ZingTruyen.Info

Nhanh Xuyen Tinh Thoai Hua Ngu

Từ túi Càn Khôn của Vân Trạch đưa. Hai người cầm được không ít thứ tốt, Thanh Nhược không luyện đan, cũng may Lâm Triệu là ma tu, linh bảo linh thảo trực tiếp đưa hắn ăn cũng có thể hấp thu.

Lâm Triệu ở cạnh hồ nước cúi đầu rửa mặt, kỳ thật cũng không có vết bẩn gì để rửa, hắn hiện tại nhan sắc rất khó nhìn, trên mặt đầy vết sẹo màu đen tung hoành.

Thanh Nhược ngồi ở một bên, đôi tay ôm đầu gối nhìn hắn, ánh mắt đầy ý cười, giống như nhìn cảnh đẹp ý vui.
Lâm Triệu rửa mặt xong rồi rửa sạch đôi tay, mỗi một góc đều không buông tha. Hắn vừa rửa tay xong thì Thanh Nhược liền đưa khăn tay qua.

Lâm Triệu lau khô nước trên tay, đứng lên đi đến trước mặt Thanh Nhược ngồi xuống mặt đối mặt với nàng.

Ánh mắt nhu hòa, lời nói thong thả, mỗi chữ đều rõ ràng, thanh âm trầm thấp,

"Thanh Nhược, nàng nhìn kỹ bộ dáng ta hiện tại xem. Nàng nguyện ý trở thành nữ nhân của ta sao?"

Thanh Nhược vẫn luôn nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt cong cong, bộ dáng tràn đầy ý cười. Nàng hơi chu chu miệng mang theo điểm ngây thơ nghịch ngợm cùng đối với hắn hoàn toàn tín nhiệm không muốn xa rời.

Lâm Triệu bật cười, khoảng cách hai người rất gần, hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng,

"Nàng đừng trả lời ta. Nàng hiện tại không muốn cũng không còn kịp rồi."

Hắn khom lưng đứng lên đem Thanh Nhược ôm lên.

Thanh Nhược lo lắng cho thân thể hắn, nàng vòng tay qua cổ hắn cọ cọ đầu vào vai hắn,

"Lâm Triệu, chàng để ta xuống đi ta chính mình đi được."

Lâm Triệu cúi đầu cằm hắn nhẹ nhàng cọ quá cái trán của nàng,

"Ôm chặt ta."

Hai người ở rừng rậm ma thú, cách đó không xa chính là động phủ hai người gần nhất ở. Bởi vì tùy thời sẽ rời khỏi nên tron, động phủ đồ vật rất ít, trên mặt đất chỉ trải chút chăn, đơn giản chỉ để nằm nghỉ một chút.

Lâm Triệu đem Thanh Nhược ôm đến chỗ chăn bèn ngồi xuống, từ túi Càn Khôn lấy ra công cụ dọn dẹp, hắn hiện tại cơ hồ không có ma lực tới thi triển pháp thuật, chính mình cong eo động thủ rửa sạch sẽ trên mặt đất, trải đệm chăn mới, hắn cảm thấy chăn có điểm mỏng, lại trải thêm một lớp.

Hắn lại khom lưng đem Thanh Nhược bế lên, tầm mắt dừng ở nàng kiều nộn môi, có chút đau lòng,

"Xin lỗi, ta có chút hấp tấp. Nơi này quá mức đơn sơ, vốn dĩ đây phải trở thành ký ức tốt đẹp của nàng."

Thanh Nhược nghiêng mặt cách quần áo hôn hắn ngực.

Lâm Triệu cong môi, cảm giác trong lòng ngực ôm người càng ngày càng nặng, trân quý mức đến hắn sắp ôm không nổi.

Ôn nhu mà triền miên hôn, Lâm Triệu kéo qua bàn tay Thanh Nhược dán lên trên mặt hắn, nàng nhẹ nhàng vỗ về vết sẹo của hắn, ý thức có chút hỗn loạn, ánh mắt mông lung tràn đầy đau lòng ôn nhu,

"Lâm Triệu, chàng có đau hay không?"

Lâm Triệu cười khẽ, cúi đầu hôn lấy môi nàng, hắn từ từ tiến vào thân thể của nàng, tiếng kêu của nàng đều bị hắn nuốt vào.

Lâm Triệu hàm chứa môi nàng, thanh âm ấm áp,

"Thanh Nhược, nàng về sau hãy kêu ta là Noãn Dương."

"Noãn Dương."

Thanh Nhược là bị mùi máu tươi đánh thức.

Mở mắt ra chính là thấy hắn người đầy máu.

Nàng còn nằm ở trên đệm, Lâm Triệu đã mặc quần áo cho nàng, lại đắp chăn cho nàng.

Hắn ngồi xếp bằng ở bên kia, so với lần trước tôi thể còn muốn đáng sợ.
Chung quanh thân thể máu chảy ròng ròng.

Thanh Nhược trước tiên là nghiêng đầu xem cửa động phủ, Lâm Triệu đã lấy  pháp khí ngăn cách hơi thở ở cửa động.

Thanh Nhược nhẹ nhàng thở ra, nếu không như vậy dày đặc mùi máu tươi, một lúc sau sẽ đưa tới ma thú tuyệt đối bọn họ hai người không khống chế được.

Lâm Triệu nhẫn nhịn bao nhiêu đau đớn Thanh Nhược không biết, nhưng là lần trước hắn đem chính mình đầu gối cấu đến huyết nhục mơ hồ cũng không kêu ra tiếng, hiện tại hắn đã bắt đầu kêu rên, ngón tay thậm chí đã ôm đầu.

Thanh Nhược đứng lên động tác thực nhẹ thu thập trên mặt đất đồ vật, không đi qua xem hắn, nàng quá đau lòng khi thấy hắn như vậy, khuôn mặt hắn đã hiện ra cuồn cuộn vết sẹo màu tím, như là vết sẹo sống lại vặn vẹo ở trên mặt tác quái.

"Thanh Nhược......"

Lâm Triệu gắt gao nhắm mắt run rẩy mở miệng, nước mắt từ  khóe mắt hắn rơi xuống dưới.

Thanh Nhược im lặng nhanh chóng đi tới bên người hắn, nàng không dám chạm vào hắn, không biết đánh gãy khi hắn đang như vậy có thể hay không làm tình trạng hắn càng nghiêm trọng hơn, chỉ có thể trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Triệu nước mắt rơi như mưa, run run rẩy rẩy nói chuyện,

"Thanh Nhược, ta đau quá......"

"Ta ở đây."

Thanh Nhược run lên mở miệng nói nhỏ.

Lâm Triệu gắt gao cắn môi,thời điểm hắn nhả môi ra môi hắn đã bị hắn cắn đến chảy máu,

"Hôn...... Hôn ta."

Thanh Nhược hai tay chống thân mình, dán môi lên môi hắn máu tươi chảy ròng.

Trong đầu hiện lên một bộ công pháp, hoàn chỉnh.

《 cấm 》

Tên này, một chút cũng không giống tên một bộ công pháp.

Ma tu tu luyện, đầu tiên sở hữu tu vi cao cường, rồi sau đó tu luyện theo bộ công pháp này. Lần sau sau mỗi một lần tôi thể thì tu vi đều sẽ suy giảm. Đến cuối cùng tu vi toàn bộ sẽ không có.

Bộ công pháp này thật sự không giống công pháp bình thường, phi thường đơn giản, đến cuối cùng không biết sẽ xuất hiện cái gì, chỉ có một câu:

Bất tử bất diệt.

Mà công pháp có một bộ song tu, cùng mệnh cùng linh hồn.

Nói tóm lại, hai người có thể cùng nhau tu luyện, cũng có thể một người tu luyện, chỉ cần song tu, tu vi cùng tăng trưởng cùng suy, đồng sinh đồng tử. Chẳng qua một người tu luyện đến lúc tôi thể liền phải thừa nhận gấp đôi đau đớn thống khổ.

Công pháp thực ngắn gọn, cùng Thanh Nhược từng tu luyện qua mặt khác công pháp so sánh với thậm chí đều không tính là là một bộ công pháp, thật sự là quá đơn giản.

Thanh Nhược mở mắt ra, ở gần trong gang tấc chính là Lâm Triệu đau đến vặn vẹo mặt. Nàng giơ tay ôm lấy hắn thân mình, hàm chứa hắn môi gằn từng chữ,

"Chúng ta cộng sinh cộng linh. Noãn Dương, chàng muốn chịu đựng tất cả đau đớn."

Hắn thân mình run lên, gật gật đầu...


Thanh Nhược mua một cái tiểu viện ở gần nha môn.

Nàng mang theo Lâm Triệu, không xác định thân thể hắn đột nhiên có thể hay không phát sinh biến hóa, trong nhà nàng cũng không dám mua nô bộc.

Tiểu hài tử mặc bộ đồ rực rỡ, mắt to chớp chớp bẹp bẹp cái miệng nhỏ Lâm Triệu đi qua cửa, tiểu thanh âm ủy khuất làm nũng gọi,

"Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~"

Hắn lộc cộc chạy tới hướng bên này.
Thanh Nhược nhanh chóng buông trong tay đồ vật đang cầm, xoay người giang hai tay cánh tay.

"A ~"

Lâm Triệu đâm vào trong lòng ngực Thanh Nhược, ngửa đầu chu môi khuôn mặt nhỏ không cao hứng cùng Thanh Nhược cáo trạng,

"Tỷ tỷ, tiểu béo nói đệ là dã hài tử, nói đệ không có ba ba mụ mụ, hắn hư! Đệ không chơi cùng hắn!"

Thanh Nhược trong lòng cảm giác có điểm quỷ dị, ôn nhu cười giơ tay sờ sờ trán hắn,

"Không có nha, Noãn Dương có tỷ tỷ. Noãn Dương như thế nào sẽ là dã hài tử đâu? Noãn Dương là dã hài tử nói vậy tỷ tỷ cũng sẽ thành dã hài tử ư?"

Lâm Triệu mở to mắt, nghiêm túc lắc lắc đầu, tiểu thanh âm nghiêm trang,

"Tỷ tỷ mới không phải dã hài tử đâu."

Thanh Nhược cười rộ lên,

"Kia Noãn Dương có phải hay không?"

Kiên định lắc đầu,

"Không phải!"

Buổi trưa, hắn cùng các bạn nhỏ chung quanh chơi đùa, vừa mới cùng đồng bọn cãi nhau, này không nghĩ trở về liền ăn vạ Thanh Nhược.

Thanh Nhược vá áo cho hắn, hắn liền nằm ở trong lòng Thanh Nhược một hồi giật nhẹ áo nàng quấy rối.

Mãi cho đến Thanh Nhược làm cơm chiều hắn mới chơi ở trong sân chơi một mình.

Tiểu gia hỏa tay đầy bùn đô đô đô chạy đến cửa phòng bếp,

"Tỷ tỷ! Đệ muốn ăn chân gà."

"Được."

Hắn ý thức được Thanh Nhược đang xem tay hắn, hắn dấu tay phía sau lưng,

"Đệ, đệ không có... có chơi bùn."

Đôi mắt hướng về góc phòng bếp, thanh âm càng nói càng nhỏ.

"Ân, tỷ tỷ tin tưởng Noãn Dương, Noãn Dương chúng ta ngoan nhất."

Tiểu gia hỏa đô đô đô chạy đến cái giếng trong viện rửa tay.

Đầu gối Lâm Triệu có chút vấn đề, cứ bị lạnh là sẽ đau, hiện tại thân thể của hắn là nho nhỏ tiểu hài tử, một chút không thoải mái liền ôm Thanh Nhược làm nũng, mắt to ngân ngấn sáng lấp lánh nước mắt, thanh âm mềm nhũn mang theo giọng mũi, Thanh Nhược thật là không biết như thế nào cự tuyệt hắn làm nũng yêu cầu.

Chẳng sợ hắn biến thành tiểu hài tử, vẫn là bá đạo giống nhau, khi ngủ cũng phải cùng Thanh Nhược ngủ chung giường.

Thanh Nhược kể chuyện cổ tích cho hắn trước khi ngủ, chờ hắn ngủ rồi mới đứng dậy đi về phòng bếp đổ nước ấm mang về phòng, nhúng khăn lông đắp đầu gối cho hắn.

Tiểu hài tử ngủ say giấc, nóng nóng bao quanh chỗ đầu gối làm hắn không thoải mái, luôn trở mình, Thanh Nhược vỗ vỗ cho hắn lại ngủ say.

Đổ bỏ nước trở lại phòng nàng ngồi ở mép giường, kéo lại chăn hắn vừa đá, Thanh Nhược vén tóc hắn, nhìn một khuôn mặt nhỏ manh manh tinh xảo có chút dở khóc dở cười.

Nơi này là thần quốc.

Không phải Tu Tiên Giới. Nhưng là một cái vị diện trong Tu Tiên Giới của bọn họ, chỉ là nơi này là không có người bình thường tu tiên. Tu Tiên Giới biết thế giới nhân loại bình thường, ngẫu nhiên các tu sĩ cũng sẽ xuất hiện ở như vậy các thế giới.

Dân gian tương truyền Bồ Tát hiển linh đại khái chính là tình huống như vậy. Thiên Đạo cấm kỵ, quy tắc hạn định, người thường sẽ không biết Tu Tiên Giới tồn tại, nhưng chỉ cần là tu tiên người, liền không thể ra tay đối người thường, mặc kệ trực tiếp vẫn là gián tiếp, sẽ bị Thiên Đạo trực tiếp sát hại.

Lâm Triệu ngày đó tôi thể giằng co thời gian rất dài, cuối cùng hắn toàn thân đầy huyết ngã vào vũng máu. Thanh Nhược vừa muốn duỗi tay dìu hắn, Lâm Triệu đã từ biến thành bộ dáng năm sáu tuổi nam đồng.

Một cái hoàn toàn là người bình thường tiểu hài tử, Thanh Nhược lập tức xem xét thân thể của mình, quả nhiên không cảm giác được một chút tu vi, thậm chí cả túi Càn Khôn đều mở không ra.

Thanh Nhược đem nho nhỏ Lâm Triệu ôm đến một bên sạch sẽ trên đệm, đi ra ngoài hang động xem xét, quả nhiên ngoài hang động tuy rằng cũng là rừng rậm, nhưng đã không phải bộ dáng rừng rậm ma thú.

Linh hồn của nàng bị cấm chế. Ở một cái thời không, không có khả năng lại xuất hiện hiện tượng xuyên không, cho nên chỉ có thể là Lâm Triệu tu luyện công pháp có vấn đề.

Thanh Nhược nhớ tới công pháp cuối cùng một câu không sinh bất diệt, suy nghĩ cẩn thận một hồi, Thanh Nhược quyết định chờ Lâm Triệu tỉnh lại. Sau đó sẽ ra khỏi rừng rậm rồi tính toán bước tiếp theo.

Sau khi Lâm Triệu tỉnh lại, chỉ số thông minh của hắn bằng với sáu tuổi tiểu hài tử...... Công pháp gì đó càng không biết.

Hoàn toàn không trông cậy vào được.

Trong hang động có vài viên dạ minh châu lúc trước lấy ra để chiếu sáng, chất lượng của các viên dạ minh châu lớn nhỏ ở thần quốc không có chỗ nào mà không phải là thượng thừa.

Thanh Nhược mang theo Lâm Triệu tới một cái hơi đại thành trấn, bán một viên dạ minh châu đã đủ sinh hoạt một đoạn thời gian cùng Lâm Triệu

Lâm Triệu lại duỗi chân đá chăn, Thanh Nhược buồn cười cong cong môi. Nàng kéo chăn cho hắn có chút trừng phạt vỗ nhẹ nhẹ không nghe lời cẳng chân hắn . Khom lưng hôn hôn cái trán hắn ở hắn bên cạnh nằm xuống.

Nho nhỏ Lâm Triệu đối nàng ỷ lại chưa bao giờ thêm che dấu, nàng mới vừa nằm xuống thân mình tròn tròn đã lăn tới trong lòng ngực nàng, khóe miệng mang theo một chút nước miếng sáng lấp lánh, chẹp chẹp tiểu môi mềm mại, nhỏ giọng lẩm bẩm,

"Ăn ngon."

Không biết lại mơ thấy cái gì ăn ngon.
Thanh Nhược nằm cạnh bên chậm rãi tiến vào mộng đẹp, không biết Lâm Triệu về sau nhớ lại đoạn thời gian chính mình biến thành ngốc manh sẽ có biểu tình là cái dạng gì .

Thật là...... Vạn phần chờ mong.

**
Di, tỷ tỷ đâu rồi?
Noãn Dương muốn tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ôm một cái.
Tỷ tỷ thân thân.
Thích nhất tỷ tỷ!
Thích nhất tỷ tỷ!
Thích nhất tỷ tỷ!
--【 hộp đen 】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info