe miệng Vân Trạch kéo kéo, nhìn bóng dáng hắn rời đi lại không lên tiếng gọi lại.

Trong động phủ thủ hạ của hắn đúng giờ sẽ đem rau dưa đưa lên tới, hai người thủ hạ diện mạo xấu xí, đi lên nhìn thấy Vân Trạch đầy mặt nịnh nọt thăm hỏi, Vân Trạch không kiên nhẫn vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ mau cút đi.
Hai cái tiểu ma tu đem rau dưa để ở phòng bếp, Lâm Triệu đã xắn tay áo, động tác thuần thục bắt đầu xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn.

Dù sao Lâm Triệu sẽ không làm cơm cho ông ăn, Vân Trạch đi vào động phủ của Lâm Triệu không hề có áp lực tâm lý. Trước khi đi ông còn mang đi một đống thứ tốt, chỉ để lại một cái túi Càn Khôn, thời điểm ra tới cửa đi ngang qua phòng bếp mở miệng,

“Nói cho Tiểu Nhược túi Càn Khôn ta đặt ở trong ngăn tủ.”

Lâm Triệu không lên tiếng, Vân Trạch cũng không thèm để ý, thong thả ung dung bay lên đi rồi.

Hôm nay vốn dĩ ông lại đây xem khuê nữ, khoảng thời gian trước Vân Trạch ở bí cảnh tìm được không ít linh trân dị bảo, hiện tại Thanh Nhược cái gì cũng không thiếu, hiếm lạ cổ quái đồ vật nàng khá thích, ông đưa lại đây để cho nàng chơi.

Kết quả Thanh Nhược kết bạn cùng bằng hữu đi bí cảnh, Vân Trạch mới có thể cùng Lâm Triệu đánh cờ, còn tò mò hỏi hai câu.

Nguyên lai, Lâm Triệu là dược nhân……

Vân Trạch sẽ không luyện đan chế dược, nhưng cũng biết dược nhân là cái gì, nhẹ thì bách độc bất xâm, bản thân máu của hắn có độc, nghiêm trọng, đến cuối cùng sẽ bị tra tấn đến không có ý thức, biến thành cái xác không hồn con rối.

Tu Tiên Giới tàn khốc tàn nhẫn, nghịch thiên mà tu luyện, tử vong giết chóc chỉ là trò chơi.

Vân Trạch thật ra không cảm thấy đồng tình, chỉ là Lâm Triệu có thể từ cái loại dược nhân này đi đến được như hôm nay, ông không thể không bội phục, trong lòng lại tán thành.

Lâm Triệu mang theo Thanh Nhược trở lại Tiên giới thời điểm, Tu Tiên Giới sớm đã loạn thành một nồi cháo, ma tu cơ bản đã giết chóc khắp nơi.

Lâm Triệu mang theo Thanh Nhược tới gặp ông, chỉ nói một câu nói.

“Tiền bối về sau giao nàng cho ta, tiền bối từ nay về sau chỉ cần lo cho chính mình. Tiền bối không cần lo lắng cho nàng.”

Thật là, bá đạo kiêu ngạo đến làm người ta ngứa răng.

Vân Trạch cố ý đâm hắn một nhát, khi đó căn bản không cảm giác được tu vi của Lâm Triệu, tuy rằng đã biết hắn rất mạnh, nhưng là cụ thể mạnh tới trình độ nào lại không biết, Vân Trạch cảm thấy khuê nữ được chính mình phủng ở trong tay như bảo bối liền như vậy bị hắn cướp đi đương nhiên là ông phi thường không vui, cho nên ông thường tới tìm hắn để phiền toái, hắn sau ba ngày đã giải quyết xong hỗn loạn của Tu Tiên Giới, lý do là hắn không thể làm Thanh Nhược đi theo hắn tùy thời đối mặt giết chóc.

Lâm Triệu khi đó ôm eo Thanh Nhược, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng, đôi mắt vẫn nhìn Thanh Nhược, hắn nói thanh âm ôn nhu dung túng,

“Ta biết, nàng muốn ở địa phương không có người cùng nàng tìm phiền toái.”

Một ngày, toàn bộ chưởng môn của các môn phái đều chết, toàn bộ Tu Tiên Giới chấn động.

Ngày hôm sau, mấy cái Ma tộc cầm đầu đối phó với các tông môn đều trực tiếp bị hôi phi yên diệt, Lâm Triệu lúc ấy một thân bạch y không dính bụi trần, biểu tình vô bi vô hỉ  như là lại cao cao tại thượng Phật tổ,

“Muốn tranh nhau có thể, muốn đánh nhau đều có thể, nhưng phải theo quy củ của ta. Bằng không, những người không cùng chung quan điểm với ta. Đều phải chết.”

Từ đấy về sau, liền thành quy củ của Lâm Triệu.

Vân Trạch lại không muốn, cũng không thể không thừa nhận, hắn khuê nữ khả năng tìm không thấy so với Lâm Triệu người nào lợi hại, mấu chốt là, tuyệt đối tìm không thấy người thứ hai đúng giờ mỗi ngày nấu cơm cho nàng.

Thời điểm Thanh Nhược trở về, Lâm Triệu đang mang món ăn lên bàn.

Bàn tròn để ăn cơm là trước đây ở thần quốc nàng với hắn đã dùng, tuổi tác của nó đã thật lâu, Lâm Triệu ko dùng pháp thuật, lại tìm không ít thứ tốt bọc ra ngoài cho nó, hiện tại một chút vết rạn đều không có, chỉ là trên mặt bàn có vài vết xước, đó là do tiểu thí hài lúc ăn cơm nghịch ngợm cái muỗng hoa tạo ra.

Hắn nghe thấy thanh âm của nàng ở xa xa, Lâm Triệu ngẩng đầu nhìn cửa.
Thanh Nhược vừa thấy hắn liền cười đến mi mắt cong cong.

“Đã trở lại.”

“Ân, đã trở lại.”

Thanh Nhược đi đến bên người hắn liền giơ tay ôm eo hắn dựa vào ngực  hắn cọ cọ.

Lâm Triệu trên tay còn dính bẩn, cánh tay vít cổ nàng, cúi đầu hôn một cái,

“Nàng đi đâu thế, chơi có vui không?”

“Ta đi chơi rất vui ~”

Nàng từ trong lòng ngực hắn đứng lên, Thanh Nhược dùng pháp thuật thanh trần để rửa sạch cho chính mình, Lâm Triệu ôm bát đũa lên, nàng cúi đầu bới cơm, hắn tiếp tục mang đồ ăn lên.

Hai người ăn cơm chiều, Lâm Triệu rửa chén, Thanh Nhược liền ở một bên làm ầm ĩ, lôi kéo hắn vạt áo, Lâm Triệu bất động như núi, quần áo lại bị nàng đùa nghịch đến rối loạn,

“Noãn Dương, chúng ta ngày mai đi thần quốc sao?”

Lâm Triệu quay đầu nhìn nàng một cái,

“Lại muốn đánh mạt chược?”

Thanh Nhược gật gật đầu.

Hắn không nói.

Thanh Nhược đợi một hồi không nghe thấy đáp lại, đáng thương hề hề thò qua ôm eo hắn làm nũng,

“Noãn Dương, đi đi mà, đều đã lâu không đi.”

Hắn thanh đạm nhắc nhở,

“Bốn ngày trước mới vừa đi qua.”

Thanh Nhược bẹp một chút miệng, không ngừng cố gắng,

“Chính là nơi này hảo nhàm chán, đều không có gì chơi.”

Lâm Triệu bèn nói,

“Để ta nhắc nhở một chút, nàng gần nhất mấy ngày nay nhưng không có ngày nào đó không đi ra ngoài chơi, còn đều là rất nhiều người cùng đi, trở về mừng rỡ đến nỗi cười không thấy mắt.”

Thanh Nhược lại lần nữa bị nghẹn họng, ôm hắn cọ cọ chơi xấu,

“Ai nha, chính là ta rất muốn đi đánh mạt chược, được không ~”

Đi thần quốc, thực phiền toái, rốt cuộc bọn họ hiện tại không phải người thường, nếu nói không ở người thường trước mắt xuất hiện còn thực tốt, cố tình Thanh Nhược là muốn đi náo nhiệt địa phương đánh mạt chược, cho nên mỗi lần Lâm Triệu đều phải tiêu phí rất nhiều tinh lực. Cho nên hắn không thích, nhưng là Thanh Nhược đối dân gian mạt chược yêu thích, vẫn luôn kéo dài rất nhiều năm đến bây giờ vẫn là không giảm sự nhiệt tình.

Lâm Triệu rửa xong chén đĩa, trên tay dùng cái thanh trần thuật, xoay người lại ôm nàng, dựa vào bồn rửa chén tùy ý mà ôm, cằm khẽ nhếch, thoáng híp mắt nhẹ nhàng mở miệng,

“Ân? Vậy ngươi nên làm cái gì?”

Thanh Nhược hít thật sâu, sau đó thay đổi sắc mặt từ không kiên nhẫn thành tràn đầy ngoan ngoãn ngọt ngào, đôi tay ôm cổ hắn, nũng nịu mở miệng,

“Tướng công tốt nhất ~ ngươi bồi ta đi một chút được không? Tướng công ~”

Lâm Triệu vẫn là biểu tình không nóng không lạnh, cười như không cười liếc nàng một cái, mở miệng muốn nói.

Thanh Nhược đã nhón mũi chân đi lên, bẹp bẹp liên tiếp hôn hắn mười mấy phát. Mỗi một lần đều phá lệ vang dội.

Nàng lùi một chút,
“Tướng công ~ đi mà……”

Cánh tay của nàng đang ôm sát hắn, bỗng nhiên một bàn tay to chế trụ nàng cái ót, cực nóng hôn hung mãnh nhiệt liệt mà bá đạo. Thân thể không ngừng gần sát nhau, lòng bàn tay hắn độ ấm bốc lên ôm nàng eo cách quần áo vén lên một tầng tầng tê dại nhiệt, giống thủy triều lan tràn bốn phía.

Lâm Triệu cảm thấy mỹ mãn buông ra nàng đã hơi sưng môi,

“Được, đi.”

Hắn bất quá là muốn nàng nói câu ngọt ngào tướng công và cùng nàng chủ động dâng lên kiều môi.

Thanh Nhược gặp được bên ngoài còn để bàn cờ, Lâm Triệu vừa từ lúc ở trong phòng đi ra đem túi Càn Khôn Vân Trạch đưa hôm nay lấy lại đây cho nàng, Thanh Nhược tiếp nhận cái túi, chỉ vào bàn cờ trên bàn hỏi hắn,

“Chàng cùng phụ thân đánh cờ với nhau?”

“Ừ.”

Thanh Nhược đem túi Càn Khôn cất đi, nàng hứng thú, ngồi vào một bên ghế nhìn chằm chằm vào ván cờ trên bàn cờ hỏi hắn,

“Chàng đánh quân nào?”

Lâm Triệu ngồi xuống ở  chỗ đối diện nàng, “Ta đánh quân trắng.”

Thanh Nhược trình độ kém cỏi, nhìn không thấy cờ trắng gợn sóng sát khí, chỉ thấy được Lâm Triệu cấp cờ đen lưu ra tới đánh thắng chi lộ.

Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, đôi mắt sáng lấp lánh,

“Như thế nào không tiếp tục đánh tiếp nha?”

“Phụ thân có việc, đi trước.”

Lâm Triệu nói dối không nháy mắt nghiêm trang nói. Đem cờ đen đưa cho nàng,

“Chúng ta đây tiếp tục đánh, nàng đánh tiếp cờ của bá phụ.”

Thanh Nhược đôi mắt xoay chuyển, chớp chớp mắt gật đầu, cười đến vẻ mặt đáng khinh,

“Kia người thua phải đáp ứng thắng người một điều kiện.”

Lâm Triệu cong cong môi, rất có hứng thú nhìn nàng,

“Vậy? Điều kiện gì?”

“Ngày mai ở chợ muốn hô to đối phương tên, còn muốn nói đối phương là trên thế giới thông minh nhất người lợi hại nhất.”

“……” Lâm Triệu ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái.

Thanh Nhược nâng cằm hừ nhẹ, “Chàng không dám à.”

…… Còn dùng thượng phép khích tướng.

Lâm Triệu có chút miễn cưỡng gật gật đầu,
“Được rồi.”

Tuy rằng có mấy lần nguy hiểm, nhưng Thanh Nhược cuối cùng vẫn là thắng.

Ngày hôm sau ở chợ thần quốc, một chàng trai bạch y tuấn mỹ vô song đứng ở giữa đườnghô to,

“Thanh Nhược! Ngươi là trên thế giới thông minh nhất người lợi hại nhất! Ta yêu ngươi!” Hô to ba lần.

Người trên toàn bộ phố trừ bỏ ở chỗ rẽ cái kia ôm bụng cười sắp ngã đến trên mặt đất gia hỏa, còn lại đều là vẻ mặt đáng tiếc nhìn hắn. Đáng tiếc như vậy một khuôn mặt, thế nhưng là cái ngốc tử.

Lâm Triệu đầy mặt xấu hổ, mặt đen như Diêm Vương.

Bóng người đi đến lại gần đây, Thanh Nhược nguyên bản cười đến ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu vừa thấy hắn đầy mặt sắc thái nhanh chân chạy nhanh khụ một tiếng nhịn cười, chính là, hoàn toàn nhịn không được nha,

“Ha ha ha……”

Lâm Triệu mặt đã đen đến sắp phân không rõ ngũ quan trình độ.

Khom lưng xuống dưới đem nàng toàn bộ vòng ở trong ngực bế lên, bối khai tầm mắt mọi người trực tiếp bay lên trời, ở nàng bên tai nghiến răng nghiến lợi,

“Ngươi tin hay không……”

“Ha ha ha……” Thanh Nhược vẫn là dừng không được tới.

Cuối cùng cảm thấy hắn hôm nay thật sự ủy khuất, bị hắn lăn lộn cả đêm cũng tận lực phối hợp, cuối cùng còn ôm hắn ngoan ngoãn ngọt ngào kêu câu tướng công.

Sau đó, Thanh Nhược có dịp gặp Vân Trạch, vui vẻ khen ngợi một chút Vân Trạch cờ nghệ, rốt cuộc nếu không phải nhặt Vân Trạch tiện nghi, nàng cũng không thắng được.

Vân Trạch cảm thấy kỳ quái, hỏi một chút tình huống như thế nào.

Thanh Nhược vừa nhớ tới liền cười, cười đến đứt quãng đem ngày đó sự cấp Vân Trạch nói, trọng điểm miêu tả một chút nàng cùng Lâm Triệu đánh cuộc.

Vân Trạch nghe được đầy mặt phức tạp, lời nói ở bên môi vòng mấy vòng, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, chỉ là giơ tay vỗ vỗ Thanh Nhược cười đến vẫn luôn run bả vai.

Có đôi khi, ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc.

**
Thanh Nhược,
Ta như thế nào lỡ để cho ngươi thua.
——【 hộp đen 】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info