ZingTruyen.Info

Nhanh Xuyen Tinh Thoai Hua Ngu

Buổi sáng khi Thanh Nhược tỉnh dậy  đã thấy Lâm Triệu nghiêng người chống tay nhìn nàng, tràn đầy ý cười ôn hòa nơi khóe mắt.

Thanh Nhược cong cong môi, nhìn hắn cúi đầu xuống hôn cái trán của nàng, nàng nói,

“Noãn Dương, nên rời giường.”

Gương mặt tuấn mỹ của Lâm Triệu vặn vẹo một chút, mỗi buổi sáng Thanh Nhược chính là dùng cách này kêu tiểu Lâm Triệu rời giường.

Lâm Triệu nhẹ khẽ hừ nhẹ một tiếng sau đó nằm xuống đưa lưng về phía nàng kéo cái chăn qua, thanh âm rầu rĩ,

“Không dậy nổi.”

Thanh Nhược không để ý tới hắn, nàng đứng dậy mặc quần áo, nàng đứng ở mép giường tay chống nạnh, có chút uy hiếp,

“Thật không dậy nổi sao?”

Lâm Triệu xoay người, đắp chăn trùm đầu, thật dài tóc bạc lộ ra khỏi chăn, hắn nhìn nàng có chút bực tức,

“Thanh Nhược, nàng về sau không được như vậy.”

Thanh Nhược nhướng mày, mặt đầy chân thành. khom lưng, sờ sờ đỉnh đầu của hắn, Nàng biết rõ nhưng còn cố hỏi,

“Không được làm sao?”

Lâm Triệu trừng nàng, trong ánh mắt  bốc hỏa.

Thanh Nhược nhìn lại hắn đầy mặt vô tội.

Được…… Vô sỉ.

Lâm Triệu trong lòng nhất thời phức tạp, dở khóc dở cười, vừa sủng nịnh lại bực mình tưởng đem gia hỏa đáng giận nghịch ngợm này nuốt vào bụng.

Nàng còn mở to đôi mắt đối diện hắn, chờ đáp án của hắn.

Lâm Triệu tức giận,

“Không cần lại nhắc lại chuyện quá khứ. Bằng không……”

“Bằng không cắn ta sao?”

Từ trên cao Thanh Nhược mỉm cười, nhìn xuống hắn. Nàng cúi gần xuống hắn, thanh âm càng ngày càng gần, khi nói chuyện hơi thở nhiệt nhiệt phả vào mặt hắn.

Há mồm cắn một miếng thịt trên mặt hắn, Thanh Nhược cố ý nghiến răng, nàng ngồi dậy đi ra ngoài tùy ý cảm khái tấm tắc hai tiếng,

“Vị không tồi.”

Lâm Triệu phẫn nộ nhìn nàng một đường rời đi khỏi phòng, nàng không nhìn thấy tiểu ngốc tử mặt còn ẩm ướt khóe miệng hơi cong lên.

Cảm giác trong thân thể chưa bao giờ từng thấy, dường như có tu vi vô cùng vô tận, lại dường như một chút cũng không có chỉ là cái người bình thường.

Thanh Nhược rửa mặt chải đầu xong theo thói quen đang tính tiến vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Lâm Triệu đã xuất hiện ở cửa.

Hắn thích bạch y, Thanh Nhược lần đầu tiên thấy hắn một thân bạch y sạch sẽ mà lại yêu dị đầy cảm giác mâu thuẫn, hiện tại lại chỉ còn lại có cảm giác hoàn toàn sạch sẽ.

Một bên bước vào phòng bếp còn một bên đi tới bên này. Hắn cuốn cuốn tay áo bên trái. Nhìn không đẹp lắm. Hắn không cao hứng đi đến bên người Thanh Nhược nhăn nhăn mày, đem cánh tay duỗi đến nàng trước mặt,

“Thanh Nhược, cuốn cho ta tay áo một chút.”

“Ân.”

Thanh Nhược cuốn tay áo cho hắn, nhìn khóe miệng hắn hơi cong cong. So sánh với tay áo nàng cuốn bên phải, bên trái hắn tự cuốn thật là khó coi, Lâm Triệu gỡ bỏ tay áo bên trái, Thanh Nhược cuốn cho hắn một bên xong tự nhiên mà đem bên kia của hắn một lần nữa cuốn lại.

Lâm Triệu cúi đầu thò qua tới thân nàng chóp mũi,

“Cảm ơn ~”

Cánh tay ôm eo nàng,

“ Ta đã gấp chăn gọn gàng rồi ~ sáng nay để ta tới làm cơm sáng đi.”

Thanh Nhược cười khẽ, để rau dưa trong tay vào chậu nước,

“Chàng có cần hỗ trợ không?”

“Không cần, nàng chỉ cần làm chỉ huy, còn đâu để ta làm.”

Lâm Triệu tiếp nhận cái thau trong tay nàng, một bàn tay cầm thau một bàn tay nắm tay nàng tới bên cạnh cái giếng trong viện, trước tiên múc nước cho nàng rửa tay,

“Ta rửa rau, nàng đi lau tay đi. Ta rửa xong sẽ kêu nàng.”

Hắn đương nhiên có thể dùng pháp thuật, nhưng là không nghĩ dùng đến pháp thuật để làm.

Thanh Nhược ừ một tiếng đi vào phòng, cố ý dặn hắn,

“Chàng rửa cẩn thận một chút nhé, trong khoảng thời gian này trên lá cải sẽ có tiểu sâu.”

“Hảo.”

Lâm Triệu lần đầu tiên rửa rau, trong trí nhớ của tiểu thí hài thời điểm Thanh Nhược rửa rau hắn chỉ ở bên cạnh chơi, có gặp qua, nhưng là không có cẩn thận chuyên chú xem qua.

Chỉ có thể thật cẩn thận đặc biệt rửa từng lá rau, hắn ngồi xổm rửa sạch ba lần, một ống quần cũng ngấm toàn nước, giày cũng ướt hơn phân nửa.

Lâm Triệu đứng lên thở hắt ra,

“Thanh Nhược, ta rửa xong rồi.”

“Được, ta lại đây……”

Tiếng của Thanh Nhược ở trong phòng vọng ra, Lâm Triệu vào phòng bếp, bắt đầu đối với đồ vật trong phòng bếp phát ngốc.

Hiện tại dân gian còn không có cách nói bữa sáng, đều là sáng sớm sau khi rời giường thì làm cơm ăn, ăn xong cơm thì bắt đầu ra đồng làm việc, hoặc là muốn bày quán bán hàng kiếm ăn cũng bắt đầu bày quán.

Thanh Nhược cầm hai quả trứng gà tiến vào phòng bếp đưa cho hắn, Lâm Triệu ngây ngốc nhận lấy, liếc mắt thấy Thanh Nhược, thấy nàng lại muốn xoay người lại cầm chén, từ phía sau một bàn tay ôm nàng eo,

“Không cần, để ta làm, nàng chỉ cần hướng dẫn.”

Cách đánh trứng gà nàng phải giải thích mất nửa ngày, cắt thịt xắt rau lại làm mẫu nửa ngày nữa.

Còn may là tối hôm qua không tắt lửa, chỉ cần dùng thêm củi thổi bùng lửa lên là được.

Làm xong một bữa cơm hai người đều tinh bì lực tẫn, Thanh Nhược chỉ có thể cảm thán may mắn là hiện tại hai người đã không phải người bình thường yêu cầu mỗi bữa phải ăn cơm.

Bằng không một bữa cơm làm xong, cũng đói đến té xỉu.

Lâm Triệu xào rau đến náo nhiệt, cơ hồ ba giây lại gọi Thanh Nhược một lần, tay nâng nồi chân đã chạy ra khỏi phòng bếp.

……

Trứng gà xào rau hẹ, trứng gà cháy đen, rau hẹ cũng vậy.

Ớt xanh nấu thịt, khụ, ớt xanh bị nhũn thịt thì sống, nên chín thì không chín, không nên chín quá cũng không ra hình thù gì.

Canh khổ qua, đây là món ăn hắn làm được tốt nhất, chỉ là muối hơi nhiều một chút, hoàn toàn là chút lòng thành của hắn.

Lâm Triệu đem đồ ăn để lên bàn, mím môi, lấy đũa chén, sau đó đứng ở bên cạnh nồi cơm,

“Thanh Nhược, hình như chúng ta không nấu cơm.”

“……” Thanh Nhược cũng quên mất, mấu chốt là phòng bếp vẫn luôn quá náo nhiệt, xem đầu tóc Lâm Triệu rối loạn lung tung, quần áo nhiễm các loại màu sắc, cùng với bàn tay đen xì bóng nhẫy.

Tha thứ nàng thật sự không rảnh lo đến chuyện nấu cơm.

“Tối hôm qua thừa chút cơm nguội, bằng không, chúng ta hâm lên?”

Thanh Nhược nghiêng đầu kiến nghị, Lâm Triệu sắc mặt thật sự khó coi, Thanh Nhược có chút không đành lòng.

Lâm Triệu mím môi không tình nguyện gật gật đầu, cuối cùng đem tối hôm qua cơm nguội lấy ra xào xào.
Bọn họ hiện tại không cần ăn cơm, liền tính là ăn phải vật kịch độc cũng không làm sao cả.

Nhưng là vị……

Hai người đem ba món ăn ăn xong, Lâm Triệu ăn nhiều hơn một chút, Thanh Nhược ăn ít hơn một chút.

Hắn thu thập chén đũa, mang đến bên cạnh giếng trong sân để rửa chén. Động tác vụng về mà thong thả, nhưng cũng đủ kiên nhẫn nghiêm túc.
Lâm Triệu ngồi xổm trên mặt đất, hắn không biết cuốn vạt áo, y phục đã sớm nhiễm bụi bẩn trên mặt đất.

Thanh Nhược từ trong phòng mang ra hai cái ghế nhỏ đi ra, nàng đưa cho hắn một cái còn chính mình ngồi một cái ở bên cạnh hắn, đôi tay chống cằm xem hắn rửa chén.

Mặt Lâm Triệu vẫn luôn đen mặt từ lúc bắt đầu nấu cơm, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn lên bầu trời, miễn cưỡng cười cười,

“Nắng quá, nàng đi vào trong phòng đi.”

Thanh Nhược lắc đầu không nói lời nào, một đôi mắt đen nhánh sáng trong nhìn hắn.

Lâm Triệu cúi đầu tiếp tục rửa chén, nửa ngày sau mới nói chuyện nhẹ nhàng,

“Thanh Nhược, nếu ta vẫn luôn bé như vậy, nàng nguyện ý vẫn luôn như vậy nuôi dạy ta sao?”

Thanh Nhược kỳ quái di một tiếng.
Lâm Triệu ngẩng đầu lên xem nàng, đôi mắt đen nhánh như nước lại tựa như phủ sương, hàm chứa tình cảm triền miên cùng nhu tình, nhẹ nhàng chậm chạp tinh tế mà lâu dài.

“Vì cái gì không muốn nha?”

Lâm Triệu trái tim chậm lại một nhịp.

Trên tay động tác lại không có dừng lại. Hắn đột nhiên thất thần, cái chén đang cầm trên tay rơi xuống, hắn phản ứng nhanh nhạy, phất tay tạo ra một cái pháp thuật, trên mặt đất cái chén vừa rơi xuống không có nửa điểm hư hao.

Trong nhà đồ vật, đều là nàng mang theo tiểu thí hài đi chọn. Mỗi một đồ của hai người dùng đều là đồ đôi.

Lâm Triệu vẫy vẫy trên tay bọt nước bật cười, “Ta trên tay không sạch sẽ, nhưng hiện tại ta rất muốn hôn nàng.”

Thanh Nhược đứng dậy, đi tới gần hắn ngồi xổm xuống, tìm đúng môi hắn nhắm hai mắt tiến lại gần. Bị hắn hàm chứa môi ôm hắn cổ mơ hồ nhắc,

“Ta có thể lại đây nha.”

Hắn cầm bát đũa đã rửa xong đi về phòng bếp cất, Thanh Nhược giống như cái đuôi nhỏ đi theo hắn, từ phía sau ôm lấy hắn eo, gương mặt cọ cọ lưng hắn, thanh âm mềm mại giống như tiểu miêu đang đùa nghịch trái tim hắn,

“Ta rất nhớ ngươi.”

Hắn thân mình cứng đờ rồi lại thả lỏng, hắn đưa lưng về phía nàng ôn nhu mở miệng,

“Thanh Nhược, ta muốn về sau mỗi một ngày đều nấu cơm cho ngươi ăn. Từ khó ăn đến còn ăn được, từ còn ăn được tới ăn ngon, từ ăn ngon đến tuyệt vời, lại đến thói quen.”

“Ta biết, ngươi không cần ăn cơm, ta cũng không cần. Chính là ta còn là rất muốn, mặc kệ ở nơi nào, làm cái gì, tới thời gian bữa cơm chúng ta liền về nhà ăn cơm.”

Lâm Triệu quay người lại ôm lấy nàng, cánh tay dần dần ôm chặt, trong lòng ngực người cùng hắn kề sát, cách quần áo, hắn có thể cảm ứng được nàng tim đập, thình thịch, thình thịch. Cùng nhịp tim hắn không kém mảy may. Bọn họ cảm ơn thế giới này cho bọn họ cộng sinh cộng linh, đồng sinh đồng tử.

Cúi đầu hôn nàng đỉnh đầu, môi dừng lại ở mềm mại tóc nàng,

“Được không?”

“Hảo.”

Này đại khái, là Lâm Triệu từ khi có ký ức đến bây giờ nghe qua nhất thanh âm êm tai.

Lâm Triệu phải về Tu Tiên Giới đi báo thù, hiện tại túi Càn Khôn của hắn đã có thể dùng, thu thập đồ đạc trong căn nhà này bất quá chỉ là cái phất tay.

Nhưng hắn vẫn tinh tế thu thập từng đồ vật. Hắn mở ra tủ quần áo, quần áo của tiểu thí hài đều gập chỉnh tề, phân loại rõ ràng. Lâm Triệu do dự một hồi, vẫn là thu vào túi Càn Khôn.

Thanh Nhược đi thu thập một ít tạp vật, vừa vào cửa hỏi hắn,

“Chúng ta phải về Tu Tiên Giới sao?”

Lâm Triệu gật gật đầu,

“Muốn đi về để giết người.”

Hắn nói được bâng quơ nhẹ nhàng, Thanh Nhược trừu trừu khóe miệng.
Lâm Triệu đem giường lớn bỏ vào túi Càn Khôn, đi tới trấn an vỗ vỗ cái trán của nàng,

“Vô tội người ta sẽ bỏ qua, nhưng là kia mấy cái chưởng môn cần thiết chết.”

Đại khái nhận thấy được chính mình nói quá thanh lãnh nghiêm túc, Lâm Triệu cong cong môi mang ra điểm ý cười, ngữ khí cũng ôn hòa xuống dưới,

“Không cần lo lắng người Ma tộc nhân cơ hội tác loạn, ta sẽ an bài hảo bọn họ nghe lời không cần mạt sát.”

Thanh Nhược dùng đầu đụng vào ngực hắn một chút, mặc kệ khẩu khí lại ôn hòa, lời nói lại nhân nhượng, kỳ thật hắn vẫn là lộ ra cổ khí thế nồng đậm nghịch ta thì chết, bá đạo mà hung ác, căn bản không để người khác nói không.

Lâm Triệu đối với nàng trước nay đều là làm theo ý nàng, bị đầu nàng đâm vào làm cho thân mình phải lui ra sau một bước, ôm eo nàng, sờ sờ đầu nàng, cau mày trấn an,

“Bằng không trước ta nâng đỡ tân chưởng môn về sau đó mới giết bọn hắn?”

Hắn cho rằng Thanh Nhược không cao hứng, lại đưa ra biện pháp thoả đáng nhất.

Thanh Nhược nhẹ nhàng lắc lắc đầu,

“Ta tin tưởng chàng, Ma tộc chàng có thể quản lý tốt.”

Lâm Triệu câu môi cười rộ lên, khom lưng đem nàng bế lên liền tưởng xoay người bế lên trên giường, vừa xoay người thấy trong phòng trống rỗng mới nhớ tới giường chăn chính mình vừa mới cất, kéo kéo khóe miệng, không cao hứng cau mày đem Thanh Nhược lại buông xuống, nghiêm túc mở miệng,

“Thanh Nhược, ta phát hiện chỉ cần là chuyện của nàng ta liền sẽ trở nên thực trì độn, thực ngốc.”

“Bất quá, không quan hệ, ta giống như thực thích.”

Lâm Triệu một lần nữa đem người bế lên trên giường chính mình đi theo áp đi lên.

Thanh Nhược kiêu ngang ngược kêu hắn,

“Noãn Dương!”

Tay kéo hắn cổ áo kéo đến gắt gao, đỏ bừng mặt, sáng lấp lánh mắt.

“Đừng khẩn trương, ta không tưởng ái ái, chỉ là muốn thống khoái thân  nàng một hồi, vừa mới lúc nãy không thân đủ.”

Thanh Nhược không kịp nói chuyện, hơi thở che trời lấp đất của hắn đã vọt tới, bá đạo cường thế hôn đã không kịp nàng cự tuyệt.

Quả thật là, ngay từ đầu liền thống thống khoái khoái……

**
Biết nàng không cần ăn cơm,
Lại gặp được một người muốn mỗi ngày nấu cơm cho nàng.
Mà thời điểm nàng khen ngon .
Ta đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều ôn nhu.
Thanh Nhược.

——【 hộp đen 】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info