ZingTruyen.Info

Nhanh Xuyên tình thoại - hứa ngư

chương 27

cungconcua1122


Sáng sớm Thanh Nhược đang ở trong phòng bếp làm cơm sáng, nhà nhỏ lên phòng bếp cùng phòng ngủ ở gần nhau. Lâm Triệu vừa tỉnh liền ở trên giường gân cổ lên gọi nàng,

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ……”

Thanh Nhược lên tiếng, bỏ xuống việc đang làm dở trên tay bước vào phòng.

Hắn còn đang ở trên giường lăn lộn, nghe thấy tiếng bước chân cũng không nhìn nàng,

“Tỷ tỷ! Thơm thơm chào buổi sáng!”

Hắn lăn đến mép giường, giơ cao đầu lên chờ Thanh Nhược thơm.

Thanh Nhược khom lưng hôn trán hắn một cái, hắn đem bên trái mặt đưa lại đây, hôn 1 cái bên trái mặt, lại nghiêng đầu đưa sườn má phải qua……

Thân thân đến hắn cảm thấy mỹ mãn mới thôi, bụng nhỏ tròn trịa đứng lên giống như không tình nguyện ôm cổ Thanh Nhược hôn có lệ cái trán của nàng một cái,

“Tỷ tỷ, đệ muốn mặc quần áo mới.”

Thanh Nhược hôm qua mới khâu xong quần áo cho hắn, hôm nay hắn đã nhớ tới.

“Được, nhưng phải giữ sạch sẽ, không được làm dơ, không được làm rách……”

Lâm Triệu không muốn nghe che lại lỗ tai, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, Thanh Nhược nhắc đi nhắc lại quá đáng sợ.

Thanh Nhược nhíu mày há mồm làm bộ muốn cắn hắn, hù dọa hắn một chút, Lâm Triệu một chút đều không sợ. Ngược lại mở to cái miệng nhỏ bắt chước tiểu lão hổ hai tay duỗi ở hai bên giương nanh múa vuốt kêu ngao ngao ngao, đuổi theo Thanh Nhược.

Thanh Nhược ôm chặt hắn, vỗ vỗ cái mông,

“Nghịch ngợm.”

Nàng đánh hơi mạnh tay, Lâm Triệu chu cái miệng nhỏ, một bàn tay xoa mông mình, cọ cọ bả vai nàng, tiểu miêu dường như chịu thua, nhỏ giọng lẩm bẩm,

“Hừ ~”

Hắn hiện tại sẽ dùng từ ngữ ác liệt chỉ trích nhất chính là ‘ hừ ’.

Ăn xong cơm sáng, Thanh Nhược ở bên ngoài rửa chén, Lâm Triệu mặc quần áo mới vui vẻ đô đô đô chạy đến bên nàng, lôi kéo vạt áo Thanh Nhược làm nũng,

“Tỷ tỷ, đệ muốn đi ra ngoài chơi.”

“Ừ, đi đi, chú ý an toàn.”

Lâm Triệu đứng yên không nhúc nhích, Thanh Nhược cúi đầu xem hắn, hắn cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, một bàn tay nhỏ vươn tới,

“Tỷ tỷ, cho đệ điểm tiền đi. Đệ muốn ăn kẹo đường hồ lô.”

Thanh Nhược trên tay đang còn bẩn, bảo hắn chờ nàng một lát.

Lâm Triệu liền ở bên cạnh đứng nhấp nhổm như trên người có sâu bò, mắt trông ngóng nhìn Thanh Nhược đang rửa chén, nhìn chằm chằm chén bát trên tay nàng, khuôn mặt nhỏ một bộ đại cừu hận.

Thanh Nhược rửa xong chén bát liền đem tiền đưa cho hắn, nàng công đạo mới đến một nửa, hắn tiểu thân mình đã chạy ra sân không thấy thân ảnh.

…… Lâm Triệu.

Thanh Nhược thở dài, ngươi về sau sẽ không thẹn quá hóa giận giết người diệt khẩu đi?

Tuy rằng tiền bán dạ minh châu cũng đủ cho bọn họ sinh hoạt một đoạn thời gian, nhưng là bọn họ còn không xác định muốn ở chỗ này bao lâu, Thanh Nhược vẫn kiếm sống bằng cách làm một ít đồ thêu thùa .

Buổi chiều nàng đang thêu cây quạt, tiếng bước chân xoạch xoạch cùng tiếng khóc, mềm mụp thanh âm bởi vì khóc nức nở mà mơ hồ,

“Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~”

Thanh Nhược đem trên bàn kim chỉ để sang một bên, Lâm Triệu khóc lóc nhào vào trong lòng ngực nàng, khuôn mặt nhỏ toàn nước mắt cọ ở trên quần áo nàng. Thanh Nhược một phen bế hắn lên ngồi ở trên đùi nàng, kéo ra tay hắn đang dụi mắt, đôi mắt hắn khóc đến hồng hồng, lấy ra khăn tay lụa. Một bên nhẹ nhàng thổi một bên động tác ôn nhu lau nước mắt cho hắn,

“Noãn Dương không khóc, làm sao vậy?”

Hắn khóc đến nức nở, lúc này lời nói cũng nói không rõ.

Thanh Nhược thân thân hắn cái trán, ôm hắn dỗ dành một hồi.

Ngừng tiếng khóc, Lâm Triệu đáng thương nói,

“Tỷ tỷ, quần áo hỏng rồi…… Ô ô ô ~ Noãn Dương không phải cố ý……”

Hắn lôi kéo vạt áo một bên đưa Thanh Nhược xem, quả nhiên bị rách một mảng, chỗ rách sột soạt lộ ra đầu sợi vải, nhìn giống như bị cục đá cọ vào làm rách.

Thanh Nhược cuốn ống quần hắn lên nhìn xuống, trên đùi không bị thương,

“Như thế nào lại rách thế này, đệ chạy bị ngã sao?”

Thanh Nhược không có sinh khí, nhẹ nhàng vỗ về cho hắn thuận khí. Lâm Triệu chạy quá nhanh, bị té ngã, quần áo mới bị hỏng rồi.

Thanh Nhược hôn hôn cái trán hắn,

“Noãn Dương bị ngã có đau không?”

Mắt to ngân ngấn nước mắt lưng tròng nghiêng nghiêng đầu, mềm mụp mang theo tiểu ủy khuất,

“Vừa lúc nãy đau. Hiện tại không đau nữa.”

Thanh Nhược lại xoa xoa cho hắn,

“Tỷ tỷ không trách Noãn Dương, quần áo hỏng rồi có thể lại làm. Bất quá Noãn Dương về sau liền không thể chạy quá nhanh làm chính mình bị ngã, phải cẩn thận một chút. Tỷ tỷ sẽ lo lắng, biết không?”

Noãn Dương nhìn nàng, chờ nàng ôn nhu thong thả nói xong, cười đến ngọt ngào đáng yêu, thật mạnh gật đầu,

“Vâng, Noãn Dương sẽ nhớ kỹ.”

Vươn ngón út bụ bẫm,

“Chúng ta ngoéo tay!”

“Ngoéo tay!”

Dân gian Tết Thất Tịch, vào buổi tối đầu đường có treo đèn lồng nhiều hình thù tinh xảo, cùng với chơi đố đèn. Bên ngoài người bán hàng rong đã sớm liền bắt đầu bày hàng, Noãn Dương khi trở về liền thấy, hắn ngừng khóc liền thúc giục Thanh Nhược dẫn hắn đi chơi.

Thanh Nhược dỗ dành hắn mới đem cơm chiều ăn xong mới đi chơi.

Đầu đường đèn đỏ sáng rực, sạp hàng của những người bán hàng rong ánh nến sáng một góc phố, phóng tầm mắt xem đi qua một dãy phố bày đủ loại kiểu dáng hoa đăng. Tuổi trẻ nam nữ kết bạn mà đi, cười nói không ngừng.

Trên đường tuy rằng chen chúc, nhưng trên mặt mỗi người đều mang theo ý vui vẻ, ngẫu nhiên sẽ cười nói với đối phương sát vai. Làm người cảm thấy thoải mái thả lỏng.

Thanh Nhược nắm tay Lâm Triệu, hắn ríu rít hưng phấn, giống như tiểu sư tử mở đường mang theo nàng  đi dạo qua náo nhiệt đường phố.

Đoán đố đèn hắn sẽ không biết, bất quá hoa đăng đẹp, Lâm Triệu muốn đi thả đèn hoa đăng.

Hai người chọn cái hoa đăng tiểu lão hổ, một đường đi tới bờ sông. Đã có rất nhiều người cầm hoa đăng mà đến, trên mặt sông lấp lánh vô số ánh sao tất cả đều là đủ loại hoa đăng được thả xuống.

Lâm Triệu ngồi xổm bờ sông thật cẩn thận đem hoa đăng thả vào sông, phồng mồm lên hướng nó thổi thổi, nghiêm trang chỉ vào hoa đăng công đạo,

“Ngươi nhất định phải bay tới Hà Bá gia gia đi nha ~”

Hắn chơi đến mệt mỏi, thời điểm đi về nhà mới đi được một đoạn liền lôi kéo tay Thanh Nhược làm nũng,

“Tỷ tỷ bế đệ đi  ~ Noãn Dương mệt mỏi quá ~”

Thanh Nhược dùng điều kiện ngày mai hắn rời giường phải tự mình cất chăn để đổi lấy nàng ôm hắn về nhà.
Về đến nhà Lâm Triệu đã ngủ rồi, Thanh Nhược khom lưng đem hắn để lên trên giường, Lâm Triệu tay còn cầm vạt áo của nàng, chu cái miệng nhỏ

“Tỷ tỷ thân thân.”

Thanh Nhược hôn hôn hắn cái trán,

“Ngủ đi. Ngoan.”

Hắn vặn vẹo thân mình, mở to mắt nhập nhèm đầy buồn ngủ, chỉ vào miệng mình, “Muốn hôn môi cơ.”

Thanh Nhược sửng sốt một chút, Lâm Triệu tiếp tục nói,

“Đêm nay cạnh bờ sông có đại ca ca thân đại tỷ tỷ miệng, tỷ tỷ cũng muốn thân Noãn Dương miệng ~”

“……”

Bờ sông còn có hài tử đi thả đèn, những người này……

Thanh Nhược không có biện pháp, khom lưng đi xuống chạm vào một chút vào miệng hắn.

Đang chuẩn bị đứng dậy, cổ nàng bị kéo lại, môi lại dán tới cùng nhau.

Nàng không kịp đứng lên, cái ót đã bị một bàn tay to ấm áp chế trụ, hung ác bá đạo hôn.

Lâm Triệu buông Thanh Nhược ra, trên người nho nhỏ quần áo đã bị xé rách, một bàn tay kéo cái chăn bên cạnh qua che lại.

Thanh Nhược nhắm hai mắt đứng lên, nhẹ nhàng khụ một tiếng,

“Ta trước đi ra ngoài……” Ngươi hảo hảo bình tĩnh bình tĩnh.

Nửa câu sau nói còn chưa dứt lời, Lâm Triệu giữ lại tay nàng.

“Thanh Nhược ~”

Thanh Nhược không hình dung được vừa rồi Lâm Triệu gọi nàng một tiếng kia, cảm xúc vừa ôn nhu, vừa đau lòng, cùng với triền miên. Chỉ hai chữ mà thôi, đã làm trong lòng nàng chua xót đến nhường nào.

Thanh Nhược mở bừng mắt. Hắn đã nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, nửa người trên rắn chắc lộ ra đường cong tuyệt đẹp, khôi phục dung nhan càng hoàn mỹ, tóc hắn rơi đầy trên giường, ở ánh sáng màu cam phản quang như lưu li.

Lâm Triệu đang cúi đầu xem tay nàng, hai bàn tay nắm chặt, hắn cúi đầu, Thanh Nhược không thấy rõ cảm xúc của hắn , chỉ có thể nhìn thấy hắn mím môi, đem cằm căng thẳng thành một đường tam giác, có chút cảm giác sắc bén.

Lâm Triệu cúi đầu để đầu sát vào tay nàng, hơi thở ấm áp ẩm ướt chậm rãi tiếp cận, bắt đầu từ đầu ngón tay, môi hắn, lưỡi hắn, toàn bộ tay nàng từ đầu ngón tay, cho đến bàn tay, một tấc một tấc đều bị hơi thở hắn chiếm lĩnh.

Cảm giác tê tê ngứa ngáy từ máu truyền dần vào trong xương cốt rồi lan tràn toàn thân, Thanh Nhược nhịn không được rụt lại thân mình một chút.

Khí thế che trời lấp đất của hắn vọt tới, lạnh lẽo mà mang theo hương cỏ cây thanh mát.

Thanh Nhược trong chớp mắt đã bị hắn ôm đến trên giường đè ở dưới thân.

Lâm Triệu hốc mắt là hồng hồng, hàm chứa nước mắt. Hắn đau lòng, lại đầy cảm xúc may mắn.

Thanh Nhược hai tay bắt chéo trước ngực, tay hắn ôm lấy tay nàng, Lâm Triệu nhìn nàng,

“Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng. Tay nàng đặt ở trên đại chuông, hoàn mỹ như là một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất nhất của thiên địa.”

Thanh Nhược cười cười,

“Chàng cảm thấy thế nào rồi?”

Hắn toàn thân dán vào người nàng, trong thân thể cảm giác được thân thể nàng ôn hòa mà ấm áp dù cách tầng tầng lớp lớp quần áo.

Lâm Triệu khẽ thở dài,
“Ta đã tốt rồi. Chính là trong tâm ta còn đau.”

Không có tu vi, nàng còn mang theo một cái hài tử, trong khoảng thời gian này đã trải qua nhiều vất vả, hắn chỉ cần nhìn đôi tay nàng là sẽ biết.

Bốn tay ôm trọn nhau,lòng bàn tay Thanh Nhược chậm rãi chảy ra 1 ít mồ hôi.

Nàng nghe thấy thanh âm ôn nhu phát ra từ đáy lòng Lâm Triệu,

“Là ta không đúng, ta hẳn phải bảo vệ, che chở cho nàng mới đúng.”

Lâm Triệu giúp nàng cởi quần áo, trên giường rách nát vải dệt quét đến trên mặt đất, đem Thanh Nhược ôm đến trong lòng ngực, hai người da thịt ấm áp kề sát nhau, một loại ấm áp gọi người trầm mê đến chết cũng không hối hận.

Lâm Triệu cằm đặt ở đỉnh đầu nàng, một bàn tay cùng mười ngón tay của nàng đan vào nhau,

“ Nàng muốn sửa lại Tiên giới sao?”

Nơi này khẳng định là không thể ở lại, một cái sống sờ sờ hài tử không thấy đâu, lại xuất hiện một cái tóc bạc tuyệt mỹ nam nhân, vấn đề quá nhiều, không bằng trực tiếp đổi địa phương.

Hai người mười ngón tay đan vào nhau, Thanh Nhược dựa vào cường tráng ngực hắn, đoạn thời gian gần đây vẫn luôn căng thẳng thân thể bởi vì thả lỏng cảm giác mỏi mệt lại vọt tới, cọ cọ đầu,

“Tùy tiện đi.”

Lời nói đã mông lung buồn ngủ.
Lâm Triệu cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu nàng,

“Ngủ đi.”

“Ân ~”

Người trong lòng ngực hô hấp dần dần đều.

Lâm Triệu cong cong môi, lòng bàn tay đã vọt tới pháp thuật đã lại trở về thân thể.

Không không không, nàng vất vả nhiều như vậy một đôi tay từ non mềm trắng nõn trở nên thô ráp, hắn làm một cái pháp thuật khôi phục tay nàng nguyên trạng ban đầu.

Lâm Triệu kỳ thật lúc khôi phục lại tay nàng. Trong nháy mắt hắn thật sự muốn hủy diệt thế giới, hắn không thể tiếp thu được cái kia nước mắt cùng làm nũng ở trước mặt Thanh Nhược ủy khuất cáo trạng ngu ngốc là hắn.

Chính là Thanh Nhược còn thân hắn nha. Thanh Nhược còn thân hắn nha.

Duỗi tay ôm lại nàng, hoàn toàn là theo bản năng phản xạ có điều kiện.
Tiếp xúc đến tay, cùng hắn trong trí nhớ xúc cảm xúc xa lạ rồi lại quen thuộc, xa lạ đến từ Lâm Triệu, quen thuộc đến từ Noãn Dương.

Khi đó Thanh Nhược mang theo hắn, một thân hình nho nhỏ, trừ bỏ sẽ làm nũng chơi xấu thì hắn như cái gì đều sẽ không làm.

Nàng không có tu vi, chuyện sinh hoạt có rất nhiều điều đều phải một lần nữa học, nhóm lửa, nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà. Bao gồm chiếu cố hắn sinh bệnh.

Lâm Triệu ma xát đôi tay nhỏ của nàng, vạn phần may mắn lúc trước chính mình còn thực hỗn đản, muốn chết cũng muốn lôi kéo nàng cùng chết, đơn giản hắn cũng đánh cuộc thắng. Kia bổn mơ hồ rồi lại nghịch thiên nói công pháp, thật đúng là làm hắn đi đến cuối cùng một bước.

Nếu là hiện tại, không có 200% nắm chắc, hắn tuyệt đối luyến tiếc nàng dù chỉ một chút mạo hiểm.

**
Thanh Nhược, Thanh Nhược.
Nàng có thể hay không nghe thấy tâm của ta.
Mỗi một lần tim đập, đều kêu gọi tên của nàng.
Thanh Nhược.
——【 hộp đen 】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info